“Gọi xong điện thoại cầu cứu rồi à?” Mâu Dịch Tiếu bưng cốc trà màu trắng đặt trước mặt Bách Mị Sinh, nụ cười vẫn sáng lạn.
“Anh không sợ ư?” Bách Mị Sinh nhìn nụ cười tươi của anh, lần đầu tiên cảm thấy không dâm đãng.
“Anh không sợ thứ gì, ngoại trừ em.” Mâu Dịch Tiếu cười nói.
“Em không phải thứ đồ.”
Mâu Dịch Tiếu nghe vậy, anh phì cười, cô chính là vậy, luôn luôn có một loại ma lực khiến người ta vui vẻ, “Em không phải thứ đồ? Vậy em là gì?”
“Đầu Dưa Ngốc dám lấy em ra nói giỡn! Hừ!” Bách Mị Sinh lắc lư khung hình, hung dữ quát Mâu Dịch Tiếu.
“Ồ, rốt cuộc nhớ ra anh rồi à?” Mâu Dịch Tiếu thấy khung hình, đáy mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, anh tưởng rằng cuối cùng cô không nhớ ra.
“Ừm —— con trai qua mười tám là thay đổi nha, không ngờ Đầu Dưa Ngốc sau khi trưởng thành lại đẹp trai như vậy, chả trách thấy anh quen mặt đấy. Cơ mà sao anh lại biến thành mang quốc tịch Anh?” Sau khi biết rõ thân thế của Mâu Dịch Tiếu, Bách Mị Sinh lanh lợi hẳn lên.
Ai ngờ tới, nhân vật đẹp trai giàu có trước mắt này chính là cậu béo của mười bốn năm trước, Đầu Dưa Ngốc siêu đáng yêu trắng trẻo vụng về. Ông nội của Đầu Dưa Ngốc ở cùng thôn với bà nội của Bách Mị Sinh, từ hồi trẻ hai người đã là đối thủ một mất một còn, đấu với nhau cả đời, đấu đến con cháu có tương lai đi vào thành phố, đấu đến bạn già xuống mồ lẻ loi một mình. Sau khi ba mẹ Bách Mị Sinh ly hôn, cô đi theo ba, mỗi lần đến kỳ nghỉ vì ông bận rộn nên đưa cô đến nhà bà nội. Dần dần mỗi kỳ nghỉ cô đều đến thôn này, trở thành một nửa người trong thôn, năm ấy tám tuổi nghỉ hè, bên cạnh ông Mâu trong thôn có thêm một cậu bé mập mạp, nghe nói ba mẹ đang trong quá trình ly hôn mà bị đưa tới đây. Cậu béo luôn bị mấy đứa nhỏ trong thôn bắt nạt, cậu thường trốn sau đống rơm củi lén khóc, Bách Mị Sinh lần đầu gặp cậu tại chỗ này. Lần đầu gặp nhau, Bách Mị Sinh đã đặt biệt hiệu Đầu Dưa Ngốc cho cậu. Bởi vì đầu cậu mập mạp tròn tròn giống như quả bí đỏ do bà nội trồng, con người lại ngốc, bởi vậy được cái tên này.
“Sau khi ba mẹ ly hôn, anh đi theo mẹ gả cho một người Anh.”
“Ồ,” Bách Mị Sinh thấy Mâu Dịch Tiếu cười cười khi nói những lời này, trong lòng cô có nỗi đau khó hiểu, bi thương này cô hiểu được, cho nên bất cứ ngôn ngữ nào cũng không thể an ủi, “Thật tốt, chúng ta trưởng thành rồi.”
“Đúng vậy, Tiểu Cừu, chúng ta đều trưởng thành.”
“Không được gọi biệt hiệu của em!” Bách Mị Sinh nghe được hai chữ kia, cô lập tức trừng mắt, “Em ghét biệt hiệu này!”
“Anh cũng không ghét Đầu Dưa Ngốc.” Mâu Dịch Tiếu nói đơn giản, hàm ý là, nhân vật ưu tú như anh cũng không ghét bỏ biệt hiệu Đầu Dưa Ngốc, em vốn là nhân vật không xuất sắc lắm, sao có thể ghét chứ?
“Anh chế giễu em?”
“Ồ, không có. Chỉ là em của hiện tại không mạnh dạn như hồi trước vậy, có chút bất ngờ thôi.”
“Đó là bởi vì ngây ngây ngốc ngốc thì sẽ không bị tổn thương.” Bách Mị Sinh phản bác, cô thừa nhận, so với tiểu nha đầu thông minh mạnh mẽ của hồi trước thì cô đã trở nên ngốc rồi.
Mâu Dịch Tiếu hiểu được bi thương trong mắt Bách Mị Sinh, những tổn thương này anh cũng từng có, sau đó anh chôn mình trong bóng đêm nhưng lại được cứu vớt, đối mặt với ánh sáng mặt trời, “Không sao, sau này sẽ không có ai tổn thương đến em nữa, bởi vì em có anh.”
Mâu Dịch Tiếu phát hiện Bách Mị Sinh rưng rưng nước mắt, cô đang kinh ngạc nhìn anh, anh nở nụ cười an ủi với cô rồi đứng dậy lên lầu. Chỉ chốc lát sau, anh trở lại quỳ một gối trước mặt Bách Mị Sinh, vươn bàn tay phải ở phía sau ra trước, chiếc hộp màu đỏ trong lòng bàn tay được mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, nhẫn kim cương thiết kế kiểu đầu cừu, sừng cừu được tạo bằng những mảnh kim cương, mắt cừu được khảm bằng hai mảnh kim cương lớn.
“Lấy anh nhé, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em.”
“Hả?” Bách Mị Sinh nhìn chiếc nhẫn kim cương đầu cừu, cô rất thích nó, nhưng cũng không thể bởi vậy mà đồng ý với anh, “Đầu Dưa Ngốc, anh đừng nói giỡn, chúng ta hơn mười mấy năm không gặp, hoàn toàn không biết đối phương, sao có thể kết hôn chứ.”
“Lòng đã xác định sẽ không thay đổi, em có thể suy nghĩ thử xem.” Mâu Dịch Tiếu nở nụ cười tự tin, đeo nhẫn lên ngón áp út của Bách Mị Sinh, “Em sẽ yêu anh, anh bảo đảm.”
“Hừ, vừa gặp đã yêu là không đáng tin nhất.” Bách Mị Sinh động động ngón tay, chiếc nhẫn đeo trên tay cô đẹp dã man.
“Là thanh mai trúc mã, đáng tin cậy nhất. Còn nữa, em phải có trách nhiệm đối với anh. Vả lại, mấy năm nay tuy rằng anh không ở trong nước, nhưng có nhờ vả một số người, nắm vững một chút hành tung và tư liệu của em, qua thẩm tra anh đúng là mẫu người em thích.” Mâu Dịch Tiếu vẫn cười, dường như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay anh.
“Anh, anh —— phái người theo dõi em?” Bách Mị Sinh kinh ngạc nhìn Mâu Dịch Tiếu, trầm mặc hồi lâu, cô đột nhiên nói, “Anh ngốc ư, trực tiếp hỏi em không phải được rồi à, sao lại phí nhiều tiền như vậy!”
“Không sao, mẹ anh thế mà lấy được ông chồng người Anh có chút sức ảnh hưởng, tiền của ông ta có thể phí phạm.” Mâu Dịch Tiếu nắm tay Bách Mị Sinh, trái tim trôi giạt nay đã yên ổn mà trước giờ chưa bao giờ có, “Có thể cho anh đứng lên không?”
Lúc này cô mới nhận ra anh quỳ một gối thật lâu, cô mau chóng đỡ anh đứng dậy, “Em xin lỗi, em quên mất, quỳ lâu như vậy đầu gối chắc đau lắm nhỉ?”
“Cũng may em đồng ý rồi, đáng mà!”
“Em không đồng ý.”
“Vậy anh tiếp tục quỳ…”
“Được rồi, anh ngồi lên trước đi, em suy nghĩ thử xem.” Bách Mị Sinh do dự nói.
“Chuyện này em phải chịu trách nhiệm. Tiểu Cừu, lúc trước em vì cứu anh, dũng khí đuổi đi sói dữ chạy đâu rồi?” Mâu Dịch Tiếu dùng ánh mắt kiên định nhìn Bách Mị Sinh, cô bị nhìn đến ngượng ngùng, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.
Lần đó chẳng qua là trùng hợp thôi. Năm ấy cô kéo Đầu Dưa Ngốc vào trong rừng chơi, không ngờ bị lạc đường chẳng thể trở về, trời dần dần tối, hai người nghĩ nên tìm chỗ nghỉ ngơi chắn gió trước. Không ngờ Đầu Dưa Ngốc đạp trúng cạm bẫy do thôn dân làm ra để bắt sói. Bách Mị Sinh đi xung quanh tìm dây mây rắn chắc quấn lại cột vào cây, rốt cuộc kéo Đầu Dưa Ngốc lên. Tuy rằng là mùa hè, ban đêm ở nông thôn rất lạnh.
Lúc Đầu Dưa Ngốc bị ngã thì chân cậu bị thương, Bách Mị Sinh chỉ có thể để cậu ở tại chỗ nghỉ ngơi, còn mình thì đi tìm lá cây và nhánh cây để nhóm lửa, vừa để xua cái lạnh vừa để đuổi sói. Bách Mị Sinh coi như may mắn, đi được một lúc thì phát hiện có người dựng một lều cỏ thô sơ, chắc là ngày thường vào núi đốn củi hay săn thú nên tạm thời dựng lên. Bách Mị Sinh lục lọi bên trong tìm được một bật lửa dùng gần hết, cô kéo hai cái chiếu trở về. Lúc sắp tới nơi, đằng trước đột nhiên truyền đến tiếng sói kêu, Bách Mị Sinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Đầu Dưa Ngốc đang nghỉ ngơi. Cánh rừng họ tới không sâu, theo lý thuyết không có bầy sói xuất hiện, thỉnh thoảng sẽ có vài con lạc đàn chạy qua đây, cho dù là vài con, đối với trẻ con mà nói là rất nguy hiểm. Quả nhiên, cách chỗ Đầu Dưa Ngốc nghỉ ngơi không xa có một con sói đang đứng đó, nhờ ánh trăng, ánh mắt sói sáng lấp lánh, vô cùng dọa người.
Đầu Dưa Ngốc dựa vào cây không dám động đậy, cậu trông thấy Bách Mị Sinh đi tới, cậu ném qua ánh mắt xin giúp đỡ. Lúc Bách Mị Sinh đang hoang mang lo sợ thì sói phát hiện ra cô. Con sói ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai người, Bách Mị Sinh và Đầu Dưa Ngốc đương nhiên không dám động đậy tí nào, bởi vì chỉ cần bọn họ nhúc nhích một tí thì sói nhất định vồ tới. Bách Mị Sinh biết con sói đang quan sát so sánh sức chiến đấu của hai người, cuối cùng sẽ có lúc mất nhẫn nại mà xông lên, nếu muốn mạng sống thì chỉ có tự cứu mình. Tay cầm bật lửa và chiếu đều ở sau lưng, Bách Mị Sinh bấm bật lửa liên tục, vừa hy vọng con sói không chú ý tới, vừa hy vọng bật lửa mau cháy lên. Thật may lúc con sói phát giác quay về phía cô thì cô cảm nhận được hơi nóng sau lưng, chiếu khô ráo nên lửa cháy ngay. Bách Mị Sinh vung chiếc chiếu đã cháy về phía con sói đang chạy về phía cô, con sói thấy ngọn lửa sợ hãi nên né tránh, cô nhân cơ hội nhặt cái chiếu lên còn lại chạy qua bên cạnh Đầu Dưa Ngốc.
Con sói dường như bị ngọn lửa đốt trúng mà lùi ra phía sau, nó vẫn nhìn hai người chằm chằm không chịu bỏ đi. Bách Mị Sinh đã từng nghe bà nội nói loài sói rất kiên nhẫn, cô chỉ hy vọng cố gắng kéo dài thời gian, đợi người lớn tìm được bọn họ. Dần dần con sói mất kiên nhẫn, nó bắt đầu đứng dậy chầm chậm di chuyển về phía trước. Bách Mị Sinh thấy cạm bẫy bên cạnh, cô nhỏ giọng nói thầm một câu với Đầu Dưa Ngốc. Cô châm lửa vào cái chiếu còn lại, con sói nhất thời lui ra sau. Bách Mị Sinh vừa cầm chiếu đang cháy hướng về phía sói, vừa dìu Đầu Dưa Ngốc nhảy qua cái bẫy. Cái chiếu cháy trước đó vẫn ở phía con sói, bởi vì khô hanh dài hạn, lá cây rơi trên mặt đất bị nhóm lửa, ngọn lửa bắt đầu lan tràn. Sói chạy đi, những người lớn theo ánh sáng mà nhanh chóng tìm được hai người.
“Ngẫm lại hồi nhỏ em rất dũng cảm, gặp may như vậy.” Bây giờ Bách Mị Sinh nhớ lại cũng hơi sợ, thật sự người nhỏ mà lá gan lại to, không sợ trời không sợ đất, nếu là hiện tại, phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy đi, hoặc là sợ tới mức chân mềm nhũn chờ sói ăn thịt mình.
“Tiểu Cừu, em đã cứu mạng của anh, anh đương nhiên phải lấy thân báo đáp.” Mâu Dịch Tiếu ngồi bên cạnh Bách Mị Sinh, cọ cọ như là thú nuôi làm nũng, chỉ có một điểm khác biệt chính là thú nuôi sẽ không mang theo biểu tình “tính kế” trên khuôn mặt.
“Được rồi, em đồng ý, chúng mình ở bên nhau thử xem.” Cô và Mâu Dịch Tiếu gặp lại chẳng qua chỉ mấy giờ đồng hồ, ngược lại như là quen biết mười mấy năm trời, cảm giác quen thuộc này, cảm giác ấm áp này dấy lên trong lòng lần nữa, “Nhưng mà, sau này anh không được phép bắt nạt em, có nghe không?”
“Ôi chao, bà xã đại nhân yêu dấu của anh, là cừu con dám đuổi sói, anh đâu dám bắt nạt.”
“Hừ!”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Qua Anh, gặp ba mẹ anh, thuận tiện đi Ireland làm thủ tục đăng ký kết hôn.” Mâu Dịch Tiếu vừa cười trả lời, vừa lấy ra một ổ cứng trong ngăn kéo dưới bàn trà, “Đây là những đoạn phim ghi lại quá trình trưởng thành của anh, bên trong còn có rất nhiều lời nói với em, em có thể nhìn xem thuận tiện hiểu biết anh luôn, xem xong mà không thích anh là hối hận đấy.”
“Quá nhanh, đây là kết hôn chớp nhoáng, em mặc kệ! Hơn nữa, Ireland là quốc gia không cho phép ly hôn!” Bách Mị Sinh cảm thấy có phần qua loa, cô thích Mâu Dịch Tiếu, lúc tám tuổi đã hơi thích. Nhưng mà kết hôn nhanh như vậy, quá qua loa.
“Nha đầu ngốc, trêu em thôi, đói bụng chưa? Dẫn em đi ăn cơm nhé. Chuyện kết hôn phải chờ em đồng ý rồi chúng ta tổ chức, được chứ?” Mâu Dịch Tiếu dịu dàng vỗ cái đầu nhỏ của Bách Mị Sinh, dùng giọng điệu dỗ dành con nít.
“Được ——” Bách Mị Sinh ngoan ngoãn gật đầu, cô chưa từng nghĩ tới, hạnh phúc đến quá bất ngờ. Buổi sáng cô vẫn là nhân viên ngồi giao thông công cộng đi làm, buổi chiều lại có bạn trai nhà giàu tuấn tú nuông chiều mình.
……
Cuộc sống đôi khi là vậy, bạn mãi mãi không biết giây tiếp theo sẽ có bao nhiêu bất ngờ chờ bạn. Vì thế, đừng đau buồn, đừng oán giận, bởi vì hạnh phúc và may mắn đang ở khoảnh khắc tiếp theo chờ bạn xuất hiện.
Chúc các bạn nhận được nhiều ngạc nhiên mừng rỡ, được nhiều hạnh phúc hơn!-Hết-