Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Phương Chấp thấy mấy người đồng đội nam hung hăng trừng mắt nhìn mình, lập tức hiểu rõ giá trị thù hận trên người mình bắt nguồn từ cô gái xinh đẹp đến kì cục đang rúc trong lồng ngực này, cậu theo bản năng lùi về phía sau một bước, định né tránh cô gái, thế nhưng cô gái này giống như được phết một lớp keo da chó, cứ dính sát vào người cậu.

Lý Yên ở bên cạnh thâm sâu nói: "Tiểu Nhiên, lần đầu tiên tiến vào thế giới em nhất định phải cẩn thận loại người nào đó, tri nhân tri diện bất tri tâm*."

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người thì biết mặt chứ không biết lòng, ý nói quen biết một người nhưng chưa chắc đã biết được trong lòng người đó là tốt hay xấu, chớ nên để bề ngoài và lời nói đường mật của đối phương làm mờ mắt. Đây là vế sau của câu "Họa hổ họa bì nan họa cốt, Tri nhân tri diên bất tri tâm" trong Tăng Quảng Hiền Văn (Sưu tập các câu thơ từ dân gian chủ yếu khuyên về cách đối nhân xử thế)

Nghe Lý Yên nói, Phương Chấp hiểu ngay ẩn ý của đối phương, ý trên mặt chữ.

Phương Chấp nhíu mày, người này xỉa xói cũng quá rõ ràng, chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói cậu không phải người tốt, ai là người tốt người đấy tự biết, còn chẳng phải tại thấy con gái nhà người ta đẹp.... nên các người mới như vậy sao?

Nếu là đổi thành một cô gái khác, các người có còn như vậy không?

Cố Tây Châu và Tư Dư đi tới, Cố Tây Châu thoáng nhướng mày nhìn Phục Dịch Nhiên, sau đó mới tự giới thiệu.

"Cố Nhiễm."

"Tư Diêu Tinh."

Phương Chấp theo bản năng tiến gần về phía Cố Tây Châu, gộp ba bước làm hai phóng tới bên cạnh hắn.

Cố Tây Châu hơi nhướng mày, bởi vì lúc này Phục Dịch Nhiên đang túm lấy góc áo Phương Chấp không chịu buông tay, đáng thương vô cùng, yếu đuối tội nghiệp, thấy mà thương.

Cố Tây Châu căn bản không thèm giấu ánh mắt soi xét đánh giá Phục Dịch Nhiên, tức khắc rước vào thân sự khó chịu từ ba đồng đội nam khác, "Anh nhìn chằm chằm con gái nhà người ta thế, không biết phép lịch sự là gì à?"

"Đúng vậy, anh nhìn đi, Tiểu Nhiên sắp bị anh dọa phát khóc rồi." Lý Yên bổ sung.

Nói xong, ba người bày ra vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía Phục Dịch Nhiên, nhẹ nhàng an ủi.


"Cởi quần móc ra có khi còn to hơn mấy người, tôi thấy các cậu chính là đang bị quỷ ám rồi đấy." Cố Tây Châu gọn gàng dứt khoát nói.

"Không, không thể nào....Ầy?" Vẻ mặt Lý Yên mông lung, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Phục Dịch Nhiên một hồi lâu, nhìn thế nào cũng thấy một gương mặt nữ tính xinh đẹp!

Người bị Phục Dịch Nhiên gắt gao túm lấy – Phương Chấp – cũng lộ ra vẻ mặt y như đúc, cậu cúi đầu nhìn về phía Phục Dịch Nhiên.

Phục Dịch Nhiên khóc chít chít nói: "Người ta là con gái mà."

Nghe giọng nũng nịu của Phục Dịch Nhiên, trong lòng Cố Tây Châu chỉ có đúng một câu: Chó má!

Ba người đàn ông bị bề ngoài của Phục Dịch Nhiên mê hoặc hiển nhiên là không tin, chỉ có Phương Chấp là hoàn toàn tin tưởng, cậu xác thực cái tên túm lấy tay mình này khẳng định là nam, hơn nữa đúng là cái loại móc ra so còn lớn hơn mình!

Phương Chấp đưa tay gỡ tay Phục Dịch Nhiên ra, hiển nhiên Phục Dịch Nhiên không bằng lòng, bị gạt ra xong lại xông vào túm lấy Phương Chấp, nước mắt lưng tròng, hóa thành một dòng nước suối, khóc nấc lên, lúc khóc còn mang theo tiếng nức nở, tức khắc làm mấy tên có ý đồ xấu đau lòng.

Cố Tây Châu thấy Phục Dịch Nhiên khóc, cả người đều khó chịu, thật sự là chịu không nổi.

Cuối cùng hắn lựa chọn không để ý tới Phục Dịch Nhiên, cẩn thận đếm số người tụ tập ở chỗ này, nơi này có 9 người, 7 nam 2 nữ, đương nhiên là hắn phân loại Phục Dịch Nhiên vào đám đàn ông.

Cố Tây Châu không thèm giao tiếp với mấy người kia, quay đầu nhìn về phía Tư Dư, hỏi: "Có manh mối gì không?"

"Tôi là người đi theo đoàn người cuối cùng vào đây." Cố Tây Châu nghĩ rồi bổ sung một câu, ý bảo hắn là người cuối cùng đi vào, nói xong, Cố Tây Châu liền nhìn Tư Dư, đồng thời kéo kéo quần áo trên người, mới nãy đứng ngoài tuyết hắn còn cảm thấy có chút lạnh, sau khi đi vào trong nhà ngây ngốc một hồi, hắn ngược lại lại cảm thấy có chút nóng.

Đôi môi mỏng của Tư Dư hé mở, nói: "Hiện tại chỉ biết đây là một khách sạn, còn chúng ta là du khách, đột nhiên gặp bão tuyết lớn, không thể không ở lại khách sạn trú tạm."

Cố Tây Châu nghe vậy ừ một tiếng, Phương Chấp bên cạnh cũng kể lại tình huống của mình, "Em vừa mở mắt ra là đứng ở đây luôn."


Phục Dịch Nhiên hạ giọng nói: "Em có một mình thôi, đến lúc có ý thức thì đã phát hiện mình ở chỗ này rồi."

Sau đó những người khác cũng kể lại tình huống của mình, bọn họ đều không khác nhau lắm, mở mắt ra là đã ở trong khách sạn rồi, hơn nữa đều là một mình. Nghe vậy Cố Tây Châu hơi nhướng mày, lúc hắn mở mắt là đang ở bên ngoài.

Đúng lúc đang định tiếp tục nói chuyện cùng với mấy đồng đội thì NPC vừa nãy gọi hắn lúc ở ngoài cửa đột nhiên gọi tất cả bọn họ: "Ầy, tìm các người cả nửa ngày trời, nhanh lên, đến nhà ăn ăn cái gì đi, hôm nay đông người quá, khả năng là không đủ đồ ăn đâu."

"Được." Cố Tây Châu gật đầu.

Hắn đi theo người kia, đồng đội xung quanh cũng đuổi kịp bước chân của hắn, đi thẳng đến nhà ăn của khách sạn, NPC cười cười nói: "Bão tuyết ngập trời, không còn cách nào khác, chúng ta chỉ đành đợi mấy hôm nữa mới có thể lên núi được."

"Ừm."

Mấy người đi vào nhà ăn xong thì nói chuyện với nhau, bọn họ mới biết rõ vì sao lại xuất hiện ở giữa núi tuyết trong cơn bão như thế này, hóa ra Cố Tây Châu không lạc quẻ trong đội hình này, cả chín người đều trong một đội cùng nhau đến du lịch núi tuyết, người đàn ông đó là hướng dẫn viên du lịch của bọn họ. Bọn họ vừa tới đây ngày hôm nay, vì không đủ chỗ ngồi trên xe nên Cố Tây Châu ngồi cùng xe với hướng dẫn viên du lịch, vì vậy mới đến khách sạn muộn hơn những người khác một chút.

"Bọn họ đang làm gì?" Cố Tây Châu chỉ những người đang cầm thiết bị quay phim, nhỏ giọng hỏi.

Hướng dẫn viên du lịch cười: "Một vài du khách nghe truyền thuyết người tuyết nên đến đây chụp ảnh ấy mà."

Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhìn nhau, hiển nhiên là đều bắt được trọng điểm trong câu nói của hướng dẫn viên du lịch, Cố Tây Châu thuận miệng hỏi: "Truyền thuyết người tuyết là gì thế?"

"À, nơi này có một truyền thuyết, nếu như ở cửa khách sạn xuất hiện một người tuyết thì khách sạn đó sẽ có một người bất tích tương ứng, nghe nói những người này đều bị người tuyết ăn mất." Hướng dẫn viên du lịch nói, "Kỳ thật chỉ là một câu chuyện cổ tích mà người dân bản xứ kể để lừa trẻ con thôi ấy mà, có vài đứa trẻ cứ thích ra ngoài chạy nhảy lúc tuyết rơi, rất dễ xảy ra chuyện, nên từ đó nơi này mới có truyền thuyết như vậy."

"Chỉ là truyền thuyết thôi sao?" Cố Tây Châu gặng hỏi.


Hướng dẫn viên du lịch cười khẩy, nói: "Được rồi, cũng không phải chỉ là truyền thuyết, tôi tin là các cậu cũng đã nghe nói rồi, trước đó có một đoàn khách nhỏ tới nơi này du lịch, từng người trong đoàn dần biến mất, sau đó trước cửa khách sạn đó xuất hiện mấy người tuyết."

"Mấy người tuyết? Có con số chính xác không?" Tư Dư rũ mắt, không biết nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi.

"Chuyện này tôi không biết, thật ra tôi nghi ngờ là chủ khách sạn đang giở trò quỷ, đoàn người kia có lẽ chỉ là gặp phải tuyết lở lúc lên núi hoặc là cái gì đó khác, nhưng mà chủ khách sạn vì muốn tăng lượng khách lưu trú nên mới cố tình đắp người tuyết sau khi có người mất tích, rồi kể lại truyền thuyết núi tuyết." Hướng dẫn viên du lịch cười cười, đôi mắt con cong.

Cố Tây Châu nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy NPC nói chuyện như một người bình thường, chứ không âm âm trầm trầm.

Ăn cơm trưa xong liền đến tiết mục sắp xếp chỗ nghỉ, hướng dẫn viên du lịch không nói nhiều, lấy ra mấy cái thẻ phòng đưa cho mấy người Cố Tây Châu, tổng cộng có 5 phòng, mỗi phòng đều có 2 giường, rõ ràng là chuẩn bị cho bọn họ mỗi người một chiếc giường.

Đưa cho bọn họ xong, người đàn ông dặn dò: "Tôi có một phòng cố định ở khách sạn này, chính là phòng 2001, phòng đầu tiên ở tầng hai, nếu có việc thì có thể tới đó tìm tôi."

"Đáng tiếc, mấy ngày nay tuyết lớn quá, căn bản không thể đi ra ngoài, à đúng rồi, khách sạn có suối nước nóng, các cô cậu có thể đi ngâm mình một chút, không tồi đâu." Hướng dẫn viên du lịch thuận miệng nói, nói rồi trực tiếp rời khỏi nhà ăn.

"NPC này dễ nói chuyện như vậy luôn hả?" Không chỉ Cố Tây Châu, ngay cả đồng đội Lý Yên cũng cảm thấy kỳ quái. NPC bọn họ gặp từ trước đến nay đều là mấy lại cao quý lãnh diễm như nhau, ngày ngày chỉ hận không thể chơi chết ngươi, đôi mắt ngày ngày nhìn chằm chằm ngươi như nhìn người chết. Bỗng nhiên gặp được một NPC nói chuyện dễ nghe như vậy, hắn có chút không quen.

Mấy người Cố Tây Châu đi thẳng đến phòng khách sạn, Cố Tây Châu tùy tiện chọn một phòng, quẹt thẻ đi vào xem xét, hắn phát hiện trong phòng có treo một bức tranh, nhìn kĩ thì thấy trong bức tranh có 9 người tuyết, khăn quàng cổ của mỗi người tuyết đều không giống nhau, còn có cả mũ.

"Chín?" Lý Yên khẽ nhíu mày, trong khung ảnh lồng kính có 9 người tuyết, mà bọn họ vừa vặn có 9 người, nhìn bức ảnh liền cảm thấy khó chịu ngay tức khắc.

"Quần áo người tuyết mặc hình như giống với chúng ta....." Một giọng nữ run rẩy cất lên.

Mọi người nghe thấy những lời này, nhìn kỹ lại, phát hiện hình thức của khăn quàng và mũ trên người tuyết tương ứng với chín người bọn họ, giống nhau như đúc.

Những người khác đi vào bốn phòng còn lại, bọn họ phát hiện mỗi phòng đều có một bức tranh như vậy. Lý Yên nhíu mày gỡ bức tranh trong một phòng xuống, dường như đang suy nghĩ rốt cuộc nên giữ lại hay là vứt bỏ.

Mọi người vì chuyện giữ lại bức tranh mà tranh cãi một lúc, cuối cùng không giải quyết được nên dứt khoát chia thành hai nhóm giữ tranh và bỏ tranh.

Ba người Cố Tây Châu đương nhiên sẽ không vì một bức tranh mà tách nhau ra, Phục Dịch Nhiên thì có vẻ nhất quyết phải túm chặt Phương Chấp không buông, một hai phải cùng một phòng với Phương Chấp, vẻ mặt kiểu 'Em íu đúi nhắm, em xỉu mất, ôm em đi mòa', kéo cho Phương Chấp một đống thù hận.


Bốn người chọn hai phòng, Cố Tây Châu nhướng mày nhìn về phía Phục Dịch Nhiên, nói: "Cậu còn muốn giả vờ đến khi nào?"

Phục Dịch Nhiên buông bàn tay đang nắm lấy tay Phương Chấp, làm vẻ mặt không biết phải làm sao: "Cố ca, em không có làm cái gì nha, em không biết anh đang nói gì cả."

Cố Tây Châu không để ý đến hắn, trầm mặc nhìn bức tranh, quay đầu hỏi Tư Dư: "Anh nói bức tranh này nên treo hay nên gỡ xuống?"

Tư Dư rũ mắt liếc một cái, hé đôi môi mỏng, âm thanh còn chưa kịp thoát ra đã có tiếng ngắt lời, "Giữ lại!"

Người nói chuyện là Phục Dịch Nhiên, vẫn đang giả giọng như cũ.

Cố Tây Châu nhíu mày nhìn hắn một cái, hỏi: "Vì sao?"

"Mấy còn người tuyết đó mặc đồ giống chúng ta, nói cách khác, có lẽ chúng nó chính là chúng ta, anh sẽ hại chết chính mình sao?" Phục Dịch Nhiên nhỏ giọng nói.

Cố Tây Châu nhíu mày, ngược lại thật ra còn có một cách giải thích khác, đó chính là bọn họ sẽ thật sự bị người tuyết ăn mất luôn, hắn theo bản năng nhìn về phía Tư Dư, đợi chờ một đáp án.

Tư Dư gật đầu với hắn, "Để lại."

"Anh chắc không?" Cố Tây Châu có chút rối rắm, chủ yếu là tại lần trước Phục Dịch Nhiên vẫn luôn xúi giục hắn làm bậy, rõ ràng có thể lại làm ra loại chuyện này.

Tư Dư gật đầu: "Tin tôi."

"Được."

Cố Tây Châu gật đầu, kì thật hắn cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nếu thật sự có người tuyết ăn thịt người, hẳn là hắn cũng có thể chinh phục người tuyết bằng giá trị vũ lực.

- ---------------------------------------------------

Vịt: Tui lại lặn đến gần cuối tháng 7 nha, thi tốt nghiệp xong tui sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ edit >_^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận