Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Công ty Vưu Thiên Dật ở phía nam Ninh Khánh, Cố Tây Châu để xe ở bãi đỗ xe ngầm.

Đi ra khỏi hầm để xe lên đến mặt đường, Phương Chấp vừa ngẩng đầu liền thấy bên trái biển công ty còn có ba cái logo khác nữa, "Ba cái logo này em từng thấy rồi."

"Ba cái này là icon trò chơi, ba trò chơi hot nhất trong ba năm gần đây đều là của công ty này." Cố Tây Châu xem qua tư liệu, thuận miệng nói.

Mấy năm trở lại đây game mobile so với game PC càng kiếm được bộn tiền, tùy tiện phát hành một game rách nát cũng thu được cả ngàn vạn mỗi tháng, huống chi là công ty trò chơi mà Vưu Thiên Dật cùng mấy người bạn sáng lập này, khai thác ba game đứng trong top50 game mobile quốc nội, không khó tưởng tượng vì sao Vưu Thiên Dật có thể tùy ý ra vào hội sở xa hoa như Kim phấn Thế gia.

"Xin chào," Phương Chấp đi đến trước quầy lễ tân của công ty trò chơi này, lấy ra thẻ cảnh sát của mình, nói: "Tôi là cảnh sát, có việc tìm Vưu Thiên Dật."

Hai cô lễ tân sửng sốt hai giây, sau đó lập tức gật đầu, cầm lấy điện thoại nội bộ để trên quầy, "Vưu tổng, có hai vị cảnh sát tìm anh, tôi cho bọn họ lên nhé?"

Người bên đầu dây bên kia kỳ quái hỏi: "Cảnh sát tìm tôi? Tìm tôi làm gì?"

"Bọn họ chưa nói. Cần tôi hỏi họ một chút không ạ?" Lễ tân nhỏ nhẹ hỏi.

"Thôi, để cho họ lên văn phòng tôi đi."

Ngắt điện thoại, cô lễ tân đứng dậy làm động tác mời, nói: "Mời các vị đi bên này, đi theo tôi."

"Cảm ơn." Cố Tây Châu nói.

Lễ tân hướng đến chỗ thang máy, sau khi tiến vào, ấn số xong, cô gái lặng lẽ đánh giá Cố Tây Châu và Phương Chấp, hỏi: "Hai vị cảnh sát... Không phải là lại có tiểu hài tử lấy trộm thẻ ngân hàng của cha mẹ để chơi trò chơi của công ty chúng tôi chứ?"

Cố Tây Châu xua tay nói: "Không phải."

Cô gái lễ tân nghe Cố Tây Châu nói thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Chỉ cần không phải loại này là tốt rồi, trước kia có vài vị phụ huynh thường xuyên chạy đến chỗ chúng tôi làm loạn, còn một hai đòi nhảy lầu.

"Thật là không tưởng tượng nổi, sao lại để trẻ con biết mật khẩu di động của bọn họ, bọn họ cũng không biết đường mà đặt khóa vân tay sao?" Cô gái lễ tân oán giận nói.

Cố Tây Châu không trả lời cô, phá khóa vân tay còn dễ hơn nhiều so với khóa mật mã, chỉ cần trẻ con lén vào phòng cha mẹ lúc đang ngủ sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái là xong.

"Tích tắc."

"Tích tắc."

Cố Tây Châu nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, ngước mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, lúc này vừa đúng đến 11h30 sáng.

Lễ tân đưa hai người họ đến trước cửa văn phòng Vưu Thiên Dật, chạm mặt với một người phụ nữ mới từ trong phòng cậu ta bước ra, lễ tân có vẻ thực sự sợ hãi người phụ nữ này, lập tức nghiêng người nhường đường, nhỏ giọng nói: "Chào Lan tỷ!"

Lan tỷ này tùy ý liếc mắt một cái, thờ ơ, không có cảm xúc gì, quay đầu nhìn hai người Cố Tây Châu liền cầm tài liệu trong tay rời đi.

Cố Tây Châu đi vào văn phòng, liếc qua Vưu Thiên Dật đang bận rộn trước bàn làm việc.

"Là các anh?" Vưu Thiên Dật nhướng mày, hiển nhiên là nhận ra Cố Tây Châu và Phương Chấp chính là người hôm qua ở vũ trường, cậu ta xua tay với cô gái kia, ý bảo đối phương rời đi.

Cố Tây Châu ngồi vào vị trí đối diện Vưu Thiên Dật, "Lạ lắm sao?"

"Không, không hẳn, có điều hai người phụ nữ các anh muốn tìm kia tôi thật sự không quen biết, họ phạm phải chuyện gì sao?" Vưu Thiên Dật ngồi trên ghế, giơ tay ý bảo hai người tùy ý, "Kể cả anh tìm tôi cũng vô dụng, tôi căn bản là không thân với họ."

Cố Tây Châu đánh giá văn phòng của Vưu Thiên Dật, có thể thấy được phẩm vị của chủ nhân không tồi, trên bàn làm việc của cậu ta đặt bức ảnh của một người phụ nữ trẻ tuổi.

"Đây là bạn gái cậu?" Cố Tây Châu hỏi.

Vưu Thiên Dật ừm một tiếng, nói: "Không, đây là vợ tôi."


"Được rồi, chúng tôi sẽ nói đơn giản thôi," Cố Tây Châu trực tiếp nói, "Hai cô gái trong ảnh hôm qua anh xem, đều đã chết rồi, tôi tin là anh cũng đã xem tin tức mấy hôm trước, Đường Tiếu là nạn nhân đầu tiên."

Vưu Thiên Dật ngây người, vẻ mặt như gặp phải chuyện hoang đường: "Anh hoài nghi tôi giết người?"

"Làm ơn đi, hôm đó cả một đêm tôi với vợ tôi vẫn luôn ở bên nhau, tôi không hề giết người."

Cố Tây Châu xua tay nói: "Không phải kích động, trước tiên cậu cứ nghe tôi nói hết đã.

"Từ lúc nạn nhân đầu tiên xuất hiện cho đến sáng hôm nay, mỗi tối đều có một người chết lần lượt là ba người Đường Tiếu, Hồ San San, Tào Lệ. Tào Lệ là nhân viên công tác của Kim phấn Thế gia, trong đó ngày hôm qua Tào Lệ đã chỉ ra và xác nhận Hồ San San này một tháng trước đã 419 với cậu.

"Tôi biết cậu không phân biệt nổi diện mạo của họ, thế nhưng không thể phủ nhận là cậu yêu thích mặt xà tinh, hiện tại trong ba người chết, có thể xác định có hai người có quan hệ tình một đêm với cậu."

"Tôi?" Vưu Thiên Dật cau mày, đi tới đi lui, khóa trái cửa văn phòng, hiển nhiên có ấn tượng với Tào Lệ này, "Tào Lệ tôi biết, tôi mới ngủ với cô ta có một lần, nhưng tôi thật sự không giết người! Ngoại trừ ngày hôm qua, hai ngày vừa tồi tôi đều ở nhà với vợ! Chuyện này vợ tôi có thể làm chứng... Ngày hôm qua các người cũng thấy, tôi ra ngoài với em gái kia!"

Cố Tây Châu gật đầu nói: "Tôi biết, tôi cũng không hoài nghi cậu giết người, có điều kẻ giết người chắc chắn có liên quan đến cậu, cậu có nghĩ đến ai không?"

"Ai?"

"Người có quan hệ cố định với cậu ở vũ trường, hơn nữa rất thích cậu có những ai?" Cố Tây Châu hỏi, sau khi phân tích chuyên sâu, rất có khả năng hung thủ cắt đi phần ngực của nạn nhân là bởi vì ghen ghét, hoặc là trả thù.

Vưu Thiên Dật lắc đầu nói: "Không có."

"Nếu như Vưu Thiên Dật cậu cứ không phối hợp điều tra với chúng tôi như vậy, tôi chỉ có thể mang cậu đến cục cảnh sát, tôi thấy cậu để ảnh chụp của vợ trên bàn, hẳn là vẫn yêu vợ mình chứ? Cậu muốn cô ấy biết sao?" Cố Tây Châu nhìn qua khung ảnh đã mòn, nhắc nhở Vưu Thiên Dật.

"Không, xin các anh đừng để vợ tôi biết, không thể để cô ấy biết!" Vưu Thiên Dật khẩn trương nói, "Tim cô ấy không tốt, không thể chịu kích thích!"

Người này ở bên ngoài làm loạn, Cố Tây Châu vốn tưởng rằng quan hệ của Vưu Thiên Dật với vợ không tốt, không ngờ cậu ta thể mà lại vô cùng để ý để vợ mình?

Cố Tây Châu thổn thức không thôi.

Tra nam quả nhiên cũng có năm bảy loại tra.

"Không phải tôi không chịu nói cho các anh, đúng là tôi thích tìm phụ nữ ở vũ trường, thể nhưng chỉ mới một năm nay, hơn nữa tôi không muốn vợ tôi biết, cho nên sau khi ngủ với mấy cô cái đó xong đều không liên hệ gì nữa."

Cố Tây Châu nhướng mày: "Nhưng mà bọn họ cho tôi một số điện thoại của cậu, các người không liên lạc?"

"Ừm, tôi có hai sim, hai số di động, mỗi lần đi vũ trường sẽ dùng số mà các anh nói kia," Vưu Thiên Dật nói.

"Vì sao?"

Vưu Thiên Dật: "Tôi sợ bị vợ phát hiện, tôi không muốn mấy người này quấy rầy sinh hoạt bình thường của tôi, có điều không có số điện thoại thì rất khó liên lạc, cho nên tôi mới mua thêm một cái điện thoại."

"Một cái điện thoại chuyên để hẹn chịch." Cố Tây Châu cảm thán nói, không thèm để ý tới sắc mặt Vưu Thiên Dật, bảo Vưu Thiên Dật tiếp tục nói.

"Di động ở đây." Vưu Thiên Dật lấy chiếc điện thoại dùng khi hẹn chịch từ trong két sắt ra, đưa đến tay Cố Tây Châu, "Đúng là có không ít cô gái muốn hẹn lại với tôi, có điều nguyên tắc của tôi là mỗi cô chỉ ngủ nhiều nhất ba lần, nếu ở bên nhau thường xuyên sẽ kéo theo rất nhiều phiền toái."

Cố Tây Châu nhận điện thoại, trong đó chỉ có tin nhắn là nhật ký trò chuyện, không có bất cứ một phần mềm nào khác, hiển nhiên chiếc điện thoại này chỉ dùng để nhắn tin gọi điện, trong đó còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

"Cho nên cậu không nghĩ ra được có ai sẽ vì cậu mà giết người?"

Vưu Thiên Dật: "Đúng vậy."

Cố Tây Châu dùng tay gõ gõ mặt bàn, quan sát kỹ Vưu Thiên Dật, lại hỏi: "Mấy hôm trước cậu ở nhà với vợ, cô ấy có từng rời đi đâu không?"


"Không hề."

"Cậu chắc chắn?"

Vưu Thiên Dật gật đầu nói: "Đương nhiên chắc chắn, hôm trước tôi ốm, nhớ rõ là tầm 10h vợ tôi còn gọi tôi lên cùng nhau ăn trái câu, sau đó chúng tôi cùng nhau ngủ một mạch đến sáng hôm sau, chúng tôi ngủ trên cùng một giường, nếu như cô ấy có đi ra ngoài thì chắc chắn tôi sẽ biết."

"Anh hoài nghi tôi thì cũng thôi đi, còn hoài nghi cả vợ tôi?" Vưu Thiên Dật tức giận cười, "Gần đây sức khỏe vợ tôi không ổn định, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng."

Nói rồi Vưu Thiên Dật xoa xoa giữa chân mày, cảm giác cơn sốt càng ngày càng nghiêm trọng.

Đúng lúc này chiếc điện thoại Vưu Thiên Dật thường dùng đang đặt trên bàn kêu lên.

"Reng reng reng."

Vưu Thiên Dật làm động tác im lặng với hai người, sau đó nghe điện, sau khi hắn buông điện thoại, có chút khẩn trương nhìn Cố Tây Châu và Phương Chấp, nói: "Vợ tôi tới, các anh có thể tạm thời tránh đi không, tôi không muốn cô ấy nghe thấy những việc này, tôi có thể phối hợp điều tra với các anh mà."

Cố Tây Châu nhìn hắn, không nói gì, sau đó một người phụ nữ rất xinh đẹp mở cửa đi vào.

"Nguyễn Nguyễn, sao em lại đến đây một mình thế?"

Nguyễn Thục Vân chớp chớp mắt với cậy ta, hỏi: "Có phải em quấy rầy công việc của anh không? Em ở nhà làm cơm trưa, muốn ăn cùng anh."

"Em muốn uống nước!" ntc nũng nịu nói.

Có thể bởi vì khẩn trương, Vưu Thiên Dật cầm cốc mà tay run run, nếu không nhờ Phương Chấp nhanh tay lẹ mắt có khi cái cốc đã rơi xuống đất tan xác.

Phương Chấp đưa lại cốc nước cho Vưu Thiên Dật.

"Cảm ơn." Vưu Thiên Dật cảm ơn, sau đó đưa cho vợ, vỗ vỗ lưng vợ, nói, "Uống từ từ thôi."

"Ừm."

"Bọn họ tới bàn chuyện hợp tác với anh." Vưu Thiên Dật nhẹ nhàng giải thích với vợ.

Nguyễn Thục Vân uống từng ngụm nhỏ, gật đầu, "Em cũng đâu có hỏi anh, anh không cần phải giải thích, em biết công việc của anh bận rộn, hơn nữa bọn họ lại không phải là phụ nữ."

Vưu Thiên Dật cười miễn cưỡng, sau đó nói với hai người Cố Tây Châu, "Chuyện khác để buổi chiều bàn bạc tiếp được không? Ở tầng dưới tòa nhà chúng tôi có một nhà hàng hải sản ăn không tồi đâu. Tôi sẽ bảo nhân viên đưa các anh xuống, hóa đơn cứ tính cho tôi."

Thấy Cố Tây Châu còn định nói, Vưu Thiên Dật sợ hắn nói ra chuyện làm cậu ta không gánh vác nổi, cướp lời: "Giờ đã là 11h40 rồi, nhà tôi ở gần đây lắm, nửa tiếng nữa tôi quay lại rồi bàn tiếp."

"Được, tôi biết rồi."

Vưu Thiên Dật ôm vợ rời đi, Cố Tây Châu đi tới cửa thấy thư kí của Vưu Thiên Dật đang nhìn bóng dáng hai người rời đi, che miệng cười trộm.

"Vưu tổng và phu nhân tình cảm quá đi à!"

"Lại chả không à, hồi trước lúc công ty còn chưa ăn nên làm ra, nghe đồn Vưu tổng toàn bị gọi là tiểu bạch kiểm dựa vào vợ nuôi đấy!"

Cố Tây Châu bọn họ nghe xong, Phương Chấp trợn mắt há mồm, hoài nghi nhân sinh.

Hôm qua ở vũ trường bọn họ nghe được rõ ràng.


Pháo vương Vưu Thiên Dật... Người có thể được gọi bằng hai chữ pháo vương này là loại người như nào ai cũng biết, không ngờ Vưu Thiên Dật ở công ty vẫn là hình tượng đàn ông tốt.

Phải nói, Vưu Thiên Dật hẹn chịch thật sự cẩn thận, chỉ có người trong vũ trường biết, người bên ngoài đều bị hắn giấu tiệt.

Cố Tây Châu cảm giác có khả năng án này lại đi theo con đường giết người liên hoàn.

Vưu Thiên Dật hẹn chịch đều không hẹn đến lần thứ ba, có quan hệ cố định với hắn chỉ có vợ, vậy thì ai sẽ vì hắn mà giết người?

Cố Tây Châu không nghĩ ra được.

"Vưu tổng bảo tôi dẫn các vị xuống nhà hàng hải sản dưới lầu dùng bữa, mời các vị theo tôi." Một nhân viên nam nói với Cố Tây Châu và Phương Chấp.

Lúc ba người ngồi vào bàn ăn, Cố Tây Châu và Phương Chấp khách sáo vài câu, phát hiện mọi người trong công ty tựa hồ không biết quan hệ nam nữ hỗn loạn của Vưu Thiên Dật, ngoại trừ vợ cậu ta Nguyễn Nguyễn thì không hề có bất cứ người phụ nữ nào khác đến công ty tìm cậu ta.

"Quan hệ của Vưu tổng các cậu với vợ cậu ấy tốt thật nhỉ, còn ăn cơm trưa cùng nhau nữa?" Cố Tây Châu hỏi.

Lập trình viên kia cười cười nói: "Đúng vậy, Nguyễn tỷ xinh đẹp, Vưu tổng đẹp trai, đôi kim đồng ngọc nữ bọn họ thực sự đôi, hai người họ còn là bạn học từ thời cấp 3 đấy."

Di động Cố Tây Châu vang lên, hắn liếc qua, là hồ sơ bệnh án Hướng Nguyên gửi đến, cáo lỗi với hai người, "Tôi đi vệ sinh một chút."

Sau khi rời khỏi, Cố Tây Châu gọi vào số điện thoại thường dùng của Vưu Thiên Dật, nhạc chờ vang lên một hồi bên kia liền có người bắt máy.

"Alo, xin hỏi anh tìm ai?" Là giọng của vợ Vưu Thiên Dật.

Cố Tây Châu nói: "Chào chị, tôi tìm Vưu tổng có việc một chút."

"Chờ một lát tôi đem điện thoại cho anh ấy."

Đầu dây bên kia đổi đến một người khác, "Xin chào xin hỏi ai đấy ạ?"

"Là tôi."

Vưu Thiên Dật đang ở trong nhà, dùng tay cởi một nút trên áo sơ mi, cậu ta nghe ra là giọng Cố Tây Châu, "Bây giờ anh gọi tôi làm gì? Không phải tôi đã đáp ứng anh ăn cơm xong sẽ tiếp tục nói sao?"

"Nếu đã để ý vợ đến thế, vì sao cậu còn hẹn chịch ở ngoài."

Vưu Thiên Dật: "Đệch, có phải anh có bệnh hay không, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của anh!"

Cố Tây Châu trầm ngâm một lát, nói: "đương nhiên là không, tôi chỉ cho rằng nếu như cậu đã không sinh hoạt vợ chồng với vợ mình, tốt nhất cũng đừng làm những việc tương tự với cô ấy, có khả năng sẽ lây HIV."

Vưu Thiên Dật nghe Cố Tây Châu nói, sắc mặt trắng nhợt, gấp giọng hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì?"

Cố Tây Châu trầm mặc một lát, nói: "Vừa mới xác nhận được ba nạn nhân đều phơi nhiễm HIV, trước mắt có thể xác định một tháng trước Hồ San San từng ngủ với cậu."

"Bệnh AIDS không thuộc phạm vi quản lý của tôi, cậu có nguy cơ cao hay không tôi không biết, tôi kiến nghị cậu nên đi bệnh viện kiểm tra một chuyến."

"Không, không đâu, tôi không."

"Anh có nhầm hay không?"

Vưu Thiên Dật vừa mới nói xong nhìn thấy vợ gõ cửa phòng, "Cái gì không cơ? Các anh đang nói chuyện gì thế?"

Hầu kết Vưu Thiên Dật nghẹn ứ, giật mình lắc đầu: "Không...Không có gì."

"Ăn cơm thôi, chỉ chờ anh thôi đấy!"

Vưu Thiên Dật ừm một tiếng, ngắt điện thoại xong, cậu ta cầm đôi đũa rồi lại buông xuống: "Anh bị cảm mãi không khỏi, anh lo sẽ lây bệnh cho em, để anh lấy chén khác ăn riêng."

Đôi mắt đen như mực của Nguyễn Thục Vân ngậm cười, hơi hơi cong, bên trong như thể có nước muốn tràn ra, "Cần gì chứ?"

"Có!" Thái độ Vưu Thiên Dật kiên quyết, tim cậu ta vẫn đập rất nhanh, trong đầu toàn là câu nói của Cố Tây Châu 'Ba nạn nhân đều phơi nhiễm HIV, trước mắt có thể xác định một tháng trước Hồ San San từng ngủ với cậu."


Cố Tây Châu bên này vừa dập máy trở lại nhà hàng hải sản liền nghe thấy cậu lập trình viên đang nói chuyện với Phương Chấp.

"Chúng tôi làm lập trình này nọ, ngày ngày không phải viết code thì cũng là sửa bug, tăng ca 996 là bình thường."

Phương Chấp ừ một tiếng: "Mệt ghê."

Lập trình viên kia cười: "Thật ra lập trình viên còn tốt chán, cậu không biết đâu, mấy tháng trước lúc Nguyễn tỷ đi làm còn mệt đến ngất luôn cơ!"

"Cô ấy làm nghề gì?" Cố Tây Châu đi tới hỏi.

"Bác sĩ gây mê, khai dao lui bệnh, gây mê bảo mệnh, phẫu thuật gì cũng không thể nào thiếu được bọn họ, so với bọn tôi còn mệt hơn." Cậu thuận miệng nói.

Phương Chấp: "Bác sĩ gây mê?"

Hai người nhìn nhau, Cố Tây Châu nắm bắt áo cậu lập trình viên nói: "Vưu Thiên Dật ở đâu? Đưa chúng tôi đến đó ngay!"

"Làm sao vậy?"

"Chúng tôi là cảnh sát, ngay bây giờ đưa chúng tôi đến nơi ở của bọn họ, mau!"

"Vâng, vâng!" Cậu trai thế thẻ cảnh sát vẻ mặt mê mang gật đầu, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cố Tây Châu nhướng mày lấy di động ra, hắn vốn định lập tức gọi điện thoại đi thế nhưng lại ngập ngừng suy nghĩ một chút, Vưu Thiên Dật hẳn là an toàn, người phụ nữ này hẳn là còn chưa biết Vưu Thiên Dật đã bị bọn họ theo dõi, hắn gọi đến ngược lại lại có khả năng làm cho cô ta cảnh giác.

Nhân viên ở công ty của Vưu Thiên Dật dẫn thẳng họ đến cửa nhà cậu ta, Cố Tây Châu nói với cậu trai: "Cậu đi gõ cửa."

"À..... Chúng ta đang làm gì vậy? Vưu tổng phạm pháp gì sao?" Cậu trai nhỏ giọng hỏi.

"Đến lúc cần biết cậu sẽ biết ngay thôi. Cậu bảo là công ty có việc gấp là được."

Thình thình thình.

Thình thình thình.

Cứ gõ ba tiếng rồi lại ba tiếng, rốt cuộc bên trong cũng có một giọng phụ nữ truyền ra, "Ai đó?"

"Nguyễn tỷ, em đây, tiểu Trương đây, công ty có việc gấp cần Vưu tổng trở về xử lý!" Cậu trai nói.

Nghe tiểu Trương nói vậy, bên trong bỗng nhiên im bặt.

Cố Tây Châu đưa mắt ra hiệu với cậu trai bảo cậu tiếp tục thúc giục, "Nguyễn tỷ, mở cửa, thực sự gấp lắm!"

"Tới đây."

Dường như có người nhìn qua mắt mèo một chút, sau đó người phụ nữ mở cửa cho ba người bọn họ.

Cố Tây Châu đi vào, nghe thấy tiếng ùng ục, ngó vào bếp phát hiện hóa ra người phụ nữ đang nấu đồ ăn, không phải là đốt than, trong lòng hắn hơi thả lỏng hỏi: "Xin chào, quấy rầy rồi, Vưu tổng đâu"

"Anh ấy sốt, đang ngủ ở trong phòng," người phụ nữ nhàn nhạt nói, "Các anh đi với tôi."

Cố Tây Châu đi theo Nguyễn Thục Vân vào phòng ngủ, thấy Vưu Thiên Dật đang đắp chăn nằm trên giường, nhíu mày, đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu ta, "Này, Vưu tổng, tỉnh tỉnh, Vưu Thiên Dật?!"

Xác định Vưu Thiên Dật còn thở, Cố Tây Châu quay đầu liếc nhìn người phụ nữ, cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp hắn vội vã đánh thức Vưu Thiên Dật, cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc là không thích hợp ở đâu.

Vưu Thiên Dật mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, "Sao anh, anh lại ở nhà tôi?"

"Tôi, tôi đau quá...."

Cố Tây Châu nghe Vưu Thiên Dật kêu đau, đưa tay xốc chăn của Vưu Thiên Dật lên, chỉ thấy hạ thân của cậu ta bị băng kín... Từng vòng từng vòng băng gạc trắng toát, cả nửa người dưới bị bọc như một đòn bánh tét, còn có máu không ngừng thấm ra ngoài.

Cố Tây Châu nhìn xoáy vào Nguyễn Thục Vân, xoay người vọt vào trong bếp, lật nắp nồi, nước bên trong đã sôi bùng, hẳn tắt bếp đi đồng thời dùng đôi đũa góc phần hạ thể thiếu hụt của Vưu Thiên Dật lên...

Má, chín cả rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận