Ngày hôm sau Hứa Ước thức dậy rất muộn, mà Lục Thù Đồng thì hoàn toàn trái ngược. Đêm qua làm tình lợi hại như vậy, y thật giống như không có quá nhiều cảm giác. Hậu môn vẫn sưng phù, nhưng chẳng ảnh hưởng tinh thần phấn chấn của y chút nào. Phác giác người kề cạnh đã tỉnh, y liền chui vào trong chăn, cởi quần Hứa lão bản -- bắt đầu thay hắn khẩu giao.
"..."
Hứa Ước không quá xoắn xuýt bất ngờ, thoải mái xuất tinh trong miệng y, tuỳ ý đối phương tham lam nuốt hết rồi tiếp tục ngậm chặt nam căn dây dưa.
Lục Thù Đồng hôn quy đầu một cái, rướn người bò lên ôm lấy hắn: "Ngày hôm nay phải xử lý công sự chứ? Đã mười một giờ."
"Không cần."
"Vậy làm cái gì tốt đây?" Lục Thù Đồng nhướng mày, mắt to trừng mắt nhỏ cùng Hứa Ước.
Mi mắt ông chủ Hứa giật giật, vội vã nói sang chuyện khác:" Đem di động của ta sang đây."
Lục Thù Đồng ngoan ngoãn lấy tới đưa cho hắn. Hứa Ước đẩy thân thể lên, Lục Thù Đồng nằm nhoài tại ngực hắn, bàn tay thế nhưng đưa xuống hạ thân, cái được cái mất xoa xoa dương v*t.
"..." Hứa lão bản nhíu mày, "Cậu không thể cho ta yên tĩnh sao?"
"Không thoải mái?" Lục Thù Đồng nhìn gương mặt hắn hơi đỏ ửng, vô tội rút tay về, liếm liếm.
Hứa Ước coi như chưa thấy, cúi đầu chuyên tâm xem điện thoại.
"Vé máy bay?" Hứa Ước, ngài muốn đi đâu?"
Lục Thù Đồng tò mò hỏi, lại nhìn thấy chỗ hạ cánh: "Phần Lan?"
"Hứa Ước, ngài muốn đi du lịch?!"
Y run lên, tăng cao âm lượng giọng nói, không thể tin nổi nhìn đối phương. Tiếp theo chẳng thể chờ đợi dồn dập hỏi: "Có mua vé cho em không?"
"Không" Hứa lão bản hư tình giả ý nở nụ cười, đẩy con bạch tuộc dính người ra, "Ta không muốn đi cùng kẻ biến thái, yêu thích ép buộc ái nhân mình."
Lục Thù Đồng chẳng thể không khổ sở, nhếch khoé miệng, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ nhẹ nói: "Vậy em tự mua". Dừng một chút, nghiêng thân lấy điện thoại của mình, "Em phải cẩn thận ngắm nghía xem Phần Lan có gì vui."
Hứa Ước chẳng lên tiếng. Hắn vẫn có phần khốn đốn mệt nhọc, lười nhác dựa vào thành giường, quan sát động tác người bên cạnh.
Trong lòng Lục Thù Đồng một mảnh mềm mại, so với hôm qua cùng hắn làm tình còn thoả mãn hơn -- y cưa đổ được Hứa Ước. Mặc dù đối phương đã sớm lên kế hoạch từ bỏ chức vị gia chủ Hứa gia, nhưng đột nhiên quyết định đi Phần Lan, nhất định là nghe được y mấy ngày trước năn nỉ ở bệnh viện.
***
Ba ngày sau
Hứa lão bản xuất phát đến Phần Lan, Lục Thù Đồng mặt dày mày dạn theo sát.
Bất quá trên đường tới sân bay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Cái đinh trong mắt Lý Tuân Ngọc nửa đường chặn lại. Thừa dịp Lục Thù Đồng phân tâm cùng cậu dây dưa, Hứa Ước bỏ rơi y, đến sân bay trước một bước.
Chẳng sao, Lục Thù Đồng vẫn như cũ đúng giờ lên máy bay.
Nhưng y thất vọng rồi -- trên chuyến bay không có người trong lòng y. Hứa Ước đêm qua ở trước mặt nghịch tử này thất thố như vậy, làm sao có khả năng ngay trưa hôm sau "đồng ý" để đối phương đi theo đồng thời du lịch. Nơi hắn tới căn bản chẳng phải Phần Lan, mà là tiểu bang nào đó tại Đức.
Trung gian chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Còn một việc nữa, Lục Thù Đồng xách theo một đống vật tình thú: còng tay roi da trùm mắt nến cháy cái gì cũng có, đúng lúc gặp cảnh quan kiểm tra, ngăn chặn tịch thu. Nhưng chờ y tìm được Hứa Ước lại làm trầm trọng thêm, mua càng nhiều đồ vật thúc tình, toàn bộ dùng trên người Hứa lão bản.
Không thể nói nổi.Ông chủ Hứa chỉ có thể tự mình cầu phúc.
Là một kẻ cuồng tình dục chỉ với mỗi mình Hứa Ước, Lục Thù Đồng từ trước đến giờ lòng tham vô đáy. Y muốn vững vàng đem người ấy chộp vào tay -- cả đời.
TOÀN VĂN HOÀN
- --------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác phẩm này viết rất rất khổ cực, nhiều lần đều muốn từ bỏ, bởi vì đầu óc tác giả không được tốt, đối với loại văn đấu trí kịch tích chưa am hiểu lắm đâu. Bất quá nhìn thấy hai vị nhân vật chính khổ tận cam lai, tôi cũng coi như cảm giác giống họ ha ha ha.
Vốn muốn nói thật nhiều, nhưng mở mặt giấy ra lại chẳng biết nói gì.
Hy vọng duy nhất chính là có nhiều người xem hơn, đồng thời yêu thích.
Cuối cùng, muốn thật nhiều bình luận dài nữa ha ha ha ha ~ có thể chăng?
Được rồi, tái kiến ~