Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu váng hết cả đầu, Mã Kỳ vừa mới nói xong thì đúng lúc này có người gõ cửa phòng Cố Tây Châu, hắn quay đầu lại nhìn Hướng Nguyên xuân phong đắc ý* thò cái đầu ra.

*Xuân phong đắc ý: Nhà này giải thích ngắn gọn mà đủ ý lắm nè

"Ấy, Mã ca cũng ở đây à...." Hướng Nguyên gãi gãi đầu, không ngờ lại gặp Mã Kỳ ở văn phòng của Cố Tây Châu, vẻ mặt khó xử, tuy rằng Mã Kỳ được điều đến đây đã một thời gian, nhưng ngoại trừ công việc thì họ chưa từng tiếp xúc, Mã Kỳ cái người này hầu như lúc nào cũng là một con đường hai địa điểm, đi làm tới thẳng cục cảnh sát, tan làm liền về nhà ngay.

Cố Tây Châu liếc hắn một cái, nói: "Có việc gì cậu cứ nói đi, không sao đâu."

Mã Kỳ làm bộ như không có việc gì, đem tài liệu tra được nhét lại vào túi hồ sơ, gật đầu với Hướng Nguyên, nói: "Đúng vậy, Tiểu Hướng cứ tự nhiên đi, dù sao anh với Tiểu Cố cũng nói chuyện xong rồi."

Nói rồi Mã Kỳ liền đứng dậy làm bộ đi ra ngoài, Hướng Nguyên nhìn vị lãnh đạo này của mình.

Hướng Nguyên nghĩ một chút, nói: "Em định gọi lão Cố tối nay cùng nhau đi uống rượu, Mã ca tối nay đi cùng luôn không, em mời, có nhiều người đi lắm."

Hôm kia, vợ Hướng Nguyên sinh đứa thứ hai, là con gái, làm cho cái tên này vui đến phát rồ, ngay ngày hôm đó Hướng Nguyên liền đi mời mọi người ăn cơm uống rượu một bữa.

Mã Kỳ do dự một chút, gật đầu nói: "Được, khi nào tan tầm thì gọi anh."

"Được!"

Tiễn Mã Kỳ đi, Hướng Nguyên nhấc mông, ngồi lên bàn làm việc của Cố Tây Châu, liếc nhìn cửa lớn, cảm thán nói: "Mã ca cũng khá dễ nói chuyện, hoàn toàn không nhìn ra hồi trước anh ấy là cảnh sát phòng chống ma túy.

"Tôi nhìn mấy người bên phòng chống ma túy cứ đằng đằng sát khí ấy, nghe nói không ít kẻ buôn ma túy bỏ mạng dưới họng súng của anh ấy đâu, hoàn toàn không nhìn ra là người có gánh mạng người trên vai."

"Súng của cảnh sát phòng chống ma túy đâu phải là để làm cảnh." Cố Tây Châu không để tâm, liếc qua văn kiện để trên bàn, là án chat nude tống tiền mà bọn họ thụ lý* lúc trước, phạm nhân đã bị bắt, sau tất cả những nỗ lực trong khoảng thời gian qua, chứng cứ đã hoàn thiện, án tử được chuyền sang phía tư pháp bên kia.

*Thụ lý: Thụ lý vụ án hình sự là việc Tòa án chấp nhận quyết định truy tố (bản cáo trạng) của Viện kiểm sát nhân dân và vào sổ thụ lý của Tòa án. Thụ lý vụ án là khâu đầu tiên của Tòa án trong việc thụ lý vụ án của Tòa án trong quá trình tố tụng. Nếu không có việc thụ lý vụ án của tòa án thì không có các bước tiếp theo của trình tự tố tụng xét xử. Trong vụ án hình sự, thụ lý vụ án được thực hiện sau khi có quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can. (Thư viện pháp luật)

"Gánh một hai mạng người cũng không lạ." Cố Tây Châu thờ ơ nói tiếp.

Hướng Nguyên ừm một tiếng, cúi đầu liếc nhìn thời gian, nói: "Rồi, không nói chuyện phiếm với cậu nữa, tôi còn có việc phải làm, tranh thủ xử lý hết trước lúc tan tầm.

"À, lão Cố, tối nay cậu cũng đừng lái xe, để xe lại cục cảnh sát đi! Bằng không đến lúc đó cậu uống rượu lại phải tìm người lái xe về hộ."

Cố Tây Châu bĩu môi nói: "Thật ra tôi có thể không uống rượu."

Hướng Nguyên nắm tay đấm nhẹ vào ngực Cố Tây Châu, nói: "Làm gì có chuyện, cậu phải uống với tôi chứ! Đã lâu lắm rồi tôi không uống rượu với cậu."

"Ngày nào cũng ngâm táo đỏ kỷ tử, xoay người cái là hút thuốc uống rượu cái gì cũng chơi, cậu như vậy có mà dưỡng với chả thân?" Cố Tây Châu nhướng mày liếcnhìn Hướng Nguyên, khinh bỉ nói.

Hướng Nguyên cười hề hề, "Cậu chả hiểu cái gì cả, tôi dưỡng, nhưng mà là dưỡng tâm chứ không phải thân, cố gắng đạt được sự an ủi trong tâm hồn."

Cố Tây Châu: "......"


Hướng Nguyên tầm phào đôi câu xong, lúc này mới rời khỏi văn phòng Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu nhìn bóng dáng người này, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cúi đầu lấy chìa khóa mở một cái ngăn kéo dưới bàn làm việc, lấy ra một túi văn kiện.

Túi văn kiện để trong đó chính là tư liệu về Diệp Xu mà Mã Kỳ đưa cho hắn lần trước, Cố Tây Châu thở dài, kết hợp với chuyện vừa xảy ra này, Cố Tây Châu có thêm một cái nhìn khác về thế giới nhiệm vụ, đạo cụ của thế giới nhiệm vụ có thể ảnh hưởng đến hiện thực.

Hơn nữa bản thân mỗi nhiệm vụ trong thế giới tựa như những lát cắt nhỏ trong xã hội, có khi nào những câu chuyện trong thế giới nhiệm vụ cũng đã thực sự xảy ra?

Cố Tây Châu suy nghĩ, có lẽ hắn có thể nhờ Mã Kỳ giúp đỡ, điều tra một chút về những sự việc tương tự với thế giới nhiệm vụ, nếu có thể tìm được những sự kiện tương ứng trong hiện thực, là có thể chứng thực suy đoán của hắn, có lẽ nó có thể giúp hắn tìm được nguyên nhân chân chính khiến hắn sống lại.

Vừa tan tầm Cố Tây Châu đã bị Hướng Nguyên túm lấy, lôi kéo mấy người đến một nhà hàng lẩu đánh chén tơi bời một trận.

Phương Chấp uống một chút rượu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tuy rằng không say, nhưng uống bao nhiêu rượu đều lên mặt cả, mặt đỏ rực, Hướng Nguyên bọn họ chọc ghẹo vui vẻ tưng bừng.

Ăn cơm xong, mọi người lại gào thét muốn ca đi hát, Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, "Karaoke thì tôi không đi đâu, còn phải về nhà chăm cún con nữa......"

"Xí, gạt người, không phải là cậu có mua máy cho ăn tự động rồi sao? Sợ nó bị đói? Giờ này cún nhà cậu ăn xong lâu rồi." Hướng Nguyên không lưu tình chút nào, chọc thủng lý do của Cố Tây Châu, còn nói thêm, "Cậu ấy à, đừng mơ chạy được, lát nữa lại uống cùng với tôi!"

"Đúng vậy đó Cố đội, dù gì anh cũng đến rồi, ngày mai lại không phải đi làm!"

"Đúng đúng đúng! Cố đội đi cùng đi!"

"Những đêm tỉnh lại lúc ba giờ sáng, nhớ đến cậu người tôi đã đánh mất, đã từng nói sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, giờ đã không còn liên hệ......" Một cậu đồng nghiệp cầm cái chai lên giả làm micro, "Đợi đến lúc đêm khuya, mới được làm chính mình, thương tổn đầy mình, cậu cũng rất đau......"

Chính là bài này~

Hướng Nguyên nói chuyện đôi câu với mấy người bọn họ xong, quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu đang ngồi một góc ôm điện thoại nhắn tin.

Cố Tây Châu đang nhắn tin cho Tư Dư nói chuyện hồi chiều Mã Kỳ vừa nói cho hắn ——

Cố Tây Châu: Hôm trước bảo với anh, tôi có dùng thông báo tìm người, anh còn nhớ chứ?

Tư Dư: Nhớ rõ.

Cố Tây Châu: Mã Kỳ tìm được người đó rồi, không phải ' nó ', lần này là một người bình thường, người nọ trả lời rằng chỉ là lúc đi ngang qua buồng điện thoại cảm giác nhất định phải gọi điện thoại, sau đó liền tùy tiện bấm một dãy số liền gọi đến số di động của tôi, tôi cảm thấy có chút...... Quỷ dị.

Tư Dư: Ừm.

Tư Dư: Không nói chuyện này, ngày mai em được nghỉ, đúng không?

Thấy Tư Dư đột nhiên gửi một tin nhắn chẳng liên quan gì đến đề tài vừa rồi, Cố Tây Châu ngơ ngác một chút, trả lời: Ừm? Sao thế?

Tư Dư: Tôi muốn gặp em.


Cố Tây Châu đọc tin nhắn của Tư Dư, sửng sốt, chỉ là bốn chữ thực bình thường, nhưng không hiểu sao nhịp tim của hắn lại tăng nhanh một cách mất tự nhiên, hắn cảm thấy Tư Dư cũng không phải chỉ là có ý 'muốn gặp hắn' bình thường.

Trả lời làm sao đây?

Cố Tây Châu cầm di động bối rối, lúc này một cái đầu đột nhiên tiến đến bên cạnh Cố Tây Châu, Cố Tây Châu theo bản năng giấu di động đi, phát hiện là Hướng Nguyên xong, hắn còn chưa kịp nói, Hướng Nguyên đã đánh đòn phủ đầu: "Lão Cố đang nói chuyện phiếm với ai thế?"

Cố Tây Châu: "......"

Hướng Nguyên thấy Cố Tây Châu trợn trắng mắt với mình, cười hì hì, tiến đến sát bên tai Cố Tây Châu, hạ giọng nói: "Vừa nãy tôi thấy rồi, là ' Tư Dư ', cậu giấu cái gì mà giấu?"

Cố Tây Châu cạn lời lườm hắn một cái: "Cậu thấy rồi còn hỏi tôi là ai làm gì?"

Hướng Nguyên cười, nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức, "Lão Cố à, người ta bảo là muốn gặp cậu kìa, cậu với anh ta không phải thật sự là thế kia kia đấy chứ?"

Cố Tây Châu nhướng mày lườm hắn thêm một cái, thấy Hướng Nguyên uống rượu vào, đến đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn lắc đầu, không thèm so đo với ma men.

Chuyện của hắn với Tư Dư không thể nói rõ trong một chốc một lát được, Cố Tây Châu cũng nhịn không được cảm thấy đau đầu.

Tình cảm của hắn với Tư Dư rất phức tạp, một mặt khi vào thế giới nhiệm vụ hắn thực sự cần Tư Dư giúp hắn tránh khỏi quy tắc tử vong, mặt khác hắn biết Tư Dư với hắn mà nói cũng là một sự tồn tại đặc biệt.

Cố Tây Châu không kìm được, nhớ lại lúc hắn tỉnh lại trong thế giới người tuyết, vẻ mặt lo lắng cùng đôi mắt phủ đầy tơ máu đỏ ngầu của Tư Dư, thấy một người nhìn mình với ánh mắt như vậy, ai mà chịu được chứ!

Sở dĩ hắn hỏi Cố Chi Chi về vấn đề ' kết hôn, yêu đương ', chính là bởi vì hắn biết chính mình cũng rung động.

Hướng Nguyên bên cạnh lắc lắc cái đầu, túm lấy cổ tay Cố Tây Châu, bỏ qua đề tài vừa rồi, nói, "Đi đi đi, uống rượu với tôi, chúc cậu sớm ngày thoát ế, cậu xem tôi này, đã hai đứa rồi, cậu thì vẫn là một con cún FA.

"Cậu không muốn hưởng thụ cảm giác mỗi ngày về nhà đều có một người chuẩn bị sẵn cơm ngon canh ngọt đợi cậu về ăn sao?"

Hướng Nguyên bắt đầu bật mode lải nhải, nói chuyện huyên thuyên.

Trên bàn bày 25 cốc bia, mỗi cốc đều chứa đầy tràn, năm cái một năm cái một xếp thành một hình vuông, Hướng Nguyên nấc một cái, chỉ vào rượu trên bàn, nói: "Lão Cố, chúng ta đổ xúc xắc so lớn nhỏ!"

Hướng Nguyên dùng bàn tay gấu của mình ra sức vỗ đánh đét một cái lên vai Cố Tây Châu, "Thua uống rượu, thắng không uống, thế nào?"

Cố Tây Châu lườm Hướng Nguyên một cái, đứng bên cạnh nhét tay vào túi quần, môi mím lại thành một đường thẳng, hiện giờ hắn thật sự muốn đem nhốt Hướng Nguyên vào phòng tạm giam, để cho cái con ma men này tự ở trong đó tỉnh rượu.

"Không phải là cậu không dám đấy chứ?" Hướng Nguyên cười nói.

"Này thì có là cái gì."

Hướng Nguyên lấy ra hai bộ xúc xắc, đưa một bộ cho Cố Tây Châu, chính mình tự cầm một bộ khác, "Vậy đến đây đi!"


Con ma men Hướng Nguyên lắc lắc xúc xắc, lật chén lên thấy hai con số của mình lần lượt là '3''2' thì thất vọng toàn tập, "Thôi ván này bỏ rồi."

"Chắc gì, nhỡ đâu Cố đội nhà chúng ta tung ra hai con một thì sao?" Không biết là ai ở trong đám người nói một tiếng.

Cố Tây Châu: "Hứ, thế nào thì điểm của tôi cũng lớn hơn Hướng Nguyên thôi."

Nói rồi Cố Tây Châu lắc lắc xúc xắc, sau khi lật ra, hắn hơi vênh mặt, "Thế nào? '6''6', tôi đâu có phải là con quỷ đen đủi Hướng Nguyên đâu!"

Hướng Nguyên uống một chén rượu, "Tiếp tục!"

"'5''6', lần này phải là tôi thắng chứ? Tôi không tin cậu vẫn được đôi '6'." Hướng Nguyên lật chén xong, thấy con số thì vừa lòng mỉm cười.

Nhưng đến lúc Cố Tây Châu ra xúc xắc, mọi người đều sững sờ.

"Đù móa."

"Mẹ nó, Cố đội lại được đôi '6', Hướng ca, vận may của anh không ổn rồi."

"Ha ha ha ha, Cố đội lợi hại!"

Ngay cả Cố Tây Châu cũng ngẩn người, hơi chần chừ, hai mắt hắn nheo lại, cầm hai cái xúc xắc trên bàn, tùy tiện quẳng ra.

Cố Tây Châu nghiền ngẫm, nhìn xúc xắc từ trên bàn lăn xuống đất, đôi '6'!

Hướng Nguyên nhìn về phía Cố Tây Châu, cả mặt đều là hai chữ bức bách, nói: "Lão Cố, bàn tay vàng này cậu học ở đâu thế, lần nào cũng ném ra hai con 6, có phải hôm nay cậu âm mưu chuốc tôi chết đúng không?"

Cố Tây Châu: "...... Không phải cậu mới là người lôi kéo tôi uống rượu à?"

"Dẹp dẹp, không thèm chơi với cậu nữa."

Hướng Nguyên náo loại kêu không thú vị, vốn dĩ chính là hắn muốn lôi kéo Cố Tây Châu uống rượu, nhưng mà không thua thì chẳng vui, như chơi mạt chược vậy, có thua có thắng, mọi người mới có thể chơi cùng nhau, nếu có người chỉ thắng không thua thì làm gì có ai thèm chơi cùng hắn?

Cố Tây Châu bị mọi người cho ra rìa tự cầm bộ bộ xúc xắc trên bàn, nhíu mày xuất thần nhìn nó chằm chằm, thầm nghĩ: Có phải hắn nghĩ nhiều quá rồi không, Phục Dịch Nhiên cho hắn tờ giấy viết '6 thì sống, 1 thì chết ', không phải là có liên quan đến xúc xắc chứ?

Cố Tây Châu ném xúc xắc, nhìn nó dừng lại trên bàn, đột nhiên chấn động, lại là đôi '6'.

Cố Tây Châu ném xúc xắc liên tiếp vài lần, đột ngột đứng bật dậy, trầm giọng nói, "Tôi đi ra ngoài hít thở không khí."

Hướng Nguyên dứt khoát xua tay với hắn, trêu ghẹo: "Đi đi, đừng có một đi không trở lại là được."

Mã Kỳ ở bên cạnh không uống rượu, đồng nghiệp không dám mời hắn uống rượu, hành động kì quái của Cố Tây Châu lọt vào tầm mắt hắn, hắn đi về phía cái bàn Cố Tây Châu vừa mới ném xúc xắc kia, chỉ thấy hai mặt số hướng lên của xúc xắc đều là '6', hắn bĩu môi, đứng dậy đi theo ra ngoài.

Rời khỏi căn phòng ầm ĩ, đứng trên hành lang, lúc này trái tim Cố Tây Châu mới nhảy lên thình thịch thình thịch, vừa rồi hắn ngồi một mình ở một bên đã tung xúc xắc rất nhiều lần, lần nào cũng là đôi '6', hầu kết hắn di chuyển, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc bực bội cùng nóng nảy không nói nên lời.

Trên mặt xúc xắc có các chấm tương ứng với điểm số từ 1 đến 6, trên đó có '6' cũng có '1', '6 thì sống, 1 thì chết ' chính là chỉ xúc xắc?

Những câu hỏi xoay vần trong đầu Cố Tây Châu, với hắn mà nói...... Tin tốt là con số hắn tung được là '6' chứ không phải '1', là ' sống ' chứ không phải ' chết ', Cố Tây Châu ấn huyệt Thái Dương.

Bình thường hắn không đánh bạc, hầu như chẳng có lúc nào động vào xúc xắc, nếu không phải hôm nay Hướng Nguyên nhất định lôi kéo hắn chơi bằng được thì hắn đã về nhà từ lâu rồi......

Xúc xắc, tờ giấy kia là đang ám chỉ con số trên xúc xắc.


Tung ra được số '6' nghĩa là sống, số '1' chính là chết.

Mã Kỳ đi theo ra ngoài, nhìn thấy Cố Tây Châu đứng ở khu vực hút thuốc, hắn chậm rì rì đi qua, lấy một điếu, châm lửa, dựa lưng vào tường, nhẹ giọng hỏi: "Tôi cảm giác cậu có gì đó không thích hợp lắm, làm sao vậy?"

Cố Tây Châu nhíu mày, do dự một chút, lắc đầu nhàn nhạt nói: "Chỉ là ở bên trong bí quá nên mới ra ngoài hít thở không khí một chút thôi."

"Vậy à, không sao là tốt rồi, tôi còn tưởng là cậu nhận được tin người bạn nào của cậu gặp chuyện gì." Mã Kỳ thu lại vẻ lo lắng, khẽ gật đầu với Cố Tây Châu, nói, "Không sao là tốt rồi."

Mã Kỳ vừa định rời đi, Cố Tây Châu lại gọi hắn lại, "Mã ca, từ từ, tôi có chuyện này muốn nhờ anh hỗ trợ."

"Chuyện gì?" Mã Kỳ dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tây Châu, hỏi.

"Trước kia anh làm cảnh sát phòng chống ma túy hẳn là quen biết nhiều nhân vật thần thông quảng đại, tôi muốn tìm một người, còn có mấy cái án tử......" Cố Tây Châu giải thích kỹ càng tỉ mỉ suy đoán của mình cho Mã Kỳ nghe.

Mã Kỳ ngậm thuốc lá lắc đầu, "Cậu nói muốn tìm người, tôi có thể giúp cậu, có điều ai vào trong thế giới nhiệm vụ bề ngoại cũng sẽ bị thay đổi ít nhiều, cũng không biết cái tên' Phục Dịch Nhiên ' này là tên thật hay tên giả, có thể nói rằng hy vọng không lớn lắm đâu.

"Còn về mấy cái cốt truyện trong thế giới nhiệm vụ có tương ứng với sự kiện thực tế nào không, tôi có thể trực tiếp cho cậu đáp án."

Cố Tây Châu hơi mê mang nhìn Mã Kỳ, hỏi: "Anh từng điều tra rồi?"

Mã Kỳ gật đầu, ừ một tiếng, nói: "Trước kia tôi cũng có ý tưởng như cậu, cho nên đã điều tra rồi, kết quả là không có bản án nào tương ứng cả."

Nghe Mã Kỳ nói, Cố Tây Châu cảm thấy hơi mất mát, hắn khẽ gật đầu, cảm ơn một câu rồi hít sâu một hơi, lúc này mới trở lại phòng, có điều lúc này trong đầu hắn vẫn toàn là chuyện về xúc xắc.

Bởi vì đã uống chút rượu, sau khi Cố Tây Châu tạm biệt nhau, hắn gọi một chiếc taxi đi về nhà.

"Rù ——"

Di động rung lên, Cố Tây Châu lấy điện thoại trong túi ra, chỉ thấy trên đó hiện liền tù tì 6 cái tin nhắn wechat.

Hắn bị chuyện xúc xắc làm cho trong lòng loạn cào cào, hoàn toàn đã quên để ý di động.

Cố Tây Châu nháy mắt chột dạ, hắn click mở di động, mấy tin nhắn này ngắt quãng, hiển nhiên không phải gửi cùng một lúc ——

Tư Dư: Tôi mời em ăn cơm.

Tư Dư: Hửm?

Mười phút ——

Tư Dư: Em thật sự đúng là chỉ có lúc đi vào thế giới nhiệm vụ mới nhớ đến tôi thôi ư????

Một giờ sau ——

Tư Dư:......

Tư Dư: Tôi thu hồi lời nói ban nãy, đừng nóng giận.

Tư Dư: Thấy tin nhắn thì trả lời tôi, chờ em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận