Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Xem mặt, đó chính là một cơn ác mộng. Nhưng mà không giáng xuống đầu Ôn Nhung, gặp họa là em gái cô, cô chỉ phụ trách… cưỡng chế áp giải, thẳng đến hiện trường.

Ôn Tuyết níu chặt chiếc khăn tay Channel, nức nở từng tiếng, yếu ớt nói: “Nhung Nhung à, chị phải giúp em, chị giúp em ngay bây giờ, ngay bây giờ nha!”

Vẻ mặt Ôn Nhung không mặn cũng chẳng nhạt, tiếp tục lái xe: “Em gái à! Không phải chỉ là đi xem mặt thôi sao? Vào thì uống cốc cà phê, ra thì chào một tiếng, đơn giản ấy mà.”

“Đơn giản?!” Ôn Tuyết thét lên chói tai, hai tay bưng mặt nói: “Chị nói đùa đấy à! Chị à, chị đây là ép em gái mình đi tìm chết!”

“Sao có thể được, đây là nhiệm vụ vinh quang cha giao cho em, cha làm sao có thể hại em được chứ?” Ôn Nhung có chút vui sướng khi người gặp họa, cố gắng nín cười mà nói.

Ôn Tuyết đen mặt, vỗ một cái lên lưng chị mình: “Chị đang cười đúng không, nhất định là đang vui sướng khi người gặp họa! 5555[1], chị à, em xin chị đó, chị đi thay em đi, em thật sự rất sợ, rất rất sợ mà!”

[1] 5555 = hu hu hu

Ôn Nhung thở hắt ra một hơi, cúi người tránh ra, cô em gái này ra tay với chị của mình là cô, cũng hơi bị ngoan độc nha, thế nên, cô càng không thể đáp ứng được: “Sợ cái gì, đối phương là… em trai của một người giàu nứt đố đổ vách, người thường muốn gặp còn khó được, chỉ cần có quan hệ cùng họ, nhà chúng ta có thể qua khỏi cửa ải khó khăn lần này, thôi, em hãy hy sinh cái tôi, tất cả vì tập thể đi.”

Ôn Tuyết kinh sợ, lui vào trong góc, hai mắt đẫm lệ, hoang mang đến phát run: “Chị à! Chị không biết đâu, tên kia, tên kia không phải người, là một tên cầm thú!”

“Ách… không đúng, không đúng, tốt xấu cũng là một tên cầm thú nhiều tiền.” Ôn Nhung sửa lại cho đúng.

“Chị! Em xin chị đấy, chị đi thay em đi, Lâm Tuyển kia…. em nghe nói hắn ta dáng người cao lớn thô kệch, mặt thì đầy sẹo, miệng toàn răng nạm vàng, trên người có một trăm hình xăm, trước ngực là rồng, sau lưng là hổ, tay trái rắn, tay phải sói…. Hắn ta trước khi lui về, đã bức tử cả nhà tổng tài của tập đoàn Ngự Phong, nhớ ngày đó, hắn vẫn còn gây khó dễ cho nhà chúng ta….” Trong xe tràn ngập hơi ấm, mà Ôn Tuyết vẫn không khỏi rùng mình một cái, chán ghét nói.

Ôn Nhung không nói gì, em gái của cô tưởng đối phương là xã hội đen hay sao, người ta là dân làm ăn chính đáng nha.

Ôn Tuyết càng thêm nức nở: “Hơn nữa, em tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với Phó Tô.”

Ôn Nhung tiếc nuối nói: “Nhưng nhà chúng ta sắp phá sản rồi.”

Ôn Tuyết cứng đờ, sụt sịt một chút, nói: “Nhưng mà, nếu bị Lâm ác ma kia nhìn trúng, em nhất định sẽ bị ăn luôn, ngay cả vụn cũng không còn. Chị! Em muốn đem bản thân hiến cho Phó Tô, làm sao em có thể…..” Nói đến đây lại khóc òa lên, “Chị, chị đi thì khác, nếu là chị nhất định có thể bình an trở về.”

Hắn gặp cô sẽ đem cô ăn đến vụn cũng không còn, còn chị cô đi thì sẽ không có việc gì, ha… ha…, tư sắc quyết định vận mệnh, em gái à, cô cứ phải khiêu chiến giới hạn tính nhẫn nại của chị cô thế sao? Ôn Nhung mỉm cười nhướn mày, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô em gái xinh đẹp như hoa nhà mình, thật sự là đến khóc cũng có thể đẹp đến điếng người, khó trách lại sợ thành như vậy, là đàn ông nhất định đều sẽ động lòng với khuôn mặt này. Chẳng giống như cô, hệt như người qua đường, tư sắc trung bình, dáng người cứng nhắc, không biết ăn mặc, thật sự là chẳng có điểm nào giống với em gái, cũng khó trách lần đầu tiên mọi người nhìn thấy họ, đều không tin họ là chị em.

“A…! Chị đi thì có thể bình an sao, ý em là gì?”

Ôn Tuyết sửng sốt, cuống cuồng nói: “Chị! Chị là hắc đạo nhất đẳng mà!”

“Cái gì, hắc đạo?”

“Nhầm rồi, nhầm rồi, là đai đen nhất đẳng Không Thủ đạo mà, anh ta sẽ không làm gì được chị đâu.”

Mắt thấy sắp đạt được mục đích, Ôn Tuyết luống cuống, giống như đang bị đưa vào miệng hổ vậy, bèn níu lấy tay áo Ôn Nhung gào khóc: “Tỷ tỷ, cứu em! Chị có yêu cầu gì em đều đáp ứng hết, xin chị đấy!”

Aiz…. Ôn Nhung thở dài, người nhà này đều như thế, chỉ khi nào nhờ vả người ta thì mới nhìn đến người vô hình như cô. Cô em gái này cũng chỉ có lúc cầu xin, nhờ vả mới có thể kêu cô bằng tỷ tỷ. Cô biết thừa Ôn Tuyết sống chết cũng không muốn gọi cô là tỷ tỷ, cũng nhìn ra được dáng vẻ sắp chết này của con bé là cực kỳ không tình nguyện, nếu không phải sắp chết đến nơi, con bé này làm sao có thể bỏ cái vẻ Đại tiểu thư mà nước mắt nước mũi tùm lum giả vờ tội nghiệp.

Kỳ thật, Ôn Nhung đã sớm nhìn thấu đứa em gái này, chẳng qua là cô nàng không thể nào giao thân cho một người đàn ông vừa già vừa xấu, nếu người kia mà đẹp mắt, lại có tiền, con bé Ôn Tuyết tuyệt đối sẽ đem nhân vật tên Phó Tô kia đóng gói ném sang tận bên kia đại dương, sau đó vui vẻ mà di tình biệt luyến.

Ôn Nhung cũng không vạch trần con bé làm gì, dù sao cũng không có gì quan trọng, lần này đùa thế là đủ rồi, bức nó quá, cô cũng chẳng có lợi gì.

Thế nên, Ôn Nhung dừng xe lại ven đường, rút chìa khóa ra, thở dài, có phần khó xử nói: “Nếu chị đi thay em, câu không được mỏ vàng kia, cha sẽ trách em đó.”

Ôn Tuyết giật mình, liền mừng như điên, vừa cười vừa lau nước mắt, dáng vẻ cực kỳ quỷ dị “Không sao, không sao, chị đi thay em là tốt rồi, muốn chị câu được hắn quả thật là quá khó, em sẽ không yêu cầu quá đáng như vậy đâu. Chị à! Chị thật sự là quá tốt!”

Ôn Nhung giật giật khóe miệng, nếu không phải nể tình trên trán con bé này có dán cái nhãn “Em gái”. cô thật muốn tát vào mồm nó một phát.

“Rồi, lát nữa tự em lái xe trốn sang phố bên kia đi, chị đi rồi về ngay.”

Ôn Tuyết hiếm khi nghe lời mà gật gật đầu, nặng nề nói: “Chị! Bảo trọng.”

Ôn Nhung không thèm để ý, nhún vai, buồn cười nói: “Có phải đi chết đâu, chị đi đây.”

Nói đến buổi xem mắt lần này, là đòn quyết định cuối cùng của cha Ôn Nhung, cũng là bước cuối cùng, không thành công thì coi như chết. Ôn Nhung cũng không quan tâm công ty nhà mình buôn bán lời lãi ra sao, tiền ít hay nhiều. Bởi vì, nhà cô có tiền, nhưng tiền đó cũng không nằm trong túi cô, cho nên hiện tại cô chính là một thanh niên thuộc giai cấp lao động tiêu chuẩn của chủ nghĩa xã hội, nếu cô mà nói cô là con nhà giàu, phỏng chừng sẽ bị người ta cười rồi đánh cho chết.

Nhưng tình huống trước mắt, xem ra trong nhà bây giờ tình hình không được ổn lắm. Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, vì cứu công ty mà đem đứa con gái hai mươi tuổi của mình đẩy cho một ông chú hơn ba mươi tuổi, thì đúng là ác quỷ ăn tươi nuốt sống…. Ôn Nhung cười lạnh, cha cô quả thật là thèm tiền đến phát điên rồi. Nếu để cho ông biết, hai đứa con gái của ông, một đứa thì quyết không đi câu con rùa vàng kia, một đứa thì như người dưng đứng nhìn, không thèm quan tâm đến sống chết của ông, chắc sẽ điên mất.

Chẳng qua là, những chuyện đó đều không liên quan đến cô, người nhà này sống chết thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô, không phải cô vô tình, chỉ là thế giới này vốn vô tình, từ nhỏ đến lớn, mẹ cô luôn luôn dùng vẻ mặt của một oán phụ ôm nhầm con người khác mà đối mặt với cô, cha cô ghét cô đến tận xương tủy, em gái cô luôn luôn khiêu khích châm chọc cái vẻ ngoài bình thường của cô, cho nên, chút tình nghĩa nhỏ nhoi đó, cô vẫn nên giữ lại cho chính mình thôi.

Nghĩ như vậy, Ôn Nhung cảm thấy cô ra trận lần này tạm thời cũng thoải mái hơn nhiều. Thế nên, cô chẳng thèm để ý xem khăn quàng cổ của mình có lệch hay không, tóc mình có rối hay không, thoải mái mà bước vào, lại lập tức bị nam phục vụ chặn lại ở cửa.

Chàng trai cao lớn, rắn rỏi kia cười cực kỳ nhã nhặn: “Ngại quá, chỗ chúng tôi là câu lạc bộ cao cấp.”

Ôn Nhung tuy là một thiên kim nhà giàu kém cỏi, nhưng từ nhỏ cũng đã nghe quen tai, nhìn quen mắt mấy thứ này, câu lạc bộ cao cấp là cái gì, cô đương nhiên vạn phần rõ ràng, bọn họ đây là chê cô ăn mặc khó coi.

“Tôi có hẹn ở đây.”

“Xin hỏi cô họ gì, hẹn vị nào vậy?”

Ôn Nhung liếc mắt nhìn màn hình vi tính trước bàn tiếp tân, tùy ý nói: “Ôn, hẹn một người họ Lâm.”

Người nọ nhanh chóng kiểm tra, đột nhiên ngẩng đầu, cho dù anh ta rất muốn giấu vẻ kinh ngạc đi, nhưng vẫn không cẩn thận mà để lộ ra: “Cô Ôn Tuyết đúng không ạ? Xin chờ một chút!”

Sau đó, cầm bộ đàm đứng ở một bên không biết nói cái gì, Ôn Nhung chỉ nghe thấy mấy từ đứt quãng “Lâm tiên sinh”, “Ôn tiểu thư”, “Có chút ngoài ý muốn”

Lát sau, người nọ trở về, khom lưng cung kính nói: “Cô Ôn, xin mời đi theo tôi.”

Nghe Ôn Tuyết nói, câu lạc bộ này là do họ Lâm kia mở ra, trang hoàng dọc đường, xa hoa phú quý làm cho người ta muốn nổi da gà, nghe nói có rất nhiều quan to, người quyền quý, minh tinh, triệu phú đều đến chỗ này mời khách. Nhưng cô từ nhỏ đến lớn đã dị ứng với loại không khí sang trọng có thể ngửi ra mùi vàng này.

Nam phục vụ đưa cô đến một gian phòng rồi dừng lại, làm tư thế “Mời.”

Ôn Nhung hít một hơi, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý trước khi gặp quái thú, sau đó thận trọng vươn tay đẩy cửa ra, cô đảo mắt nhìn vào bên trong, chớp chớp vài cái, lại nhìn lại, xác định rõ ràng, sau đó liền quay đầu, bình tĩnh hỏi:”Lâm tiên sinh đi WC?”

“Đây là giấy nhắn Lâm tiên sinh để lại lúc nãy.” Nam phục vụ nhìn cô gái có thể nói hai chữ WC cực kỳ tự nhiên này, không được bình tĩnh cho lắm.

Ôn Nhung vừa cầm vừa đọc, chỉ có bốn chữ đột nhiên có việc.

Ôn Nhung nhìn trái nhìn phải, xác định đúng là chỉ có bốn chữ đó sau, gật gật đầu: “Cho tôi mượn cây bút.”

Sau đó, cô viết hai chữ sau mặt trái của tờ giấy, vừa lòng cười cười: “Phiền trả lại cho Lâm tiên sinh giùm.”

Dứt lời, không hề lưu luyến chút nào mà rời khỏi chỗ này.

Sau khi cô rời đi, nam phục vụ tò mò xem tờ giấy nhắn, lập tức mặt mũi trắng bệch ra.

Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên: “Đi rồi?”

“Ách…Vâng!” Phục vụ hoảng sợ, cuống quýt đóng lại tờ giấy nhắn, nhìn thấy người đi đến, sợ tới mức thiếu chút nữa vò nát tờ giấy, anh ta lập tức cúi đầu, hai tay dâng tờ giấy nhắn lên, “Cô Ôn muốn chuyển lại cho ngài.”

Người đàn ông từ bên ngoài đi tới, anh ta lập tức nhìn nhìn tờ giấy nhắn kia, xem xong không khỏi cười một tiếng, xoay người đi đến một gian phòng khác, phất phất tờ giấy nhắn trong tay nói với người ở bên trong: “Muốn biết đối tượng gặp mặt của anh phản ứng như thế nào không?”

Một người đàn ông đang tựa trên ghế sô pha, cả người mặc một thân áo sơ mi trắng, bó sát vào đường cong hoàn mỹ của cơ thể, anh ta nhắm mắt lại, an tĩnh thưởng thức bản nhạc giao hưởng đang vờn quanh trong không gian lập thể, nghe thấy người kia nói như vậy, từ từ mở mắt ra, nghiêng mặt, hướng anh ta ngoắc ngoắc ngón tay.

Người đàn ông kia đưa tờ giấy nhắn cho anh ta: “Ôn đại tiểu thư đúng là một người thú vị.”

Người đàn ông trên sô pha nhàn nhạt nhìn qua, khóe môi đột nhiên cong lên một hình cung tuyệt đẹp, không nhìn ra thái độ.

Tay phải lập tức căng thẳng, đem tờ giấy nhắn nắm chặt trong tay.

“Không phải rất thú vị sao, rõ ràng là nên liều chết mà dụ dỗ anh, lại dám có thái độ này với anh…”

Người đàn ông trên sô pha lại nhắm mắt lại, vẻ mặt như được phủ thêm một tầng sương mù, hắn chỉ cười cười: “Còn nhiều thời gian.”

Trên tờ giấy kia, mặt trước là “Đột nhiên có việc”, là anh ta thay ông chủ mình viết ra, mặt trái có hai chữ là do cô gái kia vừa mới viết, chữ viết bằng bút cực kỳ mạnh mẽ cơ hồ sắp chọc thủng tờ giấy, nét bút cũng hung hãn như vậy.

“Chết đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui