Giết sạch tất cả địch thủ rồi thay đổi xe mới, ba người tiếp tục lên đường trở về khu nhà giàu. Trợ lý thay thế vị trí tài xế, Hứa Ước và Lục Thù Đồng ngồi phía sau.
Trợ lý từ cốp xe lấy hòm trị liệu y tế, đưa cho hai người.
Hứa Ước nín thở, dứt khoát rút dao trên đùi ra. Vết thương rất sâu, da thịt hở một lớp, nhưng may mắn chưa thấy xương. Khoảnh khắc nhổ vật nhọn lên, con mắt hắn chớp cũng không chớp, phảng phất kia chẳng phải chân mình, mà chỉ là loài thực vật vô tri.
Lục Thù Đồng ngồi cạnh hắn, sắc mặt âm trầm kinh khủng. Đợt nổ tung vừa nãy dẫn đến quần áo sau lưng y rách nát, lộ cả sưng đỏ bên trong. Nhưng y chẳng để tâm, toàn bộ tâm trí đặt trên Hứa lão bản.
Hứa Ước liếc nhìn y: "Ta không sao."
Lục Thù Đồng chẳng lên tiếng. Y vươn tay nâng đùi phải bị thương của Hứa Ước, đặt lên đầu gối.
"Cậu làm gì" Tư thế này khó tránh khỏi có chút kỳ quái. So với đau đớn nơi đùi, cảm giác này càng khiến Hứa Ước khó chịu cường liệt hơn.
"Đừng nhúc nhích" Lục Thù Đồng chăm chú nhìn địa phương bị thương, dùng băng gạc thấm vài giọt nước, đơn giản xoa xoa, lại lấy cuốn vải băng từ hòm chữa bệnh tỉ mỉ băng bó. Tiếng nói của y khàn đục, tựa như cuống họng cũng vỡ nát, mang cho người ta cảm giác uy nghiêm đáng sợ.
Băng bó xong, Lục Thù Đồng lấy tay đặt nhè nhẹ lên đùi phải Hứa Ước, không nhúc nhích.
"Chỉ thiếu một chút."
Y nói.
"Chỉ thiếu một chút, ngài đã chết trong xe."
"Tối qua không có tôi ở bên, ngài bị Lục Nhân Sâm thương tổn vùng lưng, tai trái và bụng. Hôm nay tôi hiện diện ngay tại đây, ngài không những bị đao xuyên trúng đùi phải, còn thiếu chút nữa nổ tan xác.
Lục Thù Đồng cúi đầu, tay đặt trên đùi Hứa Ước khẽ run: "Tôi nói rồi, không được có lần thứ hai."
"..." Hứa Ước nhìn y. Hắn biết Lục Thù Đồng đang tức giận, bất quá cũng chẳng định nói gì. Trong xe hoàn toàn tĩnh mịch, khí lạnh lan tràn đến phía trước. Trợ lý không dám thở mạnh, âm thầm nắm chặt vô lăng.
Vào lúc này, điện thoại Lục Thù Đồng đổ chuông.
Là Triệu Di.
"Chuyện gì?" Lục Thù Đồng mở chế độ hands-free. (Rùa:chế độ rảnh tay í, vì Lục ca đang bận sơ cứu cho ngài Hứa)
Vừa mở miệng, liền nghe thanh âm dồn dập -- "Phòng khám bệnh phát nổ!"
Mí mắt Hứa Ước hơi nảy một cái, lập tức tỉnh táo. Triệu Di có thể gọi lại đây, chứng tỏ hiện tại cô bé không sao.
Lục Thù Đồng gằn giọng: "Lúc nào?"
"15 phút trước. Tôi đang chẩn bệnh thì phát hiện hai kẻ vụng trộm, bức bách uy hiếp bọn họ khai báo. Nhưng lúc tìm ra bom chỉ còn vỏn vẹn 3 phút, tôi không có cách nào."
Lục Thù Đồng nhanh trí hạ quyết định -- "Tôi gửi địa chỉ cho cô, là một căn nhà dưới danh nghĩa tôi. Bên trong giấu số lượng vũ khí lớn, chìa khoá ngay cửa. Sau khi cô lấy được lập tức truy tìm vị trí Lâm Thu Nghi, theo dõi bà ta, khoảng hai giờ nữa tôi trở về."
Lâm Thu Nghi cho người nổ phòng khám của y, khiến kho vũ khí nhỏ nơi lầu hai toàn bộ cơ bản bị huỷ. Nhưng chẳng sao, Lục Thù Đồng đâu phải chỉ sở hữu một nơi như thế, mỗi bất động sản của y đều cất trữ "tư phẩm"."
"Được, tôi biết rồi" Triệu Di đáp.
Hứa Ước lẳng lặng nghe, ngó y: "Chắc chắn?"
Lục Thù Đồng quay đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt rét lạnh trở nên nhu hoà. Y cúp di động: "Không sao. Chân đau không?"
"Không đau."
"Lưng tôi rất đau."
Lục Thù Đồng nhẹ giọng hướng người đối diện.
Hứa Ước thả hòm chữa bệnh xuống cạnh, đưa tới trước mặt y: "Tự mình xử lý."
"Ngài giúp tôi."
"Vậy đừng trị" Hứa Ước nói xong cũng thu hồi tay, đem hòm trị liệu trả về chỗ cũ, "Chờ lát nữa thuận tiện chết ở chỗ Lâm Thu Nghi đi."
Lời hắn nói vô cùng khó nghe, nhưng Lục Thù Đồng lại cười: "Tôi bị thương phía sau, không với tay tới."
Bàn tay đang thả rương y tế của Hứa Ước dừng lại
Lục Thù Đồng ý vị thâm trường nhìn chằm chặp hắn: "Ngài giúp tôi nhé?"
"... Cởi áo."
Lục Thù Đồng vui vẻ làm theo, xoay thân, đem tấm lưng trần hoàn toàn hiện ra ngay tầm mắt Hứa Ước -- thương tích rất nặng, toàn bộ phần sau đều đỏ chót, còn có dấu hiệu thối rữa nhẹ.
"Ta trước tiên giúp cậu khử trùng?" Hứa Ước hỏi.
"Ừm."
Đau ít mà chậm rãi không bằng đau nhiều trong tích tắc, Hứa Ước thành thạo lau rửa sạch sẽ miệng vết thương trên lưng Lục Thù Đồng, bắt đầu băng bó cho y. Lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, vốn muốn mặc kệ để Lục Thù Đồng tự động thủ, nhưng y sống chết cũng không chịu, nài nỉ Hứa lão bản thực hiện.
"Đau đừng trách ta."
"Là ngài làm sẽ không đau, chỉ có thể hài lòng" Lục Thù Đồng lặng lẽ đem ngón tay đến mặt sau, tựa hồ muốn sờ Hứa Ước, "Rất hài lòng."
"..... Bệnh thần kinh" Hứa Ước thấp giọng mắng, giang tay đem vải băng vòng qua trước ngực Lục Thù Đồng. Tư thế này làm hắn cách Lục Thù Đồng thật gần, khá giống đang kề sát ôm đối phương từ phía sau. Hứa Ước cảm thấy hơi quái dị, thậm chí theo bản năng ngừng thở. Lục Thù Đồng trái lại càng vui sướng, cơn giận dữ vừa rồi triệt để mất hút.
"Hứa Ước, hình như qua nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất ngài giúp tôi trị thương" Con trai nuôi đưa lưng về phía hắn, thanh âm lưu luyến vạn phần. Y nhỏ nhẹ nói: "Trước đây mỗi lần tôi bị thương, ngài đều chỉ đưa chiếc hòm chữa bệnh để chính tôi xử lý."
"..." Hứa Ước tiếp tục động tác, qua loa hỏi lại, "Thật không?"
"Đúng" Khoé miệng Lục Thù Đồng nhếch lên, dừng một chút rồi vui vẻ nói, "Vì vậy, quan hệ của chúng ta, kỳ thực đã có chút biến đổi..... Ngài sẽ yêu tôi thôi."
Lời của y rất nhẹ. Có lẽ do bị thương, Hứa Ước còn nghe được điểm yếu ớt. Hắn chẳng lý do hoang mang một trận, nhanh chóng băng bó vết thương Lục Thù Đồng cẩn thận. Lỗ tai hắn hơi phát hồng, giơ tay vuốt vuốt mặt, đông cứng lảng sang chuyện khác: "Lát nữa ta đi tìm Lâm Dịch Hằng, cậu và Triệu Di phụ trách Lâm Thu Nghi. Nữ nhân này khống chế Lâm Dịch Hằng sâu như thế, rất khó lợi dụng anh ta giết ả. Nếu vậy...."
"Ừm?"
"Chúng ta sẽ coi Lâm Dịch Hằng thành thẻ đánh bạc - thứ duy nhất có thể uy hiếp kế hoạch của bà ta."
Trên mặt Hứa Ước xuất hiện nụ cười nhạt. Tại thời khắc này, hắn càng hưng phấn.