Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Thời tiết nóng bức đến rồ cả người, Cố Tây Châu đi gần đến cửa cục cảnh sát, nhìn thấy Phương Chấp thì trừng mắt lườm cậu một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy bao giờ à?"

Vẻ mặt Phương Chấp ngơ ngơ, chớp mắt mở miệng thành thật trả lời: "Chưa thấy bao giờ ạ." Cố ca bị người khác hôn, và cả bị Tư ca hôn đều chưa thấy bao giờ.

"Ngậm miệng lại," Cố Tây Châu nói với Phương Chấp, "Có phải nhàn rỗi quá không có việc gì làm đúng không? Được, hôm nay có người báo mất cún cưng, cậu đi là hợp nhất đấy."

Phương Chấp lập tức giơ tay đầu hàng, đáng thương hề hề nói, "Cố ca, em sai rồi, em chưa thấy cái gì hết luôn á."

Cố Tây Châu lườm cậu một cái, nheo mắt nhếch môi, đi vào cục cảnh sát, ngay khi bước vào trong, điều hòa thổi ra khí lạnh từ đầu đến chân, Cố Tây Châu cảm giác cuối cùng mình cũng sống lại.

Đi vào tòa nhà vào giữa trưa, trong văn phòng chẳng có mấy người, nhân viên văn phòng đều đã ra ngoài ăn cơm, căn phòng trống rỗng hầu như không có một bóng người.

"Em vừa mới nghe Tư ca nói hai ngày nữa anh ấy phải vào thế giới nhiệm vụ," Phương Chấp nghĩ rồi nói với Cố Tây Châu, "Hôm đó là Đoan Ngọ, em trực ban, anh điều chỉnh giúp em một chút được không?"

Cố Tây Châu: "Anh nhớ rõ lúc trước là cậu nhờ anh xếp cho cậu trực ban vào Đoan Ngọ, không phải nói muốn đợi em gái cậu từ trường học trở về, mời cô bé ăn cơm sao?"

Phương Chấp gãi gãi quai hàm, đáng thương vô cùng nói: "Vốn là định như vậy, nhưng mà em không ngờ là Tư ca vào thế giới nhiệm vụ giúp em lại nhận được ít thời gian khen thưởng như vậy, thời gian sinh mệnh tích lũy được từ lần trước của em còn hơn một tháng, vậy mà Tư ca mới có hơn hai ngày đã đến thời gian rồi."

"Ừm......" Cố Tây Châu nghe Phương Chấp nói, nghĩ đến Tư Dư bị hố mất thời gian khen thưởng liền đau đầu, tuy rằng thời gian khen thưởng của Cố Tây Châu cũng ít hơn Phương Chấp, nhưng tuyệt đối vẫn nhiều hơn rất nhiều so với Tư Dư, hắn bây giờ còn một tuần, nhưng Tư Dư lại chỉ có hai ngày.

Tư Dư bị hắn hố đến quá thảm rồi.

Vốn dĩ vào thế giới cùng hai người bọn họ thời gian khen thưởng đã bị ít đi rồi, còn bị hắn tẩn quỷ làm trừ thêm một phần nữa, hắn bỗng nhiên chột dạ, có chút áy náy......

Thật là có lỗi quá.

Cố Tây Châu ở trong lòng yên lặng nhắc đi nhắc lại mãi một câu.

Thời gian tích lũy của Phương Chấp vẫn còn có thể coi là bình thường, Cố Tây Châu suy nghĩ, nói: "Lần này là tiến vào thế giới của Tư Dư, thế giới nhiệm vụ của anh ấy tương đối cổ quái, thời gian sinh mệnh của cậu còn nhiều, lần này cậu không nên đi."

Phương Chấp nghe vậy, hơi nhíu mày, chần chừ một lát: "Chỉ có hai người các anh, em lo......"

"Cậu lo lắng cái gì? Bộ não kia của Tư Dư cứ như là quái vật ý, mang theo hai người chúng ta chẳng khác gì bị liên lụy cả." Cố Tây Châu nhịn không được căm giận nói, hắn nhớ tới thế giới công viên giải trí lần trước Tư Dư nói lý do không mang theo hắn và Phương Chấp.

Phương Chấp sửng sốt, không biết nên nói tiếp thế nào, hắn đột nhiên cảm thấy Cố ca nói không sai, Tư ca không cần mang theo hai người bọn họ, hoàn toàn có thể tồn tại một mình trong thế giới nhiệm vụ, cậu đắn đo một lúc lâu sau mới bất lực nói: "Hình như đúng là như vậy thật......"

"Ừ," Cố Tây Châu không tỏ ý kiến, Tư Dư đi vào thế giới của hắn thì có thể được, hắn đi vào thế giới của Tư Dư không biết liệu có ngoẻo xừ mất không, hắn vỗ vai Phương Chấp, nhẹ giọng nói, "Cho nên cậu cứ vui vẻ đi với Phương Tri đi, anh với Tư Dư cùng nhau đi vào là được."

"Đúng rồi, hai anh em cậu về quê với mẹ thì có thể lái xe anh," Cố Tây Châu suy nghĩ, nói, "Ngày kia anh đưa chìa khóa cho cậu."

Phương Chấp không cự tuyệt, quả thực cậu muốn cùng Phương Tri trở về, nếu có xe của Cố ca thì sẽ tiện hơn rất nhiều, cậu biết Cố Tây Châu quan tâm cậu, lí nhí nói: "Cảm ơn Cố ca."

Nói tới đó xong, Cố Tây Châu quay trở lại văn phòng, di động đột nhiên rung lên rù rù hai tiếng ——

Phương Chấp: Cho nên Cố ca anh vẫn là muốn đi cùng Tư ca vào thế giới nhỉ! ^_^


Phương Chấp ngồi ở trước bàn làm việc của mình, yên lặng buông di động xuống, kỳ thật vừa nãy cậu đã định nói rồi cơ, nhưng mà ai bảo cậu lại hèn thế chứ!

Không dám nói trước mặt, đành phải gửi tin nhắn nói với Cố ca!

Aiya, đem lời muốn nói nói ra hết xong, rốt cuộc cậu cũng thoải mái.

Cố Tây Châu ngồi trong phòng riêng đọc được tin nhắn của Phương Chấp, khóe miệng giật giật, nhất định là tại hắn khoan dung với tên nhãi ranh Phương Chấp này quá rồi, cho nên nhóc con này mới dám trêu chọc hắn! Cả đội cảnh sát hình sự ai dám lôi hắn ra chọc ghẹo...... À thì, trừ Hướng Nguyên, tên này không tính!

Đúng hẹn trước ngày tết Đoan ngọ, Cố Tây Châu sau khi tan tầm giao chìa khóa xe cho Phương Chấp, Phương Chấp ngoan ngoãn nói với Cố Tây Châu: "Cố ca, Đoan Ngọ an khang!"

Cố Tây Châu ừ một tiếng, trả lời: "Đoan Ngọ an khang."

Ngày hôm sau, Cố Tây Châu không mang Phương Chấp theo.

Hai bên thái dương cuồng nhiệt như sắp điên đến nơi rồi, Cố Tây Châu đi ra ngoài cửa tiểu khu, đợi một lát mới gọi một chiếc xe taxi tới.

Xe đi một mạch nhanh như điện chớp thẳng đến vùng ngoại thành, cùng lúc xe rẽ vào khu biệt thự ở ngoại ô thành phố Ninh Khánh, dừng ở trước của một tòa biệt thự xa hoa, có một người đứng ở ban công biệt thự, ngay khoảnh khắc nhìn thấy xe taxi, trong đôi mắt tức khắc hiện lên một tia sáng nhỏ hầu như không thể phát hiện được.

Cố Tây Châu trả tiền taxi xong, hít sâu một hơi, âm thầm nói với chính mình: Hắn hoàn toàn là bởi vì làm hố mất thời gian của Tư Dư nên mới đến.

Cố Tây Châu hắn sao có thể bị người ta ăn sạch? Chắc chắn không thể!

Tư Dư đứng ở tầng hai biệt thự, đôi mắt đen như mực cong cong ngậm cười, khóe môi hơi nhếch, khớp xương tinh tế, ngón tay thon dài đặt lên lan can, nhìn chằm chằm Cố Tây Châu, cười như có như không.

Cố Tây Châu bị anh nhìn đến tê cả da đầu, cả người đều không thoải mái, huơ huơ nắm tay với người đứng trên lầu, lúc này mới cúi đầu, vô cùng thuần thục nhập mật khẩu khóa điện tử nhà Tư Dư.

Răng rắc một tiếng, cửa mở.

Căn biệt thự này của Tư Dư là căn cao cấp, Cố Tây Châu đã tới rất nhiều lần, tuy rằng đã tới rất nhiều lần, nhưng bất kể thế nào, Cố Tây Châu đều cảm thấy căn nhà có hơi quá lớn.

Cũng may hắn cũng coi như là quen thuộc với nơi này, mấy chuyện như làm thế nào để lên được trên tầng này không cần Tư Dư nói, hắn cũng biết làm thế nào để đi ra sân ở tầng 2, còn chưa đi lên đến nơi, hắn đã thấy một người đàn ông anh tuấn mặc chiếc áo thun trắng dùng ánh mắt thâm thúy mỉm cười nhìn hắn ở đầu cầu thang.

"Tôi biết là em thích tôi mà." Tư Dư dựa vào lan can, một tay chống cằm, cần cổ với đường nét mỹ miều kéo dài xuống phía dưới, anh rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, đáy mắt như có ngàn vì sao.

Cố Tây Châu: "Ai thích anh, tôi chỉ là cảm thấy tôi không thể qua cầu rút ván, cho nên mới......"

"Đúng đúng đúng, bất kể em nói gì, đều đúng hết," Tư Dư cười như có như không ngắt lời Cố Tây Châu, nói, "Muốn uống loại cà phê nào?"

"......" Cố Tây Châu bị nghẹn một đống lời trong họng, một lúc lâu sau mới nuốt trôi, nói, "Đắt nhất, nhưng đừng có dùng cái loại gì mà phân chồn!"

Tư Dư ừ một tiếng, liền đi pha cà phê cho Cố Tây Châu, chỉ chốc lát, Cố Tây Châu đã ngửi thấy hương cà phê bay đến, một lúc sau, một ly cà phê nồng nàn được đặt trước mặt hắn.

Cố Tây Châu: "...... Sao cà phê lại trông khác hồi trước thế?"

Tư Dư rũ mắt, chỉ lớp bọt hoa văn ở trên cùng, một trái tim bày tỏ tình yêu, nhẹ giọng hỏi: "Khó coi lắm à? Tôi cảm thấy tôi làm trông cũng không đến nỗi mà."


"Không phải, không có việc gì anh lại đi vẽ hoa văn là sao?" Cố Tây Châu bĩu môi.

Tư Dư chớp chớp mắt với hắn, khóe miệng khẽ cong lên, đôi mắt hấp háy có ý câu dẫn hắn, nhẹ giọng nói: "Em biết mà."

Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, chuyện này...... Thật sự không ngấm nổi, hiện tại hắn có chút hoảng nha.

Nhìn thấy Tư Dư đưa bàn tay đến trước mặt hắn, Cố Tây Châu ngây người, kỳ quái hỏi: "Làm gì?". Truyện Linh Dị

"Dắt tay, vào thế giới."

Lời ít ý nhiều.

Cố Tây Châu ừ một tiếng, nắm lấy bàn tay Tư Dư duỗi ra. Nhiệt độ nơi lòng bàn tay tăng lên mấy độ.

Tay Tư Dư trắng trẻo như những người khác, khớp xương rõ ràng lại nhỏ dài mà thon gọn, trông rất sạch sẽ, nhưng lại không hề èo uột mà lại có chút góc cạnh, nếu dùng đôi tay này đánh đàn dương cầm nhất định sẽ rất đẹp.

Bàn tay Tư Dư đối lập với Cố Tây Châu đã từng cầm súng, không có việc gì còn sờ soạng thi thể qua một lớp găng cao su. Bàn tay kia quả thực là thắng tuyệt đối.

Đợi chốc lát, vẫn không xuất hiện cảm giác choáng váng quen thuộc, Cố Tây Châu nhíu mày nhìn về phía Tư Dư, chần chờ một lát lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc còn bao lâu, sao vẫn chưa tiến vào thế giới nhiệm vụ?"

"Ờm......" Tư Dư ậm ờ mơ hồ không rõ, một lú sau mới đè thấp giọng nói bên tai Cố Tây Châu, "Còn nửa giờ."

Cố Tây Châu:!!!

"Vậy vì cái gì mà anh bảo tôi với anh dắt tay nhau sớm như thế?" Cố Tây Châu nhướng mày nhìn anh.

Tư Dư: "Bởi vì tôi muốn nắm tay em."

Cố Tây Châu: "......" Rồi rồi, là tôi không đủ sến, tôi ngậm miệng. Tư tổng như này rồi, hắn còn làm gì được nữa.

Rốt cuộc bị người ta nắm tay nửa giờ xong, Cố Tây Châu cảm nhận được cảm giác choáng váng quen thuộc, ngay sau đó lúc hắn mở to mắt trở lại, hắn phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng, hắn cùng Tư Dư cùng nhau ngồi trên sofa.

Cố Tây Châu xác định hắn đã tiến vào thế giới nhiệm vụ, hiển nhiên nơi này không phải biệt thự cao cấp nhà Tư Dư, trang trí trong phòng có thể coi là ấm áp, nhưng tuyệt đối không dính líu một chút nào đến hai chữ xa hoa, Cố Tây Châu rút bàn tay bị Tư Dư nắm đã có chút đổ mồ hôi.

Hắn đứng dậy nhìn qua một lượt căn phòng này, là một căn hộ khép kín, trong phòng ngủ không có những người khác, trong phòng khách cũng chỉ có hắn và Tư Dư, hắn đứng ở bên cửa sổ, từ cửa sổ phòng khách trông ra ngoài hẳn là khuôn viên khu chung cư, bên ngoài bị sương mù đen kịt bao phủ, còn cửa sổ phòng ngủ lại nhìn được vào trong khu chung cư, trong tiểu khu lại sáng trưng, có thể nhìn ra được hiện tại hẳn là lúc hoàng hôn, là thời gian của lang sói.

Cửa lớn tứ phía quanh khu chung cư đều đang tu sửa, ba phía còn lại đều có một tòa nhà, mấy tòa nhà chắn hết ánh sáng mặt trời, làm cho khu vực giữa tiểu khu có chút âm trầm, tầng dưới có mấy cái mái hiên đua ra, vừa thấy liền biết ngay là cơi nới bất hợp pháp, ở sân giữa tiểu khu còn có một chiếc Minibus màu xám bạc, một cái xe ba bánh đen xì, cùng với một chiếc xe điện.

Nhưng sân trong tiểu khu, lại không có một bóng người.

Cố Tây Châu nhíu mày, những đồng đội khác trong thế giới này đang ở nơi nào vậy?


Cố Tây Châu đi ra ngoài nhìn thoáng qua hành lang tối đen như mực, góc trên bên phải hành lang còn bị ngấm nước mưa, nấm mốc loang lổ trên nền tường ố vàng, ánh đèn tối tăm còn thỉnh thoảng lập lòe chớp tắt, nếu muốn diễn phim kinh dị, hành lang này đúng là 10 điểm luôn.

"Sao những người khác không ở đây?" Cố Tây Châu nhíu mày.

Tư Dư nắm lấy cánh tay Cố Tây Châu, ngăn cản hắn đi ra ngoài, nhắc nhở: "Trước tiên chúng ta tìm trong nhà xem có manh mối nào không, tạm thời không cần đi ra ngoài, còn chưa xác định được tình huống, em ngoan ngoãn nghe lời tôi."

Nghe Tư Dư nói xong, Cố Tây Châu gật đầu, không thể không thừa nhận ở thế giới nhiệm vụ vẫn tương đối ngoan ngoãn nghe Tư Dư, hắn đi theo Tư Dư tìm kiếm đồ vật.

Tư Dư cầm lấy hai tấm vé xe lửa trên bàn trà đưa tới trước mặt Cố Tây Châu, nhẹ giọng nói: "Là vé 3h chiều ngày 5 tháng 3, hai người chúng ta sắm vai hẳn là phải dọn đi vào ngày 5 tháng 3."

"Hôm nay là ngày mấy rồi?" Cố Tây Châu nhướng mày hỏi.

"Sau cửa có treo lịch, hôm nay chắc là 24 tháng 2, mấy tờ lịch ngày trước đó đều xé xuống cả rồi." Tư Dư đem quyển lịch trên vách tường đặt lên bàn.

Trên bàn chính là quyể lịch ngày kiểu cũ, một quyển rất dày, mỗi ngày xé một tờ, loại lịch này ở thành thị thời nay hầu như không còn thấy nữa, chỉ có ở nông thôn có khi còn có khả năng mua được.

"Thời hạn là từ giờ cho đến 3h chiều ngày 5 tháng 3." Tư Dư trầm giọng nói.

Cố Tây Châu nhẹ nhàng gật đầu, "Tháng 2 có 29 ngày, nghĩa là có tầm 10 ngày, kỳ hạn khá dài."

"Quả thực khá dài," Tư Dư hơi nhíu mày, hạ giọng nói, "Tôi chưa từng gặp được kì hạn dài đến như vậy."

"Ừm, lại tìm xem xem, có manh mối khác hay không." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, hai người lật cả nhà lên một lần nữa, ngay cả gầm giường cũng không buông tha, có điều dưới giường cũng không có thứ gì kì quái, tủ quần áo, ngăn tủ, kệ TV, chỗ nào cũng tìm một lần nhưng không thu hoạch được gì.

Cuối cùng Cố Tây Châu nhấc chân đi vào phòng bếp, phòng bếp được dọn dẹp rất sạch sẽ, tiếp theo hắn mở tủ lạnh ra.

À ha, không có đầu người, cũng không có tay chân đứt đoạn gì.

Cố Tây Châu lãnh đạm nhìn nguyên liệu nấu ăn tươi mới để trong ngăn mát tủ lạnh, ngăn đông lại rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì.

Cố Tây Châu nhịn không được nhíu mày, đã gần hai giờ đồng hồ trôi qua rồi, đồng đội của bọn họ một người cũng không xuất hiện thì thôi đi, vì sao cả NPC cũng chẳng thấy thò mặt ra?

"Một người cũng không có, nếu không đi ra ngoài nhìn xem?" Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, hỏi Tư Dư.

Tư Dư lắc đầu với hắn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình trên sofa, lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ, nói: "Chưa rõ tình hình thế nào, tạm thời chúng ta đừng đi ra ngoài, không thì...... Em cùng xem TV với tôi đi?"

Cố Tây Châu không biết nói gì, liếc anh một cái, nói: "Anh đúng là bình tĩnh thật ha."

Tư Dư khẽ bĩu môi, chớp chớp mắt với Cố Tây Châu, cay đắng nói, "Không phải là tại tôi đây không còn cách nào khác đó sao?"

"Thôi được." Cố Tây Châu cảm thấy tạm thời mình cũng không nghĩ ra được cái gì khá hơn, thế giới nhiệm vụ của Tư Dư vẫn luôn không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, công viên trò chơi trước đó chính là như vậy, ai có thể nghĩ đến ngựa trên vòng quay ngựa gỗ còn ăn thịt người đâu? Cố Tây Châu trề môi, dứt khoát an tĩnh ngồi bên cạnh Tư Dư.

Lúc hai người đến đây đã là 5h chiều, ở trong phòng tìm kiếm một vòng với thương lượng sự tình, bất tri bất giác đã đến 7h30 tối, cùng Tư Dư ngồi trên sofa xem TV một lát, Cố Tây Châu mơ mơ màng màng dựa vào anh ngủ mất, chờ đến lúc hắn tỉnh lại đã là 8h tối.

"NPC vẫn chưa xuất hiện?" Cố Tây Châu nghiêng người ngả ra sofa, rốt cuộc cũng mở được mắt ra, nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện bi kịch tột độ, NPC không xuất hiện, đồng đội cũng không thấy bóng dáng.

Tư Dư gác khuôn mặt anh tuấn ngay trước mắt Cố Tây Châu, thập phần nghiêm túc lắc đầu, trả lời: "Chưa hề."

"Sao thế giới nhiệm vụ của anh lại quái gở thế chứ?" Cố Tây Châu bất đắc dĩ, lúc hắn đến nhà Tư Dư đã ăn bữa sáng rồi, nhưng vừa tiến vào thế giới nhiệm vụ, tất cả thiết lập về thời gian đều biến hóa theo thế giới, lúc này hắn cảm giác bụng rỗng tuếch, có chút đói bụng.

"Ừm...... Đúng là có chút kỳ quái." Tư Dư bất đắc dĩ gật đầu, không thể không thừa nhận những gì Cố Tây Châu nói.


Cố Tây Châu sờ sờ bụng mình, câm nín nhìn trời, các thế giới nhiệm vụ trước tốt xấu gì cũng có NPC quản việc cơm nước, sao cái thế giới nhiệm vụ này đến cả người lo cơm nước cũng không có, không phải là bắt bọn họ tự làm đấy chứ?

Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, khóe miệng cong cong, hỏi: "Đói bụng?"

"Cũng tạm."

Lời vừa thốt ra, bụng Cố Tây Châu đột nhiên ' thầm thì kêu ', giống như cố tình đối nghịch với hắn vậy.

"Tôi đi làm cho." Tư Dư bình thản nói.

Cố Tây Châu ngẩn ngơ một chút, "Anh làm?"

Tư Dư: "Chưa từng làm, có điều hẳn là không khó lắm đi."

Cố Tây Châu: "Được thôi, tôi thấy tủ lạnh có trứng, làm cho tôi một bát cơm chiên trứng là được, tôi ngồi một lát."

Cố Tây Châu xoa xoa hốc mắt, đi vào trong phòng ngủ, nhìn về phía xa xa, lúc này bên ngoài đen như mực, giờ này rõ ràng là lúc người người nhà nhà quây quần bên nhau, nhưng mà 2 tòa nhà đối diện chỉ có 7 nhà sáng đèn.

Bên trong 7 căn sáng đèn mà hắn nhìn thấy lại không có một bóng người nào, không biết có ý gì?

Cố Tây Châu nhíu mày đợi chốc lát, đột nhiên ngửi được một mùi hương khen khét, như là thịt cháy, Cố Tây Châu bước nhanh ra khỏi phòng, đi đến trước phòng bếp, hắn vội vàng phi vào bên trong liền thấy....

Thấy dáng vẻ Tư Dư trong phòng bếp, Cố Tây Châu ' phụt ' một tiếng bật cười, "Rang một chảo cơm thôi, sao làm được đến mức không còn cả lông mày hay vậy?"

"Tóc cũng suýt chút nữa không còn nữa rồi." Tư Dư bóp vụn phần tóc mái bị lửa làm xém mất ngọn, cung lông mày khẽ nhíu, nhưng cố tình hiện tại Tư Dư lại không có lông mày, Cố Tây Châu nhìn chỉ muốn cười.

Cố Tây Châu nắm tay kê bên môi, ho nhẹ một tiếng, vươn tay phủi tóc bị thiêu cháy rớt xuống người Tư Dư.

Tư Dư lẳng lặng nhìn gương mặt hắn, khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Tây Châu thậm chí còn có thể nghe thấy Tư Dư hít thở, hắn nhịn không được trêu chọc hai câu, "Tôi còn tưởng rằng anh mười hạng toàn năng*, tôi chỉ nghe nói người ta nấu cơm khó ăn thôi, như anh tôi chưa được thấy bao giờ đó."

*Ý chỉ 10 môn phối hợp trong điền kinh. 10 môn phối hợp là môn "đốt sức" và đòi hỏi sự hoàn thiện về kỹ thuật thi đấu nhất của điền kinh, trong đó các VĐV phải liên tục thi đấu trong hai ngày các nội dung: 100m, nhảy xa, đẩy tạ, nhảy cao, 400m, 110 rào, ném đĩa, nhảy sào, ném lao và chạy 1500m. (VnExpress)

"Giờ thì gặp được rồi?" Tư Dư ngước mắt, thấy ý cười trên mặt Cố Tây Châu càng lúc càng rõ, không hề tự ái, hoàn toàn chịu thua Cố Tây Châu, nói, "Muốn cười liền cười đi."

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha ha!"

Cố Tây Châu nghe vậy cũng không khách khí, trực tiếp há miệng cười rộ lên.

Tư Dư thấy hắn cười không kiêng nể, ánh mắt cũng cong lên theo khóe môi, một chút cũng không tức giận.

Đang cười, Cố Tây Châu đột nhiên phát hiện một gương mặt anh tuấn tiến đến trước mặt hắn, sau đó chính là một cái hôn rơi lên khóe miệng hắn.

Sao sao lại đột nhiên hôn người ta?!

Cố Tây Châu hơi sửng sốt, lùi về phía sau một bước.

Một giọng nói ôn nhuận, mang chút áp chế, lơ đãng giải thích.

"Đột nhiên rất muốn hôn em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận