Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

*"Nhân chứng" nhưng không phải là người mà lại lại quỷ nên thành quỷ chứng =)))))

Lý Yên nhíu mày, hỏi lại: "Cậu chắc chắn là sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Không đâu, tôi rời đi bằng cách đó mà, chính là Cố Nhiễm....làm như vậy, không việc gì đâu." Lý Yên ngày mai ở bên kia đầu dây điện thoại khẳng định.

Mắt Lý Yên bỗng nhiên giật giật: "Sao giọng lại cậu do dự như vậy?"

"Cậu biết tôi là người như thế nào, bởi vì cậu chính là tôi, tôi cũng sẽ không làm gì mạo hiểm đến tính mạng người khác, mỗi tội nguyên nhân thì...... đến lúc đó cậu sẽ biết, thấy nữ quỷ đừng chạy."

Lý Yên: "Hả?"

......

Người đàn ông ngồi ở hành lang gãi đầu, liếc nhìn vào trong phòng, đúng lúc thấy Tư Dư cùng Cố Tây Châu đi từ trong nhà vệ sinh ra, hắn trầm ngâm một chút, bởi vì không chắc chắn là ai cầm biển tầng, hắn vẫy tay với Cố Tây Châu, ý bảo hắn lại đây một mình.

Cố Tây Châu liếc nhìn Tư Dư bên cạnh, thấy anh gật đầu, lúc này Cố Tây Châu mới đi tới cửa, nhìn Lý Yên, "Anh muốn nói cái gì? "

Thấy Cố Tây Châu lại đây, lúc này Lý Yên mới trầm giọng nói: "Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ ngày mai."

"Ồ?" Cố Tây Châu nghe vậy, nhìn về phía Lý Yên, quả thật cũng có chút hứng thú với cái này, hỏi, "Anh của ngày mai nói thế nào?"

"Cậu ấy nói anh trực tiếp ném cái tên hướng dẫn viên du lịch kia vào 8002, sau đó cửa của thế giới nhiệm vụ liền xuất hiện." Lý Yên đi vào phòng xong, lúc nói còn liếc nhìn biểu cảm trên mặt Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu nghe những lời này xong, hơi sửng sốt, ờm...... thì thật ra cũng khá giống phong cách của hắn khi khó ở nha.

Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, bằng không sao hắn lại mất kiểm soát như vậy?

Nói rồi Lý Yên nhìn về phía Cố Tây Châu, hạ giọng dùng âm lượng chỉ có Cố Tây Châu có thể nghe thấy nói: "Cậu ấy còn nói biển tầng 8 hiện đang ở tầng 7, cho nên lúc chúng ta đi thang máy mới không thể đi lên được nữa."

Cố Tây Châu nghe Lý Yên nói, nhàn nhạt đáp, "Tôi biết rồi."


"Anh biết rồi?" Lý Yên ngẩn ra một chút, hỏi ngược lại.

"Ừm...... Biển số tầng, Tư Diêu Tinh đã phân tích ra rồi." Cố Tây Châu nghĩ rồi nói.

Hắn thầm nghĩ: từ trước khi Tư Dư phân tích ra, hắn đã làm hụt thời gian mất rồi, Tư tổng đáng thương lúc đi ra ngoài ngàn vạn đừng tuyệt vọng quá, dù sao cũng đã bị khấu trừ không ít rồi, cũng không thiếu một bước bạo lực ném NPC này.

Lý Yên khẽ gật đầu, xem ra ngày mai hẳn là hắn nghe xong Tư Diêu Tinh phân tích mới biết.

Hai người gọi tất cả đồng đội đến, nghe Lý Yên biết cách rời đi xong, tinh thần mọi người tức khắc tỉnh táo, khóe môi Lý Yên lộ ra ý cười đã lâu không thấy, có điều trong lòng lại âm thầm e ngại mọi người.

"Rốt cuộc làm thế nào mới có thể rời khỏi thế giới nhiệm vụ này?" Đường Tiểu Thi không dằn lòng nổi, hỏi, đáy mắt cô lộ ra thần sắc mừng rỡ, hiển nhiên đã gấp gáp không chờ nổi, muốn rời đi lắm rồi.

Thẩm Ba cũng vậy, hắn vội vàng hỏi: "Đúng vậy, Lý Yên anh nói cho chúng tôi nghe một chút với đi!"

Lý Yên trầm ngâm một chút, hắn nói: "Kỳ thật hiện tại tầng 7 chính là tầng 8."

Thẩm Ba cau mày, nghi hoặc nói: "Con quỷ này còn chuyển nhà cơ à?"

Lý Yên nghe thấy Thẩm Ba nói, khóe miệng hơi giật giật, "Không phải là chuyển nhà, là có người cầm biển số tầng ở tầng 8, đổi xuống tầng 7."

"Biển tầng? Biển tầng gì cơ?" Vẻ mặt Đường Tiểu Thi kinh ngạc nhìn về phía Lý Yên, không hiểu ý Lý Yên đang nói là gì.

Lý Yên giải thích đơn giản quá trình biển tầng 8 bị di chuyển, hắn đảo mắt nhìn từng người ở đây, hơi hạ giọng, nói: "Biển tầng 8 bị một người trong số chúng ta cầm, tôi không biết là ai, nhưng tôi nghĩ hắn làm như vậy chắc chán là có lý do không thể cho ai biết, ví dụ như giết chết một ai đó trong đội chúng ta."

Nghe Lý Yên nói xong, mí mắt Thẩm Ba bỗng nhiên giật mạnh, nuốt nước miếng, vội vàng xua tay nói: "Vậy chuyện này không liên quan đến tôi đâu, tôi làm gì có lá gan ấy!"

"Tôi cũng sẽ không làm ra loại chuyện này, nếu như tôi biết, chắc chắn sẽ lập tức nói cho các anh." Đường Tiểu Thi lập tức nói, cô lo lắng đồng đội hiểu lầm mình.

Phương Chấp trực tiếp lắc đầu, thản nhiên nói: "Tôi không hề làm."

Tư Dư vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, nhàn nhạt nói: "Không có."


Cố Tây Châu lắc đầu không nói.

Phục Dịch Nhiên thấy Lý Yên nhìn về phía mình, giống như những người khác, cắn môi dưới, lắc nhẹ đầu, dùng giọng nhẹ nhàng mềm mại nói: "Em không làm."

Thấy không ai thừa nhận, Lý Yên nhíu mày, tầm mắt tự nhiên dừng ở trên người Cố Tây Châu, ý hỏi Cố Tây Châu bước tiếp theo nên làm sao bây giờ.

Cố Tây Châu đi lên phía trước một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào Phục Dịch Nhiên, môi mỏng khẽ nhếch, hỏi: "Cậu lấy biển tầng là muốn giết tôi?"

Phục Dịch Nhiên nghe Cố Tây Châu hỏi, tựa như nai con bị thương, hai mắt đỏ ửng lên, "Cố ca, em không hiểu anh đang nói gì......"

Nói rồi, trong nháy mắt kẻ còn xinh đẹp hơn cả con gái này lã chã rơi lệ, khóc đến nhu nhược đáng thương, giống như trước đó, trên mặt viết đầy mấy chữ oan ức.

"Tôi biết là cậu, đừng giả vời nữa." Cố Tây Châu chống một tay lên vách tường, cúi người thấp giọng nói bên tai Phục Dịch Nhiên.

Phục Dịch Nhiên nhỏ giọng khóc nức nở, như thể oan khuất ngập trời, "Cố ca, em biết anh nhìn em không vừa mắt, nhưng mà em thật sự chưa từng làm, xin, xin anh đừng nhắm vào em!"

Tư Dư nhướng mày nói: "Thu hồi bộ dáng nhu nhược đáng thương đấy của cậu đi, tôi tin tưởng Cố Nhiễm."

"Tôi tin tưởng Cố ca!" Phương Chấp đứng về phía Cố Tây Châu, tỏ rõ lập trường, "Tôi hiểu rõ Cố ca, cho nên tôi tin tưởng những gì anh ấy nói."

Thẩm Ba bên cạnh nhìn thấy Phục Dịch Nhiên khóc đến thương tâm như vậy, nhìn về phía ba người, chỉ mặt đặt tên Cố Tây Châu, nói: "Cố Nhiễm, mọi người đều đáng nghi, nói một câu không dễ nghe thì chính Lý Yên cũng đáng nghi, anh ta nói anh ta nhận được điện thoại chỉ là nói vậy thôi, ai không biết có phải sự thật hay không? Nhỡ đâu cái biển tầng đấy tự biết chuyển động thì sao?"

Thấy Thẩm Ba nói đỡ cho mình, Phục Dịch Nhiên cảm kích liếc nhìn về phía Thẩm Ba một cái, tức khắc làm Thẩm Ba cảm thấy được tiếp lửa, tiếp tục nói: "Mọi việc đều phải lấy chứng cứ làm trọng, không phải sao? Anh hoài nghi con gái nhà người ta không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng phải lấy chứng cứ ra chứ?"

Cố Tây Châu nghe Thẩm Ba nói, rất muốn phát rồ, chứng cứ, hắn không thể cứ thế đem nữ quỷ kéo ra, bảo nó làm chứng cho minh chứ?

Đường Tiểu Thi bên kia thấy một 'cô gái' giống mình là Phục Dịch Nhiên khóc đến thương tâm như vậy, do dự một chút cũng mở miệng nói: "Cố Nhiễm, Thẩm Ba nói không sai, chúng ta từng này người ai cũng đều có hiềm nghi, vậy không thể khẳng định một cô gái như cô ấy làm, muốn định tội cũng phải có nhân chứng vật chứng, cái gì cũng không có mà cứ trực tiếp định tội người khác như vậy thì pháp luật còn để làm gì nữa."

Phục Dịch Nhiên đau lòng lau nước mắt, nới với Đường Tiểu Thi một tiếng cảm ơn, sau đó mới nói với Cố Tây Châu: "Cố ca, anh một mực chắc chắn là em, nếu anh có thể lấy ra chứng cứ, cho dù bắt em thừa nhận cũng không sao, nhưng mà không có chứng cứ, anh phải xin lỗi em."


"Đúng vậy, xin lỗi!" Thẩm Ba giống như một con gà chọi, ưỡn ngực nói.

"Xin lỗi, cậu cũng xứng?" Cố Tây Châu nhướng mày nhìn về phía Phục Dịch Nhiên.

Lúc này Phục Dịch Nhiên có vẻ quyết tâm làm mình làm mẩy với hắn đến cùng, đột nhiên bật khóc, bộ dáng như bị bắt nạt, lau nước mắt, trông như quần thể yếu thế bị đàn áp, "Tôi, tôi không xứng chỗ nào? Nếu như không có chứng cứ, yêu cầu anh xin lỗi tôi!"

"Chứng cứ?" Cố Tây Châu nhướng mày nhìn hắn, "Được, là tôi không có chứng cứ, dù sao biển tầng cậu cũng đặt ở tầng 7 rồi, có điều, tôi, có, nhân, chứng. Các người chờ ở đây một chút, lát nữa đừng có gào thét bỏ chạy là được!"

Cố Tây Châu xem như là bị Phục Dịch Nhiên chọc tới điên rồi, muốn chứng cứ đúng không, được, để quỷ đến làm nhân chứng, tuy rằng có chút quỷ dị, có điều cũng không phải không thể.

Thấy hắn đi vào phòng, tầm mắt mấy người không tự chủ được mà dõi theo Cố Tây Châu.

"Cố Nhiễm chạy đi đâu tìm nhân chứng? Nửa đêm nửa hôm thế này NPC đều ngủ hết rồi."

"Không biết được...... Rốt cuộc là ai nhỉ? Thế giới nhiệm vụ vốn đã dễ xảy ra chuyện rồi, lại còn có người giở trò! Thật là!"

Cố Tây Châu vào phòng xong thì đẩy cửa sổ ra, nhìn nữ sắc quỷ vẫn còn đang ở dưới lầu rưng rức rơi lệ, hắn phát hiện có một người tuyết đứng bên cạnh nữ sắc quỷ, hắn nhíu mày, hô một tiếng: "Ê, sắc quỷ, ngươi vào đây một chút, ta có việc cần ngươi."

"Tìm em làm gì?" Nữ quỷ hất hàm, giống như một con cá vàng nhỏ, có điều mắt cá vàng chảy máu ròng ròng hơi có chút dọa người, bây giờ nó đang rất tủi thân.

Vừa rồi nó cùng với người nó ái mộ cô nam quả quỷ ở một phòng, còn chưa được bao lâu đã bị người ta phát hiện, làm nó không thể không giống như tiểu tam bị bắt gian, lén lén lút lút biến ra ngoài, lời thổ lộ cũng bị ngắt giữa chừng!

Tức nha! Thật đáng ghét, vì sao không thể chậm một chút nữa hãy tiến vào!

"Làm nhân chứng cho ta." Cố Tây Châu nói.

Nữ sắc quỷ nghiêng đầu, có chút ngốc nghếch đáng yêu, nói: "Nhưng em không phải người, là quỷ!"

Cố Tây Châu đỡ trán nói: "Vậy làm quỷ chứng cho ta!"

Nữ sắc quỷ lộ ra một nụ cười giảo hoạt tươi rói: "Có thể, có điều em có một điều kiện!"

"Hửm?" Cố Tây Châu nhướng mày, hỏa khí của hắn còn chưa có tiêu đâu.

Nữ sắc quỷ ngọt ngào ngốc nghếch bay tới bên ngoài khung cửa sổ chỗ Cố Tây Châu, hơi ngượng ngùng nháy mắt với hắn, nói, "Anh hôn em một cái, em liền làm quỷ chứng giúp anh!"

Khóe miệng Cố Tây Châu khẽ giật, quả nhiên vẫn là sắc tâm bất tử, Cố Tây Châu bóp chặt cổ nó, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Ngươi, nói, lại, một, lần, nữa, xem, ta, nghe, không, rõ."


Người tuyết ở ngoài sân thấy Cố Tây Châu cổ bóp chặt nữ sắc quỷ, vội vội vàng vàng ném cầu tuyết về phía hắn.

"Bịch bịch."

"Bịch bịch."

Người tuyết có chút nóng nảy, trừng mắt nhìn Cố Tây Châu!

Nữ sắc quỷ bị bóp cổ: QAQ

Cố Tây Châu khinh bỉ liếc xéo người tuyết ở phía dưới, người tuyết này là một con gà què, hắn đã nhìn thấu, thứ này thậm chí còn không thể tiến vào khách sạn, hắn hỏi nữ sắc quỷ: "Còn muốn ta hôn ngươi một cái nữa sao?"

Mãnh quỷ lắc đầu: Từ bỏ, không dám muốn nữa.

Cố Tây Châu buông ra tay xong ——

Nó: "Hiuhiuhiu, muốn người ta làm quỷ chứng mà một yêu cầu nho nhỏ của người ta thôi anh cũng không đồng ý."

Cố Tây Châu: "Còn nói được nhiều lời vô nghĩa như vậy? Thiếu đòn?"

Nó: "Người ta yêu anh mà!"

Cố Tây Châu: "...... Câm miệng!"

Nó: "Em không!"

Cố Tây Châu: "Sắc quỷ."

Nó chớp mắt với Cố Tây Châu: "Người ta chỉ là yêu sắc đẹp của anh thôi mà!"

Cố Tây Châu: "......" Đúng là không muốn sống, cứ như vậy mà phun ra mấy lời tình tứ.

Khuất phục dưới bạo lực của Cố Tây Châu, nữ sắc quỷ tức giận phình má tiến vào trong phòng Cố Tây Châu, nó vừa mới lướt vào, mấy người ghé nhóm ở cửa phòng Cố Tây Châu trợn mắt há mồm nhìn nó, bọn họ vừa mới nghe thấy, đúng là nghe thấy...nữ quỷ kia nói...... Người ta yêu anh mà!

Nữ sắc quỷ vén tóc cài vào bên tai, giống như một cô gái trẻ tuổi bình thường, nở một nụ cười tự cho là thân thiện, vẫy tay với mấy người: "Chào mọi người!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận