Garfield Báo Thù Ký


Lý Trăn Nhiên đang nhượng bộ.
Lý Trăn Nhược thấy rõ.

Lý Trăn Nhiên nên tức giận hơn là nhượng bộ.

Bất kể là cậu bỏ nhà đi hay cậu là Lý Trăn Nhược cũng đủ để khiến anh tức giận.
Nhưng lúc này Lý Trăn Nhiên không nói gì, thậm chí với việc linh hồn của cơ thể này là Lý Trăn Nhược anh cũng chẳng hỏi chẳng rằng.

Hay là anh đang sợ, sợ cậu lại đẩy anh ra lần nữa, không từ mà biệt?
Như Lý Trăn Nhiên đã nói, anh yêu cậu, thế nên anh không thể không nhượng bộ.

Cậu không biết ai là người động lòng trước nhưng có một điều chắc chắn rằng Lý Trăn Nhiên là người yêu sâu đậm nhất.
Mắt Lý Trăn Nhược hơi trợn trừng.
Lý Trăn Nhiên lái xe vào cổng trường đại học, Lý Trăn Nhược đột nhiên hỏi: "Anh không cảm thấy nó hoang đường sao? Hoán đổi linh hồn ấy."
Nghe những lời ấy, anh quay đầu lại nhìn cậu, "Khoảng thời gian mà anh thấy hoang đường nhất là em nói mình là mèo của anh, sau đó chính mắt nhìn thấy em biến thành mèo trong bồn tắm.

Lúc đó, anh nghĩ trên thế giới này có rất nhiều chuyện không ai tưởng tượng được nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Chẳng qua là kiến thức của chúng ta có hạn mà thôi."
Lý Trăn Nhược im lặng nghe anh nói.
Anh nói tiếp: "Sau đó, anh bắt đầu nghi ngờ thân phận của em.

Lúc đầu từng nghĩ em có thể là Lý Trăn Nhược.

Ban đầu còn cảm thấy kỳ lạ và khó xử, mà em thản nhiên lên giường với anh lại thấy thú vị."
Lý Trăn Nhược: "...!Anh có nghĩ em là biến thái không?"
Thế mà Lý Trăn Nhiên lại cười, "Không, mà ngược lại.

Em rất thú vị."
Lý Trăn Nhược: "Em là biến thái, không phải anh cũng thế à? Biết thừa em là Lý Trăn Nhược mà vẫn còn lăn giường với em."
"Lý Trăn Nhược thì thế nào?" Lý Trăn Nhiên nói, "Thứ nhất, chúng ta không có quan hệ huyết thống.

Thứ hai, em là Lý Trăn Nhược, cũng là Lý Đoàn Tử, anh thấy chẳng có vấn đề gì cả."
Dăm ba câu của anh đã khiến cậu ngại ngùng, mở cửa xe nói: "Em phải đi rồi."
Lý Trăn Nhiên nắm lấy cánh tay cậu kéo lại, dùng sức hôn lên bờ môi cậu.
Nụ hôn đã lâu không gặp, hết thảy đều quen thuộc.

Lý Trăn Nhược giơ tay ôm cổ Lý Trăn Nhiên.
Nụ hôn kết thúc, Lý Trăn Nhiên vuốt lại vạt áo cho cậu, "Tối nay đợi điện thoại của anh."
Lý Trăn Nhược "ừm" một tiếng rồi bước xuống xe.
Ăn cơm tối xong, mọi người chen chúc trong căn phòng nhỏ của Hạ Hoằng Thâm, trong đó có cả Nhị Hoàng.
Buổi chiều trời mưa nhỏ, bây giờ mặt đất vẫn ướt nên Long Tĩnh không dẫn Nhị Hoàng đi dạo.

Nhị Hoàng có chút uể oải, nằm trên sàn nhà, đầu gối lên hai chân trước nhìn người trong phòng.
Hạ Hoằng Thâm ngồi trước máy tính, nhìn Lý Trăn Nhược nói: "Muốn về thì cứ về đi."
Lý Trăn Nhược đứng cạnh cửa sổ, dựa lưng vào tường, "Đã gây thêm phiền phức cho mọi người rồi."
"Không sao." Phượng Tuấn Nguyên vội nói, giọng rất nhẹ nhàng, "Chúng tôi luôn chào đón cậu."
Tuy Phượng Tuấn Nguyên thích hình hài mèo của mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Tống Quân cười nói: "Hôm nay Lạc Phi dọn đồ đến đây ở, nếu không sẽ đưa Tiểu Phượng đi."
Nghe Tống Quân nói vậy, Lý Trăn Nhược mới nghĩ đến chuyện sáng nay.

Lạc Phi thấy mình và Phượng Tuấn Nguyên nằm chung một giường nên giận.

Không trách được hôm nay hắn dụ dỗ cậu ra ngoài gặp Lý Trăn Nhiên.

Tóm lại là dù công khai hay bí mật thì tựu chung lại chỉ có một mục đích là đuổi cậu đi.
Hiểu ra rồi, Lý Trăn Nhược cảm thấy mình nên đi.

Hạ Hoằng Thâm nhận cậu làm học trò, nhưng đối với những người ở đây, cậu chỉ là người ngoài, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn họ đã gây thêm phiền phức.

Cậu nên nói xin lỗi.
Đôi khi ngẫm lại, cậu chưa bao giờ cảm thấy có lỗi có Lý Trăn Nhiên.

Có lẽ vì hai người là người nhà.
Long Tĩnh hỏi: "Cậu định đưa Nhị Hoàng đi theo sao?"
Lý Trăn Nhược ngồi xổm xuống, Nhị Hoàng lập tức chạy đến cạnh cậu dựa vào.

Cậu sờ đầu Nhị Hoàng, nghĩ mình đưa Nhị Hoàng về nhà họ Lý trước, nếu không nó sẽ cho rằng không ai cần nó mất.
Nhưng nghĩ đến Chu Khải lại có chút áy náy, cậu không muốn trả Nhị Hoàng lại cho gã.
Ủ rũ một lát, Lý Trăn Nhược vẫn nói: "Tôi sẽ đưa nó đi."
Long Tĩnh không nỡ, đi tới ôm lấy Nhị Hoàng, xoa đầu nó, "Cậu nhớ dẫn nó đến đây chơi thường xuyên nha."
Cậu gật đầu, "Được."
9 giờ tối, Lý Trăn Nhược nhận được điện thoại từ Lý Trăn Nhiên, anh đang đợi cậu ở dưới tầng.
Ngắt điện thoại, cậu liếc ra ngoài cửa sổ, xe của anh đỗ ngay ven đường, mà anh đứng dựa vào cửa xe nhìn về phía trước.
Nhìn theo ánh mắt của Lý Trăn Nhiên, cách chỗ anh đứng không xa có một người đang đứng ở đó, là Thẩm Lộ Minh.
Thẩm Lộ Minh đứng bên đường nhìn lên tầng hai.

Vừa lúc Lý Trăn Nhược nhìn sang, tình cờ nhìn thẳng cậu ta.
Lý Trăn Nhược giật mình, theo bản năng nấp vào sau bức tường, nói với Hạ Hoằng Thâm: "Thầy, cậu ta tìm đến rồi.

Muốn cướp lại cơ thể của mình sao?"
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy thì đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Lộ Minh.
Thẩm Lộ Minh bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, thấy có người ở cửa sổ nhìn mình.

Chắc cảm thấy nếu cứ nhìn cửa sổ đó mãi sẽ không tốt nên cậu ta đã rời đi.
Hạ Hoằng Thâm trầm ngâm, nói: "Hình như cậu ta không nhận ra đây là cơ thể của mình nên không cần lo lắng đâu.

Có cơ hội tôi sẽ giúp cậu thăm dò."
Lý Trăn Nhược hận không thể ôm lấy chân Hạ Hoằng Thâm, nói một câu "Thầy, con yêu thầy lắm!".

Tất nhiên, Hạ Hoằng Thâm nhất định sẽ đá cậu ra.

Vì thế, cậu chỉ có thể ôm quyền, nói một cách chân thành: "Cảm ơn thầy!"
Hạ Hoằng Thâm vẩy vẩy tay, "Cậu có thể cút rồi."
Lý Trăn Nhược dẫn Nhị Hoàng xuống tầng.

Vừa thấy Lý Trăn Nhiên đã nhấc chân chạy, Nhị Hoàng còn hưng phấn hơn cậu.

Nó đi như bay muốn nhảy lên người anh nhưng bị cậu dùng sức kéo lại.
Lý Trăn Nhiên thấy cậu chạy đến, kéo lại cổ áo cho cậu, "Em mặc quần áo của ai đấy?"
Quần áo cậu đang mặc là của Phượng Tuấn Nguyên.

Bác sĩ Phượng lớn lên rất đẹp, mặc bộ nào cũng đẹp.

Nhưng đống quần áo ấy không thể so sánh với đồ anh mua được.
Trời ngày một lạnh, Lý Trăn Nhiên kéo cao cổ áo của cậu lên một chút, "Về thôi."
Lý Trăn Nhược nhét Nhị Hoàng vào ghế sau, còn mình ngồi ghế phụ, nhìn Lý Trăn Nhiên giúp mình cài dây an toàn.
Cậu nghĩ anh sẽ hỏi mình về Thẩm Lộ Minh.

Kết quả, Lý Trăn Nhiên lái xe rời khỏi trường đại học mà vẫn không hỏi gì.
Lý Trăn Nhược không thể ngồi yên được nữa, hỏi anh: "Hồi nãy anh có thấy nam sinh kia không?"
"Hử?" Lý Trăn Nhiên nhìn phía trước, "Sao thế?"
Lý Trăn Nhược: "Chẳng lẽ anh không muốn biết gì về cậu ta à?"
Lý Trăn Nhiên nghe vậy thì cười một chút, "Em có thể nói nếu muốn."
Bỗng cậu cảm thấy có phải mình đã làm tổn thương anh không, đến nỗi mà một câu cũng không hỏi, chỉ có thể nói: "Cậu ta...!có thể là một con mèo."
Lý Trăn Nhiên: "Anh nhớ là lần trước em nói cậu ta là yêu, còn giờ là miêu yêu?"
Lý Trăn Nhược: "Không đơn giản vậy đâu.

Có lẽ cậu ta là chủ nhân của cơ thể này."
Lần này, Lý Trăn Nhiên hơi cau mày, liếc cậu một cái: "Có ý gì?"
Lý Trăn Nhược lắc đầu, "Bây giờ không chắc chắn lắm.

Em lo, nếu cậu ta là chủ nhân của cơ thể này, muốn đoạt lại cơ thể của mình thì em phải làm sao đây?"
Lý Trăn Nhiên không nhịn được dừng xe lại ven đường, "Em nói có khả năng cậu ta sẽ đoạt lại cơ thể mình? Cơ thể ban đầu của em cũng chẳng còn nữa."
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Thế em mới phải hành động nhanh lên.

Em muốn biết có phải Lý Trăn Thái giết mình hay không thôi."
Lông mày Lý Trăn Nhiên nhíu chặt lại, "Nếu anh biết thì sao? Lý Trăn Thái giết em, em giết anh ta báo thù.

Khi phải trả lại cơ thể, em cũng không quan tâm đến anh ta nữa, đúng không?"
Lý Trăn Nhược sửng sốt, chợt hiểu ra tại sao anh lại hỏi vấn đề này.

Cậu chỉ có thể nói: "Đương nhiên là không phải.

Em hy vọng chúng ta ở bên nhau mãi, nhưng mà tương lai có quá nhiều điều em không thể biết trước được."
Nếu từ đầu cậu không có được cơ thể này thì làm sao có thể nói được những lời này với anh?
Lúc này, Lý Trăn Nhược thấy một cảnh sát giao thông đi xe moto đến chỗ bọn họ, "Lái xe trước đi, về nhà rồi nói."
Lý Trăn Nhiên cũng biết chỗ này không phù hợp để nói chuyện.

Anh hơi cáu kỉnh, tay đập lên vô lăng một cái rồi khởi động xe.
Trở về nhà họ Lý, Lý Trăn Nhược không thể xuất hiện với hình người được nên phải biến lại thành mèo, để Lý Trăn Nhiên ôm mình vào nhà.
Nhị Hoàng cũng xuống xe.

Về đến nhà cái là nó vui như mở hội.

Sợi dây vừa buông ra, nó chạy một vòng từ trong ra ngoài, rồi chạy từ cổng đến cửa phòng khách, như thể là đang tìm Chu Khải.
Nhưng nó vẫn không tìm được Chu Khải.

Bước chân dần chậm lại, xách đuôi đi về ổ chó.
Dì Vương thấy Lý Trăn Nhiên ôm mèo về, vội vàng ra đón.

Không biết anh giải thích thế nào về chuyện chó và mèo cùng biến mất, dù sao dì Vương thấy Lý Trăn Nhược đã thở dài, "Ôi, con mèo ngốc này lại chạy đi đâu thế? Không chỗ nào tốt hơn là ở nhà đâu.

Hay là lại đến kỳ động dục rồi? Trăn Nhiên, dì nghĩ con nên xem xét việc thiến nó đi."
"Thiến", Lý Trăn Nhược sợ run cầm cậm, ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên cười với dì, "Không sao đâu dì.

Chạy ra ngoài mấy ngày nên chịu không ít khổ rồi."
Dì Vương: "Cũng không phải lần đầu nó chạy, con để ý đến nó nhiều một chút.

Lúc đầu còn tưởng nó ngoan, ai ngờ nuôi lâu vậy rồi mà vẫn không quen."
Nghe những lời này, cậu có chút buồn bực, dựa đầu vào ngực anh nằm bất động.
Vào đến phòng khách, Lý Giang Lâm vậy mà cũng đi ra ngoài, nhìn anh ôm mèo, hỏi: "Tìm thấy rồi?"
"Vâng." Lý Trăn Nhiên đáp, "Không sao cả, bị đói nên gầy thôi."
Lý Giang Lâm nhìn Lý Trăn Nhược chốc lát, "Không nhìn ra." Ông nói thêm, "Nếu đã tìm được rồi thì không cần lo lắng gì nữa."
Lý Trăn Nhiên: "Bố nghỉ sớm đi, con về phòng trước."
"Ừ." Lý Giang Lâm lên tiếng, chống gậy về phòng.
Lý Trăn Nhiên ôm mèo về phòng.

Cửa phòng Lý Trăn Thái mở ra, Ôn Thuần ra khỏi phòng, hỏi: "Tìm được Đoàn Tử rồi?"
Bước chân dừng lại, Lý Trăn Nhiên đứng ở đầu cầu thang, "Ừm, chị dâu."
Ôn Thuần cười, "Tốt quá." Cô đi tới xoa đầu Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhiên hỏi cô: "Anh cả chưa về sao?"
Nụ cười trên mặt Ôn Thuần không đổi, "Bình thường không về sớm vậy đâu.

Nghỉ sớm chút đi, chị về phòng đây."
Lý Trăn Nhiên gật đầu, "Cảm ơn."
Ôn Thuần quay người về phòng.

Hình như là nghe được tiếng Lý Trăn Nhiên đã về, xuất phát từ việc là người một nhà nên ra chào hỏi chút thôi.
Lý Trăn Nhiên tiếp tục đi lên tầng ba.

Vào phòng mình, anh đặt Lý Trăn Nhược xuống đất, đóng cửa lại.
Lý Trăn Nhược đứng trên sàn nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên cởi áo khoác ném lên giường, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi vào phòng tắm.
Lý Trăn Nhược nhịn không được đi theo.

Lúc Lý Trăn Nhiên mở cửa, anh giơ chân chặn lại.

May mà anh không dùng nhiều lực, cửa bị chặn lại bởi Lý Trăn Nhược.
Thấy cửa không đóng, Lý Trăn Nhiên cũng không để ý, cởi hết quần áo trên người, mở vòi hoa sen.
Lý Trăn Nhược đứng thẳng người, nằm trên thành bồn tắm nhìn anh một hồi.

Sau đó, cậu biến thành người, ôm lấy anh từ phía sau.

Hai tay ôm eo anh, đầu tựa lên vai anh.
"Anh nghĩ em nên làm thế nào?" Lý Trăn Nhược nói, "Em không biết sau này mình sẽ thế nào.

Nếu cậu ta không đoạt lại cơ thể thì tầm mười năm nữa, tuổi thọ của một con mèo sẽ hết, em không thể ở bên cạnh anh được nữa."
Lý Trăn Nhiên im lặng, không có động tĩnh gì.
Lý Trăn Nhược ôm anh chặt hơn một chút, "Vậy nên anh đừng giận em nữa được không?" Cậu càng ngày càng mơ hồ, không biết mình còn bao nhiêu thời gian.
Lý Trăn Nhiên nắm lấy tay cậu, bảo cậu buông ra.

Lý Trăn Nhược hơi sững sờ, anh xoay người, nâng mặt cậu lên hôn nhẹ một cái.
Thấy thế, cậu ôm lấy anh rồi hôn anh thật sâu.
Nước ấm không ngừng dội lên người cả hai, nhưng tình cảm mãnh liệt khó bị rửa trôi hoàn toàn.
Lý Trăn Nhược tự cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ.

Ở trước mặt Lý Trăn Nhiên, cậu như một chàng trai ngây thơ, thoáng cái đã quên mất chính bản thân mình.
Nằm trên giường không ngủ được, cậu quay người đối mặt với anh, nhìn anh trong bóng tối.
Một lúc sau, Lý Trăn Nhiên hỏi: "Sao thế?"
Anh thế mà cũng chưa ngủ.

Cậu dựa đầu vào vai anh, "Em có một tấm hình..."
"Hửm?"
Lý Trăn Nhược nói: "Là bố mẹ ruột của em."
Lý Trăn Nhiên có vẻ ngạc nhiên về điều này, nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược tiếp tục nói: "Em đang nghĩ, mấy người Lý Trăn Thái hoài nghi thân phận của em, lấy trộm máu của em làm giám định ADN.

Chẳng lẽ bọn họ đã gặp bố ruột em?"
"Sao lại nghĩ thế?" Lý Trăn Nhiên hỏi.
Lý Trăn Nhược: "Bởi vì em rất giống bố mình, mẹ cũng đứng cạnh bố.

Em chỉ có thể nghĩ ra những điều đó khi nhìn vào tấm hình đó.

Có lẽ không chỉ có một tấm hình chung đó của hai người họ."
Lý Trăn Nhiên đưa tay sờ đầu cậu, "Anh có thể tra giúp em."
Cậu im lặng trong chốc lát rồi hỏi: "Làm sao mà anh biết em là Lý Trăn Nhược? Anh theo dõi em?"
Anh thẳng thắn thừa nhận, "Không, nhưng anh đã điều tra."
Cậu có hơi buồn bã, "Em biết rồi."
Anh nói: "Nhưng em lừa anh."
"Được rồi, được rồi." Lý Trăn Nhược ôm mặt anh, "Không nói cái này nữa.

Lý Trăn Nhiên, anh hẹp hòi lắm đấy."
Mặt Lý Trăn Nhiên bị cậu nắn thành đủ hình dạng, có chút buồn cười như vẫn nhàn nhạt nói: "Lần đầu em biết anh à?"
Cậu nhìn anh cười, hôn lên môi anh: "Trước kia không biết anh trẻ con đến thế."
Anh "hừ" một tiếng, duỗi tay ấn đầu cậu vào ngực mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui