Edit: 笑顔Egao
24
Hoàng hôn, vạn vật trong trời đất đều như thể lây dính ánh nắng rực rỡ của mặt trời, trở nên sáng lấp lánh.
Tô Trừng đứng trên quảng trường dụi dụi hai mắt.
Thích anh ấy, thích đến mức mỗi nhịp đập nơi trái tim đều khiến lồng ngực phát đau.
Phải làm sao bây giờ.
… có lẽ đây chính là lí do vì sao, trong nháy mắt đó, đột nhiên không có cách nào kiềm nén chính mình.
Cho nên đài phun nước này thực sự linh nghiệm như vậy sao?
Nghĩ đến đây, thanh âm Tô trừng hơi run run: “… thực ra, em đã từng cầu nguyện, ngày hôm qua.”
Hôm qua sau khi ăn xong cơm tối, cậu tản bộ trên quảng trường tìm linh cảm, có dừng lại ngồi bên đài phun nước một lúc, bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh Lâm Húc cầu nguyện ngày hôm đó, liền đem đồng tiền xu duy nhất trong túi ra ném vào nước, ôm tâm tình muốn thử một lần xem thế nào…
“Em đã ước gì?” Ngón tay thon dài của Lâm Húc châm rãi nắm lấy tay Tô Trừng.
“Em…” Tô Trừng do dự mấy giây, đột nhiên vùi đầu vào gối:” Không nói cho anh a a a!”
Quá! Xấu! Hổ!
“Nói cho anh đi.” Lâm Húc nở nụ cười.
Tô Trừng lắc đầu nguầy nguậy, một bộ kiên trinh bất khuất: “Không!”
Lâm Húc cười gằn một tiếng: “Vậy anh lại phải tự suy đoán rồi… Không lẽ điều ước của em, là làm chó nhỏ nhà anh?”
Tô Trừng đỏ mặt lấy gối ném hắn: “Tuyệt đối không phải! Em cũng không phải M!”
“Vậy em nói đi.” Lâm Húc nhẹ nhàng nắm cằm của cậu: “Không nói anh coi như là ý kia.”
“Em nói em nói…” Tô Trừng dùng gối che kín mặt mình, thanh âm so với muỗi còn nhỏ hơn, Lâm Húc không còn cách nào khác là ghé sát tai vào.
… sự thật lời ước nguyện là gì?
Tô Trừng nghiêm túc chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu xin thần phật phù hộ trong lòng.
Thần, thần hồ xin chào ngài, con ước… được nam thần ôm đi ngủ! Hì hì hì hì thật mất mặt!
Tô Trừng đột nhiên ôm khuôn mặt đã đỏ tới tận mang tai ngồi thụp xuống đất.
Người qua đường:…
A a a, ngủ cái gì mà ngủ xấu hổ quá a a a tui kỳ thực còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị ngủ cùng nam thần đâu!
Nếu không thì…
Tắm uyên ương cũng được, ha ha ha!
Thực ra bản thân vẫn luôn muốn thử một lần được nam thần đút cơm!
Nếu không được nữa thì để nam thần hôn con một cái cũng được, con sẽ nhớ cả đời!
Đồng chí Tô Tiểu Trừng sau khi điên cuồng ảo tưởng trong đầu một phen bắt đầu thở dài, nâng cằm ngồi cạnh đài phun nước.
Muốn ở bên Lâm Húc, Tô Trừng cô đơn nghĩ thầm, nếu có thể thành thật thì tốt rồi.
“…. Kết quả,” Giọng nói buồn buồn của Tô Trừng từ trong gối truyền ra: “Có vẻ như tất cả đều trở thành hiện thực?”
Ngủ cũng ngủ rồi, tắm cũng đã tắm, cơm cũng đã đút, ôm hôn cũng hoàn thành.
Nhưng lại là dưới lốt chó!
Cũng phải thôi dù sao lúc cầu nguyện cũng không có nhấn mạnh là không thể biến thành chó!
“Nếu thần tiên có thật… ông ấy thật sự có chút dã man rồi nha?” Tô Trừng hậm hực.
Lâm Húc cười khẽ, rút lại gối từ trong tay Tô Trừng: “Vậy thì, còn thiếu một nguyện vọng cuối cùng.”
Tô Trừng gật đầu: “Ừ…”
Chúng ta vẫn chưa chính thức thề non hẹn biển!
“Anh yêu em, ở bên anh đi.” Lâm Húc đỡ gáy Tô Trừng, để trán của cậu sát vào trán mình: “Được không?”
“Vâng.” Tô Trừng rất không có tiền đồ, giọng nói nghẹn ngào: “Em cũng yêu anh… Rất rất yêu.”
Yêu đến mức muốn khóc!
Lời vừa dứt, con Teddy kia đột nhiên trở mình bò dậy, cặp mắt đậu đen lia một vòng xung quanh.
Không khí nhu hòa một cách kỳ tích.
Lâm Húc dùng hai tay nâng mặt Tô Trừng, nhẹ nhàng hôn, nhỏ giọng kêu tên cậu: “Tô Trừng, Tô Trừng…”
Teddy tên Tô Trừng nhất thời kích động xông tới liếm mặt Lâm Húc.
Lâm Húc:…
Tô Trừng:…
“Anh có thể đổi tên cho nó không?” Tô Trừng dở khóc dở cười.
Cậu thực sự không muốn trùng tên với một con chó đến cơ vòng của mình cũng không quản được!
“Không được.” Lâm Húc nghiêm túc cự tuyệt: “Đổi tên rồi anh làm sao có thể ôm Tô Trừng đi ngủ?”
“Anh có thể ôm…” Tô Trừng nhỏ giọng nói: “Em.”
“Ha ha.” Lâm Húc lộ ra nụ cười đắc ý, dang hai tay ra: “Đến đây, Bão Bão.”
Teddy vẫn luôn đứng một bên bàng quan nhìn hai người tú ân tú ái sau khi nghe gọi lập tức bỏ lại một quả rắm thối kinh khủng, nhảy khỏi giường chạy ra ngoài.
“Thối quá thối quá!” Tô Trừng sụp đổ vùi mặt vào trong gối.
Lâm Húc cười sung sướng như tên bệnh tâm thần, nhấc một góc chăn lên quạt quạt.
Tô Trừng khóc không ra nước mắt:…
Yêu đương rồi vẫn không thể tránh khỏi rắm thối à!?