Một hôm Laurey trốn trong tủ áo phòng Levi định hù cậu ta, từ kẻ hở giữa tủ mà nhìn ra.
Levi về đến phòng, do ngược sáng nên cậu chỉ thấy bóng dáng cậu ấy, Laurey đang hí hửng đợi Levi đến gần để lao ra dọa, nhưng từ vết sẹo của Levi có gì đó rơi xuống đất, bên ngoài nó hơi dính sệt, nhầy nhụa.
Levi lại lấy khác bọc lấy thứ vừa rơi, còn lau đi thứ nhơn nhớt dính trên sàn.
Laurey đờ người ngồi co ro bên trong tủ.
Trong khi người kia lấy khăn che mặt trùm lên rồi đi ra ngoài, Laurey ngay lập tức leo ra xem chỗ vừa rơi, dưới sàn gỗ còn để lại vệt đỏ bị thứ gì đó bị trét ra.
Laurey: không lẽ là máu bầm, Levi bị sao vậy?
Laurey chạy xuống bên dưới, tìm chỗ nào cũng không thấy Levi, cậu mới hỏi nhân viên trong nhà tắm.
Laurey: Levi đâu rồi?
Mark: anh ấy ra ngoài rồi ông chủ.
Laurey: có nói là đi đâu không?
Mark: không có, em chỉ thấy đi ra ngoài thôi.
Laurey: ừm, cuộc thi thiên thần biển tổ chức hôm nay đúng không?
Mark: dạ, Soran định xin ông chủ cho nghỉ vài giờ để đi thi đó ạ.
Laurey cười nham hiểm nhìn Mark.
Cậu ấy mím môi để không cười, cậu vừa lo sợ vừa buồn cười biểu cảm của Laurey.
Laurey thừa biết cậu ấy muốn gì: có cuộc thi mà làm việc gì nữa, đóng cửa nghỉ đi, nhớ cổ vũ cậu ấy đó.
Mark: dạ, cảm ơn ông chủ.
Laurey đến những nơi có mua bán với nhà tắm hỏi xem Levi có đến đó không nhưng họ đều không biết.
Laurey về đến tiệm chờ đợi.
Mark cùng những nhân viên quay trở lại tiệm, họ mừng rở trở về vừa bước vào đã rộn ràng như lân dạo bước.
Laurey chờ đợi hỏi: thắng rồi?
Mark: ừm, Soran là thiên thần biển của năm nay.
Laurey đứng bật dậy cười khanh khách: có nghĩa là đại hội hoa sẽ có cậu ấy.
Soran cười bẻn lẻn: dạ.
Laurey: tốt quá đi mất.
Laurey: từ trưa đến giờ không thấy Levi, tôi không biết cậu ấy đi đâu nữa.
Mark: ông chủ cần gì phải lo lắng, anh ta kì cục, đáng ghét như vậy ai mà ăn hiếp được chứ.
Laurey: thôi mà, đừng có đùa vậy.
Mark: vậy em với mọi người cùng đi tìm nha.
Laurey: những chỗ dễ tìm tôi đã tìm hết rồi, bây giờ chỉ biết đợi thôi.
Trời gần sáng, Levi về đến nhà tắm, cậu đi ngang phòng ăn, dừng lại khi thấy Laurey nằm ngủ trên bàn.
Cậu đi đến lay lay Laurey: nè, Laurey à.
Lúc người kia mở mắt thấy Levi cậu liền mỉm cười: cậu đi đâu cả đêm làm mình lo quá.
Levi: đâu phải lần đầu, những ngày khác cũng vậy mà.
Laurey: nhưng mà dài ngày như vậy thì làm mình hơi sợ, thật ra cậu đi đâu vậy?
Levi ngồi xuống ghế rót nước uống một hơi rồi trả lời: mình đi quanh Gasryva xem có chỗ đất trống nào cần bán không?
Levi: để mở rộng nhà tắm dời đến đó.
Laurey: sao cậu biết mình muốn mở rộng nhà tắm vậy?
Levi: cậu nghĩ gì mà mình không biết, từ lúc cậu để dành tiền mình đã đoán được rồi.
Levi: ở phía đông thành phố, cách phố Hoa khoảng hơn 2000 mét có một bãi đất trống, chỗ đó có đất có thể trồng cây, còn giáp biển, nếu chúng ta mua được nơi đó, sau này có thể xây nên cả một khu giải trí ở đó.
Levi: tiếc là chủ của khu đất đó không phải người tham tiền, ông ta đã mua mảnh đất đó với bạn trai, họ sống cùng nhau rất hạnh phúc đến khi bạn trai ông ấy mất 5 năm trước, vậy là ông ấy hứa sẽ bán mảnh đất đó cho một người thật tốt đẹp, xem như làm chút gì đó ý nghĩa sau cùng.
Laurey: vậy thì phải bán được rồi mới phải.
Levi: trong mắt ông ta chẳng ai tốt đẹp như ông ta mong muốn hết, nên ông ta chưa bán được cho ai là vậy.
Laurey: nghe mắc mệt thật đó.
Levi: mình đoán ông ta sẽ không cho chúng ta mua, mình và cậu nhìn qua là biết không giống người tốt đẹp như ông ta muốn rồi.
Levi: mình có nhờ Summer hỏi mua thử, hôm nay cậu ấy sẽ đến xin hỏi mua, chúng ta thì không có cơ hội nhưng Summer lại là chuyện khác.
Levi: mình nghe nói cha mẹ cậu ấy đều là thị trưởng thành phố Keso, đều là những người rất tốt, đến Summer cũng vậy, lúc sống ở Keso cậu ấy cũng làm những chàng trai ở đó chết đi sống lại vì quá tốt bụng.
Levi bước lên những bật thang đi lên gác liền bị Laurey gọi lại.
Laurey: Levi.
Levi chầm chậm quay lưng: sao vậy?
Laurey: hứa với mình là cậu đang khỏe mạnh đi.
Levi: cậu nhìn là biết rồi.
Laurey cương quyết hơn: hứa đi.
Levi hơi giao động, trầm mặc đi một chút: mình hứa, mình nói thật.