Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................!
Sở Tê là một người không cần mặt mũi, cũng chẳng cần áo lót trong.
Y phục của Thần quân khoác trên người hắn vẫn hơi lớn, phần vai rũ xuống, tay áo dài ướt đẫm dán trên thân hình mảnh khảnh.
Một bộ Tiên y lại bị hắn mặc thành vải rách.
Nam nhân nhìn hắn chăm chú, Sở Tê đang thản nhiên nện bước lập tức trở nên nhanh nhạy.
Hắn dừng bước cách một khoảng an toàn đằng xa, không nhịn được hắt xì thêm cái nữa.
Làn da thiếu niên trắng như tuyết, đôi môi đã lạnh cứng đến không còn một giọt máu, vết sẹo trên mặt cũng vì thế mà phai nhạt theo, gần như hòa hợp thành một thể với màu da, làm hiện lên khuôn mặt vốn dĩ rất đẹp kia.
Dưới vạt áo to rộng, đôi chân trần dính sát vào nhau.
Có lẽ bị lạnh đến đau đớn nên ngón chân hắn cứ cọ xát liên tục, giống hệt một nhóc đáng thương đang nỗ lực muốn hấp thu nhiệt độ.
Nhưng chỉ người ngoài mới thấy vậy.
Đôi mắt của đương sự vẫn trong sáng thuần tịnh như cũ, không thấy nhu cũng chẳng thấy nhược, không thấy khổ cũng chẳng thấy đau, nhìn qua gương mặt kia rất dễ liên tưởng đến một thiếu gia nhỏ không rành thế sự, chưa từng trải nghiệm khó khăn gian khổ chốn nhân gian.
Kể cả khi hiện tại đúng là hắn đang đứng trong tình thế khó khăn.
Thần quân thu tầm mắt về, quay lưng đi tiếp, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi là Hoàng tử?"
Tuy rằng trong lòng Sở Tê đã rút gân cạo xương cẩu Hoàng đế kia, nhưng hắn vẫn là con trai ruột của Cảnh Đế không thể nghi ngờ.
Sở Tê không phủ nhận: "Đúng vậy."
"Sao hắn có thể nuôi ra loại con trai như ngươi?" Thần quân mắng khẽ: "Không biết quy củ, không hiểu tôn ti, không chút liêm sỉ, chẳng lẽ ngay cả Kính Thần Huấn ngươi cũng chưa từng đọc qua?"
Chân Sở Tê đã đau đến chết lặng.
Hắn cố hết sức đi theo bên cạnh Thần quân, nhưng trong mắt người lại không giống dáng vẻ cố sức chút nào.
Hắn vừa chú ý dưới chân vừa nói: "Ta còn nghe rất nhiều lần là đằng khác."
"Đọc thử nghe xem."
"Ờm......!Nhan sắc tựa sớm mùa xuân, hoa mậu xuân tùng......!Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long......!Quân tử như ngọc, mắt ngọc mày ngài, trăng sớm bình minh không sánh bằng mỹ nhân cởi áo tháo đai lưng......"
Hắn đọc lộn xộn xiên trái xiên phải, không nhớ kỹ bất kỳ câu Thần quân phổ độ chúng sinh, uy linh khó lường như thế nào, tất cả những gì hắn nhớ chỉ có ít câu từ phù hoa phóng đãng.
Thần quân sa sầm mặt nghe vài câu, bỗng nhiên lật tay.
Sở Tê bất ngờ bị y dùng một tay khóa chặt cổ họng, hắn lập tức duỗi tay bắt lấy cái tay kia, trong đôi mắt trừng lớn lấp kín sự khó tin: "Ngươi...!ngươi đánh lén! Không bàn...!Võ đức!"
Hắn dùng sức bẻ đôi tay kia ra, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, Thần quân mặt không cảm xúc siết chặt ngón tay, sát khí trong mắt nổi lên bốn phía.
Tim Sở Tê đập nhanh hơn.
Giờ phút này hắn không hề nghi ngờ quyết tâm muốn giết chết hắn của đối phương.
Khuôn mặt bởi vì hít thở không thông mà nhăn lại kia cuối cùng cũng hiện lên vẻ yếu ớt hiếm thấy.
Con ngươi sóng sánh ánh nước, Sở Tê gian nan nói: "Ta......!Sai............"
Thần quân buồn bực nhìn hắn mấy tức*(1 tức = 6.4 giây), đè nén nhịp thở thu tay về.
Sở Tê nhũn người nằm liệt trên mặt đất, há to miệng hớp lấy không khí như cá mắc cạn.
Cuối cùng cũng hít thở lại được, điều đầu tiên hắn làm chính là hung hăng liếc qua đôi ủng trắng của Thần quân.
Người là dao thớt, ta là thịt cá, đường này không thông, cần nhanh chóng tìm kiếm phương pháp thoát thân.
Thần quân quay người, Sở Tê nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhảy dựng......!
Không dậy.
Hửm?
Nhảy tiếp......!
Từ từ, hình như không động đậy nổi.
"Niệm tình ngươi có duyên với ta một hành trình, bản tôn độ ngươi đoạn đường." Thần quân hái một nhánh cây dài, cầm lấy chĩa về phía Sở Tê, giọng nói lạnh như băng: "Đưa ngươi về Thần điện, dạy dỗ cảm hóa ngươi, miễn cho ngày sau ngươi tự gây ra hậu quả xấu, chết không toàn thây."
Ai muốn ngươi dạy dỗ cảm hóa?!
Sở Tê không nhúc nhích.
Nhánh cây kia nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn vài cái, Thần quân nói: "Bắt lấy."
Sở Tê nhìn y.
"Chế ngự ngươi đối với ta là chuyện dễ như trở bàn tay, trốn cũng vô dụng.
Bắt lấy."
Y thế mà lại nhìn ra tính toán khi nãy của Sở Tê, đến lúc này mới vạch trần.
Sở Tê không cam lòng bắt lấy nhánh cây kia.
"Nắm chặt, nếu ngã chết thì coi như bản tôn độ ngươi thành công trước tiên."
Thật đúng là không biết xấu hổ.
Tiên hạc hót dài, bóng dáng Thần quân bay thẳng lên trên, tay cầm một nhánh cây dài chừng bốn thước*(1 thước = 1/3 mét), trên nhánh cây treo một Sở Tê.
Ngày xưa bên ngoài nhìn hắn bay phiêu dật như tiên, đẹp khôn xiết.
Hiện giờ đến phiên mình trải nghiệm, Sở Tê mới phát hiện cảm giác này cũng không dễ chịu.
Gió rất lạnh, thổi cả người hắn lạnh lẽo.
Sở Tê đang nắm chặt nhánh cây kia, bỗng bị bạch y tung bay của Thần quân quẹt qua mặt.
Sở Tê vốn đang dồn hết sức lực lập tức không ổn, trở nên không khác gì một vật trang sức lớn vì không kiểm soát được mà lắc lư trong gió.
Vật trang sức không ngừng ngoảnh đầu muốn tránh bạch y dán lên mặt nhưng không thành công, vì thế đành túm lấy nó, sau đó nhận được một lời cảnh cáo lạnh lùng: "Buông tay."
Vẫn đang ở trên không trung nên Sở Tê không dám lấy cứng chọi cứng với y, ngoan ngoãn nghe lời.
Vừa thả tay ra, vạt áo kia lại quẹt lên.
Sở Tê tức không chịu nổi.
Hắn bắt đầu hoài nghi liệu có phải Thần quân cố ý hay không.
Y phục này bị gió thổi cực kỳ có lực, không ngừng quẹt tới quẹt lui trên mặt hắn, khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Ngón tay nắm chặt nhánh cây của Sở Tê giật giật, vạt áo bỗng bất ngờ quẹt qua khiến hắn lại bị lay động, nhánh cây trượt ra, lòng bàn tay hắn trống rỗng, hắn cứ thế ngã thẳng xuống.
Xem ra hôm nay phải bỏ mạng tại đây rồi.
Tư Phương Dịch đúng là bề ngoài tốt đẹp bụng dạ xấu xa.
Vừa muốn giết hắn còn muốn tạo ra tình huống ngoài ý muốn.
Hắn nghĩ: Về sau đừng để ta gặp phải ngươi, nếu không......!
Tiếng gió gào thét, tầng mây trên không bỗng bị một bàn tay to đẩy ra, bóng dáng Thần quân xuyên phá sương trắng, lao thẳng từ trên cao xuống chỗ hắn.
Lông vũ trên đai lưng bay tán loạn, bạch y phần phật, đó chính là thần tiên giáng trần, là Thần quân Tư Phương cả nước triều bái, pháp lực vô biên, uy linh khó lường theo như lời Kính Thần Huấn.
Thì ra Thần quân Tư Phương cứu thế gian khỏi hiểm cảnh trong Kính Thần Huấn cũng là thật.
Một bàn tay vững vàng bắt được y phục hắn.
Sở Tê bỗng vươn tay ôm chặt cổ đối phương.
Sở Tê không tin thần, cũng chẳng kính thần, trong sinh mệnh của hắn chưa bao giờ có thần xuất hiện.
Chỉ có duy nhất một nữ nhân từng che chở hắn, đó chính là người từng độc sủng lục cung, về sau lại bị mang tiếng xấu kia.
Nhưng nàng không phải thần.
Nàng sẽ bị dã thú cào ra vết thương khi săn thú, sẽ bệnh nặng không dậy nổi vì quá ưu sầu, sẽ vào một ngày nào đó, thời điểm đi kiếm ăn trở về bỗng bất ngờ ngã xuống, ngất xỉu ở cửa động, bị sói hoang chia nhau ăn thịt.
Chỉ chừa lại một khung xương dính đầy thịt nát, bên trong còn có ít nội tạng chưa bị ăn hết.
Lúc ấy Sở Tê không biết trong bụng người có thứ gì, hắn không phân biệt được sự khác nhau giữa tim gan và phổi, chỉ có thể âm thầm ghi tạc vĩnh viễn trong lòng cảnh tượng nhìn thấy khi tỉnh dậy ra khỏi sơn động tìm a nương kia.
Mãi về sau, khi hắn mổ xẻ một thợ săn muốn bắt hắn bán đi mới biết được, thì ra nội tạng còn sót lại của a nương chỉ có nửa lá phổi và một phần ba dạ dày.
Cũng hiểu rõ những thứ cuối cùng nữ nhân kia để lại thế gian mà hắn mai táng rốt cuộc là gì.
Cơ thể Sở Tê lạnh lẽo, khoảnh khắc tiếp xúc, Thần quân cũng bị nhiệt độ cơ thể quá thấp kia kích thích cho đầu lông mày khẽ giật.
"Buông ra."
Vật trang sức không buông, đôi tay kia ôm rất chặt, hơi lạnh xuyên thấu qua y phục truyền tới, trong lòng như bị một tảng băng dán vào.
Bị dọa rồi? Vẻ mặt Thần quân lạnh nhạt.
Y còn cho rằng nhãi con này có lá gan lớn lắm.
Thần quân tạm thời ngó lơ vật trang sức mặt dày mày dạn này, vận khí bay lên trên, đi vào Thần điện bạch ngọc dát đầy trên mặt đất, rũ mắt nhìn hắn.
Sở Tê vùi mặt bên vai y, hít vào thở ra nhẹ nhàng, vẫn không có ý định buông tay.
Thần quân dùng một tay nhéo cổ áo hắn, kéo vật trang sức đang dính trên người ra.
Cùng lúc đó, Thần hầu cảm nhận được động tĩnh cũng ra đón.
Hắn ta cung kính cúi mình: "Ngài đã trở lại."
"Mang hắn đi tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó tùy ý sắp xếp một chỗ ở."
Thần hầu nhìn về phía Sở Tê.
Người kia đứng một bên, nhìn chằm chằm Tiên quân không chớp mắt, tầm mắt đuổi theo bóng dáng đối phương tiến vào Thần điện, đang định đi theo, bỗng bị một cây phất trần ngăn cản.
Đối phương nhìn hắn với vẻ mặt bất thiện: "Ngươi không nghe thấy Thần quân nói gì sao? Đi theo ta."
Sở Tê liếc Thanh Thủy bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nghe lời gật đầu, vừa đi theo hắn ta vừa quay đầu nhìn về hướng bóng dáng Thần quân biến mất, trong con ngươi trong sáng dần nổi lên sương đen quay cuồng mãnh liệt, như rơi vào bóng tối, kiên quyết phải đoạt lấy bằng được.
"Ta tên Thanh Thủy, là người thân cận nhất với Thần tôn, phụ trách tiếp đón người có duyên và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Thần tôn.
Toàn bộ Thần điện thuộc sự quản lý của ta, ngươi phải gọi ta là Đại chủ, bọn họ đều gọi như vậy."
"Ồ."
Buồn bực ngày càng tích tụ trong lòng Thanh Thủy.
Rõ ràng Thần tôn nói muốn đi giết nhãi ranh này, sao đi một chuyến lại thành đem người về rồi?
Sở Tê đi theo hắn ta quanh co lòng vòng.
Tới một khoảng sân yên ắng, Thanh Thủy lại lần nữa giới thiệu: "Nơi này là chỗ các đệ tử Cung Đại A cư trú tạm thời.
Cung Đại A nằm ở vùng tiếp giáp giữa Thần giới và Ma giới, từ trước tới nay phụ trách gìn giữ cân bằng Tam giới.
Khoảng thời gian trước, Ma Vực vì đoạt bí bảo của Đại A mà khơi mào đánh lén, Vô Vọng Tiên quân dẫn theo các đệ tử tới tận đây cậy nhờ, Thần tôn đã đặc biệt phê duyệt nơi này, ngươi cứ ở đây đi."
Hắn ta đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng chất đầy củi gỗ.
Sở Tê đi vào quan sát.
Thanh Thủy nhìn thấy hắn liền giận sôi máu, dạ dày cũng nhói đau.
Rõ ràng lúc mới gặp đã bị nhãi ranh này lừa một lần, kết quả ngày ấy thế mà lại bị lừa lần nữa, không dưng làm hại Thần quân gặp phải cực khổ.
Nghĩ đến chuyện Thần tôn băng thanh ngọc khiết bị con sói nhỏ này vấy bẩn, hắn ta chỉ hận không thể một chưởng vỗ chết hắn.
Hắn ta hỏi bằng giọng lạnh căm: "Ngươi còn gì chưa hài lòng không?"
Hiện giờ đang ở trong địa bàn của mình, chắc nhãi ranh này sẽ không dám đưa ra yêu cầu gì đâu.
"Có." Sở Tê nói thẳng: "Y muốn ngươi pha nước ấm tắm rửa cho ta, tiện đó sắp xếp chỗ ở.
Ngươi sắp xếp cho ta thế này sao?"
Thanh Thủy lạnh lùng liếc hắn.
"Tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối, ta và Tư Phương nói thế nào cũng là nước sữa đã hòa vào nhau.
Ngươi nên coi ta như một nửa chủ nhân mới đúng."
Thanh Thủy tái mặt: "Ngươi có biết liêm sỉ hay không?"
"Ngươi có biết vì sao y không giết ta hay không?"
"......Vì sao?"
"Ngươi nghĩ xem.
Với tính tình của y, nếu thật sự không muốn đưa ta về, thì tội gì phải tự ôm ta trở về?"
Thanh Thủy nhớ lại cảnh trước cửa Thần điện: "......"
"Còn dặn dò ngươi phải chuẩn bị nước cho ta tắm rửa?" Ánh mắt hắn đầy ý ám chỉ, thấy sắc mặt Thanh Thủy chuyển từ trắng sang đỏ mới chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ, đối xử với ta tốt hơn chút thì......"
Hắn cho Thanh Thủy một ánh mắt.
Sắc mặt người kia giờ sắp xanh y như tên.*(Thanh = xanh)
Thần quân nói tùy ý sắp xếp một chỗ ở.
Dựa vào bản tính của hắn ta, tất nhiên sẽ không đến mức làm khó Sở Tê, nhưng hắn ta sắp xếp Sở Tê ở Cung Đại A này quả thực cũng có ý muốn trả thù.
Cung Đại A nhiều người nhiều thị phi, hơn nữa đều là những người ái mộ Thần quân.
Nếu để bọn họ biết Sở Tê khinh nhờn Thần quân, ngày tháng sau này của hắn chắc chắn sẽ không thể tốt đẹp được.
Thanh Thuỷ đờ mặt một lúc lâu.
Sở Tê hắt xì một cái, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
Hắn gượm lại tính tình, nói: "Ta cho ngươi một ý kiến.
Ngươi sắp xếp ta ở gần Thần quân, tiện xem phản ứng của y thế nào.
Nếu y phiền chán ta thì chắc chắn sẽ đuổi ta ra, đến lúc đó ngươi muốn làm gì......!cũng không cần như hiện tại, lo trước lo sau."
Thanh Thủy trừng mắt nhìn hắn một lát, buồn bực xoay người.
Sở Tê nhanh chóng theo hắn ta tới nơi lần đầu gặp Thần quân.
Thanh Thủy mặt không cảm xúc, chỉ vào căn phòng tuy đơn giản nhưng rất có khí thế phía trước: "Thần quân ở nơi đó."
Hắn ta mở cửa căn phòng bên cạnh, nói: "Ngươi ở chỗ này."
Sắp xếp xong chỗ ở cho Sở Tê.
Thanh Thủy cảm thấy đây ấy vậy mà lại là một kế sách vẹn cả đôi đường.
Nếu Thần quân chán ghét hắn thì nhất định sẽ tự mình đuổi hắn đi.
Nếu Thần quân thích hắn, thì sắp xếp này vừa hay hợp ý Thần quân.
Thanh Thủy vừa lấy pháp khí ra đổ nước vào thùng tắm cho hắn, vừa bực bội vì sao mình không nghĩ ra ý tưởng này trước.
"Trong ngăn tủ có y phục, mặc vào trước đi.
Nếu Thần quân có ý thì sau này sẽ đặt may riêng cho ngươi."
"Ồ."
Đợi hắn ta đi rồi, Sở Tê lập tức vội vàng nhảy vào thùng tắm, ngay cả đầu cũng chìm sâu trong nước.
Hắn bị lạnh quá dã man, ngâm một lúc máu quanh thân mới dần dần vận chuyển tiếp, cuối cùng cũng sống lại.
Sở Tê tắm rửa xong liền đi ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại trời đã tối đen.
Có vẻ Thanh Thủy định nuôi thả hắn, nên ngay cả lúc ăn cơm cũng không gọi.
Sở Tê lấy y phục trong ngăn tủ ra mặc vào, khoác hết tầng này tới tầng khác, tiếp đó lấy thêm một đôi giày không vừa chân, kéo lê đi ra ngoài.
Căn phòng Thần quân ở kia vẫn sáng đèn.
Sở Tê đứng nhìn một lúc, cúi đầu kéo y phục to rộng trên người, chân cọ qua cọ lại trong chiếc giày rộng chốc lát, sau đó khom lưng cởi giày ra ném vào phòng, đồng thời cởi thêm hai lớp y phục trên người ra, chỉ chừa một bộ.
Tuy mặc nhiều y phục ấm hơn, nhưng Sở Tê đã sớm quen với y phục mỏng tang và rét lạnh, hắn đi chân trần lần mò tới bên cửa sổ phòng Thần quân, lặng lẽ thăm dò.
Thần quân ngồi ngay ngắn trên giường, dung nhan vô song, khí chất thanh tuyệt, tựa hồ đang đả tọa.
Sở Tê cẩn thận kéo mở cửa sổ, chống lên thành cửa sổ bò vào, sau đó liền thấy Thần quân mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Thần quân liếc qua nửa thân mình mới nhoài được vào trong của hắn.
Nếu đã bị phát hiện thì Sở Tê cũng không sợ gây ra tiếng động nữa.
Hắn lưu loát nhét cả người vào trong, ngồi xổm trên mặt đất xoa xoa chân.
Ánh mắt Thần quân di chuyển theo động tác của hắn.
Đôi chân kia trắng trẻo tinh tế, ngón chân mượt mà đáng yêu, giống hệt ban ngày, toát ra vẻ đáng thương hề hề.
Thần quân nhíu mày.
"Ta lạnh." Sở Tê nhăn lại cái mũi, nói: "Lạnh lắm luôn."
Thần quân lạnh nhạt.
"Còn đói." Sở Tê nói, tủi thân ấm ức: "Nơi này không có chim để bắt, cũng không thấy con thỏ nào, bụng ta khó chịu."
Thần quân yên lặng nhìn hắn một lúc.
Nhãi con này hơi khác ban ngày.
Lúc đấy bướng bỉnh như thú nhỏ, bây giờ lại học được cách chịu thua.
Chẳng lẽ linh lực dư thừa ở Thần điện đã làm hắn thông suốt?
Thế thì là chuyện tốt.
Thần quân chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn, lấy bánh hoa(*) từ trong hộp ra, nói: "Lần sau đói nữa thì đi tìm Thanh Thủy."
(*) Bánh hoa:
"Ừm." Sở Tê đi tới, ngồi trước bàn, đang định vươn tay ra thì bị chiếc đũa của đối phương gõ nhẹ, ngước mắt lên, Thần quân nhàn nhạt nói: "Đi rửa tay."
Sở Tê ngoan ngoãn đi, lại ngoan ngoãn trở về, chìa đầu ngón tay nhỏ nước ra cho Thần quân xem.
Một mảnh khăn bay tới, Sở Tê nhận lấy lau khô, vươn tay ra nhéo một miếng bánh hoa bỏ vào miệng.
Phát hiện Thần quân đang nhìn mình, hắn lại vội thả chậm động tác, tinh tế cắn một ngụm, nói: "Ta nghe nói, Thần quân vì cứu người Cung Đại A nên mới bị thương."
Ánh mắt Thần quân trở nên rét lạnh.
Sở Tê cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Là Tiểu Thất không hiểu chuyện, thật xin lỗi.
Bởi vì...!ta lén giấu bức họa của Thần quân cầu phúc cho a nương.
Vốn ta chỉ muốn cầu phúc mà thôi, nhưng bọn họ cứ khăng khăng nói ta xúc phạm thần linh, áp đặt tội danh cho ra, rạch mặt ta, đánh ta rất nhiều roi,...!còn nói ta không xứng với ngài, cho nên nhất thời mới nổi lên tà niệm."
Thần quân nhìn kỹ hắn, tựa hồ đang xác định tính thật giả của lời này.
Sở Tê kéo y phục che chân lại, tiếp tục nói: "Không phải ta cố ý muốn làm chuyện xấu."
Lúc này, Thần quân yên lặng rất lâu.
"Thôi." Thần quân đứng dậy, nói: "Cầm lấy bánh hoa, trở về ngủ đi."
"Chắc là mệt lắm." Sở Tê cắn bánh hoa, chậm chạp nói: "Cứu Cung Đại A, dây dưa với Ma Vực, còn phải bảo vệ con dân một phương.
Làm thần của nhiều người như vậy, hẳn phải rất mệt."
Vậy về sau chỉ cần làm thần của một mình ta là được rồi.
Hắn cười ngọt ngào, không hề quan tâm đến dục vọng chiếm hữu điên cuồng đột ngột trào ra từ trong mắt, lại bị hàng mi dài thấp thoáng che giấu đi rất nhanh.
...........................................!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Ta muốn toàn bộ ngươi!!
Thần quân: Đã biết..