Cuối cùng Sở Tê cũng thật sự chìm vào giấc ngủ.Sau khi mọi chuyện kết thúc, Thần quân thu bàn tay đặt trên trán Sở Tê về.
Sắc mặt y tái nhợt, tiêu hao một lượng lớn linh lực khiến y hơi mất sức.Thanh Thủy vội vàng tiến lên muốn dìu y, lại thấy y nhẹ nhàng phất phất tay, nói với Vô Vọng: "Đa tạ Tiên trưởng."Sau đó nói với Khô Hoằng: "Lại phải làm phiền ngươi rồi.""Ta đã biết chuyện." Khô Hoằng tiến lên, nói: "Nếu thật sự còn cách nào khác, hẳn ngài cũng sẽ không tìm ta."Thần quân cười khổ."Nhưng nếu ngài muốn ta hỗ trợ chữa trị cho hắn, thì ta muốn đưa ra một điều kiện trước.""Mời Y tiên nói.""Mưa dưới chân núi...!vẫn nên ngừng đi."Tầm mắt Thần quân chuyển qua Sở Tê, trong một thoáng không trả lời."Ta biết ngài tức giận trong lòng, chẳng qua việc đã tới nước này, vẫn đừng nên tự làm tổn hại âm đức thì hơn.
Dù ngài không nghĩ cho chính mình thì cũng phải tích lũy phúc báo cho tiểu đồ đệ của ngài chứ? Cớ gì nên nỗi này đây?"Thật ra Khô Hoằng nói không sai, Thần quân phẫn nộ ném mũ, giáng xuống mưa to sấm sét, trong vòng mười ngày nhất định sẽ khiến vô số người chết đuối.
Hiện giờ đang là giữa hè, tới vụ thu mà không thu hoạch được nữa thì sẽ lại chết đói vô số.Bá tánh trôi giạt khắp nơi, vào đông lại phải chết thêm vô số.Nam Đường diệt vong, cử quốc đại loạn, không có mười năm chiến tranh chỉ sợ khó ổn định, đến lúc đó tử thương không xuể.Cơn giận dữ tạo nghiệt này không biết sẽ tổn hại đến bao nhiêu phúc báo đây.Vô Vọng nói tiếp: "Việc cấp bách hiện tại vẫn là chữa khỏi vết thương cho hắn.
Ngài tha cho nhân gian một lần, bọn họ ắt vẫn ca tụng ngài, nhưng nếu lần này ngài thật sự quyết ý không đổi, chỉ sợ cứu thế một vạn năm cũng đều rơi vào lời bình giả nhân giả nghĩa.""Kẻ ác làm một việc thiện chính là buông dao mổ, lập địa thành Phật, người lương thiện làm một chuyện ác lại trở thành thế gian không dung thứ mà."Thần quân rủ hàng mi, Khô Hoằng nói tiếp: "Ngài nghe thử đi, âm thanh dưới chân núi đều là bọn họ cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, bọn họ đã biết sai rồi..."Mảnh đất này từng được y bảo hộ, những con dân này đều là tín đồ trung thành của y.
Khô Hoằng hiểu rõ, người làm việc thiện không thể làm được điều ác.Sắc mặt Thần quân càng tái hơn, y chậm rãi nói: "Không thể ngừng mưa.""Không ngừng, nhưng có thể nhỏ hơn chút.
Ngài xối 10 ngày mưa phùn, giáng 10 ngày sấm sét cũng đủ khiến bọn họ không dám tái phạm.
Chẳng lẽ ngài thật sự muốn giết người ư?""Nếu ngài như vậy, ta có thể không cứu hắn."Thần quân ngước mắt: "Ngươi có nắm chắc?""Tuy ta không cấy linh, nhưng chữa bỏng là chuyện nhỏ.
Ngài mà không tin ta thì cũng đã không gọi ta từ xa tới."Sấm sét trên không trung càng đáng sợ hơn, mưa lại lẳng lặng nhỏ dần, nhân gian hoảng hốt mà kính sợ.
Có người cảm kích, có người vẫn cứ không ngừng quỳ gối ăn năn trước tượng thần, một lòng thành kính.Bọn họ luôn tin rằng Thần quân Tư Phương sẽ không tàn nhẫn như vậy.Nhưng tiếng sấm cuồn cuộn vẫn khiến lòng người kinh hãi run sợ.Sở Tê sốt cao không ngừng, hôn mê khoảng ba ngày mới từ từ tỉnh lại.
Khắp người hắn đều nóng lên, nhưng lạ thay khi chỗ bị bỏng không hề đau.Hắn chậm rãi mở mi mắt nặng nề, lọt vào tầm mắt vẫn là xà nhà quen thuộc, là phòng sư phụ.Quay đầu sang, Thần quân đang dựa vào bàn nghỉ ngơi, nhìn qua dáng vẻ hơi mỏi mệt.Sở Tê đảo mắt, cẩn thận động đậy.Chắc hẳn Y tiên tới rồi, tay chân hắn đã được thay một lớp băng gạc mới, quan trọng nhất chính là chống bàn tay bỏng lên giường thế mà chẳng đau chút nào.Hắn ngồi thẳng dậy.Thần quân dựa bàn thoáng giật mình, mở bừng mắt, khi đầu lông mày ủ rũ đối diện với đôi mắt hắn mới thoáng giãn ra: "Tỉnh rồi sao.""Vâng..." Sở Tê định nói, lại phát hiện giọng mình khàn không thốt ra tiếng được.
Thần quân rót nước bưng tới cho hắn, nói: "Hiện tại em chưa thể xuống giường đi lại, có yêu cầu gì cứ nói với sư phụ, ta giúp em."Sở Tê nghe lời gật đầu, uống hết một chén, cổ họng dịu hơn rất nhiều: "Muốn nữa."Thần quân rót thêm chén thứ hai cho hắn.Ánh mặt trời ngoài cửa xán lạn, ấm áp mà không thiêu đốt người, trên giá có ít thảo dược đang được phơi.
Sở Tê uống nước trong chén y cầm, nhìn ra ngoài hỏi: "Dưới chân núi cũng nắng sao?""Chưa.""Sư phụ...!không thì ngài thu mưa về đi thôi."Người khác nói lời này còn dễ hiểu, đổi thành Sở Tê nói ra lại khiến y hơi khó tưởng tượng.Thần quân ngồi xuống trước mặt hắn, hơi ngạc nhiên: "Thế nào? Em muốn tha thứ cho bọn họ?""Vâng." Sở Tê nói: "Đừng vì ta mà hủy hoại thanh danh của sư phụ."Dáng vẻ này của hắn như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Thần quân sửng sốt trong giây lát, mới khẽ bật cười, nói: "Khó mà làm được.
Ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngừng mưa chẳng phải sẽ khiến họ cảm thấy ta thay đổi xoành xoạch sao? Thế thì sau này còn ai tin ta nữa?""Vậy ngài để mưa nhỏ chút, đừng khiến người chết đuối hết." Ánh mắt Sở Tê dừng trên ngón tay thon dài trắng nõn của y, nhẹ giọng nói: "Tay sư phụ...!không nên dính máu."Thiếu niên tóc dài rối tung, chỗ cổ phía dưới dung nhan tinh xảo cũng bị đốt thành một vết thương nhỏ, lúc này đang quấn băng gạc, tóc đen thấp thoáng tại nửa bên tai mỏng trắng phấn, xương tai tinh tế, khi hắn nói ra những lời này trông rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện lạ thường.Trong mắt Thần quân tràn ra ánh sáng dịu dàng: "Tiểu Thất cũng sẽ suy nghĩ cho sư phụ sao?"Sở Tê cong khóe miệng, cười ngọt ngào, nói: "Sư phụ rất tốt với ta, đương nhiên ta cũng muốn đối tốt với sư phụ."Hắn uống hết chén nước thứ hai, nói tiếp: "Không uống đủ."Thần quân rất săn sóc, đứng dậy rót chén thứ ba, bưng tới giữ cho hắn uống: "Vậy em tha thứ cho họ sao?"Sở Tê cúi đầu uống 'ừng ực' từng ngụm nước lớn trong chén như chú dê con, nghỉ ngơi một lát, lại nói: "Sư phụ mong ta tha thứ cho họ không?"Hắn thuận miệng thử, Thần quân vẫn chưa nghe ra, ngữ điệu nhu hòa: "Ta tôn trọng quyết định của em."Sở Tê sửng sốt một lúc, ánh sáng lại lần nữa tràn ra từ trong mắt."Sư phụ, hình như ngài thay đổi.""Hửm?""Khiến người ta càng thích hơn."Móng vuốt đã bị bọc thành bánh chưng của hắn vồ về phía Thần quân, lại đột nhiên bị đối phương đè bả vai xuống: "Đừng lộn xộn.""Ta không đau.""Vết thương vẫn còn đó, không đau cũng không được."Thần quân xụ mặt ấn chặt hắn xuống, như đang đè lại gà con nóng lòng muốn thử.
Mặc dù Sở Tê không đau, nhưng dù gì vết thương vẫn còn đó, không đủ sức lực, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, nói: "Y tiên chế thêm thuốc giảm đau mới sao?""Đúng vậy." Sau khi chắc rằng hắn sẽ không lộn xộn nữa, Thần quân buông lỏng tay, nói: "Nếu tỉnh rồi thì ăn chút gì trước đi, lát nữa còn phải uống thuốc.""Phải uống thuốc ấy ạ?""Tất nhiên là phải.""Đắng không ạ?"Nào có thuốc không đắng.
Thần quân dỗ hắn: "Uống xong có nước đường.""Có bỏ đậu vào không ạ?""Có thể bỏ vào.""Vậy muốn bỏ cả anh đào vào nữa.""Bây giờ lấy đâu ra anh đào cho em ăn?" Thần quân xoa đầu hắn: "Chỉ có quả khô thôi.""Vậy bỏ quả khô vào.""Được, bỏ vào."Thần quân quay lưng về phía cửa sổ, ánh nắng chiếu từ sau tới, quanh thân y như được mạ thêm tầng sáng mờ.
Dung nhan y tinh xảo, đai lông vũ tuột từ đầu vai xuống, tuy loạn nhưng thân thiết, tỏ rõ mối quan hệ chặt chẽ không bình thường với thiếu niên.Sở Tê nhìn không chớp mắt, trong lòng dần tràn ra cảm giác cực kỳ thỏa mãn, thể hiện rõ ở khóe môi không nhịn được cong về hai bên của hắn.Thần quân đang định đứng dậy cất chén, thấy khóe miệng hắn cong cong vừa ngốc nghếch vừa đơn thuần như vậy, trong lòng chợt động, tiến tới hôn lên khóe môi hắn.Môi y mềm mại lành lạnh, chạm vào khóe môi khiến Sở Tê khẽ giật mình.Hắn chu nơi được hôn lên theo bản năng, người nọ lại chỉ tập kích thoáng qua rồi rời khỏi, đôi môi dẩu về một bên của Sở Tê chưa kịp trở về nguyên dạng, bị y thu vào đáy mắt, khẽ cười thành tiếng.Sở Tê thấy y cười cũng cười theo.Lòng Thần quân mềm mại đến chìm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Em cười gì thế?""Sư phụ cười.""Sư phụ cười liên quan gì tới em?"Sở Tê hiếm khi bị hỏi đến ngẩn ngơ.Ánh mắt Thần quân càng mềm hơn, đang định nói gì đó, lại nghe thấy giọng Thanh Thủy vang lên bên ngoài: "Nghe nói Tiểu Thất tỉnh, ta đã hầm cháo."Hắn ta bưng tới, Thần quân tự mình nhận lấy, nói: "Vất vả rồi.""Không vấn đề." Thật ra đến giờ Thanh Thủy vẫn chưa rõ chuyện giữa hai bọn họ, nhưng hắn ta vẫn nhớ ánh mắt khi Sở Tê muốn giết hắn.Hắn ta không nhịn được nói: "Ngày đó sau khi chúng ta đánh nhau, ta nhớ rõ mình đã nhốt ngươi lại."Sở Tê nhìn về phía hắn ta, không thiết tha cũng chẳng xa cách, nói: "Minh Đạm đánh lén ta, hạ ám chỉ với ngươi."Thanh Thủy sửng sốt, Thần quân đã cất lời: "Ngươi đi xem Y tiên có gì cần hỗ trợ hay không.""Vâng."Hắn ta chần chờ lui ra, Sở Tê lại lần nữa đặt ánh mắt lên người Thần quân.Thần quân đặt khay xuống bên cạnh, cầm chén nhỏ múc cháo vào, nói: "Tới ăn thôi.""Sư phụ, Thanh Thủy có cáo trạng ta với ngài không?""Không.""Ngày đó ta muốn giết hắn ta, hắn ta không cáo trạng sao?""Tiểu Thất à." Thần quân khẽ thở dài một hơi, nói: "Sau này em không thể hành động cực đoan như thế.
Thanh Thủy không phải đứa trẻ hư, em không thể vì ý nghĩ của chính mình mà tự tiện giết người.""Thật ra ta không muốn giết hắn ta đâu." Sở Tê nói: "Nhưng lúc ấy ta bị thương, sợ đánh không lại nên đành phải hung dữ chút, như vậy mới nắm chắc chiến thắng.
Nếu ta thắng, ta sẽ không giết hắn.".
đam mỹ hàiThần quân nhướng mày, như tin mà cũng như không tin: "Thật sao?""Thật mà." Sở Tê thản nhiên nói: "Ta giết Thanh Thủy thì chắc chắn sư phụ sẽ đau lòng.
Ta không nỡ đâu.""Em không cần hoa ngôn xảo ngữ, tóm lại Thanh Thủy còn sống.
Lời của em không phải ta không tin."Sở Tê phồng má: "Ta nói thật mà."Thần quân mỉm cười, cầm muỗng khuấy cháo loãng, sau đó rũ mắt thổi nhẹ, đưa tới bên miệng hắn: "Về sau ta sẽ theo dõi em sát sao."Sở Tê há miệng ăn luôn, nói: "Ngài không sợ ta giam ngài nữa ư?""Ừ." Thần quân nhíu mày, do dự hỏi: "Em còn muốn...!đâm ta thêm lần nữa?"Sở Tê kinh hãi, vội vàng xua đôi tay như xác ướp: "Không không không đâu."Tay Thần quân run với biên độ rất khó phát hiện.
Y mím môi, lại khẽ mỉm cười: "Mau ăn thôi."Sở Tê tự nhận đuối lý, cũng không dám nhiều lời, vừa tiếp tục ăn cháo y đút cho, vừa lén quan sát vẻ mặt y.
Chợt thấy nụ cười của y nhạt đi, sắc mặt hơi mất tự nhiên, hắn suy ngẫm, hỏi: "Sư phụ...!ngài khó chịu sao?""Không." Thần quân lau miệng cho hắn, tiếp tục đút thức ăn, nói: "Sao thế?"Nếu khó chịu thì cũng nên là bản thân mình mới đúng.
Sở Tê lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều thêm nữa.Hắn ăn một hơi hết hai chén cháo loãng, bởi vì bị thương nên không thể không tiếp tục nằm xuống như kẻ tàn phế.Chỉ là lúc này không giống lúc trước, không chỉ có thuốc giảm đau tốt nhất khiến hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào, mà còn có người luôn bầu bạn bên cạnh hầu hạ hắn.Quan trọng nhất...!người hầu hạ hắn chính là Thần quân.Sở Tê vui vẻ xê dịch cơ thể.Ngón tay cầm chén của Thần quân hơi tái đi, y vững vàng đặt chén đũa lên khay, than một tiếng rất nhẹ, nói: "Không được lộn xộn.""Ờm." Sở Tê ngoan ngoãn nằm thẳng, nói: "Vậy khi nào ta mới có thể tiếp tục luyện công?""Chờ vết thương khỏi..." Thần quân ngừng một lát, mới hỏi: "Vội vã luyện công làm gì?""Bảo vệ sư phụ."Là bảo vệ sư phụ...!hay là vội vã báo thù? Thần quân không vạch trần hắn: "Hoa ngôn xảo ngữ."Sở Tê nổi giận, bàn tay chống lên mép giường: "Ta nói không phải!"Thần quân kiềm chế, dời bàn tay ra sau lưng, ngước mắt nhìn lướt qua hắn, nói: "Nằm yên."Sở Tê không tình nguyện nằm xuống, hung ha hung hăng nói: "Ngài tới đây."Thần quân đành phải đi về phía hắn: "Lại sao nữa vậy?""Phạt ngài.""Ồ?""Hôn ta."Thần quân cười như không cười, khẽ chế giễu: "Không tiền đồ."Cúi mình đặt lên mặt hắn một nụ hôn.Sở Tê hài lòng, bàn tay và cánh tay hắn bị bó thành cây gậy, không tiện ôm Thần quân, đành tiếp tục làm nhóc phế vật, nghiêm túc nói: "Không phải hoa ngôn xảo ngữ."Thần quân cười nhạt một tiếng từ âm mũi: "Ừ hử?""Là lời ngon tiếng ngọt ─── đó nhaaa."Dáng vẻ phát điên của Sở Tê cực kỳ giống một chú thỏ tai dài đang kéo tai liều mạng muốn chứng minh lòng chân thành mà không cách nào khả thi.Thần quân nhìn khuôn mặt đỏ bừng không biết vì giận hay xấu hổ của hắn.
Lát sau không nhịn được cười khẽ thành tiếng, y đè nặng tiếng nói, khe khẽ trêu chọc, ý tứ sâu xa: "Thì ra là...!lời ngon tiếng ngọt, ấy à...".