Song Quý Hiểu Âu hoàn toàn không ngờ được rằng, cuộc gặp tình cờ này lại mang tới cơ hội hồi sinh cho Một phần ba.
Một buổi trưa của vài ngày sau đó, khi cô đang cùng thầy dạy lái xe làm quen với tình hình giao thông trong thành phố thì bất ngờ nhận được tin nhắn của May, chị nói có việc gấp muốn gặp cô nói chuyện.
Quý Hiểu Âu đành nói khéo với thầy giáo để tới gặp chị.
Cô đang dùng chiếc Volswagen cũ của nhà Trình Duệ Mẫn, mặc dù năm ngoái đã thi lấy bằng lái nhưng Quý Hiểu Âu hoàn toàn không có kinh nghiệm lái xe.
Loanh quanh trên đường suốt mười mấy tiếng với thầy giáo, cô cũng rất nóng lòng muốn tự lái thử.
Bây giờ không còn có người ngồi cạnh, Quý Hiểu Âu lái xe hết sức cẩn thận, an toàn tới được nơi hẹn.
Không chỉ một mình May chờ cô trong quán café, ngồi cùng chị là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, mặc sơ mi trắng bên trong áo vest xám, nhìn khí chất và cách ăn mặc cũng biết là người tri thức làm công việc văn phòng.
Chào Quý Hiểu Âu rồi mời cô ngồi xuống xong, May thẹn thùng nói: “Xin lỗi, đáng lẽ không nên gọi em gấp gáp như vậy, Cao Dương cũng vừa đi công tác xa về, là chị nhất mực bắt anh ấy từ công ty đi ra đây, vì bản thân chị cảm thấy việc này khá hệ trọng nên muốn hai người nhanh chóng gặp mặt bàn bạc.” Cô chỉ sang người đàn ông kế bên, “Anh ấy là Cao Dương, hiện đang công tác ở một công ty chuyên về quan hệ công chúng.
Cao Dương, anh nói tiếp đi.”
Người đàn ông tên Cao Dương kia lập tức cúi người chìa danh thiếp cho cô, “Rất hân hạnh được làm quen, Quý tiểu thư.
Chuyện là thế này, công ty chúng tôi có một khách hàng quan trọng đang lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc đấu giá từ thiện cao cấp, chúng tôi đang gấp rút tìm địa điểm phù hợp.
Yêu cầu là địa điểm đó phải đủ rộng, cũng cần có điểm đặc biệt, quan trọng hơn, vì khách tới tham dự đều tương đối đặc thù nên phải có tính bảo mật tốt.
May giới thiệu cho tôi nhà hàng trên biển của cô, tôi rất hào hứng, muốn đến tận nơi xem sao.
Không biết ý cô thế nào?”
Quý Hiểu Âu cúi xuống nhìn tấm danh thiếp, trái tim cô đập mạnh liên hồi.
Thì ra công ty của Cao Dương lại chính là một trong mười công ty quan hệ công chúng có tiếng tăm trên thế giới.
Sau khi nghe Cao Dương giới thiệu vài vấn đề liên quan đến bữa tiệc kia, chẳng những có phóng viên báo đài đến quay phim chụp hình, mà một trong những nhà tài trợ chính còn là con chiên ngoan đạo.
Nếu chuyện làm ăn lần này thành công thì đó không chỉ là liều thuốc trợ tim cho sự hồi sinh của Một phần ba, mà còn có thể rửa sạch tin đồn xấu xa về ổ mại dâm nam ầm ĩ thời gian trước.
Quý Hiểu Âu mừng quá liền nói: “Không vấn đề gì, được hết, sếp Cao cứ đến đi ạ, lúc nào cũng được.”
May lại khẽ đè tay cô xuống, cười nói: “Không thể dễ dàng như vậy, về sau chuyện giá cả em làm sao thương lượng được? Người này ranh ma có tiếng, chỉ biết đến tiền bất kể quan hệ ra sao!”
Cao Dương chẳng những không giận còn mỉm cười với May, đầy vẻ cưng chiều.
Quý Hiểu Âu không khỏi ngạc nhiên, nụ cười thêm phần ngốc nghếch.
Ba người hẹn lịch đi tới Đường Cô, Cao Dương dẫn theo một đồng nghiệp cấp dưới nên May chuyển sang đi xe của Quý Hiểu Âu.
Lần đầu tiên chở người khác trên xe, Quý Hiểu Âu không khỏi căng thẳng nhưng cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội chính miệng nói tiếng cảm ơn May.
“Em không cần cảm ơn chị đâu, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Thượng đế vạn năng.
Chị luôn cảm thấy chúng ta gặp nhau là do ông trời cố tình sắp đặt.
Chị còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem tại sao bản thân lại nghĩ nếu lần này không giúp được em, bản thân như mất đi một thứ gì đó, sẽ hối hận suốt đời mất.”
Thăm quan một lượt từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới Một phần ba một lần, Cao Dương trên cơ bản tương đối hài lòng, chỉ đợi khi trở về báo cáo cho cấp trên rồi sẽ kêu luật sư thảo hợp đồng là có thể bàn bạc chi tiết về các điều khoản và giá cả với Quý Hiểu Âu được rồi.
Đối với Quý Hiểu Âu, cô vốn đã có ý nghĩ bằng mọi giá phải làm bằng được vụ này, miễn là giá cả và các điều kiện khác không quá khắt khe, cô sẽ đồng ý.
Hai bên đã đạt được thỏa thuận, bữa tối sau đó không khí càng thêm vui vẻ, Quý Hiểu Âu còn kêu quản lý đặc biệt khui chai rượu vang trắng Nghiêm Cẩn giữ gìn đã lâu.
Cả cô lẫn Cao Dương đều phải lái xe nên chỉ dám nhấp môi, cả một chai vang trắng cuối cùng gần như trút vào vào bụng May và cấp dưới của Cao Dương là chính.
Mọi người không khỏi bất ngờ trước tửu lượng đáng kinh ngạc của May, uống hết nửa chai chị mới có vẻ đã hơi say, trong từng cái chớp mắt đều lộ vẻ quyến rũ đến ngạt thở.
Ánh mắt Cao Dương ngồi đối diện mỗi khi nhìn chị đều như bị cột chặt lấy, không thể rời đi.
Quý Hiểu Âu thầm quan sát mới phát hiện thì ra giữa hai người họ chỉ có Cao Dương tình ý nồng nàn, còn May lại vô cùng dửng dưng.
Phục vụ lần lượt bưng đồ ăn lên, vô tình bị vấp tấm thảm trải sàn, mặc dù là người có kinh nghiệm nên chỉ loạng choạng một chút đã lấy được thăng bằng, không làm rơi đĩa thức ăn xuống đất, song người đó vẫn va phải ghế của May khiến chị hẫng tay đổ cả ly rượu đang cầm vào áo.
Trùng hợp hôm nay May mặc chiếc áo tơ tằm màu nude, vải bị ướt dính chặt lên ngực khiến nội y và đường nét cơ thể trần trụi hiện rõ không chút che đậy.
Không khí trong phòng liền trở nên gượng gạo, mấy người đàn ông càng không biết nên nhìn vào đâu.
Cao Dương đứng dậy, môi mấp máy định nói gì đó nhưng cũng chẳng cất lên lời, rõ ràng anh bị bất ngờ đến mức không biết nên xử lý ra sao.
Phục vụ còn đang xin lỗi, Quý Hiểu Âu đã đứng dậy kéo May đi về phía văn phòng.
Mọi khi Quý Hiểu Âu ra khỏi nhà luôn chỉ mặc quần áo thể thao, nhưng cô vẫn để ở văn phòng vài bộ đồ tương đối chỉn chu, phòng trường hợp có khách quý bất ngờ ghé thăm không kịp trở tay, hoặc đối phó với những tình huống khẩn cấp như hiện tại.
Giao cho May một bộ vest đơn giản, Quý Hiểu Âu lại tất tả chạy ra hành lang kiếm chiếc khăn sạch.
Đến khi cô mang vài túi khăn ướt lên, gõ cửa đi vào vẫn thấy May mặc chiếc áo bị rượu làm dơ kia, đã mở hai hàng cúc trên cùng, tay vẫn khựng lại trên chiếc cúc thứ ba.
May đang ngẩng mặt nhìn lên bức ảnh chụp ba cậu thiếu niên treo trên tường, gương mặt bất động trưng ra thứ biểu cảm lạ lùng.
Như người bị sét đánh trúng, nhất thời tâm hồn chị như bay đâu mất, còn lại chỉ là một cái xác vô tri mà thôi.
Quý Hiểu Âu không khỏi giật mình trước vẻ hồn bay phách lạc đó, cô đặt thứ đang cầm trên tay xuống, đang định cất lời thì hai giọt nước mắt tròn xoe bất chợt rơi ra từ khóe mắt May, chảy xuôi xuống, ngấm vào vạt áo sơ mi.
Quý Hiểu Âu vội dừng động tác, “Chị sao vậy May?”
May không ngoảnh lại, vẫn thẫn thờ nhìn bức ảnh.
Quý Hiểu Âu nghe thấy giọng chị run run hỏi: “Em là ai? Sao em lại có ảnh của họ?”
“Hả?” Sau một hồi sửng sốt Quý Hiểu Âu mới định thần lại, “Đây không phải của em, ảnh này bạn trai em treo lên đó.
Chị… Chị quen họ sao?”
May quay lưng về phía Quý Hiểu Âu, giọng bồng bềnh như trong giấc mộng, “Đâu chỉ là quen, anh ấy vẫn luôn ở trong trái tim chị.”
Quý Hiểu Âu chớp mắt, hoài nghi có khi nào May say quá hay không, chưa biết nên hồi đáp thế nào, chỉ buột miệng hỏi: “Người chị nói là…?”
Cuối cùng May cũng quay lại, mặt ướt đẫm nước mắt.
Quý Hiểu Âu chăm chú nhìn vào khuôn miệng chị, chỉ sợ hai cánh môi mềm mại đó sẽ thốt ra hai chữ “Nghiêm Cẩn”, kể cả không phải Nghiêm Cẩn, nếu đây là người cũ của Trình Duệ Mẫn cũng đủ phiền toái.
Lúc đến nhà họ Trình lấy xe, Quý Hiểu Âu đã được diện kiến vợ của Trình Duệ Mẫn là Đàm Bân.
Hai người Trình – Đàm hòa hợp và ăn ý đến mức đó, khiến cô không khỏi yêu mến họ.
May lại nói: “Anh ấy họ Tôn.”
“À.” Quý Hiểu Âu thở phào nhẹ nhõm, không phải hai người còn lại thì tốt rồi.
Cô quay lại nhìn lên bức ảnh, nhìn vào khuôn mặt điển trai rất giống một ngôi sao nào đó mà hỏi: “Có phải là người đẹp trai nhất không?”
“Đúng thế.”
Nghe vậy Quý Hiểu Âu giật mình thảng thốt giơ tay bịt miệng.
“Thằng hai”, “thằng hai” đã qua đời, hình bóng “thằng hai” xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong Một phần ba.
Nhớ lại lần đầu gặp May ở lớp hợp ca, May nói bản thân tin vào Thiên Chúa giáo chỉ vì một ngày nào đó có cơ hội được gặp lại người yêu chốn thiên đàng.
Giờ đây Quý Hiểu Âu thực sự không dám tin trên đời lại có sự trùng hợp đến thế!
Quý Hiểu Âu quá đỗi ngạc nhiên đến lắp bắp: “Chị… và anh ấy… Hai người…”
“Phải.” Có lẽ đã quá say, đôi má May giờ hây hây đỏ, “Lúc đi khỏi Ukraine chị đã đốt hết tất cả ảnh.
Bao năm qua, có lần gặp anh ấy trong mơ, anh ấy cách chị thật gần, thật rõ ràng đến mức nhìn thấy từng sợi lông mi nhưng khi choàng mở mắt, cố gắng nhớ lại hình bóng ấy lại thấy rất đỗi mơ hồ, chị không giữ lại được tấm ảnh nào của anh ấy cả, một tấm ảnh cũng không…”
Chị định đi gần tới bức ảnh kia nhưng đôi chân lại bước loạng choạng, Quý Hiểu Âu vội chạy tới đỡ May, nghe thấy chị lẩm bẩm độc thoại: “Anh ấy bảo chị hãy quên anh ấy đi, cứ tiến về phía trước.
Nhưng phải làm sao mới có thể như vậy? Làm sao chị có thể quên anh ấy…?”
Quý Hiểu Âu nghe May nói, quan sát sắc mặt chị, không dám bừa bãi tiếp lời, chỉ có thể nhẹ nhàng nâng cao tay May lên, “May, chị say rồi, em sẽ bảo anh Cao đưa chị về.”
Bữa tối hôm ấy vì cảm xúc trùng xuống của May mà nhanh chóng kết thúc, đám Cao Dương lập tức quay về Bắc Kinh.
Quý Hiểu Âu tiễn họ ra ngoài.
Lúc dìu May vào xe của Cao Dương, cô hạ thấp giọng thì thầm: “Chị May, em sẽ giúp chị phục chế tấm ảnh đó.” Rồi sau khi liếc nhìn Cao Dương ở hàng ghế trên, cô càng hạ giọng hơn nữa: “Yên tâm, anh ấy không biết đâu.”
May quay lại, ánh mắt chị dưới đèn đường càng thêm trong sáng, hoàn toàn không nhuốm chút men say.
Chị cười bảo: “Cảm ơn nhưng chị nghĩ không cần đâu, có những người ghi nhớ trong lòng là được rồi.
Chị sẽ sống thật tốt vì chị biết đây là điều anh ấy muốn chị làm được.”
Xe đi rồi, Quý Hiểu Âu nhìn theo bóng dáng họ dần biến mất trong bóng đêm vô tận, gió tháng tư mang theo hơi ẩm thổi tung tóc mái cô.
Có những người đang trải qua, có những người đang mất đi, hóa ra trên đời có biết bao người đang ôm tâm sự mà sống.
Và mỗi người ấp ủ tâm sự trong lòng như vậy dường như đều đã từng trải qua cô đơn và cảm giác bất lực như nhau.
Mắt đong đầy tuyệt vọng nhưng trái tim lại tràn trề hy vọng với cuộc sống mới.
Cô đứng trên cầu thang mạn tàu ở Một phần ba hồi lâu, mãi đến khi nhận được dòng tin nhắn của May: Em yêu, cuối cùng chị cũng hiểu tại sao Chúa lại sắp xếp cho chúng ta gặp nhau.
Cảm ơn em.
Chị sẽ dốc hết sức giúp đỡ em, Thượng đế cũng sẽ phù hộ cho em đạt thành tâm nguyện.
Tối ấy Quý Hiểu Âu không trở về Bắc Kinh, cô qua đêm ngay trên chiếc giường ở văn phòng.
Nửa đêm choàng tỉnh không ngủ tiếp được, cô bật máy tính lên mạng, lại bất ngờ đọc được thông tin: Viện kiểm sát đã ra quyết định khởi tố vụ án phân xác 29/12.
Cô đờ đẫn nhìn dòng tin tức trên weibo thật lâu vẫn không đủ dũng cảm nhấn vào đọc các bình luận bên dưới.
Đã lâu lắm rồi Quý Hiểu Âu không dám lên mạng nhưng vẫn có thể đoán được nội dung của hơn 10,000 bình luận bên dưới là gì, đó chính là sự phẫn nộ và độc ác từ những kẻ xa lạ khiến người ta không thể nào chịu đựng nổi..