Đã 10 ngày trôi qua, khi họ đang dừng chân nướng cá dưới một gốc bách cổ thụ, bà Auranna đang vừa ăn súp bí đỏ vừa ngồi trên lưng bò ngắm nhìn phong cảnh, thảo nguyên xanh ngát đang là mùa hoa nở, ánh sáng vàng nóng như nước pha 2 sôi 1 lạnh, đối với một bà cụ đã không còn uy hiếp.
Laurey và Simon nướng cá ở đó không xa.
Auranna: Laurey, sau khi đến Gasryva con muốn làm gì?
Cậu đứng lên đi lại sát cạnh bên nơi bà ngồi: con sẽ bán thuốc.
Auranna: con có muốn trở nên giàu có không?
Laurey thản nhiên đáp: ai mà không muốn trở nên giàu có chứ bà?
Anranna cười đôn hậu, đôi mắt vẫn đang như nhìn thấu mọi thứ trên đời nắm lấy tay Laurey xoa lên mu bàn tay cậu: tính tình của con còn hiếu thắng, không hợp làm chủ cả chút nào, con có thể có chút tiền nhưng số tiền đó vẫn bị lọt qua tay áo, đến khi con học được sự bao dung phóng khoáng con mới mua được lòng người, khi đó mới xem như có tiền của, có thể diện.
Auranna: chiêu trò là lửa, chỉ có thật tâm mới là nước, con muốn có một thứ toàn vẹn thì phải cho nó nằm gọn trong lòng bao dung của con, nếu bất chấp mọi thứ để có được một thứ thì thứ con nhận được cũng khômg còn toàn vẹn nữa.
Laurey: con biết bà có lý lẽ của bà, nhưng con hoàn toàn tin tưởng vào chính mình, con tin bằng cách của con thì con sẽ làm được.
Auranna không phản bát, bà biết rỏ đứa trẻ này còn quá trẻ, sẽ không hiểu được những gì một bà lão đã trãi qua.
Auranna: bà cảm thấy mình không còn sống được mấy ngày nữa, đoạn đường còn lại chỉ có con và Simon, khi đến đó thì chỉ còn con thôi, con phải hứa với bà, con phải sống thật giàu có, thật tốt bụng, có được không?
Laurey: gì chứ bà đâu có vấn đề gì, chúng ta sẽ bắt đầu từ cửa hàng nhỏ rồi mở rộng dần, sau đó sống hạnh phúc cùng nhau.
Bà khẽ lắc đầu: bệnh tật vây lấy bà đủ rồi, đến lúc bà nên làm điều mà bà luôn muốn làm.
Auranna: bà sẽ không sống đến khi đến Gasryva, con hãi chôn bà ở đâu đó có hoa nhé.
Nghe được lời từ bà làm Laurey chết lặng, cả người cậu cứng đờ không biết nên nói gì, đột nhiên đứng bật dậy như phát hiện ra gì đó: bà không muốn đến Gasryva sao?
Laurey: vậy chúng ta quay lại đi.
Auranna: quay lại cũng vậy thôi, bà không sống được qua 3 ngày đâu.
Auranna: con có thể cho bà yên nghỉ được không?
Laurey sững sờ, cậu không chấp nhận được, trong đầu cậu hiện giờ chẳng có gì cả, không suy nghĩ được gì nữa.
Simon đứng bên cạnh im lặng không nói, cậu biết bản thân chẳng mấy quan trọng để xen vào chuyện của họ.
Simon căn lều ra đi ngủ trước, cậu trằn trọc nghĩ về bà Auranna hơn 1 tiếng sau đó chìm vào giấc ngủ.
6 giờ 52 phút sáng.
Simon chui ra khỏi lều thì thấy Laurey đôi mắt đỏ ngầu nổi cộm chằng chịt gân máu, cậu ấy đang lấy những thân cây hoa hồng gâm xuống một ụ đất cao.
Simon thở ra hơi thở nặng trĩu đi đến phía sau lưng Laurey.
Simon: chúng ta đi chưa?
Laurey vén áo lau đi nước mắt, cậu liếc nhìn cảnh trí vật xung quanh, 2 cái quay đầu 5 cái liếc mắt gọn chuẩn xác ghi nhớ hết nơi này, Simon cảm thấy rất thương cảm cho Laurey nhưng cậu không muốn nói lời dư thừa lúc này.
Khi Laurey bước đi Simon cũng phóng lên xe bò kéo tiếp tục xuất phát.
Gần một tháng kể từ khi bắt đầu, họ đã đến Ponnan, thành phố nằm ở rìa ngoài bao bọc lấy Gasryva.
Laurey băng qua đó dẫn theo xe bò vào đến cổng vào Gasryva.
Hai cây giáo kim loại lóe ngang đôi mắt khiến cậu lùi lại.
Một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, chiếc áo choàng vảy cá lắp lánh với mỗi chiếc vảy là một màu sắc lắp lánh, thân hình béo tròn, là da căng mịn hồng hào.
Bede: mời cậu đóng lệ phí trước khi vào Gasryva.
Laurey: bao nhiêu?
Bede: 25 gom một người.
Laurey nghe đã biết cậu không đủ tiền vào trong.
Cậu quay ra sau nhìn Ponnan nghèo nàn trong ánh chạng vạng dần dần nắng bị lấy đi bỏ lại không gian màu xanh u tối, cậu còn thiếu khoảng 3 gom để kiếm đủ tiền vào cổng.