Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Ùm! Tử Vỹ thả mình xuống biển khơi mênh mông, cô lặn xuống nơi đáy biẻn sâu nhất nơi không còn nhìn thấy những bộ mặt giả dối đó nữa. Khoé môi cô bất giác nở nụ cười thật tươi, thấy chưa cô tự do rồi đó...tự do thật rồi. Càng rơi xuống dưới Tử Vỹ càng cảm thấy thú vị. Từng dải san hô đủ màu sắc, từng đàn cá nhỏ tung tăng bơi xung quanh cô, có con vì thấy cô mà hoảng hốt quay đầu bơi sang hướng khác. Bức tranh này thật quá mức sinh động nó hiến cô nghĩ được chết ở mọt nơi đẹp như vậy thật không uổng phí. Chẳng mấy chốc cô chìm vào hôn mê, trong lúc còn lại một chút dưỡng khí cô chỉ thấy có một bóng người đang bơi vè phía mình. Người con gái đó bơi về phía sau cô, vòng tay túm lấy thân hình của cô rồi lao lên mặt nước.- Tử Vỹ em có dậy không thì bảo. Con gái con đứa gì mà ngủ tới tận bây giờ. Sắp tới trưa rồi đó...

Tiếng nói đó làm Tử Vỹ tỉnh lại trở về với hiện thực. Cô đưa tay lên trán khẽ xoay huyệt thái dương.

- Rồi rồi, em dậy ngay đây.

Đã bảy ngày sau đêm hôm đó vậy mà cô vẫn gặp ác mộng, cái cảm giác khi cô rơi xuống đó cứ ám ảnh cô mãi. Cô đứng trước gương mặc bộ quần áo trắng nhãn hiệu Hermes, trên cổ tay quấn một chiếc khăn màu đen trắng cùng nhãn hiệu. Gương mặt lộ vẻ điềm đạm, đôi mắt như thôi miên người đối diện.

Tử Vỹ rời khỏi phòng mệt mỏi dựa vào tường đưa mắt về phía phòng bếp. Nơi một cô gái với vẻ bề ngoài dịu dàng đang tất bật với công việc bếp núc. Nhận ra sự hiện diện của Tử Vỹ cô nhẹ nhàng nói:

- Trưa nay em muốn ăn gì?

Tử Vỹ được thể mặc cả:

- Em không cần cầu kì quá đâu... ừm, cua hấp đi, tôm chiên, bò sào xả, vịt om xấu... hết.

Mộc Thảo tắt nụ cười, mắt khẽ nhắm lại định thần những gì Tử Vỹ vừa nói.


- Vậy mau đi mua giúp chị nguyện liệu đi._ Mộc Thảo nhanh tay viết những thứ cần mua rồi đưa cho cô, tiện thể lấy trong túi áo chiếc chìa khoá xe đặt lên bàn:

- Lấy xe chị đi mua.

Nhìn hành động của Mộc Thảo cô bất giác mỉm cười lại gần cầm lấy mảnh giấy đọc lướt qua vui vẻ chuẩn bị ra ngoài, không quên quay lại hỏi Mộc Thảo:

- Chị không sợ em mang nó đi cầm à?

Mộc Thảo nhìn cô dò xét.

- Em dám?._ giọng cô pha chút đùa cợt.

- Chị ngây thơ quá đó._ Nói rồi cô cười nhạt.

Chị Mộc Thảo này hoàn toàn coi cô như em gái,không hiểu tại sao mới gặp mà Mộc Thảo đã quý cô bé này,thích cách nói chuyện. Từ lúc cứu Tử Vỹ về đến giờ ban đầu thấy cô em gái này khó gần nhưng tiếp xúc lâu cũng thấy thân nhau hơn tuy cô em gái này hơi bướng bỉnh thích làm gì thì làm nhưng không phải là không nghe lời_ cơ bản chỉ mình cô nghĩ vậy. Còn Tử Vỹ thì khác, cô thấy từ khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong ngôi biệt thự gần biển, không khí rất thoải mái. Cô định rời đi nhưng nghĩ lại thấy mình không quen nơi này vả lại cô không còn nơi nào để đi cả nên quyết định ở lại luôn nói đúng hơn là mặc cả đòi thuê nhà Mộc Thảo. Không ngờ, chủ nhân ngôi biệt thự lại nhiệt tình quá đáng luôn tỏ thái độ thân mật với cô, hơi phiền.

Hai chị em đang mải nói chuyện thì từ ngoài vọng vào tiếng mở cửa.

-Mộc Thảo, khoẻ không?_ Một giọng nói tràn đầy sự vui vẻ truyền đến.

- Tưởng cậu chết rồi.

Nghe thấy giọng nói cay nghiệt của Mộc Thảo, Tử Vỹ tò mò quay lại nhìn. Đập vào mắt cô là một người đàn ông cao khoảng mét tám năm, đôi mắt đào hoa, khoé miệng hơi nhếch lên toát nên vẻ lãng tử. Nhìn vậy thôi cô lắc đầu quay đi, tiện tay cầm chìa khoá xe đi về phía cửa.

An Duy thấy Tử Vỹ đi qua liền nở nụ cười nhã nhặn chào hỏi. Tử Vỹ không thèm để ý tới anh chỉ liếc qua bằng một nửa con mắt rồi đi thẳng về phía nhà xe coi anh như người vô hình.

An Duy thấy rất kì lạ, hình như cô không thèm để ý tới anh ta, khiến anh bất giác tò mò quay lại nhìn theo bóng Tử Vỹ.

- Con bé đó là ai vậy?


Mộc Thảo nhấn mạnh:

- Thôi ngay nha. Không phải người cậu được mơ tưởng đến đâu.

An Duy cười lớn:

- Tôi cứ thích đấy.

Mộc Thảo tức giận cắt ngang lời anh.

- Cậu...bất lực.

Một lần nữa cậu quay lại nhìn về phía cửa tò mò:" cũng có người không thèm để ý tới cậu à... tất nhiên ngoài Mộc Thảo ra."

- Siêu thị, siêu thị...nằm ở đâu nhỉ?_ Vừa lái xe Tử Vỹ vừa dò tìm siêu thị trên điện thoại, ngón trỏ khẽ đánh nhịp lên vôlăng.

Tử Vỹ giảm tốc độ, đỗ lại bên vệ đường. Ngón tay thon dài khẽ lướt nhanh trên điện thoại tìm kiếm.

Tìm được siêu thị gần đó cô nhấn ga tiến về phía trước. Chợt có tiếng hét phía sau khiến cô hơi giật mình:

- Mẹ kiếp, đứng lại cho tao.


Cô ngoảnh lại nhìn về phía sau. Cách đó không xa là một người thanh niên đang bỏ chạy và mấy người nữa đuổi sát phía sau lưng. Người bị đuổi đánh dường như biết rõ tình cảnh nguy hiểm của mình chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước,

Thấy khung cảnh náo nhiệt như vậy cô bất giác mỉm cười lái xe chạy lại gần người đang đốc sức bỏ chạy kia, từ từ thưởng thức trò vui. Đúng lúc cô đi ngang qua, chưa kịp nhấn ga phóng đi thì người thanh niên bỏ chạy tiện tay nắm lấy cửa xe nhảy vào trong rất chuyên nghiệp như luyện tập thường xuyên.

- Mau lái xe nhanh đi._ giọng nói người đó trở nên gấp gáp

Tử Vỹ không thèm nhìn sang, cô vấn từ tốn bật nhạc vừa nghe vừa lái xe, cô ghét mình bị ra lệnh. Người bên cạnh cô là giống người con lai nhưng xem ra bị đánh thê thảm quá, cô không đuổi người đó xuống cũng không nói gì vẫn giữ nguyên tốc độ ban đầu. Cô lái xe chầm chậm như muốn trêu ngươi anh, tốc độ có nhanh hơn một chút nhưng cũng chả được là bao, anh chay bộ may ra còn nhanh hơn. Anh nhíu mày mất bình tĩnh đột nhiên chửi thề:

- Shit chị lái nhanh lên.

- Con kia dừng xe...có nghe không. Khốn nạn, tao mà tóm được mày tao giết cả lũ.

Phía sau vọng đến tiếng chửi mắng của đám người đuổi theo. Đám người đó không biết từ lúc nào đã quay lại lấy xe để đuổi theo xe cô.Nhìn qua gương chiếu hậu, tầm năm sáu chiếc siêu xe đang đóc sức đuổi theo, gương mặt cô bỗng trở nên lạnh lùng, cô nhấn ga nói:

- Chơi tôi sao? thích thì chiều... ngồi cho chắc.

Chiếc xe màu đen huyền tăng tốc bỏ một quãng dài những chiếc siêu xe kia phi như bay trên đường cao tốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận