Màn tra tấn dài dằng dặc rốt cuộc cũng kết thúc, A Tiện mơ hồ cảm thấy gã đàn ông rời đi, cậu thở phào một hơi thật dài.
Quả nhiên mạng cậu rất cứng nên vẫn còn sống.
Nhưng có lẽ cách cái chết cũng chẳng còn xa nữa.
Từng đợt gió lạnh chui vào lỗ chân lông A Tiện khiến cậu run lập cập.
A Tiện mò mẫm trong bóng tối muốn tìm lại quần mình.
Cánh tay khẳng khiu như sào trúc của cậu quờ quạng khắp phía, rốt cuộc tìm được quần bên tay phải.
Cậu kéo mấy lần, bất đắc dĩ phát hiện quần đã rách bươm nên đành phải đắp tạm lên đùi, tựa như làm vậy sẽ giảm bớt thống khổ do cái lạnh mang đến.
Trong lúc sờ soạng cậu mò thấy một vệt ướt sũng trên bắp chân mình.
Cậu quệt chất lỏng kia đưa lên mũi ngửi.
Là máu.
Bị thương sao? A Tiện cẩn thận nhớ lại, hình như là vậy, đêm qua dao găm của gã kia đâm sâu vào chân cậu nhưng vì quá lạnh nên cậu gần như mất hết cảm giác, chỉ thấy cơn đau thoáng qua rồi biến mất.
Xem ra cậu quá ngây thơ rồi.
Vết thương này rất có thể lấy mạng cậu.
Cậu không dám chậm trễ mà bứt vội mấy cây cỏ dại mọc ở góc tường bỏ vào miệng nhai nát bôi lên chân, sau đó chật vật ngồi dậy trùm quần rách lên.
Giờ cậu không cử động được nên chỉ có thể làm vậy thôi.
Sau đó cậu rã rời nằm phịch xuống đất ngủ mê man.
Ngày mai phải ăn bánh bao xá xíu......!
Đây chính là động lực để cậu sống tiếp.
"A Tiện!"
Chẳng biết qua bao lâu, một giọng nói chui vào đầu A Tiện.
Ai đang gọi cậu?
A Tiện muốn mở mắt ra nhưng không được.
Cậu nắm chặt tay phải, phát hiện mấy trăm tệ vẫn còn, thế là yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Hình Chính Hạo gọi 120 đưa người vào bệnh viện.
Đám người đã vào phòng mổ mà anh vẫn còn sợ hãi.
Đây thật sự là cảnh tượng cả đời khó quên của anh!
Mặt đất loang lổ máu đông, trên chân thiếu niên là vết dao sâu hoắm, còn trên đùi cậu là những vệt chất lỏng đáng xấu hổ đã khô cạn.
Thiếu niên nằm đó, co ro trong góc vắng như ngăn cách với cả thế giới.
Quần cậu quấn quanh chân bị máu nhuộm đỏ một nửa, cậu nhắm nghiền mắt, lồng ngực gầy nhom phập phồng rất nhẹ, có vẻ như sắp chết tới nơi.
Khi đó trong đầu Hình Chính Hạo trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất —— Cứu cậu!
Hiện giờ anh đứng ngoài cửa phòng mổ, vừa trấn tĩnh lại đôi chút.
Chẳng biết từ lúc nào Hình Lệ Lệ đã đứng sau lưng Hình Chính Hạo, lí nhí gọi: "Anh......"
Hình Chính Hạo quay đầu lại.
Hình Lệ Lệ thấy đôi mắt anh mình vằn vện tơ máu thì không khỏi đau lòng: "Anh về nghỉ đi, ở đây để em canh cho."
Hình Chính Hạo lắc đầu: "Em về đi, anh ở đây được rồi."
Hình Lệ Lệ khăng khăng: "Anh, cậu ấy đã cứu em, anh để em yên tâm một chút đi......"
Cô biết người nằm trong kia đã gặp chuyện gì, biết tất cả.
Chính vì vậy nên khi được anh trai đưa về phòng bệnh cô vẫn bứt rứt không yên.
Thiếu niên mười bảy tuổi kia vì ba trăm tệ cô cho đã phải trả giá như thế nào!
Hình Chính Hạo nói: "Chuyện đã xảy ra chúng ta không cách nào vãn hồi được, chỉ có thể đền bù thôi.
Đây không phải lỗi của em, A Tiện......!cũng chẳng trách em đâu."
Lúc này anh chỉ cảm thấy đứa nhỏ A Tiện này thật quá khổ.
Mười bảy tuổi, khi anh mười bảy tuổi, à không, phải nói là hầu hết mọi người khi mười bảy tuổi đều không phải chịu đựng sự đau khổ này.
Lúc vào viện, bác sĩ nói cậu bị sốt cao và viêm phổi, nếu đến muộn hơn chút nữa thì sẽ không cứu được.
Một mình cậu ngủ trên nền xi măng bao nhiêu ngày rồi? Từ khi rời nhà anh vẫn luôn ngủ ngoài đường sao? Một cậu bé vị thành niên lang thang giữa thành thị phồn hoa, đói rét, ốm đau, tịch mịch, cậu đã sống ra sao?
Đêm qua cậu cảm thấy thế nào khi nhận ba trăm tệ của em gái anh, lại dùng tâm tình gì để chịu đựng mọi nỗi đau khổ kia?
Hình Chính Hạo không hề hay biết rằng đây là chuyện hết sức bình thường với A Tiện, chẳng qua lần này anh mới thấy mà thôi.
Hình Chính Hạo bỗng nhiên có một khát khao cực kỳ mãnh liệt, anh muốn thiếu niên này thoát khỏi cuộc sống trước đây!.