Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chi Chi vừa dứt lời, hai người đều lâm vào không khí trầm mặc, chỉ còn tiếng còi ô tô bên ngoài con hẻm nhỏ, trong tiếng còi ô tô bén nhọn lộ ra chút nặng nề.

Cố Tây Châu ho nhẹ một tiếng, đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, chỉ thấy thiếu niên Chi Chi khẽ nhíu mày, nhìn xoáy về phía sau hắn, là hướng mà bốn người Cố Kình rời đi ban nãy, bốn người họ đã đi theo chiếc Minibus kia được một lúc rồi.

Giọng Chi Chi rầu rĩ, kể: "Từ sáng sớm nay chú đã đi theo bố mẹ cháu, bám đuôi bọn họ đến cục cảnh sát, sau đó lại đến đây.

"Có phải bố mẹ cháu cũng giống như Đồng Giai, hôm nay bọn họ sẽ xảy ra chuyện?"

"Không đâu, cậu nghĩ nhiều..."

Câu trả lời của Cố Tây Châu bị Chi Chi chặt đứt: "Cháu tin tưởng cảm giác của mình."

Nói lời này xong, Cố Chi Chi đột nhiên đẩy Cố Tây Châu ra, chạy về phía con đường nhỏ lầy lội kia, tức thì biến mất không thấy bóng dáng.

Sắc mặt Cố Tây Châu không ổn một chút nào, thầm mắng một câu 'mẹ nó' rồi nhanh nhẹn xoay người đuổi theo, hắn đây có tính là khéo quá hóa vụng không, vốn dĩ hắn chỉ tò mò nguyên nhân cha mẹ Chi Chi tử vong nên hôm nay mới đi theo, không ngờ lại bị Chi Chi của thế giới thần quái nhìn thấy, nếu như Chi Chi vì chuyện này mà đi cứu cha mẹ, nói không chừng Chi Chi sẽ biến mất!

......

Nhà ở được dựng bằng vách ngăn san sát nhau, một người đàn ông cao lớn xách đứa trẻ ăn trộm bị Cố Kình bắt sáng nay bằng một tay, ném nó xuống xe, đá một cước vào người đứa trẻ đã ỉu xìu như quả bóng xì hơi.

Đứa trẻ ăn trộm cuộn tròn trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bị người đàn ông đá hai cái, thậm chí hắn còn đạp lên người cậu bé.

Chu Tân Nguyệt đi cùng với Cố Kình định xông ra bảo vệ đứa trẻ lại bị đồng đội ngăn cản.

"Tân Nguyệt, đừng kích động." Đường nét trên gương mặt người đàn ông này cứng cáp, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt như bị sương mù bao phủ, kê nhẹ ngón trỏ trên môi, hạ giọng nói.

"Băng nhóm này lớn hơn dự đoán, bình tĩnh một chút," Cố Kình nói, "Trước tiên gọi điện về cục để Vương Ngạo phái người tới chi viện, chúng ta chỉ có bốn người, không được đâu."

"Rõ!" Một đồng đội lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện về cục cảnh sát báo cáo tình huống bất ngờ phát sinh ở đây, băng nhóm tội phạm này cực kỳ lớn, vừa rồi bọn họ mới liếc nhìn qua cũng thấy có ít nhất 7 người đàn ông trưởng thành, còn có mười mấy đứa con trai 15 – 16 tuổi.

Ánh mắt Cố Kình đảo quanh, mấy container làm nhà ở quây lại, tạo thành một cái sân ở giữa, ba người đàn ông nhảy từ trên xe xuống, đồng thời còn có 7 nam thanh niên cùng một người phụ nữ lục tục đi ra, mười mấy đứa con trai tầm 16 tuổi lùa tất cả mọi người ra khỏi nhà, có mấy đứa mới 7 – 8 tuổi, nhỏ hơn cả đứa trẻ 10 tuổi kia.


Người đàn ông cao lớn xoay người đá văng cục đá bên chân, hằm hằm nói với mấy người kia mấy câu, quay người lại đá một cước vào người đứa trẻ đó.

Cố Kình nghe không hiểu lời người đàn ông nói, nhưng dựa theo số người vây lại ngày càng nhiều, mắt thấy có tầm 11 người trưởng thành, người đàn ông cao lớn đứng ở giữa, có vẻ là định cảnh cáo.

Trong lúc dạy bảo vẫn không quên đánh đứa bé kia.

"Cố ca, anh xem đám người đó..." Giọng một đồng nghiệp hơi run lên, chỉ vào mấy đứa trẻ thấp bé có chút cổ quái trong đám người.

Cố Kình nhìn theo hướng ngón tay đồng đội chỉ, chỉ thấy một bé trai khoảng 12 tuổi ngồi ở tấm ván gỗ trên xe, từ đầu gối trở xuống trống không, cậu bé chỉ có thể dùng tay chống trên mặt đất mà trườn đi, không những thế, bên cạnh cậu bé còn mấy đứa trẻ khác cũng tàn tật, mất tay cụt chân giống như vậy.

Theo như kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự của đám người Cố Kình, liếc mắt một cái là có thể kết luận những thương tổn trên người đám trẻ đó không phải là do tai nạn, mà là do người gây ra.

Trái tim Cố Kình như thình lình chìm xuống đáy vực.

Hắn biết có một vài tổ chức tội phạm lừa gạt những đứa trẻ ở vùng xa xôi hẻo lánh đến đây đi ăn trộm, ăn xin, mà trong đó có một bộ phận điên rồ tới mức thông qua việc chặt tay chặt chân đứa nhỏ để lợi dụng tình thương của người qua đường, làm cho họ bố thí nhiều thêm một chút, còn bọn chúng thì đứng cách đó không xa trông giữ đám trẻ, một khi đám trẻ nhận được tiền tới một mức nào đó, chúng sẽ đến lấy tiền đi.

Biết là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, loại cảnh tưởng sống động sờ sờ trước mắt như thế này làm trái tim người ta đau đớn!

Có khoảng 8 đứa trẻ tàn tật, hoàn toàn không thể nhìn ra được chút ánh sáng nào trong mắt chúng, chỉ có trầm mặc cùng tuyệt vọng mãi mãi không thể thấy được ánh mặt trời, bàn tay Cố Kình không nhịn được siết chặt.

Đúng lúc này, Chu Tân Nguyệt nóng nảy nắm lấy góc áo Cố Kình, âm thanh run rẩy, nói: "Bọn, bọn chúng muốn làm cái gì?"

Cố Kình nghe tiếng hét, chỉ thấy người đàn ông cao lớn kia nói gì đó với những người xung quanh, sau đó một người đàn ông trẻ tuổi đi vào trong phòng, lấy ra một con dao phay, con dao phay dưới ánh mặt trời chói mắt dường như tỏa ra khí lạnh thấu xương.

Người đàn ông cao lớn cầm theo con dao, híp mắt lạnh lùng đảo qua đám người vây quanh, nói cái gì đó, mặc dù Cố Kình nghe không hiểu nhưng theo bản năng cảm thấy không ổn rồi.

Đứa trẻ nằm trên mặt đất vốn luôn không dám phản kháng sau khi nghe bọn họ nói xong, chịu đau bò dậy, quay lưng chạy vào trong đám người, những đứa trẻ vây xem muốn nhường đường cho nó, vừa định tránh ra thì Cố Kình nghe thấy người đàn ông cầm con dao chỉ vào đám trẻ nói một câu, tức khắc chúng liền không dám nhường đường nữa.

Trên mặt đứa trẻ toàn là nước mắt, cả người run lên bần bật vì sợ hãi, nó điên cuồng lắc đầu, miệng nói ra thứ ngôn ngữ địa phương mà đám người Cố Kình nghe không hiểu.

"Đệch!" Cố Kình mắng một câu, tuy rằng bất đồng ngôn ngữ nhưng hắn cũng hiểu đại khái rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, người đàn ông cao lớn kia muốn chặt tay đứa trẻ đó, giết gà dọa khỉ!


"Còn bao lâu nữa thì đội Vương Ngạo tới nơi?" Cố Kình gấp giọng hỏi.

"Vừa mới gọi điện thoại, nơi này cách cục cảnh sát chỗ chúng ta quá xa, kể cả có liên hệ với cục cảnh sát gần nhất cũng... cũng không kịp!" Đồng đội lộ ra vẻ mặt khó xử, nói.

"Không thể cố đợi thêm được nữa rồi, tôi đi cứu đứa trẻ kia, Tân Nguyệt, em đi ra ngoài lái xe, cứu được đứa trẻ chúng ta liền đi!" Cố Kình thật sự không ngờ những người này lại tàn nhẫn độc ác đến vậy, hắn bắt được đứa trẻ kia đi ăn trộm, những người này liền muốn chặt chân tay nó!

Chu Tân Nguyệt vô cùng sợ hãi, thân thể run lên từng chặp, vội vàng nói: "Được! Em đi lái xe đến đây đón mọi người! Mọi người cứu được đứa trẻ xong phải chạy ra ngoài ngay!"

Cố Kình gật đầu nặng nề: "Ừ!"

Nhìn bóng lưng Chu Tân Nguyệt rời đi, Cố Kình quay đầu lại nhìn về phía đứa trẻ đang bị vây lấy kia, dẫn theo hai đồng đội vội vàng lao tới, hắng giọng nói: "Các người đang làm gì?"

Nghe thấy tiếng chất vấn thình lình phát ra, người đàn ông cao lớn cầm dao trong tay định chặt tay đứa trẻ quay lại nhìn về phía ba người Cố Kình, cùng lúc đó đứa trẻ kia nhìn thấy Cố Kình thì hô lên một câu đầy sợ hãi.

Tuy rằng Cố Kình nghe không hiểu nhưng hắn suy đoán từ mà đứa trẻ hô lên chính là 'cảnh sát', bởi vì thằng bé vừa dứt lời thì ánh mắt mấy người trưởng thành này đều lộ ra biểu tình hoảng sợ, hoảng loạn nói gì đó với tên cầm đầu.

Người đàn ông kia nói một câu xong, hình như mọi người đều bình tĩnh lại, không lập tức bỏ trốn, có điều vẫn nhìn về phía Cố Kình đầy cảnh giác.

Người đàn ông cúi đầu nhấc thằng bé lên như xách con gà, có vẻ là hỏi nó thêm vài câu, hỏi xong, dáng vẻ hắn ta không sợ trời cũng chả sợ đất, mở miệng nói tiếng Ninh Khánh cực kì lưu loát: "Cảnh sát à, chúng mày chỉ có 4 người mà cũng dám xông vào, hôm nay chúng mày không đi khỏi đây được đâu, chỉ có 3 thôi, còn một đứa chạy mất rồi?"

Người đàn ông phát hiện thiếu mất Chu Tân Nguyệt xong thì nhướng mày, quay đầu ra lệnh cho người của hắn, một người đàn ông cao gầy lập tức dẫn 3 thiếu niên 15 – 16 tuổi đuổi theo.

Đám người Cố Kình thấy thế, không tự chủ được mà nắm lấy khẩu súng sau lưng.

......

Chu Tân Nguyệt chạy ra ngoài mà tim đập thình thịch, nơi này tựa như mê cung, cô chỉ có thể chạy về chỗ dừng xe theo trí nhớ, đúng lúc này đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.

Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy đi cùng với 3 thiếu niên gắt gao đuổi theo cô, bộ mặt người đàn ông cao gầy kia dữ tợn, chỉ vào cô vừa đuổi vừa nổi giận đùng đùng gào thét. Kể cả chẳng hiểu lấy một chữ thì cô vẫn có thể khẳng định đó chẳng phải là lời hay ý đẹp gì.


Mắt thấy có người đuổi theo minh, trong đầu cô nháy mắt lộn tùng phèo, vừa rồi ở đó có ít nhất 11 người trưởng thành, thiếu niên 15 -16 tuổi cũng có đến 13 – 14 đứa, những người này dám đuổi theo mình, bên Cố Kình bọn họ chắc chắn là nguy hiểm!

Người đàn ông cao lớn đó vừa nhìn là thấy không phải loại lương thiện gì, trái tim Chu Tân Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, nhưng cô chủ yếu làm bên kỹ thuật, về thể lực đương nhiên không thể so với tố chất thân thể của mất thanh niên hành nghề ăn trộm quanh năm suốt tháng như chúng, đến cuối cùng cô chạy đến mức thật sự có chút không thể động đậy nổi nữa, ba thiếu niên kia đột nhiên tăng tốc, một phát đánh gục Chu Tân Nguyệt.

Bịch một tiếng ——

Hai người lăn thành một đống, cùng nhau ngã ra đất, va vào tảng đá trên đường, xương cốt đều đau đớn, người đàn ông cao gầy kia đuổi theo, nắm lấy tóc Chu Tân Nguyệt, ấn mặt cô xuống, ra sức đập đầu cô xuống đất.

Trán bị đập mạnh xuống đất, đầu Chu Tân Nguyệt tức khắc rách da chảy máu, ban đầu cô còn có thể thét lớn, càng về sau âm thanh càng ngày càng yếu ớt.

Chi Chi đang chạy vào nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, trái tim thắt lại, vội vàng chạy tới, tận mắt thấy mẹ mình bị người ta ấn trên mặt đất mà đánh!

Cậu đang định lao ra thì lại bị một bàn tay thình lình tóm lấy!

Cố Chi Chi hất bàn tay kia ra, "Tránh ra!"

Cố Tây Châu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trầm mặc nhìn về phía Chi Chi, trái tim ngày càng đau, không chỉ là bởi vì có khả năng Cố Chi Chi sẽ biến mất, mà còn vì dáng vẻ liều mạng của Cố Chi Chi...và cả Chu Tân Nguyệt bị đánh. Có lẽ bởi vì thân thể này vốn dĩ là của Chi Chi, trái tim hắn như thể bị một con dao nhọn băm nát từng chút một.

Cố Chi Chi chửi đổng một câu, không màng cái gì hết, chỉ muốn tiên đến. Cậu đột nhiên xuất hiện, đột nhiên giáng một cú đấm vào mặt người đàn ông kia, đợi đến khi hắn ta phản ứng lại thì đã bị đánh lăn ra đất.

Cố Chi Chi trực tiếp ngồi trên người tên đàn ông cao gầy, nắm đấm cứ liên tục mạnh mẽ đáp thẳng vào mặt hắn ta. Tuy rằng Cố Chi Chi chỉ mới 18 tuổi, nhưng đã cao đến 1m8, bất kể là thể trọng hay thể lực đều không khác biệt nhiều lắm với người trưởng thành.

Người đàn ông bị đè xuống đánh chỉ thấy người bị như chìm xuống, tất cả cú đấm đều hạ xuống mặt hắn, đến cả mắt hắn cũng không mở ra nổi.

Người đàn ông cao gầy cắn lên cánh tay Cố Chi Chi một cái, Chi Chi rên lên một tiếng nhưng vẫn không buông ra, tiếp tục đánh người.

Cố Tây Châu nghe thấy la hét, có lẽ bởi vì Cố Chi Chi lao ra quá mức đột ngột, cũng có thể là vì Cố Chi Chi ra tay quá mức hung ác, ba thiếu niên kia nhất thời đều đứng sững tại chỗ, người đang ông cao gầy quát mấy câu mới lấy lại tinh thần, nhặt nửa viên gạch đỏ trên đất lên định đập vào đầu Cố Chi Chi!

Chu Tân Nguyệt đã suy yếu, gian nan mở đôi mắt bị máu dính chặt, hô lên một tiếng mơ hồ không rõ: "Cẩn...thận..."

Trong lúc cô lo lắng, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện, bắt lấy tay đứa trẻ cầm gạch, dùng sức nắm chặt.

Cố Chi Chi nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, đồng thời cũng nghe thấy một tiếng rắc.

"Ngươi muốn làm gì? Bị bạo hành đến choáng váng cả rồi? Không biết phản kháng à?"

Tay Cố Tây Châu cử động, lấy còng tay từ trong túi ra trực tiếp còng tay thiếu niên kia, hai đứa còn lại cũng bị Cố Tây Châu bắt lấy, hắn nhặt còng tay Chu Tân Nguyệt đánh rơi trên mặt đất, dùng hai cái còng tay khóa ba người lại.


Cố Chi Chi quay đầu liếc mắt nhìn Cố Tây Châu, miệng giật giật, cậu vội vàng đi xem tình hình của Chu Tân Nguyệt, gian nan nâng Chu Tân Nguyệt lên để cô ngồi dựa vào tường, cậu đưa tay ấn lại vết thương đang đổ máu trên trán Chu Tân Nguyệt, "Mẹ, mẹ!"

Chi Chi gọi hai tiếng xong, Chu Tân Nguyệt dần dần ở mắt, cô muốn nói chuyện nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên, mặt thoắt cái trắng bệch.

Cố Chi Chi vội vàng xoay người bật dậy, chạy về phía tiếng súng, Cố Tây Châu túm lấy cậu, gấp giọng nói: "Cậu sẽ chết đấy!"

"Tránh ra!" Cố Chi Chi nhổ ra một búng máu, trừng mắt nhìn Cố Tây Châu, khí phách nói, "Cháu tình nguyện chết, có chết cũng không thể để họ xảy ra chuyện! Buông tay!"

Cố Chi Chi bạo nộ hất văng bàn tay Cố Tây Châu đang túm lấy cổ tay mình nhưng không tránh được, cậu mắng, "Chú buông tay ra, khốn kiếp, cmn tôi bảo chú buông tay!

"Đm cả lũ chúng mày!"

Cố Tây Châu kiềm tay Cố Chi Chi lại, không dám buông ra. Trước đó là Đồng Giai, hiện tại là Cố Kình, Chu Tân Nguyệt, có phải việc này xong xuôi, Cố Chi Chi sẽ biến mất không, Cố Tây Châu không chắc chắn, hắn há miệng nhưng cổ họng nghẹn lại.

"Cháu xin chú, được không? Buông tay ra đi! Đó là bố cháu!" Chi Chi ra sức muốn thoát khỏi tay Cố Tây Châu, nước mắt lăn dài trên gương mặt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng súng.

Nhìn thấy Cố Chi Chi khóc uất nghẹn, trong đầu Cố Tây Châu trống rỗng.

Giọt nước mắt nóng hổi còn ở trên mu bàn tay Cố Tây Châu, giọt lệ kia tựa như nước sôi nóng bỏng, dọa Cố Tây Châu nhảy dựng.

Hắn hụt hẫng hỏi lại: "Này, kể cả có chết, cậu cũng phải đi sao?"

"Đúng!"

Thấy Chi Chi kiên định trả lời, Cố Tây Châu buông cổ tay cậu ra, xuất thần nhìn theo bóng dáng Cố Chi Chi.

Có quá nhiều thứ Chi Chi không bỏ xuống được, có quá nhiều quá khứ nặng nề, là do hắn không hiểu được, kể cả thân thể hắn đang dùng hiện giờ cũng là của Cố Chi Chi.

Chuyện này nào có ý nghĩa gì đâu?

Trong lúc Cố Tây Châu mê mang, bên tai vang tên một giọng nói trong sáng, giọng nói kia như thể trả lời suy nghĩ trong lòng hắn.

"Có."

"Ma tu, giúp tôi đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận