Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Cố Tây Châu vừa mới đỗ xe liền thẩy bảo vệ ở cửa đi tới lễ phép nói: "Xin chào các vị tiên sinh."

Ba người còn chưa kịp xuống xe, nhân viên bảo vệ bên ngoài cũng đã mở cửa xe giúp họ, làm động tác mời.

Thái độ phục vụ này tốt ghê nha, không hổ danh là vũ trường đắt đỏ nhất Ninh Khánh... Cố Tây Châu yên lặng ngẩng đầy nhìn sơ qua cửa lớn hoa lệ của Kim phấn Thế gia cùng với vị nhân viên phục vụ ân cần trước mặt.

Hắn xuống xe xong, vừa tới của liền bị bảo an chặn lại, nhân viên bảo an nhỏ giọng nhắc nhở: "Làm ơn xuất trình thẻ hội viên của ngài."

Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Hướng Nguyên và Phương Chấp, ba người trao đổi ánh mắt với nhau:

"Thẻ hội viên? Các cậu có không?"

"Không có... Pháp y bé nhỏ như tôi sao có thể ra vào nơi này? Một đêm liền bay mất non nửa năm tiền lương."

"Cố ca anh còn không có, một cảnh sát bé nhỏ nghèo khổ như em lại càng không có!"

Cố Tây Châu vốn định thường phục trà trộn vào điều tra đành trực tiếp đưa thẻ cảnh sát, nói: "Tôi là cảnh sát, đến đây tra án, phiền anh dẫn chúng tôi vào."

Cố Tây Châu nói xong, nhân viên phục vụ lặng một chút, ý cười trên mặt nhạt đi, "Đồng chí cảnh sát, giờ còn chưa tới thời gian buôn bán."

Hai bên giằng co qua lại, người phục vụ vì ngăn cản Cố Tây Châu đi vào còn trực tiếp ôm lấy chân không cho hắn đi, tận trách ghê đấy.

"Nhất thiết phải như vậy sao? Người anh em?" Cố Tây Châu không nề hà hỏi, hắn cũng không thể đánh người không liên quan!

Bảo an: "Nhất thiết, nếu như tôi để cho các anh đi vào, tôi lập tức có thể cút đi được rồi."

Cố Tây Châu: ".....Tôi nói cho cậu biết cậu bây giờ chính là đang cản trở người thi hành công vụ."

Cố Tây Châu nói: "Ngày hôm qua chỗ này của các cậu có một vị khách lúc về nhà bị người ta sát hại, bây giờ chúng tôi đang làm theo đúng luật, cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ điều tra!"

Vị bảo an trẻ tuổi này tựa hồ bị lời của Cố Tây Châu dọa, lộ ra thần sắc suy tư, hỏi: "Không thì như này vậy, tôi gọi giám đốc đến nói chuyện với các vị, tôi không tự làm chủ được, như vậy được chứ?"

"Được." Cố Tây Châu không tiếp tục làm người ta khó xử, cậu bảo an ngồi bệt xuống đất móc bộ đàm ra.

"Giám đốc, ngài có thể xuống dưới này một chút không ạ? Bên này có mấy vị cảnh sát đang ở cửa hội sở, đúng, là cảnh sát! Tra án mạng."

"Cảnh sát? Ồ, rồi rồi rồi, tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây, cậu bảo đồng chỉ cảnh sát chờ tôi 2 phút."

"Vâng!"

Nhân viên bảo an buông bộ đàm trong tay xuống, ngẩng đầu cười với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu: ".....Cậu, có thể buông chân tôi ra không?"

"À à, ngại quá!" Nhân viên bảo an xin lỗi.

.....

Cố Tây Châu giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, 2 phút này.... Dài ghê ha.

Lúc này Hướng Nguyên đã nổi cáu, nói: "Hai phút, để chúng tôi chờ ở đây đã nửa giờ rồi, khẳng định là bọn họ đã dọn sạch những gì không thể để người ta nhìn thấy."

Hướng Nguyên vừa nói xong, quay đầu lại liền thấy một người đàn ông tầm 40 tuổi mặc tây trang đang cầm bộ đàm.

Người đàn ông hẳn là nghe được lời Hướng Nguyên nói, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ, trán đầy mồ hôi, vẻ mặt áy náy, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, để các vị cảnh sát đợi lâu rồi."

"Xin chào, tôi là giám độc trực ban hôm nay của Kim phấn Thế gia, pct." Giám đốc tươi cười hớn hở nói, "Các vị cần biết gì đều có thể hỏi tôi!"

Cố Tây Châu lấy ra một tấm ảnh chụp, chính là ảnh của nạn nhân Đường Tiếu, "Anh từng gặp người phụ nữ này rồi chứ?"

Phùng Triều Chương nhìn chăm chăm ảnh chụp chốc lát, lắc đầu: "Hình như đã từng gặp, lại như chưa gặp bao giờ."

Cố Tây Châu nhướng mày: "Đừng tưởng tôi đang đùa, tôi không phải tới đây tra ma túy cờ bạc mại dâm gì đó, nơi cuối cùng người phụ nữ này xuất hiện trước khi chết chính là hội sở Kim phấn Thế gia của các người."

"Không phải, cảnh sát ngài hiểu lầm rồi," Phùng Triều Chương xua tay, nở nụ cười hàm hậu, giải thích: "Ý tôi là gương mặt phụ nữ đã chỉnh sửa qua này tôi thật sự không phân biệt được, hội sở này có quá nhiều người trông tựa tựa như cô ta! Không một ngàn thì cũng tám trăm!"


Cố Tây Châu lập tức quan sát ảnh chụp, nhíu mày, đăm chiêu nhìn dung mạo người phụ nữ trong ảnh, mắt hai mí kiểu Âu, mắt to, mũi cao, tiêm cằm, gương mặt hotgirl mạng tiêu chuẩn.

Cố Tây Châu xua xua tay, cũng hiểu Phùng Triều Chương không nói bừa, "Được rồi, hội sở các người hẳn là có camera theo dõi? Tôi muốn xem hình ảnh cùng ngày nạn nhân tử vong."

"Chỉ là chỗ chúng tôi trong các phòng không có camera theo dõi, ngài muốn xem trích lục cũng chỉ có ở sản nhảy và lối đi nhỏ chỗ thang máy thôi." Phùng Triều Chương giải thích.

Phương Chấp tiếp lời, "Vậy xem hết những chỗ có thể xem."

Phùng Triều Chương trầm mặc một chút, lấy di động đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại xin chi thị cấp trên, một lát sau mới trở lại nói: "Có thể, các vị đi cùng tôi."

Căn cứ theo những gì lưu trong di động Đường Tiếu, Cố Tây Châu xác định được đại khái thời gian cô đến, trực tiếp xem hình ảnh theo dõi từ lúc 9h tối.

"Cố ca, là Đường Tiếu, là bộ quần áo với túi xách đó!" Phương Chấp nhìn chằm chằm video, đột nhiên hô lên.

Cố Tây Châu ngồi xuống xem cùng, đánh dấu lại toàn bộ những nơi mà Đường Tiếu xuất hiện, hôm đó Đường Tiếu tiếp xúc quá nhiều người, hơn nữa đa số thời gian cô ta đều ngây người ở sàn nhảy dưới lầu, chỉ là ngẫu nhiên có người đến tìm, cố ta liền đi theo người nọ vội vàng lên lầu.

Vẻ mặt Phùng Triều Chương mờ mịt: "Người phụ nữ này là ai thế? Nhiều khác phòng bao tìm cô ta như vậy?"

"Anh thực sự không biết cô ta hay là giả vời không biết?" Cố Tây Châu liếc mắt nhìn hắn, hỏi.

Phùng Triều Chương: "Há?"

Thấy hắn có vẻ không giống như là đang giả vời, Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhau, xem như hiểu rõ, Đường Tiếu này buôn lậu ma túy hắn là mượn hội sở này làm sân sau trao đổi, hội sở cũng chẳng được lợi, mấy người giúp Đường Tiếu móc nối rất có khả năng là đội buôn lậu ma túy đứng sau cô ta.

Xem xong hết video theo dõi đã là giữa trưa, Cố Tây Châu tùy tiện đưa Phương Chấp và Hướng Nguyên đến một nhà hàng ăn cơm.

Hướng Nguyên và Phương Chấp gọi món, Cố Tây Châu lấy điện thoại ra gọi cho Vương Ngạo, báo cáo cho ông những gì vừa tra được.

"Được, ta sẽ báo với cảnh sát phòng chống ma túy bên kia." Vương Ngạo xoa xoa giữa chân mày.

Mấy người ăn cơm xong, di động lại vang lên, Cố Tây Châu nghe máy, đầu bên kia là một giọng nữ mềm mỏng nhẹ nhàng.

"Chào anh, xin hỏi anh có phải là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát Kim La không?"

"Đúng, là tôi."

"Chúng tôi đã mở khóa được di động của nạn nhân, đã xác định được thân phận, Hồ San San, 27 tuổi, người Ninh Khánh, các tư liệu khác chúng tôi đã gửi cho anh, là những gì tra được từ nhật ký trò chuyện, nhưng mà dữ liệu wechat, QQ bị xóa bỏ còn cần thêm một chút thời gian mới khôi phục được."

"Cần bao lâu?"

"Trước buổi tối."

"Được, cảm ơn."

Cố Tây Châu ngắt điện thoại, xem tư liệu về nạn nhân, địa chỉ nhà Hồ San San cách tiểu khu Kim Sắc khoảng 20km, không có nghề nghiệp cố định, dường như không có liên qua gì đến Đường Tiếu.

Lòng Cố Tây Châu trầm xuống, sau đó xem lại nhật ký trò chuyện của Đường Tiếu trước khi chết, năm người trò chuyện cuối cùng có vẻ đều là phụ nữ.

"Mọe nó," Hướng Nguyên trợn mắt, "Nếu như là tùy hứng giết người, vậy muốn tra được là ai lại càng khó khăn."

"Không còn cách nào, trước tiên đến nhà cô ấy hỏi thăm một chút," Cố Tây Châu quay đầu nói với Hướng Nguyên, "Tôi lái xe đưa cậu về cục cảnh sát trước."

"Được thôi, dù sao tôi cũng không định đi theo cậu, thân thể tôi yếu ới, khoogn thích hợp chạy ngược chạy xuôi như này." Hướng Nguyên bày ra vẻ mặt suy yếu mệt mỏi.

Cố Tây Châu: "....." Thánh diễn này.

Lúc Cố Tây Châu đưa Hướng Nguyên trở về, trong lúc vô tình nhìn thấy một tên đang bị vài vị cảnh sát ngăn chặn, người nọ hét lên: "Tôi không hề bịa đặt! Tôi chỉ đăng một cái video thôi!"

"Các người dựa vào đâu mà bắt tôi! Vô lý! Tôi phải kiện các người!"

Cố Tây Châu nhìn kĩ, người đàn ông bị còng tay đúng là kẻ hôm qua đăng video bôi nhọ bọn họ, "Ai yo ei, không phải là hiện tượng mạng mới nổi đây sao? Hôm nay đến cục cảnh sát báo danh luôn?"

"Tôi, tôi không bịa đặt, tôi cũng chỉ đăng có một cái video thôi!" Người đàn ông mạnh miệng nói.


Cố Tây Châu liếc nhìn hắm một cái, thấy biểu cảm quật cường của hắn, vui vẻ phì cười ra tiếng: "Được thôi, vịt hết còn già mồm."

Đưa Hướng Nguyên về xong, Cố Tây Châu lái xe cùng Phương Chấp hai người đi thẳng đến địa chỉ nhà của nạn nhân Hồ San San, nhận được tin Hồ San San tử vong, mẹ cô trực tiếp khóc ngất, nếu không nhờ Phương Chấp nhanh tay, chắc chắn bà đã ngã lăn ra đất.

Đặt mẹ Hồ San San lên sofa, Cố Tây Châu nhìn về phía người cha hai mắt đỏ bừng đứng bên cạnh.

"Mãi cho đến giữa trưa mà Hồ San San vẫn chưa về nhà, hai vị không thấy lo lắng sao?" Cố Tây Châu hỏi.

"Con, con bé nào có ngày nào đúng giờ về nhà đâu?... Con bé hư hỏng này toàn lêu lổng bên ngoài, lần này..." Người đàn ông kích động, nói rồi nước mắt đã ứa vòng qunah, "Hai ông bà già chúng tôi cũng không để ý nhiều, cho ràng nó như bình thường... không về nhà, lại ở bên ngoài qua đêm mà thôi!"

Cố Tây Châu trầm mặc một lát, hỏi: "Cô ấy có công việc gì không?"

Người đàn ông lắc đầu: "Không có, trong nhà cũng coi như có chút tiền, tôi với mẹ nó còn nghĩ nó không muốn đi làm thì không đi làm, dù sao thì chúng tôi cũng nuôi nổi."

"Cô ấy thường xuyên qua đêm bên ngoài?" Cố Tây Châu hỏi thằn: "Là ở cùng bạn trai ư? Bác có phương thức liên hệ của bạn trai cô ấy không?"

Cha Hồ San San trầm mặc hồi lâu, không nói lờ này.

Cố Tây Châu: "Chúng tôi yêu cầu ngài phối hợp, tôi nghĩ rằng bác cũng không muốn con gái mình chết không minh bạch như vậy đi?"

Người đàn ông gian nan mở miệng, giọng thập phần mong manh, nói: "Không phải với bạn trai... Tôi cũng không biết nên nói như nào, con bé hư hỏng này... nó, nó ở bên ngoài quan hệ có chút loạn."

"Quan hệ nam nữ hỗn loạn?"

Cha Hồ San San ừ một tiếp, nói: "Đúng vậy, có gì nói đó, nhưng mà các vị làm ơn đừng nói cho người khác, đứa con gái này là chúng tôi dạy dỗ không tốt, con bé ở bên ngoài quan hệ nam nữ hỗn loạn, thường xuyên có những người đàn ông khác nhau nhắn tin, tặng đồ gì đó cho nó..."

Cố Tây Châu: "Được, chúng tôi có thể cào phòng cô ấy xem không?"

"Có thể, các vị đi với tôi." Người đàn ông dẫn Cố Tây Châu bọn họ đi vào phòng Hồ San San.

Trong phòng Hồ San San bày đầy đồ trang điểm, túi xách, trang sức, quần áo, có thể thấy được mặc dù người này không có công ăn việc làm gì nhưng mức sống quả thực không tồi.

"Bác biết bình thường cô ấy hay đến vũ trường nào chứ?" Cố Tây Châu hỏi.

Cha Hồ San San lắc đầu: "Cái này tôi không biết."

Cố Tây Châu: "Mong bác đừng giấu giếm, chuyện này..."

Hắn chưa nói xong đã bị người đàn ông ngắt lời, "Tôi thật sự không biết, đã hơn một năm tôi với nó không nói chuyện với nhau rồi."

Cố Tây Châu và Phương Chấp nghe vậy sửng sốt, Phương Chấp chần chờ một chút, cuối cùng vẫn hỏi lại: "Cùng ở trong một nhà mà hơn một năm không nói chuyện?"

Người đàn ông rưng rưng gật đầu: "Tôi không quản được con bé, chính là tức giận, cho nên nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, sau đó liền không nói chuyện."

Nói rồi, người đàn ông liền khống chế không nổi nữa, ngồi xổm trên đất khóc lên, lầm bầm lầu bầu nói: "Sớm biết như thế này, sớm biết vậy, phải nhốt nó trong nhà, không cho nó ra ngoài chời bời lêu lổng, bây giờ con bé cũng sẽ không chết, nếu như tôi cứng rắn hơn một chút..."

Cố Tây Châu và Phương Chấp nhìn nhau trầm ngâm trong chốc lát rồi đều phải lắc đầu, xem ra chỉ có thể đợi mẹ Hồ San San tỉnh lại mới có thể tiếp tục khai thác thêm thoogn tin.

Một lúc sau, mẹ Hồ San San cuối cùng cũng tỉnh, thấy mặt hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp tựa hồi lại muốn ngất đi, Cố Tây Châu vội vàng nói: "Chúng tôi cần hỏi bác một chút chuyện, như vậy mới có thể nhanh chóng phá án!"

Người phụ nữ nghe thấy những lời này, khóc sướt mướt, miễn cưỡng dựa vào người chồng mới chống đỡ được bộ dáng hữu khí vô lực, có thể ngất đi bất cứ lúc nào, "Các vị hỏi đi, chỉ cần tôi biết, tôi đều sẽ nói cho các vị."

Trấn an cảm xúc của hai người xong, Cố Tây Châu hroi: "Vừa nãy chúng tôi đã giải thích cho bác trai rằng con gái hai vị thường xuyên ra vào vũ trường, tôi muốn hỏi một chút, bác có biết vũ trường mà cô ấy hay đến không?"

"A nha, để tôi nghĩ... để tôi nghĩ xem," Người phụ nữ không khống chế được cảm xúc, lại khóc nấc lên, hồi lâu sau mới nói mấy cái tên.

Cố Tây Châu nhướng mày, trong số đó đều không có Kim phấn Thế gia, Cố Tây Châu ướm hỏi: "Cô ấy có từng nhắc đến Kim phấn Thế gia chưa?"

"Có, Kim phấn Thế gia là chế độ hội viên, nhưng mà San San chỉ là có người đưa vào một hai lần, không phải khách quen ở đó."


"Ồ." Cố Tây Châu gật đầu, sau đó một lần nữa đi vào phòng Hồ San San, quan sát trong chóc lát, vẫn không tìm được cái gì hữu dụng.

Cố Tây Châu an ủi người nhà nạn nhân đôi câu rồi mang Phương Chấp rời đi, nghe Phương Chấp nói với họ: "Cảm ơn các vị đã hỗ trợ, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá án."

Đợi Cố Tây Châu bọn họ rời đi, cặp cha mẹ trong phòng rốt cuộc không khống chế được cảm xúc nữa, ôm đầu khóc rống, cách một tầng cửa còn có thể nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa truyền ra.

Phương Chấp nhìn thật sâu vào cánh cửa nhà đang đóng.

"Đi thôi," Cố Tây Châu lạnh nhạt nói, "Đi đến cục cảnh sát Thanh Dương một chuyến."

"Vâng."

Cố Tây Châu vỗ vỗ Phương Chấp, "Chuyện này cậu quản không nổi, mỗi người đều có lựa chọn của chính mình."

"Em biết." Phương Chấp gật đầu nói.

Hai người thẳng tiến đến cục cảnh sát Thanh Dương, người phụ trách vụ án Hồ San San trình bày với Cố Tây Châu.

"Có kết quả giám định rồi, giống với án giết người phát hiện hôm qua kia, hung thủ sử dụng thuốc mê làm choáng nạn nhân, sau đó dùng dao cắt đi bộ ngực, dựa vào thủ pháp, là giống nhau! Thế nhưng cô gái này hôm qua không phải rời rời đi từ Kim phấn Thế gia mà là từ một vũ trường khác.

"Bước đầu chúng tôi kết luận là án giết người liên hoàn, vừa liên hệ với bên cục cảnh sát Kim La các anh rồi, đã điều tra mối liên quan giữa hai nạn nhân, hai người không có bạn chung, không có liên hệ.

"Hiện tại khả năng cao nhất là có kẻ giết người tùy hứng, nói như vậy rất khó tra, hơn nữa rất có khả năng sáng mai sẽ lại xuất hiện nạn nhân mới." Nói đến đó sắc mặt vị cảnh sát kia trắng nhợt.

Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Có thể cho tôi xem đồ vật của nạn nhân không?"

"Đây là ảnh chụp," Vị hình cảnh lấy ra một xấp ảnh đưa cho Cố Tây Châu, "Đã chụp lại tất cả đồ đạc, nếu như anh muốn nhìn tận mắt, có thể chờ chút tôi dẫn anh đi."

Cố Tây Châu trầm mặc nhìn ảnh chụp, đột nhiên Phương Chấp đưa một tấm ảnh qua cho hắn xem: "Cố ca, anh xem cái này này."

Một cái vòng tay bằng giấy có in một kí hiệu tiếng Anh.

"Chữ này hình như là tên tiếng Anh viết tắt của Kim phấn Thế gia," Cố Tây Châu nói rồi lấy điện thoại ra, sau khi nói chuyện điện thoại xong, hắn trầm giọng nói: "Trong túi xách của Đường Tiếu cũng có thứ này, Kim phấn Thế gia có chế độ hội viên, sau khi đi vào mỗi người sẽ được cấp cho một cái vòng tay dùng một lần như thế này, mặt sau của mỗi cái vòng đều có in ngày tháng của hôm đó."

Cố Tây Châu lập tức bảo người lấy vòng tay đến, quan sát kỹ, ngày in trên vòng tay cách ngày nạn nhân tử vong khoảng chừng một tháng, vậy có nghĩa là Hồ San San mỗi tháng đến Kim phấn Thế gia một lần.

Cơ bản có thể loại trừ tình huống tùy cơ giết người, mọi người rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm.

Cố Tây Châu sờ sờ cằm, "Tối nay chúng ta đến Kim phấn Thế gia một chuyến."

"Kim phấn Thế gia?" Cậu cảnh sát hình sự cục Thanh Dương nghe vậy hỏi lại, "Đi phá án ư?"

Cố Tây Châu: "Không, phá án sẽ rút dây động rừng, thường phục điều tra thôi."

"Trước tiên chưa cần nói đến những tốn kém không cần thiết, riêng vụ chế độ hội viên đã ngăn chúng ta ở ngoài cửa..." Mấy người trăm miệng một lời, lắc đầu nói.

Cố Tây Châu nghe vậy cũng trầm mặc, bọn họ nói cũng không sai.

Phương Chấp gục đầu xuống, "Nếu buổi tối chúng ta trực tiếp xông vào tra án, chẳng phải sẽ làm hung thủ cảnh giác sao?"

"Để anh nghĩ lại." Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, đi ra ngoài, mở cửa sổ, để gió thổi vào, dường như làm vậy đầu óc không còn rối loạn như trước nữa.

Hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc, lại sau lại đi vào trong văn phòng cục cảnh sát Thanh Dương, gọi Phương Chấp rời đi.

Phương Chấp hỏi: "Cố ca, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nằm vùng bên ngoài hội sở sao?"

Cố Tây Châu cười một tiếng, "Nằm vùng bên ngoài kia nghe cũng quá là thảm đi? Đương nhiên là phải đi vào."

Phương Chấp: "Nhưng mà.... Chúng ra vào thế nào được?"

"Yên tâm, đến tối cậu sẽ biết, không phải chỉ là hội viên thôi sao?" Cố Tây Châu vẻ mặt khinh thường nói, "Ai mà không có chứ?"

Mãi cho đến 7h tối, Phương Chấp ngồi trong một nhà hàng nhỏ ăn mì, yên lặng nhìn người đàn ông ngồi cùng bọn họ.

"Cố Tây Châu, cậu tìm tôi hỗ trợ, chỉ mời tôi ăn mì?" Người đàn ông nhíu mày, thập phần bất mãn.

Cố Tây Châu nghe anh nói, lộ ra biểu cảm đáng thương vô cùng, nói: "Tư tổng, tạm chấp nhận một chút đi mà!"

Tư Dư trừng mắt nhìn hắn, cùi đầu ăn mì, sao anh lại không nghĩ thông suốt thế chứ? Thế mà lại đáp ứng tên hỗn đản này, dẫn cậu ta vào hội sở!

"Tư tổng anh là người tốt, nạn nhân, người nhà nạn nhân, nhất định sẽ ghi nhớ sự trợ giúp đắc lực của anh!" Cố Tây Châu bổ sung, "Tôi cũng thế!"

Phương Chấp cân nhắc một chút liền hiểu, Kim phấn Thế gia là hội sở tốt nhất ở Ninh Khánh, Tư ca là thổ hào khẳng định có thẻ hội viên, có điều lúc này ánh mắt Phương Chấp nhìn Tư Dư đã thay đổi.

Quả nhiên, đàn ông có tiền liền đồi bại!


Ăn mì xong, Cố Tây Châu đang chuẩn bị đi lấy xe thì thấy Tư Dư đi sang đường, dừng trước một chiếc xe thể thao ngầu lòi, Cố Tây Châu nhìn nửa ngày, nói với Phương Chấp: "Hôm nay không đi xe anh, đi xe Tư tổng."

Tư Dư thấy hai người đuổi kịp, một người im lặng mở cửa ghế phụ, một người im lặng mở cửa ghế sau, hỏi: "Sao? Xem tôi là tài xế à?"

"Chúng ta đổi cũng được, tôi tới lại xe, anh ngồi ghế phụ." Cố Tây Châu chớp chớp mắt với Tư Dư, nói.

Tư Dư suy nghĩ, lắc đầu nói: "Thôi, vẫn là để tôi lái đi, tôi sợ cậu lái không nổi."

"Không ngờ anh lại khinh bỉ người khác như vậy!" Cố Tây Châu thất vọng nói, "Tôi tự lái xe của mình cũng khá ổn đó!"

Tư Dư: "À."

Sau khi ngồi lên xe, Cố Tây Châu sờ sờ da lót, thuận miệng hỏi: "Tư tổng, xe này của anh bao nhiều tiền thế?"

"Quên rồi, mấy ngàn vạn gì đấy."

Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, một ngụm máu đen nghẹn ứ ở cổ họng, trong ấn tượng của hắn trong gara nhà người này còn vô số xe hơi để bám bụi, Phương Chấp ngồi ở ghế sau đến cả ngón chân cũng quặp lại, cảm giác mình chạm vào đâu cũng không được.

Có thể nhìn thấy trong ánh mắt bọn họ trước sự khinh bỉ của Tư Dư, 'cái đồ thổ hào vô - nhân - tính'.

.....

Xe phóng thẳng một đường nhanh như chớp, 8h đã đến cửa Kim phấn Thế gia, tiểu đệ ở cửa bãi đậu xe còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giám đốc Phùng Triều Chương thúc giục: "Còn không mau ra tiếp đón?"

Phùng Triều Chương vội vội vàng vàng đon đả tiến đếm, cúi đầu mở cửa cho người lái xe.

Chớp mắt một cái, có chút há hốc mồm.

Chớp mắt cái thứ hai, có chút không dám tin tưởng.

"Anh là..."

Cố Tây Châu nói: "Giám đốc không chào đón tôi sao?"

Đây không phải là mấy tên cảnh sát ban ngày vừa đến sao?! Khóe miệng Phùng Triều Chương giật giật, hiển nhiên nhận ra người lái xe này, còn Tư Dư, rốt cuộc là không chịu nổi Cố Tây Châu cuối cùng vẫn phải để cho hắn lái.

Phùng Triều Chương không biết làm sao, nhìn về phía Cố Tây Châu, đáy mắt đều là dấu chấm hỏi.

"Ban ngày đến thấy chỗ này của các người không tồi, liền muốn đến thể nghiệm sinh hoạt ban đêm một chút." Cố Tây Châu thuận miệng nói.

Phùng Triều Chương nhịn không được phải nhắc nhở Cố Tây Châu nơi này của bọn họ là chế độ hội viên, phải có thể hội viên mới có thể đi vào, hắn cười mỉa nói: "Kể cả anh có tiền, nơi này cũng không phải là có tiền là có thể đến, phải có thể hội viên."

Cố Tây Châu đưa ánh mắt ra hiệu cho Tư Dư.

Tư Dư: "......"

Tư Dư yên lặng lấy ra một tấm thẻ trong túi quần, đưa tới tay Phùng Triều Chương.

"Tốt, có thẻ hội viên rồi chúng tôi vào được chưa?"

"Tấm thẻ này là thẻ VIP nhất của chỗ chúng tôi, các vị có thể đi vào cùng vị tiên sinh này." Phùng Triều Chương cắn răng, quát nhân viên công tác bên cạnh, "Còn trố mắt nhìn cái gì, lại đây đưa vòng tay cho khách."

Cố Tây Châu liếc qua chiếc vòng màu trắng trên tay mình cũng Phương Chấp, trên vòng tay còn có mấy đường màu sắc không giống nhau, Cố Tây Châu đoán chừng đó hẳn là một loại đánh dấu đặc thù chỉ có những người lăn lộn lâu trong này mới hiểu.

Đến cả màu sắc vòng tay của Tư Dư cũng không giống bọn họ, nền đen, trên đó có những đường cong màu vàng kim.

Cố Tây Châu khinh bỉ giám đốc Phùng Triều Chương: "Lại còn dùng vòng tay để phân chia người với người? Mọe."

Tư Dư túm lấy hắn, nói: "Được rồi, còn định vào hay không?"

"Vào!" Lần đầu tiên Cố Tây Châu tra án phải phiền phức đến vậy!

Có Tư Dư dẫn bọn họ đi vào, Cố Tây Châu vừa định xem phòng, Tư Dư thuận miệng nó: "Không cần phòng, chúng ta đến vũ trường dưới lầu là được."

Cố Tây Châu nhìn Tư Dư không hiểu vì sao, hỏi: "Sao lại thế?"

Tư Dư nhàn nhạt nói: "Cậu nói xem hai nạn nhân có thể vào phòng bao không, cậu biết phòng bao ở nơi này bao nhiêu tiền một đêm không?"

Cố Tây Châu: "....."

Cố Tây Châu: "Không, thôi, tôi không muốn biết."

Tư Dư kệ lời Cố Tây Châu, nói tiếp: "Cậu nói rằng nạn nhân đầu tiên là kẻ buôn lậu ma túy, nạn nhân thứ hai điều kiện gia đình cũng chỉ có thể nói là khá giả, nếu bọn họ đặt phòng ở nơi này, vậy bọn buôn ma túy kia chắc sẽ mệt chết, tiền cô ta kiếm ra còn xa mới đủ đặt phòng, cho nên hung thủ các cậu muốn tìm nếu thực sự ở trong Kim phấn Thế gia thì hắn không có khả năng ở trong phòng bao, chỉ có thể là ở vũ trường dưới lầu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận