Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu đưa mắt tinh tế quan sát Liêu Song, hắn cảm giác đối phương không nói dối. "Tạm thời tin lời anh nói."

"Thật sự không phải tôi!" Liêu Song tiếp tục nói, "Từ sau khi anh trai tôi chết, tôi vẫn luôn suy nghĩ xem mình có đắc tội ai không, nhưng mà tôi chắc chắn là mình không đắc tội ai cả, ngược lại chính là anh trai tôi, tôi cảm thấy cũng có khả năng lắm!"

Cố Tây Châu nhìn biểu cảm của Liêu Song, hỏi, "Anh nghĩ tới cái gì sao?"

"Đúng vậy, có điều tôi không chắc chắn có phải là người kia hay không."

"Nói xem."

"Đại khái là khoảng nửa năm trước, công ty anh trai tôi có ý định mua ứng dụng của một công ty nhỏ mới khởi nghiệp, thật ra mấy cái này tôi không hiểu lắm, nhưng lúc ấy anh trai tôi cũng từng đề cập đến, anh ấy nói ứng dụng đó chỉ cần nâng cấp một chút ít nữa thôi, tuyệt đối sẽ nổi như cồn. Khi đó công ty nhỏ kia tính cả ông chủ cũng chưa đến 30 người, tất cả nguồn vốn của công ty đều dồn vào ứng dụng này, người tinh tường không chỉ có anh trai tôi, ông chủ công ty đó cũng nhận ra giá trị khai thác của nó.

"Anh trai tôi đại diện công ty đứng ra thu mua công ty nhỏ đó nhưng bị ông chủ công ty nhỏ cự tuyệt, vì thế nên anh trai tôi rất bực mình, sau đó anh ấy, anh ấy liền chơi chiêu nham hiểm."

"Là gì?" Cố Tây Châu hỏi.

Liêu Song liếm đôi môi khô khốc, nói: "Anh trai tôi trực tiếp bỏ số tiền lớn đào tường bên đó, câu nhân viên cốt cán sang, sau đó bắt cả công ty tăng ca làm thêm giờ để ra mắt ứng dụng trước đối phương..."

Không cần Liêu Song nói tiếp, Cố Tây Châu đã hiểu rõ những tình tiết vặn vẹo trong đó, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn công ty nhỏ kia phá sản.

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh ta là có khả năng giết anh trai tôi nhất, sau khi công ty anh trai tôi phát hành ứng dụng đó trước, mấy ngày sau công ty đó liền tuyên bố phá sản.

"Người đàn ông kia có tìm anh trai tôi, đúng lúc ấy tôi đang tráo đổi thân phận với anh ấy, anh ta đánh tôi một trận, đánh cả vào mắt, mắt tôi sưng một khoảng thời gian rất dài, vì trên mặt có vết bầm nên khoảng thời gian đó tôi vẫn luôn sắm vai anh trai, hai chúng tôi thậm chí còn đi làm thay cho nhau, tráo đổi tầm 5 ngày gì đó, ngày nào tôi cũng chườm trứng gà mà chẳng có tác dụng gì luôn ấy." Nói rồi Liêu Song còn lẩm bẩm một câu.

"Anh ta tên là gì?" Cố Tây Châu hỏi.

Liêu Song bĩu môi lắc đầu, nói: "Chuyện này tôi không rõ lắm, chỉ biết anh ta họ Nghiêm."

"Được rồi." Cố Tây Châu suy nghĩ, chuyện này cũng không phiền toán lắm, chỉ cần tìm thư ký của Liêu Tuấn ở công ty hỏi han một chút là biết ngay, chưa kể bọn họ còn đào chủ lực của đối phương sang nữa.


Cố Tây Châu cho người gọi điện thoại dò hỏi, chưa đến 20 phút sau đã nhận được một cái tên: Nghiêm Lập Xuân.

"Trước tiên cứ cho người bên bộ phận kĩ thuật tra về người tên Nghiêm Lập Xuân này đã." Cố Tây Châu giao cho Phương Chấp.

Phương Chấp gật đầu, "Rõ."

.......

"Cố ca, em nhận được tài liệu rồi, công ty mà Nghiêm Lập Xuân sáng lập lúc ấy quả thực đã phá sản, có điều sau đó lại có người thu mua công ty của anh ta, một tháng trước còn phát hành một game kinh dị trên điện thoại di động, trò chơi này chế tác hoàn mỹ, ý tưởng mới mẻ độc đáo, phù hợp với nhiều đối tượng, vì vậy nên luôn rất nổi tiếng. Em cảm thấy việc anh ta giết người có khả năng là không cao lắm." Phương Chấp đưa tài liệu trong tay đến trước mặt Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu vừa cầm báo cáo lên thấy vậy thì 'Xì' một tiếng.

Vừa mới phát hành trò chơi một tháng trước, vậy mà doanh số bán hàng công bố trên không gian mạng đã đạt tới 1 tỷ, khả năng là có người đang khoa trương đây... Có điều so với mấy cái ứng dụng linh tinh này đó thì trò chơi vẫn dễ kiếm tiền hơn.

Cố Tây Châu lật giở sao kê tài khoản ngân hàng của Nghiêm Lập Xuân, trong đó có rất nhiều lần chuyển đi một khoản lớn, hắn nheo mắt suy nghĩ, cúi đầu nhìn thời gian trên di động, may là còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ tan tầm.

Hắn định tan làm thì thuận đường đi xem xem sao, lập tức gọi Phương Chấp, trực tiếp lái xe đến trước công ty của Nghiêm Lập Xuân, trên đường đi, Cố Tây Châu cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua cái gì, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra là cái gì.

Lái xe thẳng đến công ty Nghiêm Lập Xuân xong, Cố Tây Châu đi lên, trực tiếp đưa thẻ cảnh sát ra, lễ tân hoang mang lập tức nối điện thoại lên văn phòng của Nghiêm Lập Xuân.

"Sếp, có hai vị này tìm ngài."

Nghiêm Lập Xuân ngồi trước máy tính, bớt thời giờ nói với Cố Tây Châu và Phương Chấp một câu: "Đồng chí cảnh sát, phiền hai vị đợi tôi hai phút, tôi sửa nốt cái này, xong ngay thôi."

Cố Tây Châu ngồi trên sofa khẽ gật đầu, cầm ly giấy đựng nước khoáng trên bàn lên uống một ngụm, Phương Chấp cũng giống hắn, hai người không có gì phải sốt ruột.

"Phù-------"

Nghiêm Lập Xuân thở phào một hơi, mười ngón tay đan vào nhau, vươn vai, đưa tay cầm laptop, đứng dậy đi về phía hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp, gương mặt tươi cười, nói: "May là các vị đến tìm tôi vào hôm nay, chứ mọi ngày giờ này là tôi rời công ty lâu rồi."


"Hôm nay anh có việc sao?" Cố Tây Châu ngồi trên sofa, hơi nâng cằm, hỏi.

Nghiêm Lập Xuân nửa đùa nửa thật, đáp: "Thì họp hành thôi, vừa rồi tôi đang xem ppt mà bọn họ gửi tôi, trò chơi mà công ty chúng tôi vừa đưa ra thị trường nhận được hưởng ứng rất tốt, cho nên dạo gần đây khá nhiều việc. Đúng rồi, hai vị tìm tôi có chuyện gì? Tôi vẫn luôn là một người tuân thủ bổn phận, không có vi phạm pháp luật bao giờ đâu."

"Liêu Tuấn, anh có ấn tượng gì với cái tên này không?" Cố Tây Châu hỏi.

"Hắn ta? Nhớ rõ! Cái tên này sợ là cả đời đều sẽ không quên."

Nghe thấy cái tên này, Nghiêm Lập Xuân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuối sống đối phương.

Cố Tây Châu và Phương Chấp thấy thế, thầm nghĩ: Quả nhiên Nghiêm Lập Xuân rất hận Liêu Tuấn, đích xác là có động cơ giết người rõ ràng.

"Hắn ta lại làm chuyện không biết xấu hổ gì à?" Nghiêm Lập Xuân tỏ vẻ hứng thú.

Cố Tây Châu liếc anh ta một cái, nói: "Anh ta đã chết."

"Chết rồi?"

Nghiêm Lập Xuân nghe thấy Cố Tây Châu nói vậy thì sửng sốt, dường như hoàn toàn không biết Liêu Tuấn đã chết, nhưng mà ngay sau đó đáy mắt lộ ra một tia khoái chí, "Ác giả ác báo!"

"Hung thủ giết anh ta thủ pháp chuyên nghiệp, hẳn là sát thủ, mà gần đây anh có mấy giao dịch lớn...."

Cố Tây Châu còn chưa nói xong, Nghiêm Lập Xuân trực tiếp ngắt lời, nói: "Nửa năm trước công ty tôi phá sản, lúc ấy tôi thế chấp nhà, xe, còn vay nặng lãi ở bên ngoài, số tiền đó đều là trả lãi khoản vay đó, trong di động của tôi còn lưu lịch sử trò chuyện."

Nói rồi Nghiêm Lập Xuân lấy di động ra, sau khỉ mở màn hình liền đẩy đến trước mặt Cố Tây Châu và Phương Chấp, nói: "Tôi cũng hiểu rõ, các anh đang nghi ngờ tôi, có điều tôi có thể khẳng định chắc chắn tôi chưa từng làm chuyện đó.


"Nếu tôi thực sự phá sản thì biết đâu cũng có khả năng cầm một con dao xiên chết hắn ta; nhưng hiện tại tôi không phá sản, trò chơi ra mắt trên thị trường một tháng kiếm lời 1 tỷ, tuy rằng công ty tôi chỉ có 5% cổ phần, nhưng một năm cũng phải được trên mấy ngàn vạn."

Nghiêm Lập Xuân cố gắng giải thích, nghiêm túc phân tích, nói tới nói lui cả người liền kích động, mặt đỏ lừ, gân cổ nói, "Tôi nói với các anh này, tôi hoàn toàn không cần giết hắn ta, tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, còn giết hắn ta làm gì? Tôi không thèm ngồi tù!"

Cố Tây Châu đọc nội dung trong di động Nghiêm Lập Xuân, quả thực là nói chuyện trả tiền với vài người, hơn nữa ngày tháng và số tiền giống với những gì họ điều tra, có vẻ không phải là giả.

Cố Tây Châu thấy anh ta kích động, nắm tay che trước miệng ho một tiếng, nói, "Không phải kích động thế, chỉ là tra hỏi bình thường thôi mà."

"Aizzz.... Tôi hiểu, tôi hiểu," Nghiêm Lập Xuân bình tĩnh lại một chút, "Dù sao tôi cũng không giết người, không sợ các anh điều tra, chính trực không sợ tà ác."

Đúng lúc này điện thoại nội bộ trong văn phòng Nghiêm Lập Xuân vang lên, cũng không biết là ai gọi, Nghiêm Lập Xuân nghe điện xong chỉ nói: "Được được được, tôi tới luôn đây!"

Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Nghiêm Lập Xuân, Nghiêm Lập Xuân lập tức trả lời: "Là đại boss của công ty tôi tới, tôi phải ra ngoài...."

"Ồ."

Cố Tây Châu không ngăn cản đối phương, Nghiêm Lập Xuân quả thực có hiềm nghi, thế nhưng Cố Tây Châu vẫn chưa làm rõ được một chuyện, nếu nói kẻ thuê sát thủ muốn giết Liêu Tuấn, vậy ngày đầu tiên kẻ đó đã nhận được thông tin nạn nhân không phải là 'Liêu Tuấn' mà là 'em trai Liêu Tuấn' – Liêu Song, sao phải đợi đến tận mấy ngày sau mới lại tới Liêu gia giết người?

Nghiêm Lập Xuân sửa soạn lại ngoại hình một chút rồi mới đi ra ngoài, Cố Tây Châu cách một cánh cửa nghe thấy tiếng Nghiêm Lập Xuân từ bên ngoài: "Tư tổng, ngài tới rồi!"

"Ừ."

Một tiếng ừ không mặn không nhạt vang lên.

Tư tổng?

Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhìn nhau, không phải là Tư tổng mà bọn họ nghĩ đấy chứ?

Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía cửa lớn đang hé mở, thấy một bóng người không quá rõ ràng, cuối cùng may mà đối phương tiến về phía trước một bước hắn mới có thể thấy rõ dáng vẻ người này.

Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ hơi cau có, nhìn thấy Cố Tây Châu thì đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Sao em lại ở chỗ này?" Giọng nói dễ nghe mang theo chút kinh ngạc vang lên giữa văn phòng.


Cố Tây Châu nhìn vào đôi mắt đen tuyền của người đàn ông, ".....Tôi cũng muốn hỏi câu đó."

"Tư tổng, các vị quen nhau sao?" Vẻ mặt Nghiêm Lập Xuân cũng mờ mịt, không hiểu đây là tình huống gì.

"Không phải anh cũng lại là người đầu tư vào công ty này đi?" Cố Tây Châu cau mày, hỏi.

Tư Dư khẽ gật đầu, "Lần trước nói với em là tôi đang mở cuộc họp, chính là ở đây."

"Móa nó...." Cố Tây Châu cổ quái liếc nhìn Tư Dư, "Sao tôi đi đến đâu cũng gặp được anh vậy."

Nghe thấy những lời này, Tư Dư hơi trầm mặc, như thể đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, một lát sau đáp lại một câu: "Có thể là bởi vì tôi muốn gặp em."

Cố Tây Châu: "???"

Thấy vẻ mặt Cố Tây Châu mông lung, Tư Dư cười, nói, "Tôi đùa thôi."

Hàn huyên đôi ba câu xong, Cố Tây Châu bảo Phương Chấp đi về cùng hắn.

Hai người lên xe, Phương Chấp một tay chống cằm, "Nếu không phải người này, vậy còn ai muốn giết Liêu Tuấn nữa?"

"Không nhất định là Liêu Tuấn!" Cố Tây Châu bỗng nhiên vỗ trán, "Sao trước đó anh lại không suy nghĩ cẩn thận chứ! Đều tại Liêu Song làm anh đi lầm hướng!"

Phương Chấp mê mang: "Không phải Liêu Tuấn.... Liêu Song?"

"Có lẽ chúng ta có thể đổi cách suy nghĩ, ngay từ đầu đối phương chính là muốn giết Liêu Song, ngược lại, Liêu Tuấn mới là người bị giết nhầm, nhưng lúc đó Liêu Song lại thế thân vào thân phận của anh trai mình, kẻ thuê sát thủ cho rằng Liêu Song đã chết, cho nên chuyện này liền xong. Nhưng mà vài ngày sau kẻ đó ý thức được mình đã giết sai người, cho nên hung thủ lại xuất hiện, để giết Liêu Song!"

"Vậy thì... Nói như vậy nghĩa là có người còn phát hiện trước cả chúng ta rằng nạn nhân chính là Liêu Tuấn chứ không phải Liêu Song?" Phương Chấp cau mày nói, "Không thể là cha mẹ anh ta chứ? Những người khác đều không phân biệt nổi hai anh em họ nha!"

"Không, còn một người nữa, có thể cô ta không phân biệt được Liêu Tuấn và Liêu Song, nhưng bản thân Liêu Song còn có một sơ hở trí mạng."

"Sơ hở?"

Cố Tây Châu biết Phương Chấp đang hoang mang, hắn tiếp tục nsoi: "Vợ Liêu Tuấn – Hà Vân Vân, Hà Vân Vân đang thương lượng chuyện ly hôn với Liêu Tuấn, đương nhiên sẽ phải đề cập đến chuyện phân chia tài sản, nhưng mà Liêu Song trước đó không hề biết anh trai mình có bao nhiêu tài sản, lúc phân chia chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận