Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

"Sao lại nói tính tình hắn không tốt?" Cố Tây Châu làm như tùy ý hỏi một câu.

Bà nhún nhún vai, "Trong thôn chúng tôi có một thằng vô lại, không ai biết tên hắn, chúng tôi đều gọi hắn là Từ Tam Nhi, trước kia nó thường xuyên trộm đồ của mọi người trong thôn, nhưng vì mọi người đều là hàng xóm lâu năm, bắt được cùng lắm cũng chỉ mắng chửi hắn một trận, thế nhưng có một lần hắn trộm đồ ở nhà người bán thịt kia.

"Cậu nói xem không phải là hắn tự tìm chết à? Tính tình đồ tể kia thực sự cọc cằn, bắt được hắn xong mặc dù không thèm cái mạng nhỏ của hắn nhưng một đao kia hạ xuống trực tiếp chặt rụng một ngón tay của Từ Tam Nhi."

Cố Tây Châu hỏi bà, "Đây là bác tận mắt nhìn thấy ư?"

"Đúng thế, tôi tận mắt nhìn thấy." Người phụ nữ nói xong còn có chút nghĩ mà kinh, "Vốn dĩ ngón tay kia còn có thể nối lại, kết quả đồ tể kia còn thẳng tay bồi thêm hai nhát, chặt ngón tay thành 3 đoạn, ngón tay đó của Từ Tam Nhi liền không thể nối được nữa."

Tuy rằng sợ hãi nhưng được cái người phụ nữ coi cái này như một loại đề tài câu chuyện, không cần Cố Tây Châu bọn họ hỏi nhiều, từng chi tiết bà đều kể ra rõ ràng, đương nhiên những chi tiết này chắc chắn cũng sẽ có một chút khập khiễng.

Cố Tây Châu ngắt lời kể của người phụ nữ, mong bà có thể kể thêm về vụ bà lão mất tích, đáng tiếc là bà chỉ thoáng thấy bà lão đi ngang qua sạp đồ ăn nhà mình, Cố Tây Châu hỏi chi tiết thêm vài câu và cũng chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Cố Nhiễm, đi thôi, hỏi những người khác xem." Tư Dư cầm trong tay một bảng thống kê, trên đó viết thông tin từng hộ gia đình trong thôn Hoàng Thủy, tên họ, tuổi tác, nhà có mấy người,...

Đi xem xem những nhà bán đồ ăn khác có manh mối gì hữu dụng hay không, Cố Tây Châu gật đầu.

Đi hỏi mấy nhà bán hàng rong dọc con đường, có điều bởi vì thời gian xa xăm, rất nhiều người đều không nhớ rõ, hơn nữa lúc bà lão mất tích là giữa trưa, mấy gia đình nông dân đi bán đồ cũng đang ở nhà nấu cơm như ông Mạc, chỉ có người phụ nữ bán quán ăn vừa rồi có việc nên ăn cơm sớm, mới trông quán vào lúc ấy.

Cố Tây Châu bọn họ đi đến quán thịt của tên đồ tể kia, trong quầy thịt treo rải rác mấy tảng thịt, còn có mấy dẻ sườn, móng heo linh tinh các loại để trên mâm.

Người đàn ông cao to thấy Cố Tây Châu bọn họ đi tới, ngồi trên ghế trong quán thịt, liếc mắt nhìn họ một cái, lại ngáp một cái, phất tay xua đuổi ruồi bọ bay tới bay lui trên sạp thịt.

"Xin chào, có thể hỏi anh một chút chuyện không?" Lâm Hào hỏi.

Người đàn ông cao lớn như thể không nghe thấy Lâm Hào nói, bọn họ nhắc lại cả năm sáu lần, anh ta mới mất kiên nhẫn đáp lời: "Không phải đợt trước các người tìm chủ nhà nói chuyện rồi à? Năm ngày nữa tôi dọn đi, đừng có ngày nào cũng tới thúc giục."


Lâm Hào thấy vẻ mặt người đàn ông tỏ ra mất kiên nhẫn, thêm cái tạp dề vấy máu hắn đang mặc, cảm thấy trong lòng không quá thoải mái, câu nói nhất thời nghẹn ở cổ họng không nói nên lời.

Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhìn nhau, Cố Tây Châu quan sát kỹ tình hình ở sạp thị, thịt lun vương vãi trước sạp, sâu bên trong còn có một căn phòng tối đen như mực, có vẻ rất nhỏ.

Tư Dư giải thích: "Xin chào, chúng tôi không phải đến vì chuyện kia, chúng tôi có nghe được chuyện Hà lão thái mất tích, hôm đó anh có thấy bà lão không?"

"Chưa từng thấy," người đàn ông bán thịt nhướng mày, "Chuyện này trôi qua hơn nửa năm rồi, các người không phải là bên phá dỡ và di dời sao? Lại còn kiêm chức làm cảnh sát à?"

"Đây không phải là vì ông Mạc không chịu dọn đi ư? Sợ dọn đi rồi, lúc bạn già trở về không tìm thấy ông ấy." Tư Dư nhàn nhạt nói.

"Xùy, lão già kìa? Các người tìm mấy đứa con của ông ta không phải là xong rồi à? Dù sao nhà cũng không phải đứng tên ông ta."

"Sao anh biết căn nhà không do ông Mạc đứng tên?"

"Ặc...." Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của Tư Dư, kinh ngạc một chút, hắn xấu hổ cười một tiếng, nói: "Nghe bọn họ nói, bọn họ mua thịt ở chỗ tôi có nói chuyện phiếm đôi câu, nói nhiều nhất là chuyện phá dỡ và di dời này, tôi nghe nhiều thì cũng biết được đại khái."

"Vậy, hôm đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"

"Không có gì đặc biệt, lúc ấy tôi đang xào rau trên tầng, cho nên cũng không nhìn thấy bà ấy." Người bán thịt dùng miếng vải nhẹ nhàng chà lau mấy con dao hình dạng khác nhau đặt trên thớt, chậm rì rì nói.

Đúng lúc này, hai người phụ nữ đi ngang qua cùng nhau rẽ vào mua thịt, hai người không nói chuyện với người đồ tể nhiều lắm, chỉ tùy ý nói muốn bao nhiêu tiền thịt, người đàn ông bán thịt cũng tiện tay cắt lấy một miếng thịt đặt lên cân, vậy mà lại vừa vặn.

"Thật lợi hại, chuẩn ghê." Cố Tây Châu thuận miệng nói một tiếng.

Người đồ tể bỏ thịt vào túi nilon đưa cho hai người phụ nữ, thu tiền, nói: "Cần câu cơm thôi, nếu như anh cũng giống tôi ngày nào cũng bán cái này, bảo đảm cầm lấy một miếng thịt cũng ước lượng được nó nặng bao nhiêu như tôi thôi."


"Tôi làm gì có bản lĩnh ấy."

Mấy người dừng lại ở quầy thịt thêm một lát, chủ quầy thịt có vẻ không còn tin tức gì hữu dụng, trước khi đi, Cố Tây Châu chỉ vào gian phòng nhỏ trong nhà. Hỏi: "Ông chủ, trong căn phòng nhỏ đó đều là thịt cả à?"

Người đàn ông nhếch miệng cười, lắc đầu: "Không, trong đó là máy xay thịt, tôi không thích để nó ở ngoài, vướng víu, nên mới để ở bên trong."

Cố Tây Châu ừ một tiếng, nhanh chóng rời đi, tiếp tục đi gõ cửa từng nhà dò hỏi họ hôm đó có thấy Hà lão thái hay không.

"Đây là nhà cuối cùng rồi, nếu tìm không thấy, chúng ta cũng chỉ đành chờ 'nó' đến tìm chúng ta thôi." Tiếu Nam bất đắc dĩ nói.

Bọn họ chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên truyền ra từ trong nhà, dường như trong đó có người đang đánh nhau, hơn nữa còn đánh rất hung ác.

Cửa đột nhiên bật mở, một người đàn ông thấp thấp gầy gầy chạy vụt ra, hắn chạy trốn nhanh như cắt, trong tay cầm một đồ gì đó màu trắng, hắn đụng phải Lâm Hào ở cửa nhưng nhanh như chớp đã biến mất không còn bóng dáng.

Một người phụ nữ đầy đặn cầm dao phay đuổi theo ra, khua khoắng con dao trong tay vào không khí, chống nạnh thở phì phì đứng ở cửa mắng to, "Từ Tam Nhi con mẹ mày tìm chết hả? Dám đến nhà bà trộm đồ, dám động đến trên đầu bà đây, cái thằng chó đẻ, đừng để bà nhìn thấy mày nữa!"

"Cẩu tạp chủng, không lấy được vợ là đáng đời, cái loại đàn ông như mày ai mà theo đúng là vận xui đổ máu tám đời, thằng biến thái chết dẫm, đợi chồng tao về không đánh chết mày là may!"

Người phụ nữ vô cùng kích động, mắng đến mức thở hổn hển, căm giận nhổ một miếng nước bọt xuống đất, "Phi, Từ Tam Nhi, đừng để tao thấy mày, để tao thấy mày lần nữa là tao chém chết."

Nghe thấy câu cuối cùng, rốt cuộc Cố Tây Châu bọn họ cũng hiểu tại sao người phụ nữ này lại tức giận đến vậy.

Trộm cắp đã khiến người ta khinh thường, trộm nội y lại càng làm người ta khinh thường hơn.


Người phụ nữ hùng hùng hổ hổ hơn nửa ngày mới để ý tới đám người Cố Tây Châu đang đứng bên cạnh, cô ngẩn người một chút, gương mặt đổi ngay một nụ cười, dường như nhận ra đoàn người Cố Tây Châu bọn họ.

Giọng cô thực ôn nhu như thể vắt được ra nước, trọng điểm là còn có chút nũng nịu: "Các vị bên quy hoạch tới à? Có thông báo gì về thanh toán phí đền bù giải phóng mặt bằng ư?"

Lâm Hào máy móc gạt bỏ hình ảnh người phụ nữ tức giận mắng chửi thô tục ra khỏi đầu, lấy lại tinh thần nhỏ giọng giải thích: "Không phải chuyện này, chúng tôi muốn hỏi chị một chút việc."

Người phụ nữ tên là Vương Xuân Kiều, có thể nói là người phụ nữ xinh đẹp nhất thôn, dáng người nàng đầy dặn, ngũ quan đoan chính, là người từ nơi khác gả tới, nghe Lâm Hào nói, cô trực tiếp đồng ý: "Các vị có gì cẩn hỏi thì hỏi đi."

"Nửa năm trước, hôm Hà lão thái mất tích, chị có gặp qua bà ấy không?"

Vương Xuân Kiều nghị ngợi, nhíu mày: "Không hề, các vị hỏi tôi không bằng hỏi cái thằng vừa mới chạy trốn kia ấy?"

"Tại sao vậy?"

"Từ Tam Nhi ngày ngày lông bông, không làm việc tử tế, thường xuyên trộm đồ của mấy người trên phố này, hắn cũng trộm cả đồ ăn nữa, giữa trưa các hộ đều về nhà nấu cơm hết, chồng tôi nói từng bắt gặp vài lần hắn trộm đồ ăn trong các quán lúc giữa trưa."

Vương Xuân Kiều một tay cầm dao phay, chầm chậm nói.

"Vậy hắn ở đâu?" Cố Tây Châu hỏi.

Vương Xuân Kiều chỉ một gian nhà tồi tàn cách đó không xa: "Chậc, còn đâu nữa, nhà kia chính là của hắn."

"Gian nhà ấy mà lại có người ở ư?"

"Từ Tam Nhi suốt ngày chơi bời lêu lổng, có nơi ở đã là không tồi rồi." Vương Xuân Kiều đương nhiên thực khinh thường Từ Tam Nhi, lúc nói chuyện cũng không thèm giấu diếm sự khinh thường.

Cố Tây Châu bọn họ lúc ấy không nghĩ tới một căn nhà đã sụp một góc mái lại có người ở, cho nên nghĩ rằng đây là nhà cuối cùng, hỏi qua Vương Xuân Kiều xong, sắc trời đã gần tối, Từ Tam Nhi vừa mới trốn đi, trong chốc lát sẽ không trở về, bọn họ chỉ đành để ngày mai quay lại tìm Từ Tam Nhi.

Đôn đáo cả ngày, Vu Nhất Chu xem chừng còn có vẻ rất thích cuộc sống thế này, lúc ăn cơm chiều, Vu Nhất Chu ăn cực kì nhiều, ăn đến mức bụng cũng tròn trịa.


Lâm Hào cùng Tiếu Nam rất kỳ quái, cảm thấy khả năng thích tích của vị newbie này có chút khoa trương, tuy rằng có đôi lúc sẽ sợ hãi, nhưng hiển nhiên so với sợ hãi, người này dường như lúc nào cũng mang trên mặt vẻ tươi cười, "Đây là lần đầy tiên bọn tôi gặp một newbie như chú đấy, năng lực tiếp thu không tệ chút nào."

Vu Nhất Chu gãi đầu giải thích: "Các cậu không biết đã bao lâu tôi không được nhìn thấy ánh mặt trời rồi đâu, tôi bị ung thư dạ dày, không thể ăn gì, cũng không đi lại được, mỗi ngày đều phải nằm trên giường, mạng như thể dựa vào chai truyền dịch treo trên cọc, có thể có được một thân thể khoe mạnh quả thực chính là điều tôi nằm mơ cũng luôn muốn có được."

Phương Chấp nghe Vu Nhất Chu nói, gật đầu, cậu là người hiểu cảm giác của Vu Nhất Chu nhất trong số họ, mẹ cậu đã từng ngây người trên giường bệnh một thời gian rất dài, cậu tận mắt nhìn thấy bệnh tật tra tấn mẹ mình như thế nào, tra tấn bà đến không ra hồn người.

Ăn cơm xong, Vu Nhất Chu đến sau gian nhà tìm được khăn và chậu rửa mặt, tìm đến người nhìn qua dễ nói chuyện nhất là Phương Chấp, nói: "À ờm... Tiểu Phương, cậu có thể đi cùng tôi xuống lầu lấy nước rửa mặt không?"

Phương Chấp nhìn Vu Nhất Chu, suy xét một chút, không từ chối thỉnh cầu của Vu Nhất Chu, Cố Tây Châu và Tư Dư cũng đồng thời đi xuống rửa mặt.

Tòa nhà văn phòng lâm thời chia làm hai tầng, tầng trên dùng làm kí túc xá, tầng dưới chính là văn phòng của bọn họ, bên trong sân có một phòng bếp và một nhà vệ sinh chung.

Sau khi rửa mặt xong, mấy người dừng lại thảo luận một lát, đáng tiếc không có thông tin gì hữu dụng.

Phương Chấp ngủ trên ghế trong phòng, Cố Tây Châu và Tư Dư ngủ trên giường, chủ yếu là không muốn cùng phòng với những người khác, dù sao cũng không quen biết.

Ngày hôm sau, Cố Tây Châu bọn họ còn chưa tỉnh đã nghe thấy ban công có người đang đi đi lại lại, nghe tiếng này hẳn là Vu Nhất Chu.

Có vẻ Vu Nhất Chu đang đánh răng, đột nhiên hét lên một tiếng, điên cuồng gõ cửa phòng bọn họ.

Ba người trong phòng rời giường liếc nhìn nhau, Tư Dư đi tới cửa, kéo rèm xem xét tình hình bên ngoài, nhìn thấy Vu Nhất Chu sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng thất thố.

"Trong sân nhiều máu lắm!"

Nghe thấy tiếng hét chói tai của Vu Nhất Chu, những người trong phòng khác cũng đều đi ra.

Tư Dư mở cửa, đi đến bên cạnh ban công, thoáng nhìn xuống dưới, Lâm Hào còn chưa ra tới nơi đã thấy những gì phía dưới...

Trong sân, máu chảy lên láng, may mắn là trên mặt đất không có thi thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận