Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Sau khi Ngọc ca rời đi, một chiếc xe lập tức bám theo. Lúc này đám người Cố Tây Châu mới từ trên xe đi vào trong quán café.

Lão Quách vắt chéo chân, một tay bưng ly café, thấy Cố Tây Châu dẫn người đi tới, khẽ nhấc ly café trong tay lên, "Hehe, Cố đội, tôi xịn ha?"

"Xịn." Cố Tây Châu khẳng định, liếc nhìn địa chỉ vừa lấy được từ chỗ Ngọc ca, nơi đó ở vùng ngoại thành.

"Thôi đê, chém vừa thôi, vừa rốt thiếu chút nữa cậu đã bị phát hiện rồi, không có Cố đội dạy cậu từng câu từng chữ thì cậu chả lòi đuôi từ tám đời." Đồng nghiệp không chút do dự chọc lão Quách.

Lão Quách hừ một tiếng, nói: "Nếu không nhờ kỹ thuật diễn này của tôi......."

"Nín nín nín, cậu thì kỹ thuật diễn cái gì? Chủ yếu là nhờ tiền thôi."

Mấy người đấu võ mồm vài câu, Cố Tây Châu giơ tay ý bảo anh em trong đội trật tự, trầm giọng nói: "Trước tiên đi điều tra địa chỉ mà Ngọc ca nói, có khả năng cô ta gạt chúng ta, cho nên đừng rút dây động rừng, cứ quan sát trước đã."

"Rõ!"

Mọi người trong đội trực tiếp phân thành hai nhóm, một nhóm đi theo Ngọc ca cùng người đàn ông khả nghi phát hiện ở bệnh viện, những người còn lại đi tới nơi được nhắc đến trong địa chỉ.

Tất cả phòng ốc trong khu phố cũ này nhà nước đã sửa từ gần 30 năm trước, không giống như nhà ở hiện tại phải quy hoạch, nhà ở khi đó chen chúc sát rạt nhau.

Nhà ở trong khu này chủ yếu đều là nhà đơn vị phân cho từ xưa, mặt tường trải qua sự gột rửa của thời gian, ố vàng mốc meo, vốn dĩ trông đã cũ nát lại càng thêm phần âm trầm áp lực.

Cố Tây Châu và Phương Chấp đi vào trong khu, đồng thời có một người phụ nữ với cái bụng to đi vào, cô cố hết sức xách một đống đồ, rõ ràng là vừa từ siêu thị về, hai tay đều nặng trĩu.

Cô mặc một bộ đồ bầu màu hồng phấn, vác cái bụng bầu cao vượt mặt, không biết vấp phải hòn đá nào trên đường, hẫng một cái liền ngã xuống, Cố Tây Châu nghe thấy tiếng hét thất thanh thì quay lại theo bản năng, nhanh chóng bắt lấy tay thai phụ, ôm lấy người phụ nữ suýt nữa đã té ngã này.

"Chị không sao chứ?" Cố Tây Châu cau mày, hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu, đồ đạc trong tay đều đã rơi hết ra đất, cô dùng tay ôm ngực, thở phào một hơi thật dài, vừa rồi đúng là dọa cô hết hồn, thiếu chút nữa là ngã rồi. Giờ cô đã mang thai 7 tháng, nếu thật sự ngã xuống, khẳng định là lớn chuyện.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu, tiểu ca." Người phụ nữ sờ bụng, nhịp tim tăng nhanh do suýt ngã vẫn còn chưa ổn định lại.

Cố Tây Châu gật đầu với người phụ nữ, ngồi xổm xuống nhặt đồ giúp cô, Phương Chấp cũng hỗ trợ nhặt tất cả mọi thứ lên.

"Cảm ơn các cậu nha, các cậu không phải là người trong khu chúng tôi đúng không nhỉ?" Người phụ nữ hỏi.

Cố Tây Châu ừ một tiếng, xem như lơ đãng hỏi: "Đúng vậy, sao chị biết hay vậy?"

Thai phụ cười nói: "Nơi này toàn là hàng xóm lâu năm, hơn nữa không phải là tôi đang mang thai đấy sao? Không có việc gì thì đều nói chuyện phiếm với mấy người ở dưới lầu, quen hết mọi người trong khu luôn đó."

"Vậy sao."

"Đúng rồi, các cậu tới đây tìm bạn sao?"

Cố Tây Châu lắc đầu, "Không, chúng tôi tới thuê nhà, chị gái, nhà chị ở chỗ nào, chúng tôi đưa chị về nhà trước."


"Ầy.......Phiền cậu quá........Cảm ơn nhé."

Phòng ở cũng khá nhỏ, không có phòng khách, vào cửa là có thể thấy phòng bếp. sau đó là phòng ngủ, phòng ngủ chính là lớn nhất.

"Tiểu ca, cậu muốn thuê phòng như thế nào? Chỗ bọn chị mô hình căn hộ đều như thế này thôi," Thai phụ vui tươi hớn hở nói, "Các chủ nhà trong khu này đều là hàng xóm lâu năm, cậu muốn tìm phòng thì cứ nói với chị một tiếng là được!"

"À đúng rồi, vừa rồi, cảm ơn cậu nhé!"

Cố Tây Châu nhiệt tình gật đầu cười với thai phụ một chút, "Cảm ơn, khi nào cần thì tính sau, chúng tôi đi trước đây."

Cố Tây Châu và Phương Chấp đi ra cửa lớn, cuối cùng cũng tìm được chỗ Ngọc ca nói.

Vừa đến Cố Tây Châu liền phát hiện có vài người xuất hiện ở xung quanh, hình như đều đang chăm chăm quan sát gì đó.

"Loảng xoảng——"

Một âm thanh ồn ĩ từ từ tiến lại gần, mấy người đàn ông tức khắc trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm về hướng mà âm thanh truyền tới, chỉ thấy một đứa trẻ đang đá cái lon trên mặt đất, mấy người trợn ngược mắt liếc nhau rồi mới làm bộ như không có việc gì, tiếp tục ngồi xổm ở cửa nói chuyện phiếm.

"Cố ca, hình như bọn họ đang theo dõi chúng ta......" Phương Chấp nhướng mày hạ giọng khẽ nói bên tai Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu cũng phát hiện mấy người đứng hút thuốc ở cửa, hoặc cố ý, hoặc vô tình, đều nhìn bọn họ, dáng vẻ vô cùng cảnh giác, Cố Tây Châu suy nghĩ, lập tức đi qua đó, bày ra gương mặt tươi cười, hỏi: "Đại ca, tôi hỏi một chút với, khu số 3 đi đường nào ấy nhỉ? Tôi tìm người mà ở đây rối rắm quá, không tìm được đường."

Người đàn ông híp mắt nhìn Cố Tây Châu một cái, chỉ vào một hướng phía xa xa: "Đi thẳng từ đây xong rẽ là được."

"Cảm ơn nhé!" Cố Tây Châu mỉm cười gật đầu, xoay người kéo tay Phương Chấp rời đi.

Người đàn ông cầm đầu dụi tàn thuốc trong tay, nhếch một bên mày, hắn ta đăm đăm nhìn bóng dáng Cố Tây Châu và Phương Chấp cả nửa ngày, thấp giọng nói nhỏ với thằng đệ ở bên cạnh. Người nọ có chút không kiên nhẫn nói: "Quảng ca, anh cũng cẩn thận quá rồi đi? Không phải bọn họ tới tìm người sao?"

Quảng ca quẳng cho người nọ một ánh mắt sắc lẹm như dao, nói: "Cùng đi qua đó xem xem, thuyền dùng cẩn thận chạy được vạn năm."

"Vâng vâng vâng." Tên lâu la kia vứt bỏ tàn thuốc trong tay, hung hăng dẫm chân hai cái, xoay người một cái liền đuổi kịp Cố Tây Châu và Phương Chấp.

Phương Chấp vừa đi hai bước liền phát hiện phía sau có người đi theo, Cố Tây Châu thì đương nhiên không cần phải nói, hắn ngựa quen đường cũ quay trở về dưới chân khu nhà của người phụ nữ mang thai vừa rồi, có vẻ cực kì nghiêm túc quan sát một lượt biển số nhà màu lam rồi mới lên lầu.

"Người kia vẫn còn đi theo chúng ta." Phương Chấp hạ giọng nói bên tai Cố Tây Châu.

"Ừm, cứ đi lên trước đã."

Tên lâu la tóc vàng hoe đi theo Cố Tây Châu và Phương Chấp, đứng ở chiếu nghỉ từ tầng 2 lên tầng 3, cau mày, một lát sau liền nghe thấy hai người trên lầu gõ cửa một nhà.

Căn phòng ở một khu phố như thế này luôn có một loại cảm giác cũ kĩ, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa cũng mở ra.

"Chị à, không phải chị bảo là có thể giúp tôi tìm phòng ở sao? Thật sự là phải nhờ chị hỗ trợ rồi!"

Cùng với tiếng cửa mở ra, một giọng nam trầm thấp trực tiếp mở lời.


"Ồ, là các cậu à, chị cứ tưởng là chồng chị về cơ, vào đi, chị vào group của các chủ hộ hỏi cho các cậu."

Giọng nữ ôn nhu nhẹ nhàng, thực nhẹ, cũng thực dịu dàng.

Tóc vàng nghe thấy cuộc đối thoại trên lầu xong liền xoay người đi xuống lầu, móc một điếu thuốc ra khỏi túi, vừa đi vừa hút, oán trách trong lòng: Quảng ca cẩn thận quá mức rồi, người ta đúng là tới tìm người mà.

Mấy người đàn ông ngồi xổm ở khu nhà số 1 đang nhỏ giọng nói chuyện, "Khoảng thời gian này tao nghe bên kia người ta nói là làm ăn không ra gỉ, bệnh viên quản chặt lắm, cái tầng có phòng chăm sóc đặc biệt ICU kia phải có thẻ mới mở được cửa vào, chính ra chúng ta bên này làm ăn vẫn khá ổn đấy chứ."

"Chúng ta bên này chưa bao giờ hết mối làm ăn cả!"

Quảng ca nheo mắt, nói: "Còn không phải là nhờ ông trùm đấy sao."

"Quảng ca, anh em chỗ này chỉ có mình anh từng được gặp ông trùm, rốt cuộc ông trùm trông như nào thế?"

Quảng ca nghe thuộc hạ hỏi, mặt mày sa sầm, "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, chán sống à?"

"Không phải, không phải...... Quảng ca, anh xem như là em chưa hỏi gì nhé."

Quảng ca lạnh lùng lườm đối phương một cái, mắt thấy tên tóc vàng kia đã quay lại thì hất cằm hỏi: "Hai thằng kia sao?"

"Là tới tìm bạn thôi, muốn thuê nhà trong khu," Tóc vàng nhún vai, "Em bảo mà, Quảng ca anh cẩn thận quá rồi, về sau xem chừng chúng ta còn phải gặp hai thằng đấy nhiều."

Quảng ca nghe tóc vàng nói, trầm mặc một lát, lại hỏi cặn kẽ thêm vài câu xong mới yên tâm.

......

"Hỏi được rồi! Có nhà trống! Có điều ở tầng một khả năng là hơi ẩm thấp đấy, không biết các cậu có muốn ở không." Thai phụ cười hì hì, hỏi, "Ở tòa số 3 khu 1 bên kia......"

Tòa 3 khu số 2?

Cố Tây Châu gần như không hề do dự, nói: "Thuê chứ."

"Cố ca?" Phương Chấp chỉ vừa mới phân tâm một chút, trong đầu đang toàn là địa điểm cần tìm kia, nghe thấy Cố Tây Châu nói, vẻ mặt cậu mông lung mờ mịt.

Sao thành đi thuê nhà thật luôn vậy?

Vốn dĩ Cố Tây Châu không định thuê nhà, Ngọc ca đã thương lượng với bọn họ hẹn ngày phẫu thuật là ba ngày nữa, cho nên ngay từ đầu đã không tính đến việc cần phải thuê nhà để trường kí giám sát đám người này, chỉ là căn hộ ở tòa 3 khu 2 mà thai phụ nhắc đến kia vừa vặn ở đối diện chúng!

Tuy rằng là ở tầng 1, nhưng may là vẫn có thể quan sát tình hình phía đối diện.

Cố Tây Châu lập tức nhờ thai phụ hỗ trợ liên hệ chủ nhà, còn chưa thèm xem nhà đã chốt thuê luôn.


.......

Ngày hôm sau.

"Này, sao mấy ngày nay cô không đến bệnh viện?" Trong một góc bệnh viện, có một người đàn ông đang gọi điện thoại, giọng điệu mất kiên nhẫn mà hỏi.

Đầu bên kia là giọng một người phụ nữ, "Đến viện làm gì? Bệnh viện số 3 có hai người phải thay thận, một không có tiền thay, một có tiền thay, nhưng chả phải là mãi không tìm được ai phù hợp đấy sao? Ai nha, An ca, tôi chỉ trộm lười một chút, dạo phố một vòng rồi chiều sẽ tới!"

"Vừa rồi ông trùm có gọi điện thoại tới, nói chúng ta đến bệnh viện tỉnh một chuyến, có người mua." Người đàn ông trầm giọng nói.

"Lại tìm được người mua......Nhanh vậy," Ngọc ca nhíu mày, "Không phải phòng chăm sóc đặc biệt ICU bên kia không cho người ngoài vào sao?"

Người đàn ông quẹt miệng, "Này thì tôi cũng không biết, dù sao đến lúc đó người nhà bệnh nhân sẽ đi xuống đón, hình như lần này là đơn lớn, ông trùm bảo chúng ta cùng nhau đi."

"Vậy tôi sẽ đến thẳng bệnh viện tỉnh."

Ngắt điện thoại xong, trong lòng Ngọc ca rối loại, nhìn về phía Tống Nguyên Quốc bên người, hỏi: "Tống ca, người của anh tìm được chỗ đó chưa?"

Lão Quách: "Tìm thì tìm thấy rồi, nhưng mà không thấy chỗ nào nhốt người cả, ngày nào cũng chỉ thấy mấy tên côn đồ ở đó."

Ngọc ca gật đầu, "Đúng là như vậy đó, nơi bọn em làm phẫu thuật và nơi nhốt người không ở cùng chỗ."

Lão Quách cau mày nói: "Sao chỗ em làm loại phẫu thuật đó mà còn chọn nơi nhiều người thế, không phải như vậy dễ bị phát hiện lắm sao?"

Ngọc ca lắc đầu nói: "Chuyện này em cũng không biết, có điều em từng nghe thấy một tên lâu nhâu bên đó nói là bởi vì chỗ nhốt người không có phương tiện để làm phẫu thuật."

"À..." Lão Quách thấy Ngọc ca cũng không biết thì có chút thất vọng, nói, "Xem ra chỉ có thể chờ đến ngày con trai anh làm phẫu thuật mới có thể xem xem có tìm được thứ gì không."

"Ừm." Ngọc ca thấp giọng nói, "Còn nữa, Tống ca, em còn có chút việc, bên trên sắp xếp nhiệm vụ cho em."

Lão Quách vừa rồi có nghe Ngọc ca nói chuyện. biết ả muốn đến bệnh viện tỉnh, hắn nói: "Em đi đâu, hay là anh đưa em đi nhé?"

"Không cần, em tự mình đi là được." Ngọc ca lắc đầu, trực tiếp từ chốt, "Tốt nhất đừng có để bên kia thấy anh, ông trùm tàn độc lắm, chuyện gì cũng dám làm."

"Vậy...vậy thì thôi, em đi cẩn thận nhé."

Tiễn Ngọc ca đi, lão Quách ngồi ở trong siêu xe, bóp bóp cái trán, cô ta cũng khéo tiêu tiền quá cơ, kêu hắn đi dạo trung tâm thương mại, túi mới mua có 1 cái thôi đã toi 5 vạn!

Nghĩ đến đây, lão Quách đau lòng đến không thở nổi, nhưng tình hình khi đó, ả ta đã nhìn cả nửa này mà không mua cho ả thì không phù hợp với thiết lập nhân vật thổ hào của hắn.

"Cố đội, đây là cậu bảo tôi mua đấy nhá," Lão Quách ngồi ở trong xe, nói, "Một cái túi rách mà đòi 5 vạn, đúng là đi ăn cướp!"

"Tôi nói trước rồi đấy, đến lúc đó tôi không chịu trách nhiệm với mấy cái này đâu nha! Chỉ mong là hai ngày nữa bắt được người xong còn có thể lấy về đem trả, nếu mà không được......Dù sao thì tôi cũng không có tiền, muốn mạng thì có một cái này, tôi tuyệt đối không trả tiền cho thứ này đâu!" Lão Quách nói.

Trong một chiếc ô tô khác ở phía bên kia, Cố Tây Châu nói: "Yên tâm đi, sẽ khong bắt câu chịu đâu."

Đi theo phía sau xe Ngọc ca đi đến bệnh viện tỉnh, đám người Cố Tây Châu giám sát Ngọc ca không rời mắt, rất nhanh đã thấy được người nhà bệnh nhân xuống đón hai người.

"Cố đội, chụp được ảnh rồi."

Cố Tây Châu có được ảnh chụp của ba người kia, sau đó nói với một đồng nghiệp bên cạnh: "Chờ lát nữa đi vào bệnh viện hỏi xem cô gái này có phải là người nhà của bệnh nhân kia không?"

"Rõ, Cố đội."


Khoảng chừng một giờ sau, Ngọc ca và người đàn ông kia mới đi xuống lầu.

"Ngày mai đã phẫu thuật rồi, gấp vậy sao? Đã kiểm tra tương thích chưa?" Ngọc ca hỏi.

"Hẳn là ông trùm đã kiểm tra tương thích từ lâu rồi, chỉ là cho chúng ta đến hoàn thành bước cuối cùng thôi. Ngày mai đi cùng nhau, tôi đưa cô tới một chỗ làm giải phẫu khác của chúng ta."

Ngọc ca ừ một tiếng, ả biết nơi làm phẫu thuật không chỉ có một, nhưng ả chỉ biết có một chỗ thôi, dù sao ả cũng chỉ là một tên lâu la. Nhưng bác sĩ thì chỉ có một, chủ yếu để đảm bảo sau khi lấy nội tạng ra là có thể kịp thời đưa đến bệnh viện.

"Được......"

Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía bên này, trầm mặc, lão Quách tặng cho Ngọc ca một thỏi son môi có gắn máy nghe lén, cho nên đoạn hội thoại ban nãy của đám người này bọn họ đều nghe được rõ ràng.

Ghép tim.

Ngày mai những người này sẽ làm một cuộc phẫu thuật cắt tim, nếu như bắt bọn chúng trong lúc làm phẫu thuật thì có thể làm cho đám khác biết chuyện mà bỏ trốn, nhưng không bắt chúng thì cũng đâu thể trơ mắt nhìn một người vô tội chết đi?

"Đám người này đến tim cũng dám bán! Quá độc ác!"

"Địa ngục trống rỗng, ma quỷ đều ở tại nhân gian. Cố đội, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Cố Tây Châu não nề hồi lâu mới đưa ra mệnh lệnh: "Hôm nay mọi người phải vất vả rồi, đừng về nhà nữa, đi cùng đi, ngày mai xem tình huống thế nào rồi hành động."

Cố Tây Châu day trán, gửi tin nhắn cho Tư Dư: Tối nay em không về đâu, đừng chờ em.

Tư Dư: Được, chú ý an toàn.

Cố Tây Châu: Ừm.

Tư Dư: Có mang theo xúc xắc không?

Cố Tây Châu: Cái đó á? Có mang.

Tư Dư: Vậy là tốt rồi.

Cố Tây Châu sửng sốt một chút, không hiểu rốt cuộc Tư Dư có ý gì, có điều cũng không để ý. Chờ đến tối, Ngọc ca và người đàn ông kia cuối cùng cũng ra khỏi cửa.

Mấy người trực tiếp lái xe theo sau.

Người đàn ông lái xe, Ngọc ca ngủ gà ngủ gật, ngoác miệng ngáp, "Sao đi sớm thế? Không phải bình thường đều làm phẫu thuật vào buổi chiều sao?"

"Nghe lời ông trùm, đừng hỏi nhiều, thế mới sống lâu được."

Nghe hắn ta nói, Ngọc ca nhún vai, cũng không nhiều lời, liền dựa vào thành xe ngủ.

Xe chạy đến một nơi vắng lặng, xe cộ xung quanh dần thưa thớt.

"Cố đội, xe thưa dần rồi, nếu cứ đi theo nữa, hắn sẽ phát hiện ra chúng ta mất."

Cố Tây Châu xoa giữa chân mày, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, càng ngày càng xa xôi, nơi này rõ ràng là bất lợi cho việc chuyển tim đến bệnh viện, chẳng lẽ mấy ngày nay bọn họ theo dõi đã sớm bị phát hiện?

Không thể, bọn họ rất cẩn thận, hẳn là không bị phát hiện mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận