Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Đường Dịch sau bao phút kinh ngạc cũng lấy lại được thần thái của mình, nói:

- Lão đại, anh lấy bảo bối này ở đâu vậy?

Tư Thuần nãy giờ im lặng chợt lên tiếng:

- Là của người phụ nữ đó để lại cho lão đại nhà mình.

Không hẹn mà nói đám người Đường Dịch, Mục Lâm và Chỉ Hàn cùng đông thanh:

- Người bắn thương anh nhà mình á?

Tử Thiên chỉ gật đầu không giải thích cúi người lấy ra một chiếc lattop siêu mỏng đặt lên trước mặt, mắt dán chặt vào màn hình. Mười ngón tay nhanh nhẹn linh hoạt phác họa ra một khuân mặt một người phụ nữ. Nhẹ nhàng bốn người tiến lại gần Tử Thiên, cả đám khẽ chau mày, chả nhẽ đây là chủ nhân của chiếc dây chuyền đó sao? Tại sao Tử Thiên có thể nhớ rõ khuôn mặt cô gái đó đến vậy?

Phải biết là, phụ nữ mà là một loại sinh vật mà Tử Thiên đây không bao giờ để mắt đến, ngoài coi thương thì mãi cũng là coi thường. Đường Dịch cùng đám người ngó xuống sợi dây trong đầu vô vàn câu hỏi:" Tại sao Tử Thiên không vứt sợi dây chuyền này đi, phải chăng chỉ vì đặc tính đặc biệt của nó hay không?"

- Dốc toàn lực tìm kiếm người này._ Tử Thiên đưa hình ảnh 3D cuối cùng đã được phác họa xong, tự lên sofa lạnh nhạt nói. Giờ thì trở về cái vốn tính ban đầu của anh rồi. Nhiều khi họ còn nghĩ anh mắc bệnh đa nhân cách đấy!!

Quen thói lúc rảnh rỗi thường hay trêu đùa boss, Đường Dịch lại giở trứng:

- Anh cũng biết người của chúng ta ra tay không thương tình. Nếu như không cẩn thận đả thương đôi tay, đôi chân nhỏ bé của cô ấy thì biết làm sao đây?


Tử Thiên nghe vậy thì cười khình thường, lạnh lùng nói:

- Miễn là họ có được khả năng đó.

Cả đám sững sờ. Tử Thiên không có lòng tin vào người của Mạc gia hay đã quá đề cao người phụ nữ kia đây? Mặt khác, người làm cho lão đại cố tình bị thương hay là vô tình bị thương đi chăng nữa, cũng không dễ dàng mà bắt được. Đường Dịch không rời mắt khỏi lattop trong đầu bán tín bán nghi, anh cũng không phủ nhận rằng chủ nhân có hứng thú tò mò đối với sợi dây truyền, sao anh lại không biết trên thế giới này lại có một nhân vật lợi hại đến vậy? Đường Dịch tập trung lục lọi trong trí nhớ về khuôn mặt kia, buột miệng nói;

- Đây chẳng phải là Vua tốc độ- Tử Vỹ đó sao?

Một lần nữa trong phòng chìm vào nghi hoặc, chợt Tử Thiên cười lớn:

- Thế giới này thật quả nhỏ bé._ Nói rồi anh bước về phòng để lại đám Mục Lâm vẫn đờ dẫn nhìn nhau.

***~~~***

1 tiếng sau khi Tử Vỹ rời khỏi bệnh viện.

Tử Vỹ đi bộ thong dong trên vỉa hè, mái tóc hơi xoăn thả bồng bềnh sau lưng, bên trên cô mặc một chiếc áo sơ mi bó sát bên ngoài khoác chiếc áo màu mận chín che đi vết máu của Tử Thiên dính trên người cô, dưới là chiếc quần short jear sexy, để lộ một vóc dáng hoàn mỹ.

Tử Vỹ thản nhiên đón nhận những cái nhìn chăm chăm của mọi người khóe miệng khẽ cười tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Cô đột nhiên dừng lại, đưa tay lên xem đồng hồ. Đã 4 rưỡi sáng rồi xem ra cô đã đi bộ lâu như vậy! Tử Vỹ hít một hơi thật sâu, cảm giác này thật tốt, còn sống thật tốt, sống tự do thật tốt, thực sự là rất tốt.

Tử Vỹ quay về khách sạn nơi hai tiểu yêu là Châu Dương và Nghiêm Đồ trú ngụ ở đó. Cô lười biếng nằm vô lực trên chiếc giường lớn trong phòng, xem đủ loại tin tức trên mạng.


- Chị đi cả một ngày, lúc về thì chả còn đông xu dính túi sao?_ Châu Dương vừa mang đồ ăn sáng cho cô vừa hỏi

- Bị lừa hết rồi xém chút mất mạng._ Tử Vỹ nhàn hạ trả lời.

- Phục chị sát đất, bị đến như vậy vẫn còn bình tĩnh được.

Nghiêm Đồ nhanh chân mang tới vài bộ quần áo cho cô thì vô tình nhìn thấy vết máu trên tay áo thì giật mình hoảng hốt:

- Chị bị thương sao? Sao lại để chảy nhiều máu thế? Có nặng lắm không?

- Cậu đừng rối lên như thế. Tôi không bị thương là tôi làm người khác bị thương, suy cho cùng thì đây không phải máu của tôi, dù sao cũng bẩn rồi đem vứt đi dùm._ Nói vậy nhưng trong đầu Tử Vỹ chợt hiện lên hình ảnh Tử Thiên bị thương, không biết anh ta giờ ra sao rồi?

Hai người kia nghe xong thì thở phào, may là đại tỷ không bị thương nếu tỷ có mệnh hệ gì đâm ra họ lại khổ.

- Đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tôi nữa, đi làm việc của mấy người đi.

Tử Vỹ ngày nào cũng trông thấy hai bản mặt quen thuộc này thì mệt mỏi, đã qua bao ngày rồi sống thế này thật quá vô vị.

- Rồi rồi, chị đừng đuổi tụi em nữa hôm nay định đi liền.


Nghe được câu trả lời thỏa mãn Tử Vỹ vui vẻ ăn sáng gương mặt hiện chút nét cười.

- Mấy cậu định đi đâu tìm bà ấy vậy?

- Những nơi có thể, chúng ta không thể mở rộng địa bàn nhân lực ít ỏi cần có thời gian.

- Không sao, các cậu đã rất cố gắng rồi.

Tử Vỹ đang vui bỗng lòng hơi trùng xuống. Nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Tử Vỹ hai người kia không nói gì chỉ lặng lẽ rời đi như dự định.

***~~~***

Buổi tối, ba ngày sau.

Đồng hồ treo tường phía sau quầy rượu dần chỉ mười một giờ đêm.

Đồng hồ treo tường cũ kỹ phát ra tiếng tí tách, trong khung cảnh huyên náo của quán rượu không thể nghe rõ được nhưng Tử Vỹ lại nghe rất rõ ràng làm cho đầu cô đau muốn nứt ra.

Cô cũng thiệt là, đem 7 phần 8 số tiền kiếm được sau vụ đua xe chuyển vào tài khoản mới, phút chốc đã tiêu hết gần nửa. Sau hôm nay cô quyết định tiêu pha kiêng rè một chút chứ cứ cảnh ăn chơi xa đọa này chỉ có nước ăn xin.

Tử Vỹ nhàm chán uống một ly rượu, định uống xong ly này rồi về, không thể khiến đầu óc mơ màng khi tỉnh dậy.

" Rầm, rầm, rầm"

Cầu thang phát ra những tiếng vang nặng nề, âm thanh nghe rất khó chịu làm Tử Vỹ phải chú ý đến. Một người đàn ông cao lớn khó chịu đi xuống. Tử Vỹ có chút kinh ngạc, thấy dáng người này rất quen nhưng không thể nhớ ra đây là ai.


- Thiên, Thiên, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?

Tử Vỹ còn đang chìm đắm trong sự ngưỡng mộ đỗi với mãnh nam, một âm thanh cao vút bén nhọn lại truyền đến màng nhĩ cô, làm cô không chịu được bèn che lỗ tai lại.

Theo sau người đàn ông đó là một cô gái trẻ, mặc bộ đồ bó sát càng tôn lên thân hình bốc lửa của mình, chạy từ trên cầu thang xuống giống như một cơn gió, chạy theo mãnh nam rồi dứt khoát chạy tới kéo tay anh, vừa ôm vừa khóc thút thít. Nhưng chưa kịp khóc đến tiếng thứ hai đã bị người đàn ông kia một tay bắt lấy cô gái kia hất xuống sàn một cách không thương tiếc.

- Biến.

Tử Vỹ nhún vai một cái, định cúi đầu xuống cho xong phần rượu của mình, không muốn để ý đến chuyện tình nhân hờn giỗi gây gổ thì bên kia lại ngoài ý muốn bất ngờ nổi nên.

Cô gái dung nhan kiều diễm bỗng òa lên một tiếng, tiếp tục nhào tới ôm lấy người đàn ông kia. Như biết trước được hành động của cô gái kia, người đàn ông ngay tức khắc né đi, tốc độ siêu nhanh. Không ôm được cũng chả thể lại gần cô gái ngày càng khóc nấc lên:

- Thiên, em chưa từng làm điều gì có lỗi với anh mà? Sao anh lại làm như vậy/ Thiên em yêu anh, em yêu anh, em không muốn chia tay.

- Là cô tự chuốc lấy, đến gần tôi chính là lỗi của cô. Hơn nữa tôi và cô chưa từng bắt đầu. Biến khỏi mắt tôi, Cút ngay.

Người đàn ông khó chịu ném cô gái kia đi một lần nữa không biết thương hoa tiếc ngọc. Ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn, một bộ dạng sắt đá.

Vốn là trên lầu cùng anh em uống rượu vui vẻ, chợt người con gái này xuất hiện, quan hệ dường như có chút quen biết nhưng người đàn ông đó nhìn đã không vừa mắt liền tức giận.

Lần này cô gái lảo đảo suýt ngã ra đất may nhờ người đàn ông đi sau anh đỡ, nhìn bộ dạng của anh lúc này người đàn ông đó cũng đoán ra phải làm gì liền ném cô gái cho thuộc hạ hất hàm đưa ra ngoài.

Cha cha, lại một màn nữ si mê nam bạc tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận