Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

* Kẻ phiền phức - 烦人 và Phàm nhân - 凡人 đồng âm (fánrén)

"Có điều..." Nghe A Kha nói, một người ngập ngừng, có vẻ muốn nói gì đó.

Tư Dư đứng một bên nhàn nhạt quét mắt nhìn một lượt tất cả mọi người, đáy mắt không một gợn sóng, hiển nhiên hoàn toàn không thèm để đám người này vào mắt.

Cố Tây Châu: Ánh mắt của Tư tổng có sức sát thương lớn đến vậy ư? Các người cứ như thế mà câm miệng luôn á?

Những người xung quanh thấy dáng vẻ không thèm để tâm của anh cũng không dám làm quá lên... mấy bitch thánh mẫu* tức khắc ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đồng thời ăn ý ngậm miệng, an tĩnh đứng một bên như mấy con gà.

*圣(shèng)母(mǔ)婊(biǎo): Là một thuật ngữ mạng TQ, chỉ những người tỏ ra bao dung, thứ tha cho tất cả mọi người, tất cả mọi thứ bất chấp giới hạn và nguyên tắc với danh nghĩa "thiện", "ái", kể cả làm thế có gây tổn thương đến người khác đi chăng nữa. (baidu)

"Em đọc đi." Tư Dư đưa tờ giấy viết bài tập học sinh trong tay cho Cố Tây Châu, Cố Tây Châu thuận thế tiếp nhận tờ giấy từ tay anh, tầm mắt dừng lại ở đoạn văn trên giấy.

- ------------



Mẹ em rất vất vả. Hàng ngày 5h sáng mẹ đã phải dậy di làm, bởi vì chỗ mẹ làm cách nhà rất xa.

Mẹ em rất nghiêm khắc. Hàng ngày sau khi đi làm về, mẹ còn kèm em học. Thật ra em không thích học, nhưng vì mẹ, em sẽ cố gắng!

Mẹ em còn làm bữa sáng cho em, buối tối sẽ ru em ngủ. Mẹ em là người mẹ tốt nhất trên đời!

- ------------

Cố Tây Châu đọc lướt qua nội dung bài văn trên giấy, bài tập làm văn của học sinh tiểu học, nét chữ trẻ con chữ nào chữ nấy đều to tướng, có thể nhìn ra được đã chỉnh đi chỉnh lại vô số lần, còn có cả vết tẩy xóa.

Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, có vẻ nội dung không có gì quá đặc biệt.

"Trên đó viết gì thế?" Mã Kỳ quan tâm manh mối trên tờ giấy cũng là lẽ thường tình, dù sao thì chỉ mau chóng phá giải nhiệm vụ mới giúp bọn họ sớm ngày rời khỏi công viên giải trí tử vong.

"Tự mình đọc đi." Cố Tây Châu đưa tờ giấy cho Mã Kỳ, mấy người xung quanh xán đến, sau khi thấy rõ nội dung trên tờ giấy xong, lộ ra vẻ suy tư, lát sau thì biến thành vẻ mê mang.

Vài người nhỏ giọng đàm luận:

"Nội dung trong tờ giấy đó chỉ có thể thôi á? Hình như chả có ý nghĩa gì hết ấy nhỉ!"

"Đây là bài tập làm văn của trẻ con tiểu học đi? Có phải còn nội dung gì không hiện ra không?"

"Thứ này có thể là đạo cụ mấu chốt đấy nhỉ?!"

Tư Dư nghe mấy người đó nói, bĩu môi.

Kỳ thật từ lúc Tư Dư tùy tiện đưa tờ giấy cho Cố Tây Châu, hắn liền hiểu đại khái tờ giấy này chả có tác dụng gì, ngoại trừ bên trên có viết chữ. Thấy mấy người kia vì chuyện bảo quản tờ giấy mà tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng liền buồn cười. Nếu thật sự hữu dụng, Tư Dư tuyệt đối sẽ không tùy tiện đưa đồ cho bọn họ.

Cố Tây Châu đang muốn cười nhạo mấy tên ngốc một chút, Tư Dư ba bước làm hai, túm lấy hắn, kéo hắn đi xa khỏi trò chơi vòng quay ngựa gỗ.


Mấy người khác cũng tức khắc an tĩnh lại, đưa tay chỉ sau lưng Cố Tây Châu, đồng thời điên cuồng nuốt nước miếng.

"Cố Nhiễm, phía, phía sau anh..."

"Sao thế?"

"Em đừng quay đầu lại," Tư Dư hạ giọng nói, "Con quỷ không được chết kia đang nhìn em chòng chọc."

Cố Tây Châu:?

Không để tâm lời nhắc nhở của Tư Dư, Cố Tây Châu vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt người chết sát rạt ngay phía sau, khoảng cách cơ hồ là con số 0, đôi mắt rỏng ròng máu tươi gắt gao ghim vào người hắn, "Ngươi gạt ta... Ngươi nói sẽ chết! Ngươi đã nói là ta sẽ chết!"

Cố Tây Châu nhíu mày, đưa tay đẩy mặt con quỷ kia ra, cẩn thận hồi tưởng lại một chút.

Đậu móe, sao hắn lại quên được chứ, con quỷ này chính là con ban nãy nhường chỗ cho hắn!

Lúc ấy hắn chỉ tùy tiện chỉ một con ngựa gỗ, còn vỗ ngực đảm bảo với nó: Yên tâm, ngồi xuống kia đi, bảo đảm chết sớm đầu thai sớm!

Cố Tây Châu: "....."

Con quỷ xui xẻo hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tây Châu, rất có tư thế phải cắn nuốt xương cốt hắn mới hả dạ.

Mọi người cho rằng Cố Tây Châu gặp xui xẻo đến nơi rồi, lại thấy hắn đưa tay quàng lên vai con quỷ xui xẻo, một vẻ người anh em thiện lành, nói: "Tôi với cậu là huynh đệ tốt mà, sao tôi lại lừa cậu được chứ?"

"Tới tới tới, cậu đi theo tôi, đảm bảo đưa cậu đi tìm chết!"

Quỷ xui xẻo hoài nghi nhìn Cố Tây Châu, ban đầu nó còn nghĩ Cố Tây Châu đang ra vẻ, cho nên rất chi là hoài nghi và chần chờ, khuôn mặt xanh xanh tím tím vẫn lạnh tanh, nhìn Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu lôi lôi kéo kéo quỷ xui xẻo. nói với con quỷ đang vận hành vòng quay ngựa gỗ, "Mượn chỗ của cậu một chút nhé, tôi đưa nó đi tìm chết."

Con quỷ đã bị Cố Tây Châu chỉnh đốn, yên lặng tránh đường, để lại khoảng trống đủ cho một người một quỷ.

Mọi người thấy Cố Tây Châu và con quỷ xui xẻo cùng nhau đi vào phòng nhân viên công tác mà phát run.

A Kha lo lắng sốt ruột nói: "Cố Nhiễm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Hẳn là.... Không vấn đề, không phải còn có vé vào cửa ư? Nó không thể làm hại chúng ta đâu chứ?" Mã Kỳ nheo mắt, nhảy dựng, hắn biết Cố Tây Châu to gan, hồi trước ở thế giới vườn trường còn dám khịa cả quỷ, nhưng hắn không ngờ gan người này lại lớn đến vậy, còn dám đóng cửa nói chuyện nhân sinh với quỷ!

Diệp Xu nhíu nhíu mày, nói: "Đi qua đó nhìn xem là biết ngay."

"Ai đi?" Một người đàn ông nói, "Cô dám đi chắc?"

Diệp Xu liếc xéo gương mặt trắng bệch của người đàn ông kia, không nói gì, trực tiếp đi thẳng đến phòng nhân viên công tác kia.

"Từ từ," Tư Dư gọi Diệp Xu lại, "Cô đợi ở đây đi, tôi qua đó."

Tư Dư vừa mới đi tới nơi, đột nhiên cửa phòng bật mở, Cố Tây Châu đi ra, mọi người đều nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Anh? Không làm sao?"


Cố Tây Châu đứng tại chỗ, hơi nghiêng đầu. "Tôi thì có thể có chuyện gì chứ? Không phải nó muốn chết sao? Giúp nó chết không phải là được rồi à?"

Nói xong, Cố Tây Châu nắm lấy bàn tay đang định tìm hiểu đến tận cùng của Tư Dư, nhìn anh, lắc đầu nói, "Anh không muốn nhìn thấy hiện trạng của nó bây giờ đâu, chúng ta đi đến hạng mục tiếp theo đi."

Tư Dư nhìn một đôi chân, còn có một vũng máu bị Cố Tây Châu chắn ở sau lưng, trầm mặc chốc lát, cuối cùng đành gật đầu.

Mọi người rời đi, con quỷ xui xẻo ngã trên mặt đất cạn lời nhìn trần nhà phòng nhân viên công tác, hoài nghi quỷ sinh. Nó bị người đánh!

Trong lúc quỷ xui xẻo đang hoài nghi quỷ sinh, nó nghe thấy một tiếng thở dài thườn thượt, con mắt rớt trên mặt đất của nó nhìn thấy chủ nhân của âm thanh ấy - là quỷ nhân viên công tác của công viên giải trí.

Quỷ nhân viên áo lam cảm thán, "Aizz, sao ngươi lại nghĩ quẩn như vậy chứ?"

Quỷ xui xẻo thấy mình được thông cảm, vừa định nói cảm ơn liền nghe thấy quỷ nhân viên nói tiếp ---- "Ít nhất ta không phải con quỷ duy nhất bị đánh, cuối cùng cũng cảm thấy cân bằng rồi."

Quỷ xui xẻo:......

Mới nãy ở trong căn phòng này, nó bị người ta hung hăng tẩn một trận, người nọ còn vừa đánh vừa hỏi:

"Mi chết chưa?"

"Oyy, huynh đệ, mi sắp chết chưa? Chít một tiếng nào!"

"Mi cảm thấy một đấm này của ta thế nào?"

Nó khuất phục dưới bạo lực tàn nhẫn, nói ra ba chữ: "Ta chết rồi."

Sau đó người kia trưng ra vẻ mặt đắc ý nói: "Ta đã nói là đảm bảo chết mà, đúng không! Ta chính là một người nói lời giữ lời!"

Quỷ xui xẻo muốn chửi đổng: Cút mịa mài đi chứ giữ lời với chả hứa.

Mười phút sau, mọi người xuyên qua đám đông, vất vả lắm mới đến chỗ chơi xe đụng, đã sớm không còn thấy được bóng dáng bé trai nọ, hiển nhiên là nó đã đi xếp hàng chơi trò khác.

Lỗ An cùng với người cộng sự cơ bắp đang xếp hàng ở phía sau đội hình, thấy đám người Cố Tây Châu cũng không ngoài ý muốn, mặt sau vé vào cửa đã thay đổi, đây cũng xem như là một loại gợi ý.

Con số trước dòng chữ vòng quay ngựa gỗ hiển thị 33/33, mà ở dòng xe đụng ghi 0/25, cũng có nghĩa là còn có 25 người chơi sống sót.

"Sau khi các cậu ngồi vòng quay ngựa gỗ, đã có gì xảy ra sao?" Lỗ An thấp giọng hỏi.

Biểu cảm A Kha phức tạp, liếc nhìn Lỗ An một cái, cuồi cùng cô không so đo giống những người khác, nói cho Lỗ An bọn họ biết về tờ giấy viết bài tập làm văn cũng như nội dung của nó.

"Đưa bài văn đó cho tôi xem." Lô An đưa tay cầm tờ giấy trên tay cô gái nọ, nói.

A Kha trầm giọng nói: "Đưa cho Lỗ ca xem đi, chúng ta cần phải hợp tác, hợp tác mới có thể rời khỏi đây."


Lỗ An cùng bạn đồng hành của anh ta xem nội dung tờ giấy xong liền chia sẻ tình hình hiện tại cho mọi người.

"Sau khi chúng tôi xuống khỏi vòng quay ngựa gỗ xong định tiếp tục tìm đứa bé kia, nhưng không tìm đươc nó... Chúng tôi lại phát hiện mặt sau vé vào cửa xuất hiện thêm một hạng mục, sau đó chúng tôi vội vàng chạy đến chỗ chơi xe đụng này thì thấy mấy con quỷ đó cứ đâm lung tung."

"Ờ... lúc chúng nó va chạm... ừm.... có lúc tay, chân, đầu sẽ rụng ra đất, chúng nó sẽ lái xe trở về nhặt. mọi người nói ngựa gỗ ban nãy ăn thịt người, tôi đoán xe này hễ va chạm sẽ ảnh hướng đến cơ thể của chúng ta, còn lại tôi chưa phát hiện thêm được cái gì, chúng tôi xếp hàng sắp đến nơi rồi, mọi người cũng nhanh xếp hàng đi."

A Kha cảm ơn Lỗ An một tiếng, bị những người khác đùn đẩy làm đại diện, mặt dày xin bốn người có vé VIP là Cố Tây Châu bọn họ giúp đỡ, Mã Kỳ cũng không muốn con gái nhà người ta khó xử, lúc bọn họ tới cũng chỉ có cô gái này tốt bụng giải thích tình hình cho bọn họ, những người khác còn chẳng thèm để ý.

Vẻ mặt Lỗ An mông lung: "Vé VIP gì cơ?"

Mọi người mồm năm miệng mười kể chuyện Cố Tây Châu bọn họ có vé VIP, Lỗ An và bạn đồng hành của anh ta lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Cố Nhiễm, hay bỏ qua đi, đưa bọn họ theo chen hàng cũng tốt, dù sao cũng có thể nhanh chóng có được manh mối, nếu không, chờ bọn họ xếp hàng, chúng ta cũng phải tốn thời gian theo."

Mã Kỳ mở miệng giảng hòa. Cố Tây Châu ngẫm lại, Mã Kỳ nói không sai, tất cả mọi người đều phải tham gia trò chơi trong công viên giải trí thì bọn họ mới nhận được manh mối, so với mặc kệ đám người này xếp hàng, hao phí thời gian để đợi bọn họ, không bằng hắn cứ tẩn quỷ một trận, chen hàng cho nhanh.

Lỡ như có tên đần nào đấy chết cũng không chịu chơi trò chơi, không chừng còn liên lụy bọn họ chết theo.

Cố Tây Châu ừ một tiếng, Mã Kỳ thấy hắn nhả ra một chữ ừ thì thở phào, nói: "Tôi cầm vé đi tìm nó!"

"Không, từ từ đã, chú ý quan sát quy luật, đợi thăm dò rõ ràng quy luật rồi hãy đi tìm chúng nó chen hàng, không vội." Tư Dư một tay vuốt cằm, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn về phía trong bãi chơi xe đụng, trên sân vẽ rất nhiều vòng trắng, rất nhiều chiếc xe đụng đang va chạm vào nhau.

Những người khác cũng quan sát, mồm năm miệng mười:

"Là căn cứ vào nam nữ ư? Giả dụ đàn ông nặng 2, phụ nữ nặng 1, cậu xem ở kia một nam một nữ trọng lượng là 3 bị hai quỷ nam là 4 đâm văng!"

"Hình như là vậy!"

Nghe thấy những lời này, những đội một nam một nữ đều có chút tính toán.

Cố Tây Châu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lỗ An, hỏi: "Trước đó anh cũng thấy vậy ư?"

Lỗ An khẽ lắc đầu, "Không phải đâu, tôi nhớ rõ lúc nãy có một nam một nữ đâm lệch cả một cái xe chở hai nam quỷ! Tôi cảm thấy nam nữ không phải là vấn đề."

Mấy người tranh cãi một lúc, Cố Tây Châu vẫn luôn đợi Tư Dư nói chuyện, Tư Dư hơi nhướng mày, "Lỗ An nói không sai, quy luật hẳn không phải là vấn đề nam hay nữ."

"Thế thì là gì?" Người đàn ông cao lớn vừa nãy cướp chỗ của Diệp Xu rống lên.

Tư Dư không thèm để ý đến hắn, tiếp tục quan sát tình hình trong sân,

"Xì, ra vẻ thần bí." Người đàn ông cao lớn nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó nói chuyện với mấy người chơi khác, không rõ là họ đang nói cái gì.

Cố Tây Châu nhìn Tư Dư, "Bây giờ làm sao đây?"

"Lấy vé đi chen hàng đi, tôi nghĩ ra rồi."

Có những lời này của Tư Dư, Cố Tây Châu tươi cười với anh, "Được, Tư tổng! Tôi đi liền đây!"

Mã Kỳ vốn định đi, thấy vậy ngẩn ra một chút rồi nhún nhún vai, tùy duyên vậy.

Cố Tây Châu chậm rãi đi tới, bắt lấy quỷ nhân viên trò chơi xe điện đụng nói gì đó, sau đó cùng con quỷ kia đi vào trong phòng, chưa đến hai phút sau, con quỷ kia liền đi theo Cố Tây Châu đi ra.

Có điều... Quần áo nó.... Hình như có chút xộc xệch.

Này nếu như đổi thành một người, phỏng chừng sẽ cho rằng bọn họ ở trên trong đã làm cái gì đó không thể miêu tả.


Con quỷ kia trầm mặc một chút, mở rào chắn ra, tên to con xông đến ngồi thẳng vào một chiếc xe, đồng thời có một người đàn ông khác ngồi xuống cạnh anh ta.

"Ấy? Trâu Giác! Tôi và anh mới là một nhóm cơ mà!" Một cô gái khẽ nhíu mày, hỏi.

Người tên Trâu Giác bị gọi tên kia chột dạ nhìn đi chỗ khác, hiển nhiên là không muốn tổ đội cùng cô gái này nữa...

Tư Dư buồn cười liếc nhìn hai người, sau đó nói với những người khác: "Đừng hoảng, không phải là trọng lượng đâu."

Hai người kia đồng thời nhìn về phía Tư Dư, dường như đang đợi đáp án, chỉ là Tư Dư không thèm nói cho bọn họ, ngược lại lôi kéo những người khác đi cùng mình ra một góc nhỏ giọng nói mấy câu, hai người kia căn bản không nghe được một chữ nào.

Cuối cùng cô gái bị Trâu Giác bỏ lại kia tổ đội với Mai Tiêu.

"Rốt cuộc các người nói cái gì? Nói cho bọn tôi với?!"

Cô gái vừa bị bỏ lại trợn trắng mắt trừng anh ta, mắng: "Đồ ngu, cút ngay cho bà!"

Cô gái kia nói xong liền yên lặng khởi động xe đụng, tiến vào trong sân chơi.

Màu sắc mỗi chiếc xe không giống nhau, Cố Tây Châu ngồi ở ghế phụ, an tâm mà ngồi, có Tư Dư lái xe, hắn ngồi đó quả thực vô cùng yên ổn, không cần động não.

Tư Dư nhìn vẻ mặt thích chí của hắn, hỏi: "Em không muốn biết phải suy luận thế nào sao?"

"Màu sắc của xe không giống nhau.... Thôi.... Không nghĩ nữa, dù sao anh cũng suy tính kỹ cả rồi, tôi theo là được?"

Cố Tây Châu nói xong, Tư Dư nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, "Em ấy à... Phải tự mình học suy đoán đi chứ, nếu như lần này không có tôi ở đây là em thảm rồi!"

"Nhưng mà có anh mà, chứng tỏ vận khí của tôi tốt! Đến vậy rồi mà vẫn có thể gặp được anh!"

Tư Dư nghe vậy, động tác hơi khựng lại, nói tiếp: "Vận khí của em quả thực không tồi."

Có điều Tư Dư vẫn giải thích cho hắn: "Thật ra cũng đơn giản, trò lái xe quỷ này không có quy luật gì đáng nói, nhưng có thể căn cứ vào màu sắc của xe để xác định khi nào thì không nên va chạm với xe của người khác. Ví dụ như xe của chúng ta là màu đỏ, như vậy đối với chúng ta, con đường mà xe có hai màu lam và trắng đi qua chính là đường chết."

"Đi đủ một vòng tròn thì đường chết sẽ được reset."

"Em trải nghiệm ở thế giới trước rồi, hẳn là sẽ không cảm thấy quá khó đâu." Tư Dư bình tĩnh nói.

Cố Tây Châu: "...."

Cố Tây Châu cảm thấy đầu óc mình có chút không load kịp!

Đường chết, hắn hiểu! Thế giới trước đó đã gặp rồi!

"Anh chỉ nhìn một lát... đã xác định được rồi? Quy luật này còn phức tạp hơn so với lần trước!"

Vậy mà Tư Dư chỉ nhìn đâu đó 10 phút liền nhận ra quy tắc tử vong, không khoa học!

Tư Dư liếc nhìn hắn một cái, nói: "Nếu không nhờ thế giới nhiệm vụ trước đó trải đường, tôi sẽ không thể nào nghĩ đến điều đó nhanh vậy, có điều cũng vẫn ổn, tôi có thể nhớ được mỗi vòng mà chúng nó đi qua, cùng lắm tốn thêm một chút thời gian, cho nên không tính là quá khó."

Cố Tây Châu: "....." Xin lỗi nhé, hắn thu hồi lại lời đã nói lúc trước, khoảng cách thực lực giữa hắn và Tư Dư không phải là khả năng phán đoán, còn có năng lực hành động!

Thời khắc này Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, hắn cảm thấy cả người Tư Dư trên dưới đều tỏa ra một loại khí chất đặc thù - đừng có tới gần ta, đồ phiền phức/phàm nhân.

Cố - chỉ biết bạo lực áp bức mãnh quỷ - Tây Châu: Cảm giác chỉ số thông minh của mình bị áp đảo, thật là khó chịu, héo mòn luôn nà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận