Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Editor: Trà Đá.

Mục Tiểu Tuệ trở lại phòng ngủ có vẻ đăm chiêu, thuận tay đóng cửa, xoay người chỉ thấy ba người cùng phòng mang nụ cười tà ác ôm cánh tay cô. Lưng cô dán chặt ở cửa, đầu cô đụng tới bảng phi tiêu, phía trên còn dán bức tranh cô vẽ Tô Dịch.

Mục Tiểu Tuệ rướn cổ lên lấy thêm can đảm: “Tránh ra hết, tớ muốn ngủ trưa.”

Liễu Bảo liên tiếp chắc lưỡi hít hà, nâng mười ngón tay ngoắc ngoắc cằm cô, trêu nói: “Lúc nãy nhảy nhanh lên giường che chăn lại có phải là hay rồi không?”

Mục Tiểu Tuệ sợ hãi mở to hai mắt, còn chưa kịp cãi lại đã nghe Ô Thiến Hàm cười gian hai tiếng, vô cùng quỷ mị: “Cậu xem môn thống kê khó như vậy, Tô Dịch vừa nhìn là đã biết không phải dạng vừa rồi, phải có một người hy sinh một chút để cho chị em được qua môn chứ!”

Giọng nói nũng nịu của Thượng Bình vang lên: “Đúng vậy đúng vậy! Cho nên chị em ta phải yêu thương tiểu Tuệ Nhi hơn nữa nhé!”

Lời nói của ba người khiến cô bị tổn thương không nhẹ, lại không thể bào chữa được, lúc này từ bụng ta suy ra bụng người, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ Thượng Bình ban đầu bị ảnh hưởng, nhưng hiểu hay không là một chuyện, kéo cô xuống nước lại là một chuyện khác.

Mục Tiểu Tuệ hắng giọng một cái, làm như thật nói: “Gì hả, lúc nãy tớ đi ra khỏi phòng ăn thì thấy Nghiêm Nghiêm bạn trai của Thượng Bình.”

Phòng ngủ có bốn người, Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng Ô Thiến Hàm và Thượng Bình lại là hai người bạn bè cực kỳ thân thiết, nhưng phương thức ở chung với nhau lại không giống nhau.

Hai mắt Ô Thiến Hàm sáng loáng, uống éo mông một cái rồi hưng phấn nói: “Có phải đi khom lưng, rồi hai cái mông còn uốn éo uốn éo không?”

Mục Tiểu Tuệ vội phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, chính là cái tướng đi chúng ta hay thấy đó.”

Liễu Bảo xì mũi coi thường, buông hai cánh tay của Mục Tiểu Tuệ ra nói: “Thượng Bình, cậu nên quăng hắn đi, từ đầu đã không thể xác định được rồi! Không…….. Nói sai rồi, hắn không phải là đàn ông, là bê đê.” 

Thượng Bình giả bộ phản công, một tay nghịch mái tóc dài của Ô Thiến Hàm nói: “Người nào đi bộ mà không uốn éo mông, các cậu đáng ghét thật………”

Mục Tiểu Tuệ lợi dụng cơ hội ba người họ mất cảnh giác thì vội vàng leo lên giường, lúc đó khuôn mặt Thượng Bình đã đỏ lên tới tận mang tai rồi, cáu kỉnh kêu gào: “Hai người các cậu đê tiện thật.”

Cô ngồi ở trên giường nhìn ba người đang đừng dưới giường dây dưa, hả hê nói: “Xem kìa, hai cậu làm sao mà thành tiện nhân trong miệng người ta rồi kìa.” Dù sao ngoài miệng Thượng Bình cũng hay có mấy câu cửa miệng, ví dụ như ‘khốn kiếp, cút’, đợi chút, nhưng câu thường thấy nhất chính là ‘đê tiện’, ‘tiện nhân’.

Đầu tiên ba người trong phòng ngủ có chút không quen, dù sao con gái mà cứ đi nói người khác ‘đê tiện’ thật không được, sau đó nghe mãi thành quen, thật ra cũng không ghét.

Diện mạo của Thượng Bình rất giống một cô gái Tân Cương thâm thúy hung ác chỉ chỉ cô và Liễu Bảo, nói: “Hai người các cậu là tiện nhân.”

Mục Tiểu Tuệ cảm giác bản thân vô tội, không làm việc gì cũng bị chĩa mũi dùi, cô không cam lòng hỏi: “Vậy Ô Thiến Hàm thì sao?”

Thượng Bình quay đầu lại trợn mắt nhìn thẳng cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ấy không phải là người.”

Cô lau mồ hôi, lần đầu cảm nhận được ‘tiện nhân’ cũng là một lời khen.

Ô Thiến Hàm hất mái tóc lộ ra cái cổ mịn màng, lẳng lơ vứt ra một nụ hôn: “Các cậu là người phàm sao có thể so sánh với tớ, bởi vì tớ là………. thần.”

Thượng Bình có cảm giác bị trả thù, mạnh miệng nói: “Đúng, cậu là súc sinh.”

Ô Thiến Hàm giận đến phát run, bị nghẹn hồi lâu nói không ra lời, Liễu Bảo vỗ vỗ tay bò lên giường, nhìn Mục Tiểu Tuệ bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chó cắn nhau với chó, tớ không tham dự.”

~

Thời gian thoáng một cái đã được một tuần, buổi tối thứ tư Mục Tiểu Tuệ nằm lỳ ở trên gường ghi chép, Ô Thiến Hàm ở giường đối diện nằm chơi điện thoại di động. Mục Tiểu Tuệ thấy khuôn mặt cô ta ngọt ngào, dẩu môi không chút do dự hỏi: “Ô Thiến Hàm, cậu đang nhắn tin với ai sao?”

Ô Thiến Hàm liếc cô một cái: “Dĩ nhiên là Trương Ba của tớ.”

Mục Tiểu Tuệ gãi gãi đầu: “Xin lỗi, bạn trai của cậu nhiều quá, tớ không thể biết được đó là ai?”

Thượng Bình đang ôm gối thêu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đừng có ảo tưởng, Trương Ba không có ý kia với cậu đâu.”

Ô Thiến Hàm không thèm để ý nói: “Bây giờ tớ còn là sinh viên của thầy ấy, nhưng nếu hiện tài thấy ấy có tâm tư không đứng đắn với tớ, vậy thì không phải là Trương Ba mà tớ yêu rồi.”

Mục Tiểu Tuệ đột nhiên nhớ lại Trương Ba nói Tô Dịch là lần đầu tiên đứng trên bục giảng giảng bài, lấy tay chống cằm nói: “Nè, nè, lần trước tớ cùng ăn trưa với Trương Ba, thầy ấy nói Tô Dịch là lần đầu tiên đi dạy, cậu nói những lời này có ý gì?”

Ô Thiến Hàm đưa tay, nghiêm túc hỏi: “Đợi chút, cậu ăn cơm trưa với thầy ấy lúc nào?”

“Thứ năm tuần trước.”

Ô Thiến Hàm ở trên giường không ngừng uốn éo, cắn chăn nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Tiểu Tuệ Nhi, tụi mình là bạn bè tốt như vậy mà sao lúc đó cậu không gọi tớ đến!”

Liễu Bảo đang cắn hạt dưa xem phim truyền hình thì quay đầu lại nhìn chằm chằm hai người, bình tĩnh nói: “Đến bây giờ rồi mà cậu vẫn còn thiển cận đến mức đặt Trương Ba lên đầu vậy hả.” Cô ta đột nhiên hưng phấn như mới cắn thuốc xong cao giọng nói: “A a a………… Rốt cuộc phòng ngủ chúng ta cũng đã nở hoa, các cậu có nghe thấy gì không, tiểu Tuệ Nhi đang nói về Tô Dịch đấy.”

Mục Tiểu Tuệ lau mồ hôi nói: “Tớ chỉ là tò mò thôi, cảm giác những lời đó rất kỳ cục, chẳng lẽ các cậu không thấy kỳ sao?”

“Chỗ nào kỳ cục? Tớ không thấy.”

Cô nghiêm túc giải thích: “Thật sự là có cái gì đó không đúng, là giáo sư mà lại lần đầu tiên đứng trên bục giảng giảng bài?”

Liễu Bảo thờ ơ giải thích: “Tiểu Tuệ Nhi, đây là lần đầu tiên cậu nhắc đến đàn ông trong phòng ngủ này đấy.”

Mục Tiểu Tuệ: “……..” Ba cô và em trai cô không phải là đàn ông sao?

“Thật ra thì tớ và Ô Thiến Hàm, Thượng Bình cũng có nói qua, định cho cậu xem một báu vật, cũng sắp tốt nghiệp rồi, ra trường rồi sẽ không có cơ hội nói lời yêu đâu.”

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Không phải còn học nghiên cứu sinh được sao?”

Liễu Bảo giật giật khóe miệng: “Nếu cậu không giỏi tiếng anh, cậu nghĩ cậu có thể thu phục được người quý báu như vậy không?”

Cô trầm ngâm chốc lát, yếu ớt trả lời: “Không thể.”

“Không cần quan tâm Tô Dịch có phải là giáo sư hay không, nếu cậu thật sư thầm mến thầy ấy, thì nhất định phải nắm bắt thanh xuân làm một cuộc tình sân trường.”

“Đúng vậy đúng vậy! Ngày mai cũng chỉ có tiết của Tô Dịch, trực tiếp thổ lộ được.”

“…………….”

Mục Tiểu Tuệ khổ mà không nói được, cô cũng chỉ là thắc mắc về chuyện Trương Ba nói, thật lòng đâu có muốn nói tình ý gì.

Với lại cô mà thầm mến Tô Dịch, đùa gì thế? Buổi sáng thứ năm có ba bốn tiết, nhất định là phải chịu đựng sự hành hạ từng giây từng phút rồi. Về phần ngày mai, phải cố gắng chứ sao nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui