Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, ánh sáng từ phía sau rơi lên người anh, phủ lên người anh một quầng sáng trắng tinh, ánh mắt sâu thẳm tựa như muốn hút người vào trong đó.

Cố Tây Châu đảo mắt không nhìn thẳng vào mắt Tư Dư nữa, nghe thấy câu trả lời của đối phương, sao hắn lại có chút vui vẻ như vậy chứ?

Hừm......

Có chút vui vẻ.

Chỉ, một chút xíu xíu.

Phương Chấp ở bên cạnh cứ cảm thấy phong cách của hai người trước mặt không đúng lắm, tuy rằng hiện tại nhìn qua trông cậu vẫn vân đạm phong khinh*, tựa hồ vẻ mặt bình tĩnh, trên thực tế nội tâm cậu đã xoay mòng mòng: Cố ca, Tư ca hai anh như này là sao thế! Em hơi hoảng rồi đấy!

* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. (Vườn hoa của Bạch Trà)

"Muốn ăn gì?" Tư Dư cầm lấy thực đơn đã chuẩn bị kĩ, đưa cho Cố Tây Châu, nhẹ giọng hỏi.

Ngón tay anh thon dài trắng nõn, mặc dù chỉ là lấy thực đơn nhưng nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Cố Tây Châu âm thầm cảm thán một chút, thật là quái lạ, nữ sắc quỷ này không đi ve vãn Tư Dư mà lại một lòng một dạ quấn lấy mình!

"Tôi tự gọi!" Cố Tây Châu nhận thực đơn, làm lơ cái người tản ra mị lực với mình này, cứ như một con công xòe đuôi vậy, hắn tùy ý cầm một cây bút với tờ giấy trên bàn, viết ra thứ muốn ăn, thuận miệng hỏi Phương Chấp bên cạnh, "Phương Chấp, cậu muốn ăn cái gì?"

"Đều, đều được." Phương Chấp đang tự vấn nhân sinh, trộm liếc nhìn Tư Dư, sau đó trả lời.

......

"Reng reng reng ——"

Cố Tây Châu bị tiếng chuông báo thức trên di động gọi tỉnh, quan trọng nhất là lúc này cái chăn trên người đã bị quỷ xốc lên, hắn nháy mắt từ trên giường bật dậy, tuy rằng hai mắt vẫn còn nhắm chặt, nhưng vẫn sờ soạng tắt chuông báo thứuc, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị đi làm.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong tuần, nhưng bởi vì cảnh sát hình sự không có cái gọi là ngày nghỉ cuối tuần, bọn họ đều phải thay phiên nhau, hôm nay vừa đúng là ngày hắn phải đi làm, Cố Tây Châu ra đến cửa. quay đầu lại liếc nhìn cún con vẫn còn đang ngủ, thở dài.

Hắn mặc thường phục lái xe đến cục cảnh sát, vừa đến cửa hắn liền thấy một cậu thanh niên chừng 20 tuổi len lén đứng ở cửa cục cảnh sát nhìn ngó xung quanh, hắn đi đến hỏi: "Cậu làm gì ở đây thế?"

Cậu thanh niên gãi đầu, co quắp bất an xoa tay nói: "Không, không có gì!"

Cố Tây Châu liếc cậu ta một cái, đi vào cục cảnh sát, đến văn phòng mình hãm một ấm trà táo đỏ kỉ tử mà Hướng Nguyên đưa cho, uống hai ngụm.

Một người đàn ông vặn tay nắm cửa, cười cười với Cố Tây Châu, nói: "Đoán xem tôi đến đây tìm cậu có việc gì nào?"

Cố Tây Châu thấy Hướng Nguyên mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, trong lòng nhảy dựng, rối rắm hỏi: "Lại có án tử?"


"Không phải," Hướng Nguyên chỉ đồng hồ treo trong văn phòng nói, "Giờ nghỉ trưa đã đến rồi, cùng nhau ăn cơm thôi."

"Phù, làm tôi sợ chết khiếp, đi thôi."

Cố Tây Châu cùng Hướng Nguyên đi ra ngoài ăn cơm, vừa hay gặp lão Quách trong đội mình, Cố Tây Châu dứt khoát gọi lão Quách lại đi ăn cùng.

Ăn cơm xong, ba người bọn họ về đến cách cục cảnh sát mấy mét lại gặp được cậu thanh niên buổi sáng kia, cậu thanh niên đang đứng gọi điện ở ven đường.

"Tôi nói rồi, tôi không có tiền, anh đừng có quá đáng!

"Anh cứ ép tôi như vậy cũng vô dụng thôi, tôi chỉ là một đứa sinh viên, 2000 trước kia cũng là tôi phải chắp đông vá tây mới có được, anh ép tôi như thế, tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát thôi!

"Anh thật quá đáng!"

Cố Tây Châu và Hướng Nguyên nghe xong liền thấy nam sinh kia cúp điện thoại, ngồi sụp xuống ven đường khóc đến long trời lở đất.

Cố Tây Châu đút tay túi quần, nhàn nhạt nói: "Sáng nay tôi có thấy cậu ở cửa cục cảnh sát, không ngờ bây giờ cậu vẫn còn ở đây, đi thôi, chúng ta đi vào trong cục, kể lại một chút xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Nam sinh đang ngồi xổm trên đất ngẩng đầu thấy Cố Tây Châu thì dứt khoát lau sạch nước mắt, đứng lên, cậu ta rúm ró đi vào cục cảnh sát, tay trái nhéo tay phải, có chút khẩn trương.

"Tôi, tôi muốn báo án! Có người lừa tiền tôi!" Nam sinh khóc lóc nói.

Cố Tây Châu không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện hỏi một câu, liền mang một vụ án về cho cục cảnh sát.

Cậu sinh viên ngồi trong phòng thẩm vấn kể về cuộc gặp gỡ gần đây của mình.

"Tôi tên là Tưởng Tuấn, là sinh viên năm nhất, tôi có quen một cô cái trên mạng, cô ta vừa add tôi đã nói muốn mở video chat nude với tôi...... Ban đầu tôi cũng không muốn đâu, nhưng mà cô ta ở bên kia đã mở cam rồi, tôi liền thấy cô ta....ờm....cái gì cũng không mặc.....chính là loại đó đó....."

Cố Tây Châu nhướng mày, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi: "Cho nên cậu chat nude với cô ta luôn?"

Trầm mặc một lát sau, Tưởng Quân hiển nhiên là cảm thấy rất khó mở miệng nói chuyện này ra, cậu ta gian nan gật đầu, tiếp tục nói, "Vừa mới bắt đầu chat nude, tôi không phát hiện có cái gì không ổn, cô ta ở bên kia không nói lời nào, tôi cũng không để ý, sau đó cô ta yêu cầu tôi làm một vài động tác tương đối nhạy cảm. Anh cảnh sát, anh hiểu mà?"

Cố Tây Châu: "......" Hiểu cái gì!

Cố Tây Châu ngẫm lại, giả vờ đau bụng, nói với lão Quách bên cạnh, "Lão Quách, cậu tiếp tục, tự nhiên tôi đau bụng ghê, đi ra ngoài xíu, cậu hỏi rồi ghi chép lại nhé."

Lão Quách không hề nghi ngờ hắn, vội vàng nói với Cố Tây Châu: "Cố đội, anh mau đi đi!"

......


Cố Tây Châu mới vừa đi ra cửa liền thấy Hướng Nguyên bưng ly nước, vui tươi hớn hở mà nhìn hắn, trêu ghẹo: "Cố đội, cậu thuần khiết quá đê!"

Cố Tây Châu nói: "Thuần với khiết cái gì, tôi chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi! Trẻ con bây giờ không biết nghĩ cái gì trong đầu nữa, 19 tuổi cũng nên hiểu chuyện rồi, ai mà tự nhiên vô duyên vô cớ yêu cầu chat nude với cậu ta chứ hả? Khẳng định là có mục đích, tôi thấy thằng nhóc này chắc chắn là chat nude bị người ta quay lại, đối phương lấy cái này để vòi tiền, tôi nghe mà còn xấu hổ thay nó."

Cùng lúc đó trong phòng điều khiển nội quả nhiên nghe được với thoại đúng như vậy ——

"Lúc ấy cậu không phát hiện có gì đó không ổn sao?"

"Có, cô ta không nói lời nào, tôi hỏi cô ta sao lại không nói gì thế, cô ta nhắn với tôi là mic hỏng rồi, khả năng lúc ấy tôi cũng nóng đầu rồi, tin lời cô ta tiếp tục chat nude, sau đó cô ta đột nhiên tắt video, một giọng đàn ông truyền tới từ bên kia, hắn nói hắn đã quay lại hình ảnh vừa rồi chúng tôi chat nude, uy hiếp bắt tôi chuyển tiền cho hắn, nếu tôi không đưa, hắn sẽ phát tán video lên mạng, gửi đến trường học của tôi......"

"Từ từ, cậu là sinh viên mà, cậu chat nude ở đâu? Phòng kí túc xá á?"

"Đúng vậy, chính là trong phòng ngủ kí túc, lúc ấy kí túc không có ai."

"Ặc...Cậu tiếp tục đi."

"Ban đầu người trên mạng kia đòi tôi gửi cho hắn 2000, hắn sẽ không phát tán thứ đó ra, tôi lấy một tháng sinh hoạt phí, lại vay mượn bạn học, gom góp đủ số tiền đó cho hắn, kết quả chẳng được mấy ngày hắn lại đòi tôi 3000......"

"Tổng cộng cậu đã gửi tiền mấy lần rồi, mỗi lần bao nhiêu?"

Nam sinh trong phòng thẩm vấn nhớ lại một chút, nói: "Ba lần, lần đầu tiên 2000, lần thứ hai 3000, lần thứ ba hắn lại đòi, tôi liền nói tôi chỉ có thể đưa nhiều nhất 2000, hơn nữa muốn hắn bảo đảm sẽ không uy hiếp tôi nữa, tôi cho hắn xong...... không bao lâu, hắn lại đòi tôi tiền!"

Lão Quách nhìn cậu sinh viên trẻ người non dạ, bất đắc dĩ lắc đầu, trẻ con bây giờ ngu thế à? Nói gì cũng tin!

"Rồi, hắn đòi tiền cậu, cậu làm thế nào chuyển được tiền cho hắn?"

Nam sinh giải thích: "WeChat, tôi dùng WeChat trực tiếp chuyển tiền cho hắn, có điều số WeChat này có phải hắn hay không, tôi cũng không biết......"

......

Hướng Nguyên nhìn Cố Tây Châu, nói: "Còn không đi vào à, thẩm vấn kết thúc đến nơi rồi."

Cố Tây Châu liếc hắn một cái, lắc đầu: "Thẩm vấn xong đến nơi rồi thì tôi còn đi vào làm gì, án lừa đảo qua mạng thì tôi có làm được gì đâu."

Cố Tây Châu vừa dứt lời nói với Hướng Nguyên liền thấy Mã Kỳ đi tới, Mã Kỳ hạ giọng nói với Cố Tây Châu: "Cố đội trường, cậu vào phòng tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."


"Ồ, được." Cố Tây Châu gật đầu, đi vào văn phòng Mã Kỳ, Cố Tây Châu nhạy bén phát hiện ra trên bàn Mã Kỳ có một túi giấy tờ.

Mã Kỳ đẩy túi giấy tờ đến trước mặt Cố Tây Châu, nói: "Cậu mở ra nhìn xem, xem xong cậu chắc chắn sẽ chấn động!"

"Thứ gì đấy?" Cố Tây Châu hơi bất ngờ, vừa hỏi vừa nhận lấy túi tài liệu Mã Kỳ đưa cho hắn, hắn mở túi văn kiện, bên trong chỉ có một tập giấy mỏng, hắn đọc lướt qua bìa, "Là Diệp Xu?"

Mã Kỳ gật đầu, "Tôi dựa theo địa chỉ mà cậu cung cấp, tìm người tra một chút, cậu mở ra nhìn xem."

"Ồ."

Cố Tây Châu đọc đến phần giới thiệu về Diệp Xu ở tờ thứ hai, đầu lông mày nhíu chặt, trầm mặc đọc tất cả thông tin trên tờ giấy, ánh mắt hắn dừng lại lâu nhất ở dòng tuổi tác, nơi đó điền mấy con số ——126.

"Cô ta? 126 tuổi?" Cố Tây Châu nhìn chằm chằm thông tin trên thẻ căn cước, trong chốc lát không biết nên nói gì.

"Đúng vậy, chính là 126 tuổi, hơn nữa kỳ quái nhất chính là những người xung quanh cô ta không một ai hoài nghi về tuổi tác và ngoại hình của cô ta. Ngay cả lúc người giúp tôi điều tra đưa cho tôi tập tư liệu này, có vẻ như anh ta cũng không hề phát hiện chỗ này có gì không hợp lý!" Mã Kỳ trả lời, sau đó hắn lại nói, "Cậu nói xem trên thế giới này có bao nhiên người giống như cô ta?"

Cố Tây Châu lắc đầu: "Anh còn không biết, tôi biết làm sao được."

"Cái này tôi lấy đi một phần nhé, được không?" Cố Tây Châu suy nghĩ, hỏi.

Mã Kỳ nhàn nhạt nói: "Cậu cứ thoải mái."

Cố Tây Châu cầm một phần tài liệu về Diệp Xu, nói lời cảm ơn với Mã Kỳ rồi rời đi, hắn đi vào văn phòng mình, chụp ảnh ba tờ giấy đó gửi sang cho Tư Dư.

Cố Tây Châu: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 anh xem

Tư Dư nghe trợ lý báo cáo mấy thông tin vô vị, đang bơi lội trong bể mơi nhà mình, nghe thấy di động vang lên, anh lập tức lên khỏi bể bơi, đi qua đi cầm lấy di động của mình.

Click mở ảnh chụp mà Cố Tây Châu gửi, Tư Dư nhíu mày, ra dấu im lặng với trợ lý ở bên cạnh, ngón tay khẽ kê bên môi, sau đó lau nước trên tay, trả lời: Ừm, cô ta hơi lớn tuổi.

Cố Tây Châu đang đi đến phòng thẩm vấn, cầm điện thoại chờ hồi đáp, nhận được tin nhắn trả lời xong, Cố Tây Châu: Thế này mới là hơi lớn tuổi thôi á? Là lớn vchg ý được không!

Tư Dư: Sự tồn tại của cô ta cũng coi như là xác minh suy đoán của chúng ta, chỉ cần có thể luôn thành công thoát khỏi thế giới nhiệm vụ, vậy thế giới nhiệm vụ có thể giúp người ta trường sinh bất tử.

Cố Tây Châu nhíu mày trả lời: Kỳ thật ở thế giới nhiệm vụ vừa rồi nữ quỷ từng nói với tôi một câu.

Tư Dư:?

Cố Tây Châu: Hiện tại tử vong không phải là kết thúc, cho nên không cần sợ hãi tử vong.

Cố Tây Châu: Tôi vẫn luôn suy nghĩ xem câu nói đó có ý gì.

Cố Tây Châu: Anh cũng suy nghĩ giúp tôi đi, tôi sắp tới cửa phòng thẩm vấn rồi, không nói chuyện nữa.

Tư Dư: Được.


Cố Tây Châu cất điện thoại đi, thật ra câu nói kia hắn cũng đã nói lại với Cố Chi Chi, có điều Chi Chi không có phản ứng đặc biệt gì, hơn nữa hắn còn nhắc tới cả Phục Dịch Nhiên, Cố Chi Chi cũng lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết Phục Dịch Nhiên.

Đến cả nguyên nhân Cố Tây Châu sống lại cũng giống như hồi trước, mỗi lần Cố Chi Chi nói ra, Cố Tây Châu liền phát hiện thời gian bị tua nhanh, hắn luôn mất đi một khoảng thời gian một cách kì quái.

Cố Tây Châu đọc ghi chép thẩm vấn, lưu lại phương thức liên hệ của nam sinh, vừa định đi về văn phòng thì gặp Vương Ngạo đi từ văn phòng của mình ra.

Vương Ngạo ngáp một cái, dụi mắt, hai ngày nay không hiểu sao mắt ông cứ giật giật, nhìn thấy Cố Tây Châu, ông cười nói: "Tây Châu, mấy ngày nữa sang nhà ta ăn cơm, ngày kia là sinh nhật ta, con gái con rể cháu ngoại ta đều sẽ trở về, cùng nhau ăn một bữa đi!"

"Vâng, Vương thúc, cháu nhất định sẽ tới!" Cố Tây Châu cũng không lằng nhằng, trực tiếp đồng ý, Cố Chi Chi có quan hệ tốt nhất với gia đình Vương Ngạo, cho nên hắn thế nào cũng nên đi một chuyến, nếu hắn tính không sai, ngày kia là sinh nhật 49 tuổi của Vương Ngạo, nếu không phải đơn vị không cho phép mời khách, thì như bên ngoài cũng phải mời mấy mâm.

Nghe thấy Cố Tây Châu gọi mình là Vương thúc, gương mặt Vương Ngạo lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu với Cố Tây Châu, lúc này mới rời cục cảnh sát về nhà.

Lúc lái xe, không hiểu sao mi mắt cứ giật mãi, còn có, tim cứ đập nhanh liên hồi, cứ cảm thấy dường như có cái gì không hay sắp xảy ra.

Vương Ngạo nhíu mày, lái xe về nhà an toàn liền ngồi dựa vào sofa.

Vợ Vương Ngạo liếc nhìn ông kì quái, lạ thật, sao hôm này lão Vương lại không nghịch điện thoại, không lướt Weibo?

Từ sau khi lão Vương thành lập một acc official trên Weibo cho cục cảnh sát Kim La xong, ngày nào cũng hăng hái đăng một vài kiến thức phòng chống lừa đảo không biết mệt, nói chuyện qua lại với cư dân mạng rất hào hứng, đang từ một ông chú trung niên nghiêm túc bị biến thành tộc cúi đầu, ngày ngày lướt Weibo.

Thần kỳ nhất chính là —— mỗi lần Vương Ngạo đăng cái gì là lại có một vài minh tinh lưu lượng like cho ổng, không thì cũng bình luận, chia sẻ, làm cho tài khoản Weibo của cục cảnh sát Kim La không có việc gì cũng được lên hotsearch, Vương Ngạo còn thuận tiện trải nghiệm cảm giác làm minh tinh.

"Sao hôm nay không làm tộc cúi đầu nữa?"

Vương Ngạo nghe vợ hỏi, có chút mỏi mệt lắc đầu, nói: "Không hiểu sao hôm nay tôi cứ cảm thấy trong lòng hốt hoảng."

"Trong người ông cảm thấy không khỏe lắm à?"

"Ờm...... Không phải, có thể là gần đây bận quá nên hơi mệt mỏi, tôi ngủ một giấc là ổn ngay ấy mà." Vương Ngạo nhìn ánh mắt lo lắng của vợ, trấn an.

......

Ngày hôm sau ——

Án lừa đảo được giải quyết nhanh chóng, bởi vì tài khoản WeChat mà Tưởng Quân chuyển tiền đúng là của chính tên lừa đảo, thủ đoạn thô bỉ, hắn vẫn luôn tự cho rằng người bị hại sẽ không dám nói chuyện mất mặt như vậy ra ngoài, thậm chí còn không thèm che dấu thân phận.

Đồng chí khoa kĩ thuật chỉ tốn có một ngày đã tìm ra hắn, đáng sợ là thông qua ghi chép chuyển khoản Wechat của đối phương, bọn họ phát hiện không chỉ có Tưởng Quân bị lừa, số liệu thống kê không đầy đủ đã lên tới 120 người!

Trong số người bị hại có rất nhiều người vì xấu hổ nên không dám mở miệng, căn bản không thừa nhận mình từng bị lừa, có điều cũng có một số người đồng ý phối hợp với cảnh sát cung cấp bằng chứng.

Bận rộn cả ngày, Cố Tây Châu tan tầm gặp Vương Ngạo cũng vừa đi ra tới, hai người vừa nói chuyện một lát thì Vương Ngạo nhận được một cuộc điện thoại, mới nói được hai câu, sắc mặt ông đã không được ổn lắm.

Đương nhiên Cố Tây Châu phát hiện ra sự biến hóa này, hắn gấp giọng hỏi: "Vương thúc, làm sao vậy?"

Vương Ngạo nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, "Dì cháu gọi cho tiểu Thư nhưng không có ai nhấc máy cả, cháu cầm túi này giúp ta một chút, ta gọi cho nó một cuộc xem sao."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận