Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu ngủ một giấc nặng nề, những người khác vì không quá tin tưởng lời hắn nói nên sau bữa chiều liền không ngừng đập cửa muốn đi, nhưng những kẻ bên ngoài căn bản không thèm để ý tới năm người này. Đến đêm, năm người dựa vào nhau nơm nớp lo sợ.

"6 giờ rồi." Lại Thắng Lỗi liếc nhìn điện thoại di động, thở hắt ra một hơi dài, đồng hồ nhảy số, buổi tối thứ nhất đã trôi qua, tất cả mọi người trong phòng đều không sao.

Ánh mắt hắn không tự chủ được mà dừng trên người Cố Tây Châu, nói như vậy thì NPC này đã không lừa bọn họ, quả thực là ở đây còn thiếu ai đó, nếu không đêm hôm qua đã không bình yên như vậy.

Bị một đám tội phạm buôn bán nội tạng nhốt lại, đương nhiên là không có bữa sáng, bữa tối hôm qua Lại Thắng Lỗi vì trong lòng không yên nên không ăn được nhiều lắm, hiện tại đã cảm thấy có chút đói bụng.

Đúng lúc hắn đang tự nhủ trong lòng thì đột nhiên cánh cửa vẫn luôn đóng chặt bị người bên ngoài mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bị đẩy vào, năm người đều đồng thời chút ý tới có một khẩu súng đen ngòm kê bên trán người đàn ông.

Sau khi đẩy mạnh người đàn ông vào trong, mấy kẻ trông coi bên ngoài lập tức đóng của lại, người đàn ông bị đẩy vào này thản nhiên đánh giá bảy người trong phòng, bao gồm cả Cố Tây Châu. Nhìn thấy Cố Tây Châu, trong nháy mắt anh gộp ba bước làm hai chạy đến.

"Sao em lại biến thành như thế này? Sao em lại bị thương?"

Bởi vì giọng nói này có chút xa lạ, Cố Tây Châu nằm trên mặt đất cố gắng mở to mắt để nhìn dáng vẻ của đối phương. Cũng không tính là xa lạ, chính là cậu sinh viên ngày hôm sau bị đưa đến nhốt ở đây, đúng như trong trí nhớ của hắn, có điều hiện tại linh hồn của thân thể này không phải là người kia.

"Tư Diêu Tinh."

Cố Tây Châu dùng câu khẳng định, cũng giống như đối phương, liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Là tôi," Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Đồ Dao vẫn luôn đè miệng vết thương giúp Cố Tây Châu, nói, "Cảm ơn, có điều bây giờ cô có thể buông tay được rồi."

Đồ Dao cúi đầu, quay đầu không nhìn Tư Dư, bàn tay đặt bên hông Cố Tây Châu vẫn không buông ra, bên dưới đôi mắt cô là đôi quầng thâm sâu hoắm. Cố Tây Châu nhướng một bên mày, hỏi: "Đồ Dao, hôm qua em không ngủ ư?"

Đồ Dao không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của cô cùng với biểu cảm của năm người còn lại, hắn tức khắc hiểu rõ.

Tối qua Đồ Dao không ngủ, cứ luôn dùng tay ấn miệng vết thương cho hắn, sắc mặt Cố Tây Châu nháy mắt liền thay đổi, vươn tay nhấc bàn tay cô gái đang ấn bên hông mình ra, sau đó dùng giọng nói ôn hòa nói với cô: "Vết thương của anh đã không còn chảy máu nữa rồi, không cần nữa, ngược lại là em......nghỉ ngơi tử tế một chút đi."

Đồ Dao cắn môi, vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ, túm lấy góc áo Cố Tây Châu, lắc đầu, tỏ vẻ không chịu.


Cố Tây Châu hết cách với Đồ Dao, 20 năm trước cô gái này cũng chấp nhất đè miệng vết thương của hắn như thế này, Cố Tây Châu nghĩ rồi chống đất lấy đà ngồi dậy, nháy mắt cảm thấy bên hông rách ra, đau đớn. Có điều hắn khẽ cắn môi nhịn đau.

Tư Dư đỡ Cố Tây Châu, lại liếc nhìn Đồ Dao, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Tư Dư buồn bực nói: "Này, cô buông tay, có tôi là được rồi."

Đồ Dao lắc đầu không nói, đôi tay vẫn túm chặt lấy áo Cố Tây Châu như cũ.

Tư Dư thấy thế nhíu mày không vui, hiển nhiên là trong lòng cực kì khó chịu, chỉ dùng ánh mắt sắc bên lườm Đồ Dao đã làm cô căng thẳng đến cả người phát run.

Sự giằng co không lời giữa hai người đương nhiên không qua nổi mắt Cố Tây Châu, hắn cảm thấy có chút buồn cười, đây hẳn là ghen đi?

Hắn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cơ thể cứng đờ.

Keng——

Cố Tây Châu đột nhiên trừng mắt, là tiếng xiềng xích chuyển động.

Ngày hôm qua......Ngày hôm qua hắn chưa từng nghe thấy.

Cố Tây Châu không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tư Dư, âm thanh này là sau khi Tư Dư tới mới có, chẳng lẽ Tư Dư cũng giống như Chi Chi......Không, không thể! Trước đó hắn chưa từng nghe thấy loại âm thanh này trên người Tư Dư!

"Em nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Tư Dư cong khóe môi, kê nắm tay bên miệng, hạ giọng hỏi.

Theo từng động tác của anh, Cố Tây Châu lại nghe được tiếng xiềng xích một lần nữa, trái tim Cố Tây Châu thắt lại đau đớn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Dư, sắc mặt hắn vỗn dĩ đã trắng bệch vì mất máu: "Có tiếng......"

"Có tiếng?" Tư Dư nhướng một bên mày, "Tiếng đó?"

Cố Tây Châu gật đầu, "Từ sau khi anh đến em liền nghe thấy, anh......"


Tư Dư dựa vào bên tai Cố Tây Châu, cười nhẹ một tiếng: "Ấy ấy ấy, không phải là em cảm thấy âm thanh kia là từ trên người anh đấy chứ?"

Cố Tây Châu: "......"

Tư Dư bật cười, "Xem ra vừa rồi thật sự em đã nghĩ vậy."

Cố Tây Châu không phủ nhận, hắn thật sự nghĩ như vậy.

Tư Dư: "Không phải tôi."

Cố Tây Châu hoài nghi nhìn Tư Dư, nghiêm túc nói: "Nhưng từ sau khi anh đến, em liền nghe thấy có âm thanh, anh đừng gạt em!"

Lại Thắng Lỗi ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của Tư Dư và Cố Tây Châu, tức khắc liền cảm thấy hứng thú. Hắn cảm giác chính là lúc này, hai NPC này sẽ lộ ra tin tức quan trọng, hai NPC này vẫn chưa biết hắn đã sớm nhìn thấu bọn họ rồi! NPC lại còn muốn giả làm người chơi?! Hừ!

Tư Dư lắc đầu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, " Thật sự không phải tôi, trên người tôi không có thứ như vậy."

Cố Tây Châu nhìn chằm chằm Tư Dư trong chốc lát, dường như đang nghiêm túc suy đoán xem có phải Tư Dư đang lừa hắn hay không, nhưng trên mặt Tư Dư không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có ý cười như có như không.

Thấy Cố Tây Châu còn muốn nói gì đó, Tư Dư đặt ngón trỏ lên môi Cố Tây Châu, chỉ một động tác này tức khắc làm cho Lại Thắng Lỗi đang quan sát bọn họ nổi da gà!

Lạy chúa trên cao, thế giới này lại còn có gay.

Tư Dư trầm giọng nói: "Thật sự không phải tôi, có điều tôi có thể đoán được đại khái âm thanh tới từ đâu."

Cố Tây Châu nhìn vào mắt Tư Dư, yếu ớt dựa vào đầu vai anh, hai tay xoắn vặn vào nhau, hỏi lại: "Vậy anh nói xem, là trên người ai?"

Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông dùng tông giọng trầm thấp khàn khàn nói: "Cô gái ở bên trái em kia kìa."


Cố Tây Châu: "Cô ấy đã ở đây từ hôm qua rồi."

Tư Dư nghĩ rồi nói: "Hôm qua cô ấy chưa từng nhúc nhích, vừa rồi lúc em nghe thấy âm thành là do cô ấy cử động."

Cố Tây Châu trầm mặc một lát, nhìn Tư Dư chằm chằm, nói: "Vậy giờ anh đi lại hai bước em nghe xem."

Tư Dư nghe vậy thì cười để lộ hàm răng trắng tuyết, đứng dậy đi qua đi lại đôi ba vòng trong căn phòng tăm tối, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tây Châu.

"Còn muốn tôi đi tiếp nữa sao?"

Cố Tây Châu lắc đầu, lúc Tư Dư đi lại quả thực không có âm thanh. Tư Dư ngồi lại xuống bên cạnh Cố Tây Châu, đặt tay lên gối, không biết anh nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi Cố Tây Châu: "Nếu thực sự âm thanh kia ở trên người tôi, em sẽ làm thế nào?"

Cố Tây Châu chần chừ một lát, trầm giọng nói: "Có lẽ em sẽ lựa chọn vĩnh viễn ở lại nơi này."

Lại Thắng Lỗi vẫn đang dựng thẳng lỗ tai hóng Tư Dư và Cố Tây Châu nói chuyện. Cả người hắn nổi da gà, dù sao cũng là một thẳng nam, nghe thấy hai người nói chuyện đầy ái muội, Lại Thắng Lỗi lập tức cảm thấy xấu hổ.

Có điều hắn không rảnh để xấu hổ lâu, trong lòng vẫn còn đang cân nhắc hàm nghĩa cuộc đối thoại của "NPC"

Âm thanh?

Vừa rồi hắn đâu có nghe thấy âm thanh gì đâu!

......

Cố Tây Châu không nói đến từ chết, nhưng Tư Dư hiểu được hàm nghĩa bên trong lời nói của hắn. Anh cong cong khóe miệng, rõ ràng là có chút vui vẻ, sau đó duỗi tay xoa đầu Cố Tây Châu, đột ngột tiến đến đặt một nụ hôn xuống khóe miệng Cố Tây Châu, nói: "Anh vui lắm."

Cố Tây Châu đẩy anh ra, bảo ảnh đừng làm loạn.

Xác nhận âm thanh không phái phát ra từ trên người Tư Dư, Cố Tây Châu lại thử vài lần nữa, xác định cửa ở trên người Đồ Dao, Đồ Dao chính là quỷ của thế giới này.

Vậy nguyện vọng của Đồ Dao là gì?

Nếu cốt truyện không có đoạn ở hàng hiên, vậy nguyện vọng của Đồ Dao chắc chắn không liên quan gì đến bà nội của cô.


Cố Tây Châu lén liếc mắt đánh giá Đồ Dao vẫn đang nằm góc áo mình. Nguyện vọng của Đồ Dao hẳn là rời khỏi nơi này. 20 năm trước, trái tim của Đồ Dao đã bị những tên độc ác cùng cực này lấy đi mà tử vong. Cố Tây Châu vẫn còn nhớ rõ rành mạch.

Để hoàn thành nguyện vọng của Đồ Dao hẳn là sẽ đơn giản thôi, chỉ cần chạy ra khỏi nơi quỷ quái này. Chờ ngày mai Phương Chấp tới rồi bọn họ sẽ có cơ hội rời khỏi đây.

Bởi vì ——có một người tương thích, đó chính là giác mạc của 'Kỷ Hoằng', nếu như Kỷ Hoằng đột nhiên ngã bệnh thì những kẻ đó chắc chắn sẽ mở cửa. Vì tiền, chúng sẽ không để Kỷ Hoằng lăn ra ốm như vậy.

Mà lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để Kỷ Hoằng bị đám người kia lấy đi giác mạc, Kỷ Hoằng......Đúng vậy, Kỷ Hoằng sẽ không phải chết!

Cố Tây Châu nghĩ đến đây thì bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, sau khi trải qua thế giới của Chi Chi, hắn đã chắc chắn một điều rằng quá khứ có thể thay đổi, nếu như tất cả mọi người ở nơi này đều có thể thành công thoát khỏi, rời đi qua cánh cửa, vậy nghĩa là những người liên quan đến chuyện năm đó đều không chết!

Thân thể hắn lúc này là của chính hắn, nếu như có thể rời khỏi nơi này thành công, như vậy bản thể của hắn không chết, linh hồn của hắn đương nhiên phải ở bên trong chính thân thể mình. Nếu hắn không chết......vậy Chi Chi sẽ sống lại!

Chỉ cần hắn có thể thuận lợi rời khỏi nơi này!

Hắn sẽ sống lại, mà Chi Chi, hẳn là cũng sẽ sống lại!

Cố Tây Châu không biết nó sẽ làm thế nào để hợp lý hóa mọi thứ ở hiện thực, nhưng căn cứ vào chuyện của Cố Kình và Chu Tân Nguyệt trước đó, hai người cứ như vậy mà sống lại.

Đối với chuyện này, Cố Tây Châu cũng đã có suy đoán.

Sau khi Cố Kình và Chu Tân Nguyệt sống lại, Cố Tây Châu đã từng cẩn thận điều tra lại.

Hai người này sống lại, chỉ có duy nhất một việc thay đổi, chính là án tử năm đó, còn trong mười mấy năm sau đó, hai người này như thể bị tách ra thành một nhánh độc lập, không hề liên quan đến những người khác. Như vậy có thể tránh được việc mười mấy năm lịch sử kia bị thay đổi vì hai người họ sống lại, bọn họ càng giống người tàng hình hơn!

Như Cố Tây Châu được biết, sự nghiệp của Cố Kình sau án cứu sống những đứa trẻ kia liền trực tiếp bị xóa mờ, không xử lý thêm một án lớn nào nữa. Phải biết rằng khi đó Cố Kình là một cảnh sát hình sự lợi hại. Cố Tây Châu nghĩ đó cũng hẳn là một phương thức xử lý của nó.

Như vậy nếu chín người bọn họ đều sống lại, hẳn là nó cũng sẽ áp dụng phương thức xử lý thông dụng đó, mười mấy năm ở giữa sẽ bị xóa mờ, những kí ức đó không ai biết thật giả, nhưng tất cả mọi người đều biết bọn họ có tồn tại.

Cố Tây Châu càng thêm hoài nghi tất cả những kí ức của mình đều do 'nó' dùng phương thức bịa đặt tương tự mà dựng nên, có điều những hình ảnh đó quá chân thật, Cố Tây Châu không nhịn được mà chửi thề trong lòng.

Một khi hắn thành công rời khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này, hắn sẽ sống lại, Chi Chi cũng sẽ sống lại!

Cố Tây Châu nghĩ đến đây, tâm trạng liền tốt lên trông thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận