Hôm nay Hình Chính Hạo lại trực ca đêm, bỗng nhiên anh nhận được điện thoại nói có một thiếu niên quấy rối khách hàng trước cổng nhà nghỉ của bọn họ, thế là anh vội vàng cùng đồng nghiệp đi xử lý.
Cảnh sát đại lục phụ trách mọi việc chứ không phân công rõ ràng.
Càn quét tệ nạn, bài trừ ma túy, giải quyết tranh chấp này nọ đều phải làm.
Đến nhà nghỉ, Hình Chính Hạo lại phát hiện kẻ quấy rối khách hàng kia là một người không thể nào quen thuộc hơn.
Còn nghe thấy câu lúc trước anh từng nghe: "Vừa rẻ vừa an toàn, làm bao nhiêu cũng không mang thai, muốn thử không?"
Cảnh sát hùng hổ ập vào, A Tiện ngẩng đầu nhìn, thế mà lại gặp người kia, nhưng cũng tốt thôi, anh ta vốn ghét mình nên cũng dễ làm việc hơn.
Thế là A Tiện phớt lờ bọn họ rồi tiếp tục quấy rối.
Quả nhiên cậu bị lôi tới xe cảnh sát.
Đêm nay có chỗ ngủ rồi.
A Tiện lén ngáp một cái.
Chuyện là mấy ngày trước lại đến cuối tháng, cậu lê thân thể rã rời từ công trường về nhà.
Lần này chủ thuê nhà không đôi co với cậu nữa mà ném hết đồ đạc của cậu ra ngoài như vứt rác.
A Tiện vội vàng chạy tới cười cầu hòa, "Đây không phải chủ thuê nhà đại nhân sao, ai chọc ngài tức giận vậy?"
Chủ thuê nhà là một ông chú mặt mày dữ tợn, thấy cậu về liền chào hỏi bằng một bãi nước bọt phun lên mặt cậu: "Đồ con gái điếm, ông thư thả cho mày lâu lắm rồi đấy, tiền thuê nhà đâu?"
"Thì tại chưa gom đủ mà......" A Tiện tiếp tục cười đon đả.
"Thế thì cút!"
"Chú à, cháu ở đây mười mấy năm rồi, mấy ngày nay cháu không có khách, chú nhìn xem......"
"Mả mẹ nó, con của gái điếm sinh ra đúng là tiện nhân, đê tiện y như mẹ nó vậy!" Đại hán lại mắng một câu rồi tiện tay ném món đồ tiếp theo vào A Tiện.
Trán A Tiện đau nhói, vừa ướt vừa tanh, sờ lên quả nhiên chảy máu.
Mẹ, ông ta có biết bây giờ tiền khám bệnh đắt lắm không, lần trước cậu hôn mê bị đưa vào bệnh viện còn nợ rất nhiều tiền, giờ vẫn chưa trả đủ cho người ta đâu.
Thôi kệ, dù sao còn nợ ông ta hai trăm tệ tiền thuê nhà, còn tiền nợ Hình Chính Hạo cũng phải rất lâu mới trả xong, cậu chẳng dư dả đến mức đi thuê phòng khác.
Đi thôi, đi thôi.
Phòng trọ là thứ dành cho loại người như cậu sao?
Lẽ ra cậu phải ngủ trong ống cống bê tông, trong bãi rác, chết ở núi rừng hoang vắng, sau đó bốc mùi phân hủy trở về với tự nhiên.
A Tiện luôn tưởng tượng đời mình như thế.
Rồi cậu sẽ giống như những gái bán hoa hết thời, già nua không ai chơi, bưng gạch cũng không nổi.
Chỉ là đến sớm trước hạn mà thôi, chẳng có gì to tát cả.
Nghĩ vậy cậu liền thấy nhẹ nhõm hơn.
A Tiện lặng thinh xoa xoa vết thương, liếm sạch máu trên tay rồi ngồi xổm xuống nhặt lại đồ đạc của mình bị ném ra.
Cậu có một cái túi nhỏ màu đỏ trắng xanh, một tấm chăn sờn, một cái chiếu rơm rách bươm, một hộp cơm bằng thiếc móp méo, còn có mấy món đồ chơi lúc nhỏ, nhìn thế nào cũng giống tên ăn mày.
A Tiện vừa kiểm kê tài sản của mình vừa lấy khổ làm vui nghĩ thầm.
Thế là cậu ngủ trong hẻm nhỏ mấy đêm liền, đã đau lưng lại còn bị trộm mấy tệ.
May mà cậu giấu tiền khắp nơi trên người nên bị trộm một chỗ cũng không tổn thất quá lớn.
Nhưng mỗi ngày đều như vậy cũng không chịu nổi, thế là A Tiện nghĩ ra một cách, cậu quyết định đến "ngủ ké" nhà nghỉ.
Rõ ràng bây giờ tốt hơn nhiều, A Tiện có thể đến đồn cảnh sát ngủ, còn được ăn cơm miễn phí nữa.
Nhưng ——
"Sư huynh, em biết đứa nhỏ này, trường hợp này bình thường cũng không cần bắt về đồn, nể mặt em một lần nhé, em sẽ dẫn cậu ta đi." Hình Chính Hạo bỗng nhiên nói với người lái xe.
"Sao cậu lại quen loại người này hả!" Người lái xe tức giận trừng Hình Chính Hạo rồi lại trừng A Tiện, "Lần sau thì coi chừng! Lần này nể mặt cậu đấy." Câu trước là nói với A Tiện, câu sau tất nhiên là nói với Hình Chính Hạo, A Tiện không tự luyến đến mức nghĩ rằng cảnh sát lại nể mặt mình.
Xuống xe, cảnh sát kia lái xe đi.
Theo lý mà nói thì Hình Chính Hạo đã giúp A Tiện một đại ân, nhưng A Tiện lại tức giận: "Anh muốn làm gì! Đêm nay lại không có chỗ ngủ rồi."
Hình Chính Hạo nhìn A Tiện, phát hiện cậu tiều tụy hơn trước nhiều.
"Tôi mới phải hỏi cậu muốn làm gì chứ, bị giam vui lắm à."
"Tốt nhất là anh giam tôi lại đi, nếu không tôi cũng chẳng biết mình sẽ còn làm chuyện gì đâu."
Hình Chính Hạo nghiêm túc dò xét A Tiện, phát hiện bộ đồ cậu mặc vẫn là bộ mấy ngày trước, tay xách túi vải bạt ba màu, sực nhớ ra cậu từng nói nợ tiền thuê nhà nên hiểu ngay cớ sự, "Cậu không có chỗ ở chứ gì?"
A Tiện rụt lại, cảnh sát này sao thông minh quá vậy.
"Ai nói, anh mới không có chỗ ở, ông đây có nhé!"
"Vậy sao cậu đem theo hành lý?"
"Tôi......"
Hình Chính Hạo thở dài, "Cậu đi theo tôi."
A Tiện cũng không sợ, cậu chỉ có thân thể tàn tạ này thỉnh thoảng còn dùng được, ngoài ra chẳng có gì để lừa gạt nên đi đâu cũng không sợ.
Cậu yên lặng theo sau Hình Chính Hạo, với trực giác lâu năm kiếm sống bằng nghề này của mình, cậu cảm thấy Hình Chính Hạo muốn......!muốn gì nhỉ? Nhìn bóng lưng quang minh lẫm liệt của anh, A Tiện nhất thời không nghĩ ra anh muốn làm gì.
Đi chưa bao lâu thì họ tới trước một chung cư cao tầng, Hình Chính Hạo im lặng dẫn cậu vào thang máy.
Đây là lần đầu A Tiện đi thang máy quái quỷ này nên hoảng sợ đến nỗi chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố dựa vào tường không để lộ ra.
Hình Chính Hạo buồn cười nhìn cậu.
Sợ đi thang máy sao?
Đi tới cửa, A Tiện vẫn còn chóng mặt, Hình Chính Hạo lấy chìa khoá ra mở cửa.
"Phòng tắm ở bên này, tắm trước đi, tôi còn bận việc, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trước nhé." Nói xong anh chỉ vào chiếc giường trong phòng ngủ.
"Anh......"
A Tiện vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
"Tôi còn đang trực đêm, mười hai giờ sẽ về." Hình Chính Hạo nhìn đồng hồ, đã mười một giờ.
Sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà mở cửa đi ngay.
A Tiện sợ ngây người.
Cậu vờ như không quen anh là vì cảm thấy anh không muốn để ai biết mình có dính dáng với một trai bao đã ngủ với người khác hơn trăm lần, thế mà chính miệng anh nói quen cậu, hơn nữa còn đưa cậu xuống xe cảnh sát rồi dẫn cậu về nhà!
Người này muốn làm gì?
"Thôi kệ." A Tiện tự nhận đầu óc mình rất nhỏ không nghĩ được nhiều như vậy, vả lại nghĩ nhiều sẽ đói nên tốt nhất là đừng nghĩ, cậu lấy từ túi hành lý ra bộ đồ sạch sẽ và có thể diện nhất đi vào phòng tắm.
Mới vặn một cái thì nước từ vòi hoa sen ào ào trút xuống khiến A Tiện hét to một tiếng, vô thức tránh đi.
Sau đó xúc cảm ấm áp lướt trên da cậu như ánh nắng tháng Ba.
Ấm áp khiến người ta muốn rơi lệ.
Đã bao lâu rồi......!cậu chưa được tắm nước nóng?
Khi Hình Chính Hạo ngáp dài mở cửa thì bóng tối tĩnh mịch đập vào mắt anh.
Cậu đi rồi à? Sao trong nhà hệt như chưa từng có người này xuất hiện vậy?
Hình Chính Hạo bật đèn, trên giường chẳng có ai.
Trên giường trống trơn nhưng dưới đất có người.
Nam nhân đã làm cảnh sát hình sự lâu năm suýt nữa thì phát bệnh tim.
"A Tiện!"
Hình Chính Hạo vọt tới bên cạnh A Tiện lay mạnh.
"Ừm......!Anh về rồi à?" A Tiện mơ màng hé mắt ra.
Chỉ là......!ngủ thiếp đi thôi sao?
Hình Chính Hạo ngây ngốc một hồi mới nhận ra mình bị hớ, "Ừm, không có gì, sao không ngủ trên giường?"
A Tiện lặng thinh, cậu bẩn như vậy......!Trước đây có một số người ngoại trừ làm chuyện kia thì không cho cậu lên giường.
"Lên ngủ đi, nằm dưới sàn hơi đất không tốt cho sức khỏe."
"......!À."
A Tiện lồm cồm bò lên giường, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ ngay.
Hình Chính Hạo bật cười rồi vào phòng tắm.
Khi Hình Chính Hạo đi ra thì A Tiện lại không thấy đâu nữa.
Rõ ràng không nghe tiếng đóng cửa, chắc cậu vẫn chưa ra khỏi nhà đâu.
Hình Chính Hạo sắp chui xuống gầm giường tìm thì chợt nghe trên giường có tiếng sột soạt.
Hình Chính Hạo vội vã đứng dậy vén chăn lên, người vẫn còn đó nhưng vì co rúm lại nên nhỏ hơn cả cái gối, vì vậy anh mới tưởng cậu không có ở đây.
Người đã lớn như thế mà sao co lại được đến mức này? Hình Chính Hạo nhìn vóc dáng A Tiện gần như là da bọc xương.
Anh sửa lại tư thế ngủ bào thai của cậu rồi mới nằm xuống tắt đèn đi ngủ..