Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Bên tai là tiếng nữ quỷ khóc rưng rức, nghe có chút đáng thương, nhưng gương mặt xanh tím của nó nhìn đi nhìn lại lại chẳng thấy đáng thương chút nào.

Nữ quỷ vừa đổ huyết lệ nên gương mặt dính hai vệt máu dài, dáng vẻ lại càng thêm khủng bố.

"Tham gia không?" Cố Tây Châu mời Tư Dư đập quỷ cùng hắn.

Vẻ mặt nữ quỷ không tưởng tượng nổi – ngươi đừng quá đáng! Đồ thần kinh! Ngươi đánh ta thì thôi đi, lại còn gọi người ta đánh cùng?

Tư Dư nhàn nhạt liếc nhìn nữ quỷ một cái, nói: "Không."

Nữ quỷ: "Hức hức hức hức."

Cố Tây Châu đánh quỷ, ánh mắt Tư Dư như có như không đảo qua gương mặt hắn, khóe miệng anh khe khẽ nhếch lên.

Nữ quỷ bị Cố Tây Châu đánh, chui vào một góc ôm mặt lên án: "Ngươi không biết xấu hổ, đánh phụ nữ!"

Cố Tây Châu: "Mi không phải phụ nữ."

Nữ quỷ ủy khuất ưỡn ngực phản bác: "Sao ta không phải chứ, mắt ngươi mù à!"

Tư Dư thu lại ánh mắt trên người Cố Tây Châu, liếc nhìn nó, nhàn nhạt nói: "Ngươi quả thực không phải phụ nữ (nữ nhân), là nữ quỷ."

Nữ quỷ: "....."

Trong lúc Cố Tây Châu tẩn quỷ, Tư Dư xem xét liên kết hai manh mối trước đó, hai tờ bài tập làm văn, có thể nhìn ra mẹ đứa trẻ là một người có trách nhiệm, còn người cha là một kẻ tắc trách, không xứng làm cha, có điều nếu chỉ có vậy mà kết luận ngay đứa trẻ thích mẹ mà không thích cha cũng có chút hấp tấp.

Bài tập làm văn này quả thực đã bị sửa đi sửa lại nhiều lần, nhưng sao lại phải sửa?

Đúng lúc anh đang nhíu mày suy nghĩ thì từ một đường hầm khác trong nhà ma truyền đến một tiếng hét thê lương.

Bịch bịch -----

Là tiếng người té ngã.

Crack crack crack.

Crack crack crack.


Giống như tiếng cắn nuốt xương cốt, hình như là có thứ gì đó đang thưởng thức bữa ăn ngon lành của nó, tinh tế nhấm nháp đồ ăn trong miệng, âm thanh như vậy phát ra trong bóng tối không khỏi làm người ta nổi da gà, lạnh sống lưng.

Cẩn thận nghe kĩ âm thanh kia, Cố Tây Châu định đi tìm nơi phát ra âm thanh nhưng Tư Dư lại lắc đầu với hắn.

Tư Dư: "Không ở trong cùng một đường hầm, chúng ta không qua đó được."

Cố Tây Châu ừ một tiếng, cúi đầu....nữ quỷ bị hắn dồn vào góc không biết đã bỏ trốn từ lúc nào, Cố Tây Châu cong cong khóe miệng, tròng mắt đen như mực sâu không thấy đáy.

Người chứng kiến toàn bộ quá trình nữ quỷ tháo chạy – Tư Dư – nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Cố Tây Châu, nắm cổ tay hắn kéo một chút, nói: "Cũng kha khá thời gian rồi, chúng ta cứ ra ngoài trước đã."

Cố Tây Châu nhìn vào sâu thẳm bên trong nhà ma, khẽ gật đầu, "Được."

Đợi hai người đi được một lúc rất lâu sau, đường hầm an tĩnh đến mức thái quá này cuối cùng cũng có một chút âm thanh.

"Bọn họ đi rồi nhỉ?"

"Hình như là ra ngoài...."

"Dọa chết tôi rồi, sao lại có loại người như này nha, chúng ta làm việc ở công viên giải trí trí tử vong vậy mà lại gặp phải du khách đánh chúng ta, chết rồi còn gặp... Thật quá đáng!"

Từ nơi tối tăm chật hẹp bước ta chỗ thoáng đãng, mắt cần một chút thời gian để thích ứng, Cố Tây Châu ra khỏi nhà ma lập tức đưa tay lên che ánh nắng mặt trời chiếu đến theo bản năng, một lúc sau mới thích ứng với hoàn cảnh, Cố Tây Châu nhìn xung quanh, quả nhiên hắn và Tư Dư là nhóm đầu tiên bước ra.

Một lát sau, Cố Tây Châu thấy Mã Kỳ cùng Diệp Xu, hai người nắm tay đi ra.

Hai người này vừa ra khỏi liền buông tay nhau ra, nhìn thấy động tác của hai người, Cố Tây Châu và Tư Dư cùng lúc nghiêng đầu nhìn đối phương, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có chút xấu hổ.

Hai người nắm tay nhau lâu như vậy... Lòng bàn tay đã đổ chút mồ hôi. Hai người đồng thời buông tay.

Tư Dư nắm chắt bàn tay vừa buông tay Cố Tây Châu ra, lòng bàn tay tựa hồ còn có hơi ấm của một người khác, anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác, động tác có chút trúc trắc.

Cố Tây Châu lại không nhận ra tiểu tiết này, vẫy tay với Mã Kỳ, "Ra rồi à?"

Mã Kỳ gật đầu, run rẩy tìm chỗ ngồi xuống, không nói gì, gương mặt phờ phạc, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, không biết là đã phải đối mặt với những gì bên trong.

"Làm sao vậy?" Cố Tây Châu sán lại gần hỏi.

Hầu kết Mã Kỳ khẽ động, phải một lát sau hắn mới bình tĩnh lại được: "....Mấy con quỷ đó, cứ đùng một cái nhảy xổ ra, lúc thì kéo ống quần tôi, tí lại đặt một bàn tay lên vai tôi, xuất quỷ nhập thần. Vừa nãy còn có máu nhỏ xuống từ trần nhà!"


Nói rồi Mã Kỳ sờ soạng đỉnh đầu mình, bàn tay hắn toàn là máu tươi, "Cậu xem, nhỏ đến mức đầu tôi toán máu với me! May là gan tôi cũng lớn đấy...chứ không thì bị hù chết rồi!"

Cố Tây Châu nghe vậy thì nhìn về phía Tư Dư, hai người giao lưu ánh mắt ----

Cố Tây Châu: Sao trong đường hầm của chúng ta chỉ có mỗi một nữ quỷ thôi?

Tư Dư: Có khi là mấy con quỷ khác thấy em đánh nó, không dám xuất hiện nữa đi.

Cố Tây Châu:.....

Mã Kỳ thấy hai người Cố Tây Châu và Tư Dư đồng thời bày ra vẻ mặt cổ quái, thoáng thấy trứng đau, "Các người... Thôi đi, hai người thì to gan rồi, tôi biết."

Mã Kỳ cảm thấy mình đã tìm sai người để giãi bày rồi, xoa xoa giữa chân mày, giữa hắn và hai người Cố Tây Châu cùng Tư Dư căn bản không có tiếng nói chung, hai người này chính là người dám ngủ cùng quỷ cơ mà.

Lượt đầu tiên 10 người 5 nhóm, trong tình huống đã biết quy tắc mà chỉ có 6 người đi ra, 10 người lượt thứ hai cũng có hai người không thể ra ngoài được nữa, lượt thứ ba còn tạm coi là ổn, cô gái lạc lõng kia nắm tay Mã Kỳ hữu kinh vô hiểm ra được khỏi đường hầm. Lúc này 23 người còn lại 17.

Bọn họ nhận được tờ giấy thứ ba, Cố Tây Châu cẩn thận đọc nội dung trong đó.

- ----------------------



Cuối tuần em muốn đi công viên giải trí. Em muốn chơi vòng quay ngựa gỗ, xe đụng, đi nhà ma, ngồi con lắc khổng lồ, tháp rơi tự do, vượt dòng nước xiết, tàu lượn siêu tốc, vòng đu quay chọc trời. Em muốn chơi tất cả!

Em muốn chơi rất nhiều rất nhiều, nhưng mà em muốn đến công viên giải trí không phải chỉ vì muốn chơi, còn một lý do nữa, em muốn ba mẹ ở bên em nhiều hơn.

Công viên giải trí nhất định có thể giúp em thực hiện được nguyện vọng này!

- -------------------------

A Kha thoáng liếc qua nội dung trên giấy, sắc mặt trắng bệch, chân nhũn ra. Ban nãy cô không dễ dàng gì mới có thể ra khỏi nhà ma, bây giờ nhìn thấy những trò chơi đứa trẻ kia viết, cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Lại còn phải chơi nữa, đây không phải là liều mạng sao?


Có vài người khác cũng giống cô, bọn họ giương mắt nhìn về phía những phương tiện giải trí cao vút tận trời. Đây không phải là phương tiện giải trí mà là một đống máy xay thịt khổng lồ.

"Má, nhiều như vậy... chúng ta mới chơi có ba trò, 36 người chỉ còn lại 17, nếu như chơi hết tất cả những gì viết trên đó... e là chúng ta không ai có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"

"Đúng vậy! Căn bản không chừa cho chúng ta đường sống mà!"

Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Tư Dư, anh đang xuất thần nghĩ ngợi gì đó, hắn dùng bả vai huých Tư Dư một cái, nhỏ giọng hỏi, "Tư tổng, nói sao?"

"Gì cơ? Nói sao là nói sao?" Vẻ mặt Tư Dư mờ mịt mông lung, có chút ngốc ngốc.

Cố Tây Châu trả lời như lẽ đương nhiên: "Đương nhiên là nội dung tờ giấy thứ ba rồi, anh vừa thả hồn đi đâu đấy à?"

"Ừm," Tư Dư không phủ nhận, mím môi thành một đường kẻ, làm như lơ đãng liếc nhìn Cố Tây Châu một cái, sao dó vươn bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, tinh tế ra cầm lấy tờ giấy làm văn từ tay đồng đội, nói, "Đưa tôi xem.".

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||

Hai mắt Tư Dư hơi nheo, tỉ mỉ đánh giá nội dung trong đó rồi thuận tay đưa cho những người khác, nói, "Quả thực là rất nhiều, có điều thế giới nhiệm vụ sẽ không bắt chúng ta chơi hết tất cả mấy thứ đó."

Lỗ An nghe giọng điệu khẳng định của anh, có chút kì quái hỏi: "Sao cậu chắc chắn được?"

Tư Dư đưa tay áng chừng giữa khoảng không, "Tuy rằng tôi mới chỉ thoáng thấy đứa trẻ kia một lần, nhưng tuyệt đối thằng bé không cao quá 1m2, đa số trò chơi trong công viên không cho trẻ dưới 1m2 lên, ví dụ như tàu lượn quay cuồng, hay tàu lượn siêu tốc này nọ."

Cố Tây Châu nhìn anh, sau đó mấy người họ đợi một lúc, vé vào cửa vẫn không xuất hiện hạng mục tiếp theo. Mọi người thương lượng với nhau, quyết định phân công nhau đến các trò chơi trong công viên tìm tung tích bé trai.

10 phút sau, mặt sau vé vẫn y như trước, không xuất hiện thêm hạng mục mới, bốn người Cố Tây Châu bọn họ nhìn nhau.

Cố Tây Châu nhíu mày, "Đây là có ý gì, ý là cho chúng ta từng đó manh mối là đủ rồi?"

Cố Tây Châu nhướng mày, "Ba tờ bài tập làm văn của đứa trẻ nói cho chúng ta biết nó ghét ba, yêu mẹ, nó cảm thấy thời gian ba mẹ dành cho mình quá ít.... Nhưng mà điều này lại chẳng liên quan gì đến cái chết của nó cả. Tôi nghĩ rằng cái chết của thằng bé hẳn là có liên quan đến công viên trò chơi và nhân viên của công viên này."

Tư Dư liếc nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.

Cố Tây Châu được Tư Dư cổ vũ, cảm nhận được sự tán đồng của Tư tổng thì có chút vui vẻ, lập tức nói ra suy đoán của mình: "Đối với quỷ quái này nọ mà nói, tử vong chính là giải thoái, du khách quỷ có vé có thể xếp hàng tham gia các trò chơi để chờ chết, nhưng những nhân viên công tác quỷ lại không được chết mà lại phải làm tròn cương vị của mình, nói cách khác, đây là một loại trừng phạt."

"Nhân viên công tác quỷ cũng muốn chết?" Tư Dư khẽ nhíu mày, anh cố nhớ lại nhưng không có ấn tượng gì với thông tin này, cho nên nhịn không được hỏi lại.

Cố Tây Châu không chút do dự gật đầu, "Đúng vậy, lúc trước đi xin chen hàng tôi có hỏi chúng nó."

Tư Dư nhíu mày, suy ngẫm, "Vậy hẳn là hôm đứa bé đến công viên giải trí chơi đã xảy ra sự cố làm nó tử vong."

Cố Tây Châu nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy tung tích đứa trẻ như cũ.

Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm vé vào cửa nửa ngày.


Bẹp ----

Một con quỷ bị văng ra khỏi con lắc khổng lồ, đầu tiếp đất cái bẹp ngay trước mặt Tư Dư và Cố Tây Châu, đôi chân trên mặt đất còn hơi hơi run rẩy, liếc qua đã thấy chết đến không thể chết hơn.

Cố Tây Châu và Tư Dư không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, Cố Tây Châu nói: "Đứa bé kia đã chết lúc chơi trò chơi thứ tư ở công viên giải trí này!"

"Đúng vậy." Tư Dư gật đầu.

Đúng lúc hai người nhắc tới điểm này, vé vào cửa của mọi người có thêm một hàng chữ đỏ bằng máu.

- ----Ca ca/ Tỷ tỷ, anh chị đoán em yêu ba hay yêu mẹ?

(Ghi chú: Trong vòng 5 giây trả lời câu hỏi của Đồng Đồng, trả lời sai - chết, trả lời đúng - nhận được gợi ý của Đồng Đồng – 0/17)

Cái này còn phải nghĩ sao, tờ giấy thứ hai bọn họ nhận được kia, chính là bài, bị sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, không khó để đoán ra thái độ của đứa trẻ với cha mình. Cố Tây Châu vừa định trả lời, lại thấy có chút không hợp lý, nhưng không biết phải giải thích từ đâu.

Tư Dư so với hắn còn nhanh hơn, cứ như thể lo lắng Cố Tây Châu trả lời loạn, đưa tay che miệng hắn.

Yêu ba hay yêu mẹ? Bài tập làm văn bị tẩy xóa.... Tẩy xóa...

Tư Dư trầm giọng, dùng tốc độ nhanh nhất trả lời câu hỏi trên vé vào cửa: "Yêu cả hai người."

Người thứ hai trả lời câu hỏi chính là Diệp Xu, giọng nữ mềm nhẹ nhạt nhòa, chỉ chậm hơi Tư Dư một chút, đáp án lại giống Tư Dư như đúc.

- ------ Chúc mừng bạn đã trả lời đúng.

Gợi ý: Vòng đu quay chọc trời

Cố Tây Châu và Mã Kỳ thấy thế lập tức rập khuôn trả lời theo.

Trả lời xong, vé vào của của Cố Tây Châu cũng xuất hiện gợi ý tương tự, hắn vẫn chưa hiểu vì sao, nhỏ giọng hỏi: "Sao đáp án lại là đều yêu, tờ giấy thứ hai rõ ràng là bị xóa đi rồi viết đè lên!"

Tư Dư: "Vậy em nghĩ tại sao nó lại muốn xóa đi viết lại?"

Cố Tây Châu: "....."

Tư Dư: "Đứa trẻ không muốn người khác biết mặt xấu của cha mình, bởi vì yêu nên mới che giấu."

Cố Tây Châu đau trứng, cho nên xóa đi viết lại là vì yêu sao...Nhưng chữ còn hằn lại đó đúng là hại người!

Cố Tây Châu bắt đầu tự hỏi liệu câu hỏi này trong chớp mắt đã hạ gục bao nhiêu người... Nỗi nghĩ hoặc của hắn rất nhanh đã có lời giải đáp, thành công nhận được gợi ý đi đến dưới chân vòng đu quay chỉ có 8 người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận