Gấu ơi! Giúp anh!


Chương 19

Nhan Miêu có cảm giác rất mạnh về phương hướng, lại nói tiếng Nhật rất lưu loát, không đi cùng ai cũng chẳng có vấn đề gì, với trình độ trả giá hổ báo của cô nàng lại thêm tinh thần mua rẻ triệt để, không có Thư Hoán lẽo đẽo theo sau có lẽ còn tốt hơn.
Thế là Thư Hoán liền chia thời gian đi du lịch ra một phần ở cạnh Từ Vĩ Trạch, kẻ một mình nơi đất khách quê người, suốt ngày lảm nhảm than thở, “Anh cô đơn quá”.
Hai người cùng ăn kem, sau đó thong thả dạo phố. Cả nửa ngày trời cũng không thu hoạch gì nhiều, chỉ mua thuốc ắt được đánh giá là rất tốt, thuốc cảm địa phương và cả một số phụ kiện xinh xinh cho tóc ở cửa hàng, rất bình dân, rất thư thái.
Ra khỏi cửa hàng, đối diện là công ty bách hóa, Từ Vĩ Trạch cúi đầu hỏi: “Em không mua quần áo à? Anh có thể chọn giúp em”.
“Hừm…”
Cô luôn nghĩ đó là chuyện bạn trai mới phải làm. Để một người bạn là con trai bình thường đi thử quần áo với mình thì đúng là hơi quá thân mật, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Đàn ông mới hiểu sở thích của đàn ông. Có tham mưu miễn phí với trình độ thẩm mỹ cao như anh mà không sử dụng thì tiếc lắm đấy”.
Nói cũng phải.
Hai người vào Rosebullet, một thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản, trong cửa hàng đa phần là những bộ váy mùa hè lãng mạn mà tạp chí hay đăng tải. Thư Hoán nhìn đến hoa cả mắt trước một giá quần áo mới đang có rất đông người đang chọn lựa, kéo tay Từ Vĩ Trạch, hỏi: “Anh thích em mặc quần áo thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhướn mày, nhanh nhẹn rút ra một bộ đưa cho cô: “Cái này”.
“Liệu có ngắn quá không? Em muốn thử váy dài, mốt năm nay đấy, sẽ nữ tính hơn…”
Từ Vĩ Trạch hừ mũi: “Em thấp như vậy, đàn ông không thích nhìn củ khoai tây mặc váy dài lượt thượt đâu”.
“…”
“Muốn thu hút ánh nhìn thì em đừng mơ tới những chiếc váy dài quá đầu gối.”
T-T Không thèm nể mặt nhau gì cả.
Thư Hoán nhanh chóng bước ra khỏi phòng thử đồ, một chiếc váy ngọt ngào hở vai, phía trên có voan trắng kiểu lá sen, phía dưới là màu xanh da trời thêu hoa cỏ li ti, phối thêm một chiếc thắt lưng bản to ôm sát người. Cổ áo xẻ rất phù hợp, size cũng vừa vặn, từ ngực đến eo đều không chê chỗ nào được.
Thư Hoán kiễng chân nhìn Từ Vĩ Trạch: “Thế nào, thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhìn từ trên xuống, ánh mắt rơi xuống ngực cô, dừng lại khoảng mười giây: “Tốt thôi, nể mặt ‘cảnh sắc’ khá đẹp, anh tha thứ cho việc em nhét bộ ngực vào chiếc váy này”.
Thư Hoán đấm vào cằm anh: “Hạ lưu! >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui