Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu lườm hai người, xoay người đi đến nhà vệ sinh.

"Anh cũng đi à?" Cố Tây Châu nhướng mày nhìn Tư Dư đi theo hắn.

Chỉ thấy Tư Dư hơi hơi nâng cằm, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Không được à?"

"Không phải..."

Vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra, Cố Tây Châu liền thấy sắc mặt Hướng Nguyên trắng bệch, ôm ngực thở dốc, Cố Tây Châu liếc hắn, "Sao sắc mặt cậu tệ thế? Khó chịu ở đâu à?"

Hướng Nguyên thở hổn hển, túm Cố Tây Châu đi về phía bãi đỗ xe ngầm, chỉ, "Má, cậu không biết đâu, vừa nãy tôi đi ra ngoài mua nước khoáng thì thấy một người đàn ông vụt qua, làm tôi sợ giật cả nảy!"

"Thôi đi, ai mà dọa được cậu chứ?" Cố Tây Châu cười nói, "Cái người ngày nào cũng đi mò thi thể như cậu còn bị người ta dọa luôn ý hả?"

Hướng Nguyên tiếp tục nói: "Tôi mua nước xong thì thấy một chiếc xe lướt qua, tôi chỉ vô tình nhìn thấy, nhìn thấy gương mặt nạn nhân! Tôi còn tưởng tôi hoa mắt rồi, còn phải dụi mãi đấy, thật đấy! Người kia giống nạn nhân như đúc! Tôi bị dọa đến ngốc luôn đó, phải phi đến đây tìm cậu ngay này."

Hướng Nguyên còn khoa tay múa chân phụ họa, nhìn có vẻ không giống như đang giả vờ, Cố Tây Châu nghe vậy: "Tìm tôi làm gì đâu? Tôi cũng không phải là thầy trừ tà."

"Có phải dạo này cậu làm biệc nhiều quá cho nên trạng thái tinh thần không ổn định không đấy?" Cố Tây Châu suy nghĩ, hỏi.

Hướng Nguyên tức giận trừng mắt lườm Cố Tây Châu, "Sao cậu lại không chịu tin tôi chứ!"

Hai người đang đứng nói chuyện ở cửa thì Tư Dư đi ra, đương nhiên là có nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy Hướng pháp y không nhìn lầm."

Hướng Nguyên nghe thấy Tư Dư nói, bày ra vẻ mặt cảm động, đặc biệt thân thiện nói với Tư Dư: "Vẫn là anh nói chuyện xuôi tai!"


Tư Dư gật đầu, "Anh nhìn thấy một người giống y như đúc ngoại trừ là quỷ thì còn có một khả năng nữa."

Cố Tây Châu hơi nhướng mày nhìn về phía Tư Dư, chỉ thấy anh đang thờ ơ dùng khăn giấy lau nước trên tay, nói: "Anh ta là anh em song sinh với nạn nhân."

"Có khả năng! Vừa rồi tôi có nghe thấy hai lão nhân gia gọi điện thoại cho anh trai nạn nhân." Hai tay Hướng Nguyên vỗ vào nhau bẹp một cái đầy vang dội, bỏ đi gương mặt trắng nhợt ban nãy, túm Cố Tây Châu đi vào trong bãi đỗ xe.

Cố Tây Châu quay đầu nhìn Tư Dư ở phía au, chỉ thấy Tư Dư gật đầu với hắn, còn nở nụ vười, hắn vừa đi đến cổng vào bãi đỗ xe đã nghe thấy tiếng khóc hu hu hu truyền tra từ bên trong.

Một nam một nữ đứng bên cạnh hai vị lão nhân gia, trong đó người phụ nữ trung niên mặc quần áo thời thượng xa xỉ an tĩnh đứng một bên, người đàn ông còn lại mặc một thân quần áo hưu nhàn đưa lưng về phía hắn, đang nói chuyện với hai vị lão nhân gia, thân hình giốn nạn nhân như đúc, ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau.

"Tiểu Song, tiểu Song không còn..." Hai vị lão nhân gia khóc đến ngã quỵ, níu lấy con trai thấp giọng khóc lóc kể lể.

Người đàn ông cũng như vậy, đưa tay lau nước mắt, có điều cảm xúc của anh ta tạm coi là ổn định, Cố Tây Châu đi tới, người đàn ông vừa quay đầu lại, Cố Tây Châu thấy một gương mặt y hệt nạn nhân thì ngẩn ra một chút, sau đó vươn tay, nói: "Xin chào, anh là anh trai nạn nhân?"

Người giống hệt nạn nhân cũng vươn tay cầm lấy tay Cố Tây Châu, gật đầu nghẹn ngào, "Đúng vậy, tôi là....anh trai tiểu Song, tôi tên là Liêu Tuấn."

Cố Tây Châu chăm chú đánh giá anh trai nạn nhân – Liêu Tuấn. hắn lại nghiêng đầu tinh tế nhớ lại dáng vẻ nạn nhân, hai anh em vậy mà lại giống nhau đến như vậy, người trừ quần áo không giống nhau, hai người này quả thực giống như được đúc ra từ cùng một khuôn, ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau.

"Sáng nay chúng tôi còn gặp nhau, sao lại như vậy...." Liêu Tuấn che miệng khóc nấc, "Đồng chí cảnh sát, các vị nhất định phải bắt được hung thủ! Cầu xin các vị! Nhất định phải bắt được!". 𝘛hử đọc 𝐭𝘳uyện không 𝐭ại ﹎ 𝘛𝘳 Um𝐭𝘳uyện.𝑽N ﹎

"Chỉ có các anh đến đây thôi ư? Tôi nhớ rõ anh ta có một đứa con gái, không đến sao?" Cố Tây Châu hỏi.

Liêu Tuấn nói: "Em trai tôi đã ly hôn, cháu gái vẫn luôn đi theo em dâu, không ở Ninh Khánh mà ở nơi khác, chúng tôi đã thông báo với cô ấy, cô ấy đang trên đường nhanh chóng đến đây rồi."


"Ồ," Cố Tây Châu gật đầu với Liêu Tuấn, sau đó hắn nói sơ qua tình hình phá án, "Tôi thấy anh khổ sở như vậy, hẳn là rất yêu thương em trai mình đi?"

Liêu Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, tôi và... em trai tôi vẫn luôn rất yêu thương nhau."

Cố Tây Châu tiếp tục hỏi: "Cứ nói hết những gì anh biết, gần đây anh ta có kết thù với ai không? Có kể cho anh rằng đã cãi cọ với ai hay không? Hay là có ai đó tuyên bố muốn giết anh ta này nọ không?"

"Không hề."

Thấy Liêu Tuấn trả lời lưu loát gọn gàng, Cố Tây Châu nhíu mày, "Anh nghĩ kĩ một chút, hung thủ bám theo anh ta đến trung tâm thương mại rồi giết người, thủ pháp rất chuyên nghiệp, là sát thủ, khẳng định là có người thuê đến giết em trai anh."

Liêu Tuấn xoa đầu, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ờm... Tôi cảm thấy hẳn không phải là người kia, cô ta cũng không to gan như thế...."

"Là ai?" Cố Tây Châu hỏi Liêu Tuấn.

"Hoàng Ngọc Trân." Liêu Tuấn do dự một lát, nhắc tới một cái tên, Cố Tây Châu phát hiện lúc nhắc đến tên người phụ nữ này sắc mặt anh ta không tốt lắm, "Hoàng Ngọc Trân là đồng nghiệp nữ của em trai tôi, nhưng mà là lãnh đạo ở bộ phận khác. Khoảng tháng trước đi, Hoàng Ngọc Trân nhận hối lộ của bên B bị em trai tôi phát hiện, lúc ấy em trai tôi không duyệt khoản chi đó cho cô ta, Hoàng Ngọc Trân cũng vì chuyện này mà náo loạn với em trai tôi."

"Sau đó một thời gian, không hiểu bằng cách nào mà lão tổng biết được chuyện này liền đuổi việc Hoàng Ngọc Trân, lúc ấy cô ta liền điên lên gọi điện thoại mắng...em trai tôi, lâu lâu lại gửi tin nhắn chửi rủa, dù sao lời nói cũng vô cùng khó nghe..."

"Có điều tôi cảm thấy không phải là cô ta... Cô ta chỉ là mạnh mồm như vậy, nhưng hẳn là không có gan thuê kẻ giết người," Liêu Tuấn nhíu mày, còn nói thêm, "Hơn nữa tôi nghe nói hình như cô ta đã rời khỏi Ninh Khánh."

Liêu Tuấn nói xong, Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, hỏi lại: "Còn những người khác thì sao? Có ai có thù oán với em trai anh không?"

Liêu Tuấn suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có... Tôi không nghĩ ra, nó cũng chỉ nói cho tôi mỗi người đó."


Cố Tây Châu liếc anh ta, thuận miệng hỏi thêm một câu: "Anh thực sự là rất hiểu bạn bè xung quanh em trai anh đấy nhỉ."

"Hả?" Liêu Tuấn nghe Cố Tây Châu nói thì có chút ngây ra, sắc mặt không tốt lắm, vội vàng giải thích: "Công ty mà anh em chúng tôi làm việc cách nhau rất gần, ở cùng một quảng trường, buổi trưa chỉ cần không bận công việc chúng tôi đều ăn cơm cùng nhau, tôi được nghe nó kể nhiều lắm."

Cố Tây Châu khẽ gật đầu, hắn quay đầu nhìn về phía hai vị lão nhân gia đứng ở bên kia, hai người ngồi sụp xuống đất, người phụ nữ trung niên an tĩnh đứng bên cạnh, đưa từng tờ giấy cho họ, chỉ nghe thấy người này thấp giọng nói: "Ba, mẹ, đừng thương tâm, cảnh sát nhất định sẽ bắt được hung thủ, chú ấy thấy hai người như vậy sẽ đau lòng biết bao?"

"Nhưng mà tiểu Song chết rồi, nó.... sao nó lại chết chứ? Nó...."

Cố Tây Châu không thể tin được, mới nãy lúc vừa gặp họ, có thể thấy hai người đều chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng lúc này đây, hai vị lão nhân gia suy sụp, lưng họ dường như còng hẳn đi, đôi chân không còn sức lực.

Hai vị lão nhân gia thấy Cố Tây Châu nhìn bọn họ, nhẹ nhàng đưa bàn tay đã đầy nếp nhăn lên lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Thấy dáng vẻ đáng thương của hai vị lão nhân gia, Cố Tây Châu có chút không đành lòng tiếp tục gặng hỏi họ những câu hỏi như găm vào tim đó.

Cha nạn nhân tóc đã bạc trắng, nhìn cách ăn mặc đã thấy chính là người có văn hóa, mẹ nạn nhân cũng như vậy, nhưng mà lúc này hai người run run rẩy rẩy ngồi ở đó, dựa sát vào nhau, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, như hai cụ già sắp sửa dầu hết đèn tắt.

Bọn họ nhìn Cố Tây Châu một hồi lâu, sau đó cha nạn nhân nức nở nói: "Đồng chí cảnh sát, xin các vị nhất định phải bắt được hung thủ!"

Cố Tây Châu nhìn ông, trầm mặc một lát, gật đầu, hắn cảm thấy hắn hẳn là nên cho họ một tia hy vọng, hơn nữa bắt được hung thủ cũng là trách nhiệm của hắn sau khi thế thân vào chỗ của Cố Chi Chi.

"Nhất định."

Nghe Cố Tây Châu nói, hai người như bắt được cọng rơm cứu mạng, trong mắt như có thêm một chút ánh sáng, có thêm một tia hy vọng.

Không biết hai người khóc bao lâu, cuối cùng nhờ con trai cả và con dâu trấn an cũng dừng lại, chỉ còn nhỏ giọng thút thít, Cố Tây Châu nhân lúc hai người đã ổn định cảm xúc, hỏi: "Gần đây Liêu Song có thù oán với ai không?"

Hai vị lão nhân gia lắc đầu, "Cái này chúng tôi cũng không biết, hẳn là không có, tôi chưa từng nghe nó kể gì."

"Vậy gần đây anh ấy có nhắc gì về công việc không?"


Ông lão thở dài nói: "Trước nay nó chưa từng mở miệng đề cập đến chuyện công việc với ông bà già chúng tôi, cả hai anh em nó đều vậy, chẳng bao giờ muốn chúng tôi nhọc lòng."

"Được rồi," Cố Tây Châu hỏi, "Sau khi anh ấy ly hôn có từng làm quen người mới không? Chúng tôi cần liên hệ, có lẽ có thể có manh mối nào đó dùng được."

"Không có..." Bà lão khóc lóc nói, "Đứa nhỏ này từ 16 năm trước sau khi ly hôn xong cũng không hề quen ai cả, cứ mãi ở một mình như vậy. Chúng tôi cũng từng khuyên nó rồi, nhưng nó không nghe, nó nói so với chuyện đó nó càng muốn dành thời gian bên hai ông bà già chúng tôi hơn. Nó hiếu thuận lắm, tuần nào cũng về thăm chúng tôi."

Cố Tây Châu nghe vậy sửng sốt, nạn nhân ly hôn đã 16 năm mà không tìm người khác, chẳng lẽ còn nhớ vợ cũ mãi không quên?

Cố Tây Châu hỏi thêm một lát, phát hiện cha mẹ nạn nhân hoàn toàn không biết gì về sinh hoạt cá nhân của con trai.

Vì vợ cũ mà độc thân 16 năm! Cái này có chút cần chú ý.

"Được rồi," Nhìn ra có vẻ là không hỏi thêm được nữa, cha mẹ nạn nhân hoàn toàn không biết gì, Cố Tây Châu bất đắc dĩ nói, "Cảm ơn hai vị."

Buổi chiều ----- 18:35:25

Thi thể đã bị mang đi, cũng đã hoàn thành quay chụp lại hiện trường, xung quanh vẫn giăng cảnh giới màu vàng như cũ, Cố Tây Châu vỗ về lưng hai vị lão nhân gia, thấp giọng nói: "Vất vả cho các vị rồi, các vị về trước đi, chúng tôi bên này điều tra có tiển triền gì sẽ liên hệ với các vị."

Hai vị lão nhân gia rũ mắt, thất thần gật đầu, anh trai và chị dâu nạn nhân lập tức đi đến dìu cha mẹ.

"Tiểu Song à, anh trai con chết rồi..."

Liêu Tuấn nghe thấy mẹ nói, nức nở đáp: "Mẹ ơi, mẹ nhận nhầm rồi, con là lão đại, là tiểu Tuấn!"

Bà lão nghe thấy lời này, đưa tay vuốt mặt Liêu Tuấn, sờ soạng một hồi lâu, nói: "Tiểu Song, con thật sự không phải tiểu Song..."

"Mẹ, người muốn gọi thế nào liền gọi, em trai không còn, con chính là tiểu Song của mẹ." Liêu Tuấn khóc nấc ôm lấy mẹ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận