"Ăn cơm chưa?" Lý Trăn Nhiên hỏi.
Trong giây lát, Lý Trăn Nhược quyết định dọn dẹp cõi lòng đầy tơ vò của mình, nắm chặt tay anh, nói: "Chưa.
Bố anh thế nào rồi?"
Lý Trăn Nhiên kéo cậu đứng lên, ngồi xuống ghế của mình rồi mới đỡ eo Lý Trăn Nhược cho cậu ngồi lên đùi mình.
Hành động có chút không được tự nhiên, nhưng thôi, cũng chẳng có gì là không tự nhiên cả.
Lý Trăn Nhược đã sớm quen ngồi trên đùi anh rồi.
Tay Lý Trăn Nhiên mò mẫm eo Lý Trăn Nhược, anh nói: "Không sao rồi.
Ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày là được."
Cậu hỏi anh: "Sao anh lại quay về?"
Lý Trăn Nhiên: "Ở bệnh viện có người chăm sóc, không cần tôi trông đêm.
Anh cả và lão Tam cũng đến rồi."
Lý Trăn Nhược: "Vậy thì tốt."
Lý Trăn Nhiên đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn anh, không hiểu ra sao.
Anh ngửa đầu, trong mắt có ý cười, "Bố tôi nói có đứa nhỏ đã cứu ông trong thang máy.
Lúc đầu còn giả vờ không quen biết ông, sau thấy ông phát bệnh thì lại biết ông là ai."
Lý Trăn Nhược giả vờ xấu hổ, "Không phải vì đi chung thang máy nên lo lắng sao? Tôi sợ ông ấy nghi ngờ quan hệ của hai chúng ta."
"Quan hệ gì?" Lý Trăn Nhiên siết chặt eo cậu.
Lý Trăn Nhược nhẹ nhàng cọ mặt anh, "Quan hệ chủ nhân và thú cưng không phải sao?"
Một câu hai nghĩa, cậu biết Lý Trăn Nhiên sẽ cho mình một đáp án vừa lòng.
Anh "ừm" một tiếng, "Biết là tốt.
Có một số việc chủ nhân phải bận tâm, làm sủng vật thì chỉ cần khiến chủ nhân vui vẻ là được, biết chưa hả?"
Lý Trăn Nhược trợn trắng mắt, miệng lại rất ngoan đáp: "Biết ạ, chủ nhân."
Lý Trăn Nhiên kéo vòng cổ trên cổ cậu, "Đi thôi, đưa cậu đi ăn tối.
Muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được, miễn không phải thức ăn cho mèo." Lý Trăn Nhược đáp.
Lý Trăn Nhiên bảo tài xế về trước.
Anh tự mình lái xe, chở Lý Trăn Nhược đi loanh quanh không mục đích.
Thấy ven đường có một quán ăn người xếp hàng rất đông, Lý Trăn Nhược chỉ tay vào đó, bảo: "Ăn ở kia đi."
Lý Trăn Nhiên không có ý kiến, tìm một chỗ gần đó để đỗ xe, rồi cùng cậu đến quán ăn.
Trước khi xuống xe, Lý Trăn Nhiên cởi áo khoác và tháo cravat, cởi bớt cúc cổ áo sơ mi, xắn tay áo lên.
Thời điểm cuối ngày mùa hè cũng gần 30 C.
Bình thường, anh đều ở nơi có điều hòa, bây giờ ở ngoài đường thế này lại cảm thấy mình mặc quần áo dày quá.
Mà Lý Trăn Nhược chỉ mặc mỗi cái áo phông và quần thể thao, nhìn cứ như học sinh.
Lúc Lý Trăn Nhiên xắn tay áo, Lý Trăn Nhược bỗng thấy anh quyến rũ chết đi được.
"Đi." Anh vỗ nhẹ lên đầu cậu, mở cửa xuống xe.
Vừa rồi chỉ là nhìn qua, Lý Trăn Nhược thấy bên ngoài quán ăn người xếp thành hàng rất đông.
Nhưng không biết người ta bán cái gì, giờ vào quán mới biết là bán tôm hùm đất sốt cay.
Hai người lấy số, hỏi nhân viên phục vụ mới biết phải chờ nửa tiếng mới có đồ ăn.
Lý Trăn Nhược hơi do dự, ngoài trời thực sự quá nóng.
Mà Lý Trăn Nhiên có vẻ chẳng cảm thấy nóng, ngồi xuống một cái ghế nhỏ.
Cảm giác này rất vi diệu.
Nếu như là trước đây, đánh chết Lý Trăn Nhược cũng không tin sẽ có ngày mình cùng Lý Trăn Nhiên xếp hàng đợi một bữa tôm hùm sốt cay ở một quán ven đường.
Ăn thì ngon thật nhưng là nhờ người đi mua hộ, chứ cậu chẳng dỗi hơi đến đây xếp hàng nửa tiếng, càng đừng nói đến Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên bỗng vươn tay nắm lấy tay cậu.
Lý Trăn Nhược không khỏi khẩn trương, dáo dác nhìn xung quanh xem có ai chú ý đến hai người không.
Lúc này, những người đang xếp hàng không nói chuyện phiếm với nhau thì cũng cúi đầu nghịch điện thoại.
Chẳng có ai để ý đến hai người họ cả, mặt cậu hơi nhăn một chút nhưng vẫn thản nhiên nắm lấy tay anh.
Hai người không nói lời nào, lặng lẽ ngồi nắm tay nhau.
Cho dù là mối tình đầu, Lý Trăn Nhược cũng chưa từng dính người đến thế.
Đợi gần mười phút, một cặp nam nữ đi qua, hình như là sinh viên đại học.
Lúc đi ngang qua cậu, chàng trai dừng chân lại.
Còn cô gái tiếp tục đi tìm nhân viên lấy số.
Chàng trai kia quay đầu lại nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược cũng ngẩn ra.
Hai người mắt đối mắt.
Cậu trai kia gầy gò, dung mạo thanh tú, da trắng nõn, mặc áo sơ mi kẻ caro và quần bò.
Nhìn rất nhã nhặn, thuận mắt.
Cậu ta nghi hoặc nhìn Lý Trăn Nhược, mà trái tim trong lồng ngực cậu đập bình bịch.
Vừa thấy cậu ta, Lý Trăn Nhược suýt nữa không nhịn được đứng lên.
Khi chuẩn bị đứng dậy, cảm giác tay mình bị Lý Trăn Nhiên siết chặt hơn.
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn anh.
Lông mày anh nhíu lại, cậu mới tỉnh táo lại.
Lúc này, cô gái đi cùng chàng trai đã lấy số xong và quay lại.
Cô ấy nói giỡn mấy câu rồi kéo tay cậu ta đến bàn bên cạnh ngồi.
Hai người kia rời khỏi tầm mắt Lý Trăn Nhược, cậu nghe thấy Lý Trăn Nhiên thì thầm bên tai: "Quen biết?"
Lý Trăn Nhược ngơ ngác lắc đầu.
Lý Trăn Nhiên: "Vậy cậu nhìn cái gì?"
Nghe ra anh đang không vui, cậu vội nói: "Tôi chỉ cảm thấy...!cậu ta không phải người."
Lời này là nói mò, chủ yếu là để chuyển sự chú ý của Lý Trăn Nhiên.
Vừa nãy đúng là có hơi lạ, tim đập nhanh là vì Lý Trăn Nhược thấy được có một sự hấp dẫn kỳ lạ giữa cậu và chàng trai kia.
Trong mấy giây, cậu còn tưởng mình nhất kiến chung tình với cậu ta cơ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì có chút không đúng.
Loại hấp dẫn kia là hấp dẫn về cơ thế chứ không phải tinh thần, hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của bản thân.
Lý Trăn Nhược thấy rất kỳ quái, có lẽ lúc nào đó cậu phải hỏi Hạ Hoằng Thâm mới được.
Lý Trăn Nhiên bị cậu di dời lực chú ý thành công, "Không phải người?"
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Chắc là đồng loại của tôi.
Nếu có gặp lại thì anh cẩn thận chút."
Lý Trăn Nhiên không biết nghĩ gì trong lòng, không thèm đáp lại cậu.
Đứng đợi nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt hai người bọn họ.
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống cầm thực đơn xem qua, hỏi phục vụ: "Mèo có thể ăn tôm hùm đất không?"
Lý Trăn Nhược đang dùng giấy lau mặt bàn, ngừng lại nhìn anh, lại thấy anh hình như khá cân nhắc chuyện này.
Nhân viên phục vụ ngẩn người, đáp: "A, chắc là được? Không phải mèo thích ăn cá sao? Tôm với cá giống nhau mà."
Lý Trăn Nhiên nghĩ một chút rồi cảm thấy hình như có lý, nói: "Xào, hấp, mỗi loại một cân."
Hai người ăn uống no rồi cặp nam nữ gặp lúc xếp hàng mới vào ăn.
Họ ngồi ngay sau lưng Lý Trăn Nhiên, cách có một bàn.
Lý Trăn Nhược vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm mắt với chàng trai đối diện.
Cậu ta không nhìn sang chỗ khác, chỉ nhìn mình Lý Trăn Nhược cậu.
Lý Trăn Nhược không dám nhìn cậu ta quá lâu.
Nếu Lý Trăn Nhiên phát hiện, anh sẽ không vui.
Về đến nhà họ Lý, Lý Trăn Nhược biến thành mèo trong xe.
Quần áo rơi xuống được Lý Trăn Nhiên gấp gọn lại, lát nữa mang lên phòng.
Cậu theo anh vào phòng khách, thấy Ôn Thuần và dì Vương đang ở phòng ăn nói chuyện.
Dì Vương thấy anh về, đứng lên nói: "Hôm nay con đưa ông chủ đi bệnh viện à?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu.
Lý Trăn Nhược thò đầu ra cạnh chân anh, thấy rõ vẻ mặt lo lắng của dì Vương.
"Sao lại phát bệnh trong thang máy chứ." Dì Vương thở dài.
Lý Trăn Nhiên bảo: "Chắc là do gặp sự cố thang máy nên phát bệnh.
Nhưng mà không sao đâu, dì đừng lo lắng quá."
"Aizz." Dì Vương lắc đầu, "Lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng yếu đi." Không biết dì đang nói Lý Giang Lâm hay đang nói chính dì nữa.
Ôn Thuần ngồi ở bàn ăn cầm cốc nước trên tay, lúc này cũng đứng lên hỏi: "Nghe nói người cứu ba là trợ lý mới đến?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu: "Ừ."
Ôn Thuần tò mò hỏi: "Sao trước đây không thấy?"
Lý Trăn Nhiên: "Mới đến, còn đang trong thời gian thử việc."
Ôn Thuần: "Ồ..." Cô chú ý đến con mèo bên chân anh, mỉm cười vẫy tay gọi: "Đoàn Tử."
Lý Trăn Nhược muốn giơ chân quơ quơ với cô.
Nhưng chân nhấc được nửa đường thì thấy không hợp lý, nên túm lấy ống quần Lý Trăn Nhiên, ra vẻ sợ sệt, úp mặt lên chân anh.
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, nói với dì Vương và Ôn Thuần: "Tôi lên phòng trước."
Lý Trăn Nhược chạy biến, phi lên tầng trước.
Sáng hôm sau, Lý Trăn Nhược trở mình, vô tình vung vuốt mèo đánh lên mặt Lý Trăn Nhiên, thành công khiến anh tỉnh giấc.
Lý Trăn Nhiên mở mắt, nhấc tay bắt được chân cậu.
Anh làm bộ muốn ném mèo xuống giường, rồi cầm lên hôn khẽ một cái.
Lý Trăn Nhược mơ màng mở mắt.
Ánh mắt chưa tan cơn ngái ngủ, lấy chân cọ mắt.
Lý Trăn Nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho bệnh viện hỏi tình hình của Lý Giang Lâm.
Lý Trăn Nhược xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra đã biến thành một thanh niên trần như nhộng.
Cậu đi đến bên giường, ngồi xuống khoanh chân lại, hỏi: "Bố thế nào rồi?"
Lý Trăn Nhiên ném điện thoại sang một bên, dựa lưng vào đầu giường, nhìn cậu hỏi: "Gọi thân thiết vậy?"
Đầu óc Lý Trăn Nhược chưa tỉnh táo hẳn, nghe anh hỏi vậy thì phản ứng rất nhanh.
Cậu nhào về phía anh, hai tay ôm cổ anh, môi gần chạm vào môi anh, nói: "Vậy tôi nên gọi thế nào? Gọi là 'ông' chắc?"
Lý Trăn Nhiên vuốt nhẹ eo cậu, "Chẳng lẽ cậu muốn gọi tôi là 'bố'?"
Không biết xấu hổ! Cậu thầm mắng, trước đây có mù mới cho rằng anh đoan chính, ngoài miệng thì nói: "Nói cái gì vậy!"
Nói xong, cậu hôn lên môi Lý Trăn Nhiên.
Chẳng hiểu sao chuyện lại phát triển thành cảm xúc mãnh liệt sáng sớm.
Lý Trăn Nhược dặn lòng phải cẩn thận chút, đừng để Lý Trăn Nhiên hoài nghi.
Cứ đổi trắng thay đen suốt, lâu dần anh nhất định sinh nghi.
Có lẽ anh đã sớm nghi ngờ nhưng mà lại giấu nó rất kỹ, không để cậu nhìn ra.
Lý Trăn Nhược thở hổn hển, trán ướt mồ hôi tựa lên vai Lý Trăn Nhiên, hai tay ôm eo anh.
Lý Trăn Nhiên: "Bố tôi muốn gặp cậu."
Lý Trăn Nhược theo phản xạ muốn nói "Bố muốn gặp tôi làm gì?".
Nhưng chữ 'bố' kia biết là không thể nói ra miệng nên đành sửa: "Ông muốn gặp tôi làm gì?"
Anh nở nụ cười, lồng ngực rung lên, véo mặt cậu: "Gặp cháu nội chứ làm gì nữa."
Da mặt cậu có dày nữa cũng không khỏi có chút ngượng ngùng.
Cậu ôm mặt nói: "Nhỡ may ông hoài nghi thì sao?"
"Có thể làm sao được." Lý Trăn Nhiên nói, "Không cần lo lắng."
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn anh.
Nét mặt bình tĩnh, dường như chẳng để ý chuyện Lý Giang Lâm biết con mình dây dưa với đàn ông.
Lý Trăn Nhiên đã đứng dậy, vỗ đầu cậu một cái: "Con trai, đi tắm đi.
Lát nữa tới bệnh viện với bố."
Lý Trăn Nhược biết mình nói sai một lần sẽ bị anh trêu chọc rất lâu.
Cậu cũng muốn mặt dày gọi anh một chữ 'bố' nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.
Vì chữ 'bố' ấy khiến cậu nhớ Lý Giang Lâm, chỉ có thể nhịn sự giận dỗi xuống.
Ra khỏi nhà họ Lý là một con mèo, đặt chân vào bệnh viện là thanh niên tuấn tú.
Nhưng quần áo vẫn là bộ đồ hôm qua.
"Tại cậu để quần áo ở công ty hết mà." Lý Trăn Nhiên thản nhiên như không, "Cậu mà mặc đồ của tôi, bố tôi liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra."
Lý Trăn Nhược cầm cái áo phông ngửi, vẫn còn ngửi thấy mùi tôm hùm đất hôm qua.
Lý Giang Lâm ở phòng bệnh VIP, có bác sĩ chuyên môn và bảo vệ phụ trách nên người nhà không ở lại chăm cũng chẳng sao.
Lý Trăn Nhiên gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào.
Lý Trăn Nhược đứng ngoài cửa, dựa lưng vào tường đợi anh.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên mở cửa nói với cậu: "Vào đi."
Lý Giang Lâm đã dậy, ngồi dựa lưng trên giường, tinh thần không tệ.
Lý Trăn Nhược đi vào, lễ phép khom lưng gọi: "Ông Lý."
Lý Giang Lâm đáng giá cậu một lúc, cười một cái: "Cháu là trợ lý của Lý Trăn Nhiên?"
Lý Trăn Nhược vội đáp: "Cháu còn đang thực tập, chưa trở thành trợ lý chính thức của Nhị thiếu ạ."
Lý Giang Lâm hỏi: "Cháu tên là gì?"
Lý Trăn Nhược liếc Lý Trăn Nhiên một cái, đáp: "Jason ạ."
Lý Giang Lâm: "Tên tiếng Trung cơ."
Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu, hận không thể xông tới bóp chết Lý Trăn Nhiên, cắn răng nặn cái tên: "Cháu tên Lý Đoàn."
Lý Giang Lâm không khỏi nhíu mày: "Chữ 'đoàn' nào?"
Lý Trăn Nhược đáp: "'Đoàn' trong 'đoàn kết' ạ."
Lý Giang Lâm nghe vậy cười một tiếng: "Người nhà cháu muốn cháu đi lính sao?"
Lý Trăn Nhược cám ơn trời đất vì Lý Giang Lâm không nghĩ đến trong nhà có một con mèo tên Đoàn Tử.
Cậu cười khổ, đáp: "Chắc là thế ạ, bố cháu chưa kể với cháu bao giờ."
Lý Giang Lâm nhìn cậu, hỏi tiếp: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn có vẻ vẫn còn nhỏ."
Lý Trăn Nhược: "Cháu 19 tuổi ạ."
Lý Giang Lâm: "Trông cứ như học sinh cấp 3 ấy.
Mới 19 mà đã đi làm rồi, cháu không học đại học à?"
Càng nói càng lộ, Lý Trăn Nhược không phải không biết bịa cho mình một cái thân phận.
Nhưng cậu sợ bịa nhiều quá, Lý Giang Lâm điều tra một cái là biết có vấn đề.
Thế mới nói, nói dối một câu là phải nói dối thêm cả chục câu nữa.
Đúng là khổ mà!
Lý Trăn Nhiên lúc này mở miệng nói: "Cậu ấy vừa học đại học vừa thực tập, hiện đang nghỉ hè."
Lý Giang Lâm gật đầu.
Còn ông có tin hay không thì chẳng biết được.
Tay ông chống lên đệm giường, muốn đổi một tư thế thoải mái hơn..
Lý Trăn Nhược tiến lên đỡ ông.
Ông vỗ vào tay cậu cảm ơn, sau đó ra hiệu Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược ngồi xuống, không cần đứng nói chuyện.
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống cạnh giường, nói: "Cậu ấy là em họ của Lạc Phi."
Lý Trăn Nhược cắn cắn môi, ra vẻ xấu hổ.
Lý Giang Lâm hiểu, gật đầu nói: "Thế à." Rồi hỏi Lý Trăn Nhược, "Nếu cháu quen biết ông, tại sao lúc ở trong thang máy lại giả vờ như không biết."
Lý Trăn Nhược đan tay lại, căng thẳng nói: "Lúc thấy ông cháu cũng không chắc lắm.
Do dự một chút cũng không biết mở miệng như thế nào, nên giả vờ không quen biết.
Vì thế lúc sau mới cuống lên ấy ạ."
Lý Giang Lâm vừa cười vừa lắc đầu.
Lý Trăn Nhược cẩn thận từng chút một hỏi: "Ông ơi, ông không sao chứ?"
Lý Giang Lâm đáp: "Không sao, nếu là em họ của Lạc Phi thì gọi bác Lý là được rồi."
Lý Trăn Nhược gật đầu, ngại ngùng không dám gọi thành tiếng.
Lý Giang Lâm: "Sao cháu biết bác mang theo thuốc?"
Lý Trăn Nhược: "Cháu có một người chú cũng mắc bệnh tim.
Chú ấy từng nói, chú đi đâu cũng mang thuốc theo.
Khi đó cháu thử tìm xem bác có mang thuốc theo không.
Nếu tìm thấy thuốc thì tốt rồi.
Mong là có thể giúp được bác."
Lý Giang Lâm cười với cậu một cái: "Cháu đã giúp bác một chuyện rất lớn.
Cảm ơn cháu."
Lý Trăn Nhược cúi đầu, sau đó cười cười..