Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Tối quá.

Tí tách.

Tí tách.

Bên ngoài trời đang đổ mưa, người phụ nữ thoáng liếc nhìn mặt tường bị đục khoét lỗ chỗ bên ngoài hàng hiên, gió từ bên ngoài táp vào, ban công bị nước mưa hắt vào ướt sũng, người phụ nữ mặc váy đỏ khẽ run lên, vừa nãy cô bị ngã trên đường, váy trên người đã ướt hết.

Cố Tây Châu phát hiện người phụ nữ dường như không hề để ý mấy chi tiết này, trong đầu cô chỉ toàn những lo toan về tiền thuốc men của con gái, vẫn còn thiếu bên bệnh viện những mấy vạn nữa, tên thối tha đáng chết, biết con gái bị bệnh tim xong liền không thấy bóng dáng.

Trong đầu người phụ nữ lộn xộn rất nhiều chuyện, Cố Tây Châu cũng chìm vào hồi ức theo cô, nhanh chóng hiểu hết phiền não của cô, người phụ nữ đi về nhà rất vội vàng, gấp gáp.

Cố Tây Châu nhìn theo tầm mắt người phụ nữ, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là khu chung cư trong thế giới nhiệm vụ, hóa ra người phụ nữ này sống ở đây.

Cô về nhà thay một bộ quần áo kín đáo, lúc này mới vội vã chạy tới bệnh viện.

"Bác sĩ, bệnh tình của con gái tôi có thể tốt lên không?" Người phụ nữ cẩn thận hỏi một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Vẻ mặt bác sĩ ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Vấn đề không lớn, chủ yếu là chuyện chi phí phẫu thuật......"

"Tiền phẫu thuật, tôi, tôi chỉ còn thiếu hơn 5000 thôi! Rất nhanh sẽ gom đủ!" Người phụ nữ gấp giọng nói.

"Vậy là được rồi, càng nhanh càng tốt." Bác sĩ nhẹ giọng nói, sau đó chỉ chỉ cửa phòng bệnh đang đóng, "Chị vào thăm Diệu Diệu trước đi, ngày nào thức dậy con bé cũng khóc nháo muốn tìm chị."

Người phụ nữ đẩy cửa ra, theo tầm mắt cô, Cố Tây Châu thấy Diệu Diệu trong lời bác sĩ.

Một bé gái ba tuổi.

"Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm, cuối cùng mẹ cũng đến rồi!" Bé gái túm lấy tay người phụ nữ làm nũng.

Người phụ nữ tiến vào xong cúi người với gia đình bệnh nhân giường bên, cảm tạ đối phương đã chăm sóc Diệu Diệu giúp cô.

"Diệu Diệu ngoan, đợi đến lúc phẫu thuật xong là con có thể xuất viện rồi, sau này mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con."

Diệu Diệu: "Vâng!"


Diệu Diệu nằm trên giường bệnh, người phụ nữ cầm quyển truyện thiếu nhi đọc cho Diệu Diệu, đang đọc thì chuông điện thoại trong túi người phụ nữ vang lên, cô thoáng liếc qua số điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, về nhà thay quần áo.

Người phụ nữ có vẻ rất thích váy đỏ, thay một cái váy khác, vẫn là màu đỏ như cũ, lúc này mới bước trên đôi giày cao gót, nhấc túi vội vội vàng vàng đi vào một tiểu khu.

Đứng ở cửa, người phụ nữ không kiên nhẫn gõ gõ, một người đàn ông nhanh chóng ra mở cửa, trông rất giống người đàn ông trước đó Cố Tây Châu nhìn thấy trong bức ảnh kia.

Cố Tây Châu có chút nghi hoặc, người phụ nữ tiến vào xong, tầm mắt hắn cũng di chuyển vào theo, là người đàn ông không dán da người lên mặt trong ảnh chụp kia, hai người trông rất giống nhau.

Cố Tây Châu nhướng mày.

"Hai người?" Người phụ nữ nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông cao hơn đáp: "Ừ, không được sao? Cùng nhau chơi."

Người phụ nữ khẽ cắn môi, "Được, nhưng tôi muốn thêm tiền."

Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, một người bật cười khặc khặc, nói: "Được thôi."

Đúng lúc người phụ nữ chuẩn bị cởi quần áo, Cố Tây Châu đột nhiên cảm giác trên cổ bị siết chặt, một sợi dây thép quấn lấy cổ hắn, người phụ nữ kinh ngạc không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô mở to hai mắt, nhìn về phía hai người đàn ông.

"Lại còn đòi hai anh đây tiền?" Người đàn ông cười khẩy nói, hắn lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh, kề lên cổ người phụ nữ, "Bọn tao quan sát mày lâu lắm rồi, mày sống ở khu chung cư này hơn một năm, là một con điếm bán dâm, khẳng định là có không ít tiền đi."

Hai cái người đàn ông dùng dây thép cột người phụ nữ vào giường, dùng băng dính dán kín miệng và mắt cô lại, sau đó lấy một chùm chìa khóa từ trên người cô ra, người phụ nữ nằm trên giường một lát thì hai người đàn ông kia quay trở lại, trong tay có thêm hai cuốn sổ tiết kiệm.

"Anh, có 70300, con này kiếm được nhiều phết!"

Tối quá.

Thị giác của Cố Tây Châu đồng bộ với người phụ nữ, lúc này mắt cô bị che bằng một tờ giấy, bên trên giấy quấn nhiều vòng băng dính trong suốt, cho nên hắn không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.

Nghe thấy hai người đàn ông nói đến số tiền trong sổ tiết kiệm, trái tim người phụ nữ run lên, không biết hai người kia đã nhìn chằm chằm cô bao lâu rồi?

Thân thể cô vô lực nằm trên giường, tối tăm, là u ám tận cùng, cô không thấy được gì, cảm giác sợ hãi mãnh liệt len lỏi vào trái tim, chậm rãi cắn nuốt cô, lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Mật khẩu sổ tiết kiệm là bao nhiêu? Nói!"

Băng dính dán miệng bị người ta giật ra, người phụ nữ đè thấp giọng, nói: "Cầu xin các người thả tôi đi, đây là tiền phẫu thuật cho con gái tôi, tôi thật sự không thể cho các người......"


Chát.

Một cái bạt tai đánh vào mặt người phụ nữ, đánh đến mức đầu óc cô choáng váng, người đàn ông thấp giọng nói: "Ông đây hỏi mày cái gì thì nói cái đó, đừng con mẹ nó nói mấy thứ râu ria, nếu không tao chọc cho mày một dao chết luôn đấy!"

Nghe thấy ngữ khí ác liệt của người đàn ông, thân thể người phụ nữ đột nhiên cứng đờ, nước mắt cô lã chã tuôn rơi, hai người căn bản không hề dao động, người phụ nữ thừa dịp hai người không chú ý, cao giọng hét lên:

"Cứu ——"

Cô vừa mới hét lên, hai người đàn ông, bốn bàn tay, đã bịt miệng cô lại, dán băng dính lên miệng cô một lần nữa xong thì dí tàn thuốc vào tay cô, người phụ nữ đau đến rụt tay.

"Đmm, không nghe lời, tìm chết đúng không?"

Trải qua mấy ngày mấy đêm tra tấn, lúc này người phụ nữ mới nhả ra một dãy số, hai người đàn ông hạnh phúc rời khỏi căn hộ, đóng cửa lại.

Lúc này cả người cô rất đau, trên cánh tay cô chi chít vết bỏng tàn thuốc; cánh tay, cổ, nơi bị dây thép siết toàn là máu; người phụ nữ bị nhốt ở góc ban công, dây thừng buộc trên người cô, cô không thấy được gì, chỉ có thể nỗ lực kéo lê thân thể bị thương, dùng sức tông vào lan can.

"Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!"

"Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!"

Hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng Cố Tây Châu nghe thấy tiếng ' kẽo kẹt ', người phụ nữ tựa hồ cũng nghe thấy, cô càng dồn nhiều sức.

Rầm!

Lan can cùng người phụ nữ "rầm" một tiếng rơi xuống đất, lúc này thân thể người phụ nữ thực lạnh, nhưng đầu óc cô lại vô cùng thanh tỉnh.

Ai cứu tôi với......

Ai cứu tôi với?

Người phụ nữ giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc trên người, gắt gao cắn môi, mật mã cô nói cho hai người đàn ông kia là giả, đó là tiền phẫu thuật cho con gái, hơn nữa cô biết kể cả cô có nói thật, hai người đàn ông kia cũng vẫn sẽ giết cô!


Đau quá, thân thể đau quá. Thân thể người phụ nữ có mấy chỗ đã gãy xương, máu cũng đã bắt đầu đông lại.

Không biết cô đã nằm đó bao nhiêu lâu, dường như đã rất lâu, nhưng cũng như thể chẳng được mấy hồi.

Đột nhiên có hai bàn tay bắt được cô, người phụ nữ kinh hỉ*, có người!

*Kinh hỉ: bất ngờ, kinh ngạc vì chuyện vui

"Đệch, nhanh mang cô ta lên đi, đừng để bị người khác thấy!"

Ngay lúc cô cho rằng mình được cứu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói ác quỷ đó, giây phút ấy, người phụ nữ không khóc, thậm chí còn không cảm giác được sợ hãi, không đau đớn.

Cô cười.

Cười tự giễu.

Cô thua cuộc.

Thấy người phụ nữ đến chết cũng không chịu nói ra mật mã, hai người đàn ông xé tấm giấy che mắt xuống, sau đó nắm tóc cô, cầm con dao gọt hoa quả lách vào tứ một bên cổ cô, máu theo con dao chảy xuôi ra ngoài, chảy đầy đất.

Cuối cùng thân thể của cô dần dần lạnh đi, mà đầu óc Cố Tây Châu lại thanh tỉnh dị thường, trong đầu có một câu hỏi—— lúc người phụ nữ bị bịt mắt ấy rơi xuống, trong tiểu khu rốt cuộc có ai thấy cô hay không?

Người phụ nữ tử vong, Cố Tây Châu mất đi tri giác, sau đó khung cảnh trước mắt hắn dần trở nên rõ ràng.

Hẳn ở trong căn biệt thự rộng mở sáng ngời.

Còn chưa lấy lại tinh thần, người đàn ông bên cạnh rũ đôi mắt thâm thúy nhìn hắn, hơi thở nam tính bao trùm, cắn cắn vành tai hắn, nói: "Giờ chúng ta đã về hiện thực rồi."

Tư Dư chế trụ cổ tay Cố Tây Châu, hung hăng ôm lấy eo Cố Tây Châu, sức lực rất lớn, trực tiếp đè hắn ngã ra sofa, cơ bắp trên lưng cong lên, căng cứng.

Thấy đáy mắt Tư Dư như lửa đốt, trong lòng Cố Tây Châu nhảy dựng.

Cố Tây Châu xoay người, ý đồ muốn đổi vị trí với Tư Dư, lại phát hiện Tư Dư bắt chéo tay kéo vạt áo lên, để lộ ra đường cơ tuyệt mĩ, đường cong cơ bắp trên người anh thon gọn sắc nét, không hề gầy gò, nhưng cũng không quá khoa trương.

Chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, chiếc áo thun trên người mà Tư Dư đang định cởi ra bị xé toạc, Cố Tây Châu kinh ngạc ngây người, tiếp theo Cố Tây Châu liền phát hiện tay mình bị trói lại!

"Móa! Anh buông ông đây ra!" Cố Tây Châu mắng một câu.

"Không được." Tư Dư không hề nghĩ ngợi trực tiếp phun ra hai chữ, theo bản năng khẽ liếm môi, giọng nói từ tính lộ ra vài phần cấm dục gợi cảm, nói, "Vừa nãy tôi cũng nói rồi, tôi cũng muốn."


Cảm giác đầu ngón tay đặt trên cổ, làm thân thể nhịn không được run lên.

Cố Tây Châu mắng: "Anh muốn cái rắm ấy!"

Tư Dư chớp mắt với Cố Tây Châu, thập phần nghiêm túc: "Ưm, muốn em."

Cố Tây Châu bị lời này bịt miệng, quả thực nói không nên lời.

"Móa!"

Cố Tây Châu thấp giọng mắng một câu, Tư Dư vùi đầu nơi cần cổ hắn, ngứa.

Cơ bắp trên cánh tay Cố Tây Châu gồng cứng, cùng với một tiếng "pực", mảnh vải bị Cố Tây Châu xé đứt.

Tư Dư hơi ngẩng đầu, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một tia kinh ngạc.

Cố Tây Châu lửa nóng phừng phừng ném miếng vải rách trong tay xuống đất, thấy sắc mặt Tư Dư kinh ngạc, hắn nhếch khóe miệng, đột ngột xoay người đè lại Tư Dư xuống sofa.

Cố Tây Châu ngồi trên người Tư Dư, hơi rũ mí mắt, "Hiện tại biết sai rồi sao?"

Tư Dư phía dưới truyền đến một tiếng cười nhẹ, dùng tay ôm eo Cố Tây Châu, cảm xúc sục sôi cháy bỏng nơi đáy mắt chực chờ tràn ra khỏi đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, khẽ liếm đầu ngón tay Cố Tây Châu.

Xúc cảm ấm áp lại ướt át dọa Cố Tây Châu nhảy dựng, hắn giật mình thu tay, Tư Dư thừa dịp Cố Tây Châu không chú ý, đột nhiên chồm người về phía trước, Cố Tây Châu trực tiếp ngã ra đầu kia sofa, vị trí của hai người lại một lần nữa điên đảo.

Tư Dư: "Tôi nói rồi, tôi cũng muốn."

Cố Tây Châu: "......"

"Rrr Rrr Rrr."

"Rrr Rrr Rrr."

Cố Tây Châu nghe thấy tiếng chuông điện thoại của chính mình phát ra từ chiếc di động rớt trên sofa, đột nhiên lý trí khôi phục đôi chút, hắn sờ soạng lung tung tìm di động, tiếp điện thoại.

"Ừm...... Ừ, được...... Tôi biết rồi...... Ừm, tôi đi ngay."

Nghe thấy Cố Tây Châu tiếp điện thoại, đôi mắt đen tối không rõ của Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có vụ án?"

Cố Tây Châu nắm tay, khẽ kê ở bên môi nói: "Ừm, có án mạng, anh dậy trước đã."

Tư Dư nghe Cố Tây Châu nói, hơi nhướng mày, chỉ thiếu mỗi đem hai chữ ' không vui ' khắc lên trên mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận