Người Nghiêm Cẩn muốn gặp tên Phùng Vệ Tinh – một chiến hữu cũ trong quân ngũ của anh – là bạn giường trên, giường dưới hồi đó.
Phùng Vệ Tinh xuất ngũ sớm.
Vài năm sau, khi Nghiêm Cẩn xuất ngũ trở về Bắc Kinh, hắn đã không còn như trước, không chỉ tự thành lập công ty chuyên vận tải hàng hóa và hành khách, Phùng Vệ Tinh còn mở thêm một số hộp đêm và quán bar, dạo gần đây còn có ý định dấn thân vào lĩnh vực bất động sản, tiền vào như nước đắp nặn khí phách ngày một phi phàm hơn.
Nếu chỉ nhìn dáng vẻ bây giờ đi tới đâu cũng được cả đám người hộ tống, rất giống một tinh anh trong xã hội của Phùng Vệ Tinh, có lẽ rất ít người đoán được năm xưa hắn cũng từng có thời gian lăn lộn trong giới máu tanh mưa vần.
Tuy có vẻ phô trương hơi quá nhưng con người Phùng Vệ Tinh rất hào sảng, vừa nghe Nghiêm Cẩn trình bày mục đích tới đây, hắn chẳng đắn đo liền vỗ ngực đảm bảo: “Tiểu Thập Tam cứ yên tâm, việc này cứ giao cho anh chú.”
“Tiểu Thập Tam” là biệt danh trong quân ngũ của Nghiêm Cẩn, theo anh suốt bốn năm trời.
Thực ra ban đầu anh không tên là Tiểu Thập Tam mà là dì Thập Tam.
Sở dĩ như vậy vì anh nhỏ tuổi nhất trong đám, lại xếp thứ mười ba.
Năm đó, Nghiêm Cẩn mới hơn 18, còn chưa đầy 19, đang ở độ tuổi manh động nhất, cứ hễ ai gọi một câu Dì Thập Tam, anh sẽ lập tức vung nắm đấm thẳng vào mặt người đó.
Sau bảy, tám cú đấm, biệt danh Dì Thập Tam cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là Tiểu Thập Tam.
Được nghe lại biệt danh đã gần như đã biến mất trong trí nhớ, đôi mắt Nghiêm Cẩn dường như sáng lên một chút, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đã tắt lịm.
Anh cười nói: “Vậy em cảm ơn anh, lần tới em mời anh một chầu ở Vương Phủ nhé.”
Phùng Vệ Tinh rất nhanh nhẹn.
Nghiêm Cẩn cứ tưởng phải đợi một thời gian, nào ngờ hai hôm sau đã có hồi âm.
Phùng Vệ Tinh nói với Nghiêm Cẩn rằng “Tiểu Mỹ Nhân” chịu nhả ra rồi, đồng ý gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng, kết thúc ân oán đôi bên.
Nhưng Nghiêm Cẩn vẫn phải chịu thiệt một chút, dùng ít tiền mua về bình yên.
Thực ra Tiểu Mỹ Nhân đưa ra một con số không phải là nhỏ, vượt rất xa dự tính của Nghiêm Cẩn, nhưng cũng may vì chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của anh.
Sau khi cân nhắc cẩn thận về mặt lợi, mặt hại, anh không nói gì thêm, nhận lời gặp mặt.
Một Phần Ba có ý nghĩa đặc biệt với anh, anh không muốn nó phải gặp bất cứ sự mạo hiểm nào.
Mặt khác, Phùng Vệ Tinh cũng chẳng giúp anh vô điều kiện.
Để báo đáp, Nghiêm Cẩn không thể không nhận lời giúp hắn một việc, đó là giúp đưa mấy gã ra khỏi nhà giam – chính là mấy tên đàn em bị lọt lưới trong sự việc “quét ổ mại dâm” mấy hôm trước.
Nơi hẹn gặp Tiểu Mỹ Nhân là một khu du lịch nghỉ dưỡng suối nước nóng nằm ở khu vực giáp ranh giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, xem như hai bên nể mặt nhau đôi chút.
Nghiêm Cẩn cũng không ý kiến, bởi anh hiểu quy tắc trong giới.
Nếu hỏi tại sao thời gian gần đây lại thịnh hành kiểu gặp mặt bàn chuyện làm ăn trong phòng xông hơi, điều bí ẩn bên trong vốn không phải như mọi người tưởng tượng… đó là khi gặp gỡ trong trạng thái lõa thể, con người sẽ có xu hướng thẳng thắn hơn bình thường.
Thực tế chủ yếu vẫn do mục đích an toàn, nếu trên người chẳng còn xiêm y thì những thứ thường hay gặp như bút ghi âm, máy nghe lén, thậm chí cả vũ khí đều không có chỗ giấu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mỹ Nhân, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Nghiêm Cẩn vẫn không khỏi giật mình.
Người cũng như tên, Tiểu Mỹ Nhân sở hữu ngoại hình gầy gầy và làn da trắng trẻo, đeo cặp kính vuông gọng vàng, mặt áo Tôn Trung Sơn màu đen, thoạt nhìn là người tao nhã, rất giống thầy giáo dạy văn trong trường cấp ba.
So ra Nghiêm Cẩn mặt mũi lạnh lùng, đeo kính râm thậm chí còn gần với hình ảnh ông trùm xã hội đen trong suy nghĩ của đa số mọi người hơn gã kia.
Có thể nhận ra ngay cả Phùng Vệ Tinh cũng không khỏi giật mình trước ngoại hình đặc biệt của Tiểu Mỹ Nhân, hắn chẳng thể thốt lên lời, rất lâu sau mới lấy lại bình tĩnh.
Nhưng Tiểu Mỹ Nhân vừa lên tiếng đã đập tan lầm tưởng của tất cả mọi người.
Giọng gã trầm khàn, sắc sảo và cứng nhắc, mang chút âm rung của kim loại.
Khẩu âm bản địa Thiên Tân, không nhiều lời nhưng mỗi câu đều có uy lực nhất định.
Nghiêm Cẩn không thích người như vậy: dường như bên trong vẻ ngoài còn ẩn chứa một bộ mặt khác, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.
Người như vậy rất khó đối phó.
Trên đường tới khu du lịch, Nghiêm Cẩn còn cẩn thận hỏi Phùng Vệ Tinh, số tiền này thực sự có thể khiến Tiểu Mỹ Nhân dễ dàng buông tay sao?
Phùng Vệ Tinh là gã trung niên trên dưới 40, mùa đông rét căm căm vẫn để đầu trọc, chỉ cần bỏ mũ xuống là cái đầu xanh ngắt toàn chân tóc của hắn bốc hơi nghi ngút, không khác gì củ khoai tây vừa được gắp ra khỏi lồng hấp.
Vuốt ve cái đầu trọc lóc, hắn đáp: “Ông già nhà chú cũng phải sang năm mới nghỉ hưu, gã kia làm việc cũng phải suy trước nghĩ sau, chừa cho bản thân một đường lui chứ?”
Nghiêm Cẩn hiểu rằng chính bản thân Phùng Vệ Tinh cũng không chắc chắn kết quả của cuộc điều đình lần này.
Việc đã đến nước này, thôi thì đừng nghĩ nhiều cứ tập trung lái xe, cũng đừng bàn tới nữa.
Đến lúc đó xem tình hình ra sao thì liệu cơm gắp mắm.
Phòng xông hơi họ đặt trước đơn độc nằm giữa một dòng nước xanh trong, khá sâu, được thiết kế với kính hoa và vách gỗ, thoạt nhìn giống hệt miếng vỏ dưa hấu gọt một nửa.
Bốn bề xung quanh là cây cối xanh tươi, dễ dàng che khuất ánh mắt tò mò của người ngoài.
Nhân viên bưng vào một chai rượu mạnh không rõ niên đại và ba cái ly rồi đóng cửa lui ra.
Trong phòng xông hơi bây giờ chỉ còn ba người là Nghiêm Cẩn, Tiểu Mỹ Nhân và Phùng Vệ Tinh.
Quả nhiên Tiểu Mỹ Nhân không dễ dàng buông tha cho Nghiêm Cẩn và Một Phần Ba.
Sau màn chào hỏi và đi vào chủ đề chính, gã gạt bỏ số tiền bảo kê đã thỏa thuận trước đó và đưa ra hai điều kiện: thứ nhất, nhà hàng của Nghiêm Cẩn có thể không cần mua nguyên liệu qua chợ hải sản nhưng phải lấy hàng từ công ty kinh doanh hải sản và thuyền cá gã chỉ định; thứ hai, gã muốn góp vốn khoảng ba chữ số vào nhà hàng của anh để hưởng hoa hồng lợi nhuận hàng tháng.
Điều kiện quá mức hà khắc, nhất là điều thứ hai, quả thật gần như đàn áp.
Phùng Vệ Tinh quay sang nhìn Nghiêm Cẩn, sắc mặt anh không chút thay đổi, không nhận ra tâm trạng thực sự.
Hơi nước mịt mùng trong phòng tắm, gương mặt được che khuất bởi lớp hơi nước mờ ảo của Tiểu Mỹ Nhân lại trở nên mơ hồ một cách khó hiểu.
Rất lâu sau Nghiêm Cẩn mới lên tiếng, anh thốt ra ba chữ chắc như đinh đóng cột: “Không thể được!”
Tiểu Mỹ Nhân mỉm cười xòe rộng bàn tay trước mặt, ngắm nhìn từng ngón tay mảnh khảnh của mình rồi đủng đỉnh lên tiếng: “Vậy là chúng ta điều đình không thành công nhỉ?”
Nghiêm Cẩn gật đầu, giọng vẫn vô cùng cứng rắn: “Tôi mà đã không muốn làm gì thì không có cơ hội thương lượng đâu.”
Tiểu Mỹ Nhân không có động tác tiếp theo, giọng gã dịu đi: “Vậy chuyện này cậu định tính sao? Ba thằng nhà tôi bị thương nặng đấy, dù sao tôi cũng phải đòi lại công bằng cho tụi nó.”
Nghiêm Cẩn liền đáp: “Tùy anh.”
Tiểu Mỹ Nhân nhìn Nghiêm Cẩn, đôi mắt không còn ẩn dấu sau cặp kính nheo lại, nhếch mép nửa cười nửa không, khẽ hỏi: “Tùy tôi hả? Cậu nói thật chứ?”
“Dĩ nhiên là thật.” Nghiêm Cẩn vẫn giữ thái độ nghiêm túc: “Anh muốn làm gì thì làm, tôi sẽ theo đến cùng.”
Anh vừa dứt lời, căn phòng bỗng im lìm khác thường, mọi âm thanh dường như đều tan biến chỉ còn tiếng nước chảy tí tách bên tai.
Trong cái yên tĩnh này, màn giương cung bạt kiếm dường như lại đang lặng lẽ trỗi dậy.
Đã đến lúc Phùng Vệ Tinh phải lên tiếng.
Sắm vai người trung gian có nhiệm vụ xoa dịu đôi bên, thấy bầu không khí đóng băng như vậy, hắn vội cất lời hòa giải.
“Nào nào, uống rượu, uống rượu cái đã, chuyện làm ăn thôi mà, đâu có chuyện gì là không thể thỏa thuận.” Hắn vỗ nhẹ lên tay Nghiêm Cẩn rồi nói: “Người anh em này của tôi chỉ giỡn vậy thôi, đùa tí thôi mà… Phải không cậu em?”
Chơi với nhau đã lâu Phùng Vệ Tinh rất hiểu tính cách Nghiêm Cẩn.
Hắn rất lo Nghiêm Cẩn bướng bỉnh làm hỏng chuyện, đến mức sôi hỏng bỏng không, uổng phí dụng tâm của hắn.
Nghiêm Cẩn khẽ cử động bả vai, lẳng lặng đẩy tay hắn xuống.
Sau đó, anh đã có một hành động khiến hai người còn lại đều không ngờ tới..