Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu mông lung không rõ, ông cụ cứ nằm trên ‘người hắn’ như vậy, nằm một cách bình thường, cả người ông cụ không thể nhúc nhích, một hồi lâu sau Cố Tây Châu mới xác định được, lần này sau khi tiến vào cánh của, thứ mà linh hồn hắn bám vào không phải người, mà là một chiếc giường.

Giường là giá thể cho linh hồn, vậy nghĩa là cửa ở trên chiếc giường này.

Ông cụ liệt toàn thân, cả ngày cứ nằm trên giường như vậy, không làm gì, cũng chẳng nghĩ gì, Cố Tây Châu có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của đối phương, đầu óc ông trống rỗng.

Người nhà ông cụ đưa ông đến viện điều dưỡng xong, cuối tuần nào cũng sẽ đến viện điều dưỡng một lần, có thể nhìn ra được người đàn ông này làm lụng rất vất vả, lần nào tới mắt cũng đều thâm quầng, gắng gượng tinh thần nói chuyện phiếm cùng ông cụ, mặc dù ông cụ chẳng thể trả lời.

“Lạch cạch.”

Con trai ông cụ lại tới.

Người đàn ông kéo lê thân thể mỏi mệt đi vào phòng xong, hít một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần, đi đến trước mặt ông cụ, mỉm cười: “Ba, mấy ngày nay ba khỏe không?”

Đôi mắt ông cụ mở he hé một nửa, miệng cũng không nói nổi nên lời, đành phải nhếch khóe miệng, ý là mình khỏe lắm, không muốn con trai phải lo lắng.

Người đàn ông trầm mặc một chút, cầm lấy một con dao, gọt vỏ táo, cắt từng miếng nhỏ đưa đến bên miệng cha, “Ba, mấy ngày nữa con phải đi công tác, khoảng chừng một tháng gì đó, nên một tháng này con không thể đến thăm ba được.”

Dường như ông lão muốn gật đầu ý bảo ông hiểu, có điều do đã liệt hàng năm trời, cơ bắp toàn thân đã teo cả, căn bản không thể động đậy được.

Cố Tây Châu im lặng nhìn hai cha con tương tác với nhau, người đàn ông ngây người ở viện điều dưỡng cả một buổi chiều mới rời đi.

Phòng bệnh lại rơi vào cảnh tĩnh mịch, ngày thường ông lão chỉ im lặng ngây người, chỉ có lúc con trai tới ông mới nghĩ cái gì đó, không biết nhờ đâu mà một cái giường như Cố Tây Châu đây lại có thể cảm nhận được rõ ràng suy nghĩ của ông cụ.

“Đều là do ta bị liệt làm liên lụy đến con trai, làm nó không cưới được vợ…..”

Hình ảnh xẹt qua trước mắt, Cố Tây Châu nhìn thấy ông cụ thời trung niên, lúc ông gặp tai nạn bị liệt, con trai ông mới vừa tốt nghiệp đại học, người thanh niên trẻ vừa chăm sóc cha vừa làm việc. Vốn dĩ tới từ nông thôn đã không có bao nhiêu tiền, lại phải gồng gánh cả ông cụ này, căn bản không có cô gái nào nguyện ý gả cho cậu thanh niên ấy.


Cho tới giờ hắn đã 34 tuổi, vẫn không cưới vợ sinh con, mãi đến mấy năm nay sự nghiệp thăng tiến, cuộc sống mới thay đổi theo. Sau khi được thăng chức, hắn thường xuyên phải đi công tác, không còn cách nào mới phải liên hệ viện diều dưỡng, đưa cha tới đó cho họ chăm sóc.

Theo hồi ức của ông cụ, Cố Tây Châu cảm giác trên người ẩm ướt, khăn trải giường bị nước mắt thấm ướt.

Mấy ngày sau……ông lão tuyệt thực.

Ông cụ gầy rộc chỉ còn da bọc xương nhìn trần nhà phát ngốc, trên tay ông cắm kim truyền đường glucose, bởi vì ông tuyệt thực, viện điều dưỡng sợ phải chịu trách nhiệm nên đành phải ngày nào cũng tích cục truyền dịch bổ sung chất dinh dưỡng cần thiết.

Vì sao ta vẫn chưa chết.

Người đàn ông vội vã chạy tới, khóc lóc cầu xin cha mình, “Ba, ba ăn đi mà, con xin ba!”

“Ba, lúc trước con đã nói với ba rồi, con không muốn ba vì cảm thấy làm liên lụy đến con mà chết, con tình nguyện chăm sóc ba, giống như khi còn nhỏ ba chăm sóc con vậy.

“Xin ba, con còn phải đi làm, ba đừng tạo thêm phiền phức cho con nữa, ba cứ như vậy, con căn bản không làm sao tập trung làm việc được, chờ con được thăng chức, kiếm được nhiều hơn, tự nhiên sẽ cưới được vợ, ba……Ba đừng tiếp tục như vậy có được không? Ba không muốn nhìn thấy con cưới vợ sao?”

Cố Tây Châu nhìn người đàn ông quỳ trên mặt đất khẩn cầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Trong tiếng khóc lóc cầu xin của con trai, cuối cùng ông cụ cũng há miệng ăn cơm, ngày tháng cứ như vậy trôi qua, một ngày nọ người đàn ông thật sự mang theo một cô gái tới bệnh viện.

“Ba, đây là Văn Hoa, chúng con đang tính chuyện kết hôn, hôm nay con đưa cô ấy tới gặp ba!”

Ông cụ nghe thấy những lời này, tầm mắt dừng trên người cô gái, khóe mắt cười phủ kín nếp nhăn.

Tử khí lan tràn trong căn phòng, cuối cùng ông cụ chậm rãi nhắm mắt an yên trên giường bệnh, Cố Tây Châu có thể cảm nhận được rõ ràng niềm vui sướng trong lòng ông.


Ông cụ qua đời vài ngày sau, Cố Tây Châu lại một lần nữa gặp được con trai ông, ủa……vợ chưa cưới của người này không cùng đến sao?

Người đàn ông đi vào bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, đặt từng món đồ của ông cụ vào trong túi, hắn thu dọn một chốc, tựa hồ có chút mỏi mệt, dứt khoát ngồi xuống giường, gục đầu thở dài một hơi.

Một lát sau, Cố Tây Châu phát hiện người đàn ông ngồi bất động trên giường vẫn luôn duy trì một tư thế, một lúc lâu sau nữa, điều dưỡng mở cửa tiến vào.

“Khổng tiên sinh, viện điều dưỡng sắp đóng cửa rồi, anh…anh có khỏe không?” Nữ điều dưỡng hỏi.

Nhưng người đàn ông không trả lời, nữ điều dưỡng cau mày đi vào, đưa tay thử vỗ bả vai người đàn ông, vừa chạm vào, thân thể người đàn ông liền ngã nghiêng ra đất!

Thân thể hắn đã lạnh băng.

“Chết, chết người!” Cô hoảng sợ kêu lên.

Cố Tây Châu lại không hề cảm thấy kì quái, vừa rồi lúc người đàn ông ngồi xuống giường không bao lâu, Cố Tây Châu liền phát hiện giường có ‘suy nghĩ’, cuối cùng hắn cũng tìm được chủ nhân cánh cửa.

Cửa không ở trên giường, mà là trên người đàn ông này.

Cố Tây Châu đã biết nguyên nhân tử vong của người đàn ông, mệt nhọc quá độ dẫn tới đột tử.

Sau đó giường bệnh này nghênh đón người bệnh thứ hai, người này không bị liệt, trong nhà có bốn đứa con, nhưng cả bốn đứa đều không muốn đón cụ về nhà mình ở, cho nên chung tiền đưa cụ đến viện điều dưỡng này.

Từ đó về sau bốn đứa con đều chưa một lần tới.


Bên đêm, cụ cứ ngồi phát ngốc trên giường.

Ngày nào cụ cũng như vậy, hễ ngồi xuống là ngồi cả ngày, cứ ngồi an tĩnh một mình, không nói lời nào, cũng không giao lưu với ai, lại càng chẳng ra khỏi cửa.

Cứ như vậy đến ngày cụ qua đời.

Tiếp theo lại có thêm một cụ nữa chuyển đến chiếc giường bệnh này, Cố Tây Châu cảm giác xung quanh lúc nào cũng tử khí thâm trầm.

Thời gian trôi đi, viễn điều dưỡng cũng dần thay đổi, người ở nơi này bắt đầu đối xử thô bạo với những cụ già không hay có người thân đến thăm, không còn cẩn thận che chở giống như trước nữa mà ngược lại, thái độ ác liệt, có đôi khi còn nói một vài lời khó nghe xỉa xói người bệnh.

“Xí, tới chậm một chút thì sao? Ông thật sự cho là người nhà ông còn về gặp ông chắc? Bọn họ xuất ngoại cả rồi, thanh toán một cục 10 năm liền, về sau cũng sẽ không về nữa đâu, không phải chỉ là chậm một chút thôi sao? Chết được à?”

“Máu chảy ngược cả lên dây truyền rồi, ta, ta……các người….” Ông cụ nằm trên giường thở phì phò cãi cọ cùng hộ lý, mắt tức đến đỏ bừng.

“Thì sao? Xí, tôi thèm vào mà chăm ông! Ngày mai tôi đi đổi cho người khác chăm, ai thích chăm thì cho người ấy làm, lắm chuyện!”

Thân thể ông cụ không tiện, cũng chỉ có thể động miệng, hộ lý trước mặt thật sự không chừa mặt mũi.

Lại đến ban đêm, vì thân thể ông không tốt, vừa từ bệnh viện về nên ngày nào cũng phải truyền dịch, cũng giống như ban ngày, hộ lý không tới đúng giờ, mắt thấy máu bắt đầu chảy ngược lên, Cố Tây Châu không khỏi nhíu mày.

Đúng lúc này, giường, chuẩn xác mà nói là ga giường, đột nhiên động đậy, chiếc ga giường như có sinh mệnh, giống như có một đôi tay vươn ra giúp ông cụ bị liệt khóa chốt trên dây truyền.

“Hôm qua tôi quên không khóa truyền cho ông già quái gở kia rồi!”

Hộ lý vội vàng chạy tới, kết quả phát hiện dây truyền đã khóa từ lâu, ông lão vẫn đang ngủ, hộ lý dụi dụi mắt, đêm qua hắn có tới à?

Kệ, tốt xấu gì cũng đã khóa rồi.

Mỗi một bệnh nhân vào ở căn phòng này đều được chiếc giường chăm sóc, ban đêm khóa dây truyền, cài chăn, rót nước……Xem ra người nhặt chăn cho bà Tống chính là chiếc giường trong phòng bệnh này.

Cố Tây Châu phát hiện chiếc giường này thật sự chậm rãi bắt đầu thiết lập nên một loại quan hệ cổ quái với người đàn ông đột tử, tuy rằng không nhìn thấy hồn của người đàn ông, nhưng chiếc giường này chính là hắn, hắn chính là chiếc giường này,


Dù sao viện điều dưỡng cũng là một nơi tràn ngập năng lượng tiêu cực, so với ông cụ đầu tiên ra đi trong vui sướng mãn nguyện thì số người bất hạnh nhiều hơn nhiều.

Giường bắt đầu có cảm xúc của chính mình, nó cảm thẩy không vui vẻ chút nào.

“Lạo xạo.”

Tiếng xiềng xích rung động, Cố Tây Châu chắc chắn là do xiềng xích của người đàn ông này đứt gãy.

Thái độ điều dưỡng viên ở bệnh viện này ngày càng tồi tệ, xiềng xích trên người đàn ông nhập vào chiếc giường kia ngày càng gãy vụn, bệnh viện bắt đầu xuất hiện dị trạng, ngày nào cũng có người chết.

Chiếc giường này gây ra nỗi khủng khoảng, toàn bộ nhân viên viện điều dưỡng đều tử vong, không một ai dám tới đây làm, người bệnh rời đi hết, viện điều dưỡng tuyên bố phá sản, còn chiếc giường thì vĩnh viện bị bỏ lại trong căn phòng này.

Hình ảnh trước mắt trôi đi, đầu Cố Tây Châu chợt nặng, nháy mắt trống rỗng, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài tấm rèm dừng trên mí mắt hắn, làm cho tầm nhìn toàn một vầng đỏ hồng.

“Phù —— Thoát ra rồi.”

Cố Tây Châu nghe thấy bên tai có người nhẹ giọng nói chuyện, mở bừng mắt liền thấy Tư Dư đang dịu dàng nhìn mình, dùng bàn tay nhẹ xoa mái tóc hắn, hỏi: “Em ổn không?”

“Em không sao.” Cố Tây Châu cười, bên tai nghe thấy tiếng thở hổn hến trầm trọng, quay đầu thấy Phương Chấp mồ hôi mồ kê đầy đầu như vừa mới chạy 1000m về.

“Cố ca, anh thấy đúng không, là cái giường kia, cửa ở trên giường!” Phương Chấp nói.

Cố Tây Châu gật đầu, “Hồn của vị ‘Khổng tiên sinh’ đột tử kia liên kết với cái giường, ban đầu chiếc giường không hề có suy nghĩ, chỉ có thể cảm giác được cảm xúc của người bệnh, nhưng từ khi vị Khổng tiên sinh kia tử vong, nó liền bắt đầu có cảm xúc.”

Phương Chấp suy nghĩ, trề môi nhỏ giọng: “Có điều em vẫn cứ thấy kì kì sao ấy, trước đây chúng ta đều có thể thấy được những con quỷ ám người đó, nhưng lần này lại không được, từ đầu chí cuối chỉ có thể thấy mỗi chiếc giường kia.”

Cố Tây Châu nghe Phương Chấp nói, khẽ nhíu mày, quả thực có chút bất đồng.

Vốn hắn muốn hỏi phán đoán của Tư Dư, nhưng anh lại mỉm cười không tham dự đề tài này, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận