Gấu ơi! Giúp anh!

Chương 41

Cảm xúc chán ghét chính bản thân mình của Thư Hoán đã đạt đến đỉnh điểm trong mấy ngày qua.
Cô chưa bao giờ ghét bản thân mình như bây giờ, cũng không dám tưởng tượng rằng mình lại nói những lời đó với Từ Vĩ Trạch. Trước giờ cô rất quan tâm đến tâm trạng của anh, cho dù lúc tức giận nhất cũng chỉ mắng anh một từ lặp đi lặp lại là “đồ khốn”. Cô không biết chính mình đã xảy ra chuyện gì, sao lại trở nên mất kiểm soát và căm phẫn đến thế, chẳng lẽ là do men rượu?
Tình sử của Từ Vĩ Trạch đâu phải cô biết mới lần đầu đâu, huống hồ anh dù phong lưu đến mấy thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô không có tư cách gì để sỉ nhục mắng mỏ anh như thế.
Nhưng xin lỗi Từ Vĩ Trạch thì Thư Hoán vẫn không làm. Nói lời xin lỗi không khó, với tính khí dễ chịu của anh, có lẽ sẽ tha thứ cho cô ngay. Nhưng sau này họ sẽ ra sao?
Chỉ cần tâm trạng kỳ cục đó của cô chưa biến mất hẳn, chưa làm rõ tật xấu đó rút cuộc là từ đâu mà ra thì chưa biết chừng đến lúc nào đó, cô lại mất bình tĩnh, nói những lời tổn thương hơn với Từ Vĩ Trạch.
Lúc đó cô không thể làm bạn với Từ Vĩ Trạch suôn sẻ được nữa. T_T
Chuyện hợp tác với công ty của nhà họ Từ, sau khi cô trở về thành phố T vẫn tiếp tục. Vì công việc hiếm có này, Thư Hoán cứ ôm một đống tài liệu lớn nhỏ chạy đến Từ thị.
Bây giờ cô đã có thể đối mặt với Từ Vĩ Kính bằng tâm trạng thoải mái và sáng suốt rồi. Từ Vĩ Kính vẫn rất tốt, sự ngưỡng mộ rụt rè của cô dành cho anh mãi mãi không thay đổi, giống như đối với Đoạn Kỳ Nhã, cô đặt anh ở vị trí cao nhất, không cho phép mình chạm tới.
Chỉ có điều trong sự ngưỡng mộ đó, tình cảm khiến cô đau lòng khổ sở, dằn vặt mất ngủ nay đã biến mất.
Một ví dụ ngược lại với tình cảm đẹp đẽ đó chính là Từ Vĩ Trạch. Hễ nhớ đến cái tên ấy là Thư Hoán lại thấy mây mù vân vũ trên đầu, nặng nề đến mức vai cô như muốn trĩu xuống.
Mấy hôm nay ngày nào cô cũng mơ thấy ác mộng liên quan đến Từ Vĩ Trạch. Lúc thì anh cười khẩy bỏ đi, lúc thì cô ngã lăn xuống cầu thang trước mặt Từ Vĩ Trạch.
Cũng may cô không gặp Tử Vĩ Trạch, dù sao giấc mơ tệ hại đến mấy cũng chỉ là giấc mơ.
Hôm đó Thư Hoán bàn bạc xong công việc thì đã hết giờ làm việc, Từ Vĩ Kính có một cuộc họp gấp, một mình cô đi vào thang máy về nhà.
Thang máy xuống được hai tầng thì dừng lại, cửa mở ra, sau đó người bước vào không phải ai khác, mà là nhân vật chính trong cơn ác mộng của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thư Hoán cứng đờ người. Từ Vĩ Trạch vẫn cười và gật đầu trước, xem như chào hỏi, Thư Hoán cũng gượng đáp lại bằng một vẻ mặt miễn cưỡng có thể xem là mỉm cười. Hai người đều không nói gì, chỉ đứng mỗi người một góc trong thang máy.
Thang máy xuống được mấy tầng thì bỗng nhiên bản hiển thị điện tử ngừng lại. Hai người đều không chú ý đến, mấy giây sau cửa vẫn không tự động mở ra.
Lại mấy chục giây sau, thang máy lặng phắc, Thư Hoán hiểu ra, bất giác dựa sát lưng vào vách thang máy: “Thang máy...bị...bị hỏng sao?”.
Từ Vĩ Trạch cũng đặt tay lên cửa, mở thử để chắc chắn là không mở được, rồi bấm vào nút báo động, sau đó quay lại nói: “Đừng lo, không sao đâu, sẽ có người đến sửa nhanh thôi”.
Đó là lần trò chuyện đầu tiên của họ trong quãng thời gian này. Có Từ Vĩ Trạch ở đây, Thư Hoán cũng không thấy sợ hãi nhiều nữa.
Sự ngượng ngùng từ lúc anh bước vào thang máy dần phai nhạt nhưng họ vẫn không biết nhưng họ vẫn không biết nên nói gì và ai nói thì sẽ thích hợp hơn.
Hai người vẫn đứng cách xa nhau một khoảng, sau đó Từ Vĩ Trạch lên tiếng trước: “Xin lỗi, Gấu Hoán”.
“...”
“Anh biết chuyện đó không thể cứ nói xin lỗi là có thể tha thứ. Nếu có thể, anh hy vọng anh em hãy để anh bù đắp cho em.”

Thư Hoán lắc đầu, cô rất hối hận về sự mất bình tĩnh hôm đó của mình. Thực sự không nên, cô đã nói sẽ tha thứ cho anh nhưng lại lôi chuyện cũ ra, rõ ràng là lằng nhằng.
Chắc vì cô thích anh nên mới không thể nào cười phóng khoáng cho qua, không thể đối mặt với sự thật bi thảm rằng anh đối với cô chỉ là một phút “bồng bột”.
Nghĩ đến chuyện bản thân đã thích Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán như bị sét đánh giữa trời quang, trong tích tắc mọi thứ đều xám xịt.
Suy nghĩ đó còn khiến cô tuyệt vọng hơn gấp chục lần so với việc không thể ở cạch Từ Vĩ Kính, nhất thời Thư Hoán chỉ biết lùi vào một góc thật xa, quay lưng lại với anh.
Sau đó cô nghe Từ Vĩ Trạch hạ giọng: “Em đừng lo, anh sẽ không làm gì em đâu”.
“Em...em đâu có lo lắng.”
Cô cũng hiểu rất rõ, tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng trong chuyện tình cảm anh rất rõ ràng, kết thúc mối tình này rồi mới bắt đầu một mối tình khác, không có kiểu bắt cá hai tay. Chỉ cần vẫn còn đang yêu nhau thì dù bất kỳ tình huống gì, anh tuyệt đối sẽ không ra tay với người khác.
Thư Hoán ngồi xuống một lúc, thang máy vẫn không nhúc nhích. Sự thật rằng Từ Vĩ Trạch đang đứng phí sau không những không khiến cô yên tâm, ngược lại càng làm cô hoảng loạn, rối bời hơn.
Cô dần dần cảm thấy da đầu giật giật đau nhói. Cơn đau lâu rồi không thấy, đau như bị đinh đóng vào đầu, lại quay về. Thư Hoán biết đó là do tâm trạng quá căng thẳng mới dẫn đến đau nửa đầu như thế, nhưng dù gì đi nữa cũng không thể thả lỏng được, chỉ có thể ôm đầu nhăn nhó.
“Gấu Hoán?” Từ Vĩ Trạch đặt tay lên vai cô rồi nhanh chóng rụt lại, giữ một khoảng cách nhất định, anh hỏi: “Em không sao chứ?”.
Trước kia anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiếp xúc cơ thể, còn bây giờ lại rất dè dặt.
Có lẽ anh rất thích người bạn gái hiện tại.
Thư Hoán đáp nhỏ, “Không sao”, rồi áp mặt vào vách thang máy, lặng lẽ ngồi trong góc. Cô cũng phải chủ động trách né anh.
Trong im lặng, Thư Hoán đang cố gắng giáo huấn bản thân, cô không thể thích Từ Vĩ Trạch, nhất định là ảo giác.
Cô và anh xưa nay là bạn bè thân thuộc như người trong gia đình, vượt cả giới tính, hai người đối với nhau mà nói, chắc chắn thuộc dạng “không thể ăn được”.
Còn nguyên nhân tâm trạng cô khó hồi phục thì chắc vì chuyện đêm đó là lần đầu tiên trong đời, chưa biết chừng cũng là lần cuối cùng, mà lại phát sinh trong tình huống ấy, nên cô chắc chắn sẽ ghi nhớ. Nhất định là không có nguyên nhân nào khác ngoài nó rồi.
Còn về Từ Vĩ Trạch, chưa biết chừng anh đã có không một ngàn lần thì cũng tám trăm lần làm chuyện đó, sao có ấn tượng với cô cơ chứ.
Tập trung tinh thần tự giải thích ình xong, thang máy bỗng lắc mạnh. Thư Hoán chưa kịp phản ứng thì cảm giác chao đảo do thang máy rơi nhanh xuống khiến cô hét lên một tiếng.
Trong khoảng khắc đó Từ Vĩ Trạch đã ôm lấy cô.
Thang máy rơi xuống khoảng một, hai giây rồi sau đó dừng lại. Thư Hoán vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nắm chặt lấy ngực áo người ấy, không nói nổi câu nào.
“Đừng sợ.” Đầu cô được anh xoa nhẹ, “Có anh đây, không sao đâu”.
Thư Hoán nằm trong vòng tay anh, hơi run lên, cô sợ đến nỗi suýt chút nữa thì khóc thét lên.
Nhưng cánh tay Từ Vĩ Trạch ấm áp mạnh mẽ, lồng ngực rắn chắc đáng để dựa vào, cô còn nghe thấy tiếng nhịp tim của anh khiến mình yên tâm, ổn định lại.
Tuy biết rằng nếu thang máy mà rơi xuống từ độ cao hai mươi mấy tầng thế này thì có Từ Vĩ Trạch ở đây cũng vô dụng, dù anh có lợi hại đến mấy cũng không thể đối phó được với sự cố này, cô vẫn sẽ biến thành một đống thịt xấu xí nhưng cô lại không còn thấy sợ hãi nữa.

Cô dựa sát vào người Vĩ Trạch theo bản năng, như một con gấu koala, không động đậy, cũng không dám buông anh ra, chỉ sợ một khi buông tay thì sẽ phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ.
Một giọng nam dịu dàng vang lên: “Gấu Hoán”.
Vì sợ hãi nên Thư Hoán úp mặt vào ngực anh, chỉ phát ra âm thanh mơ hồ: “Ưm”.
“Có phải em vẫn còn giận anh?”
Một lúc sau, Thư Hoán lặng lẽ lắc đầu.
“Vậy có ghét anh không?”
Thư Hoán lại lắc đầu.
Mỗi lần cô lắc đầu lại như dụi vào ngực anh, dụi mấy lần xong, cảm thấy hình như anh có vẻ thiếu tự nhiên, Thư Hoán cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Dù thế nào đi nữa thì Từ Vĩ Trạch cũng là một chàng trai khỏe mạnh, cô dụi vào ngực người ta thế này đúng là khiêu khích, thật là không có tự trọng.
Để chứng minh mình không có bất kỳ động cơ mờ ám nào, Thư Hoán vội ngẩng lên khỏi ngực anh.
Từ Vĩ Trạch đang cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu lên mà không báo trước, mũi hai người bỗng chạm vào nhau.
Trong mấy giây, cô và anh đều không nhúc nhích, chỉ duy trì tư thế gần gũi như vậy. Thư Hoán cảm nhận hơi thở thơm mát của anh, hơi ấm từ cơ thể anh, và cả sự quyến rũ từ đôi môi gợi cảm của anh.
Thư Hoán căng thẳng đến mức không dám động đậy, trong khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ rằng Từ Vĩ Trạch sẽ cúi xuống hôn mình.
Nhưng không. Từ Vĩ Trạch quay đi, ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu cô, nói với vẻ bình tĩnh và khách sáo: “Xin lỗi”.
Thư Hoán vội cúi xuống: “Không...không sao”.
Tự hoang tưởng cũng không phải chuyện mất mặt lắm, mà chuyện mất mặt thật sự là cô không chủ động tránh đi, lại còn tỏ ra rất mong đợi nữa chứ.
Từ Vĩ Trạch như cũng ngạc nhiên vì phản ứng bất ngờ đó của cô, với trí thông minh của anh thì sớm muộn gì cũng hiểu ra thôi.
Chấn động của thang máy lúc nãy chắc là do phía dưới đang tu sửa, năm phút sau cuối cùng mọi thứ đã bình thường trở lại. Thang máy an toàn “hạ cánh” xuống đất, cửa từ từ mở ra.
Thư Hoán không dám chậm trễ một giây nào, chạy vội ra khỏi đó như bỏ trốn, để lại Từ Vĩ Trạch phía sau.
Những người tụ tập bên ngoài chỉ nghĩ là cô quá hoảng sợ nên cũng thông cảm nhường đường, giữ lại chút tự trọng cho cô. Từ Vĩ Trạch, cô không còn mặt mũi nào gặp anh nữa rồi.

Chương 42


Hôm sau Từ Vĩ Trạch đã gọi điện đến trước.
Tuy Thư Hoán còn xấu hổ nhưng vẫn rất vui vì sự chủ động của anh. Từ Vĩ Trạch đã tìm đến cô chứ không tránh né, dù sao đó cũng là chuyện tốt.
Khách sáo mấy câu an ủi hỏi thăm lẫn nhau vì sự cố thang máy lần trước, Thư Hoán vẫn thấy tim đập thình thịch, Từ Vĩ Trạch lại lên tiếng nói rõ ý đồ thật sự của mình.
“Gấu Hoán, ngày mai là sinh nhật cô gái mà anh thích, em làm bánh kem giúp anh được không?”
“…” Quá đáng thật.
“Anh biết em có lò nướng, giúp anh làm một cái nhé.”
Thư Hoán đành nói: “Sao không đi mua, không có tiền thì em mua cho anh là được”.
“Tự làm thì đặc biệt hơn.”
“Nhưng…có phải anh tự làm đâu.”
“Em cứ xem như làm việc thiện thay anh đi.”
“Nhưng em…”
“Giúp anh đi mà, Gấu Hoán.”
Thư Hoán ôm một bụng ấm ức. Cái tên thấy gái quên bạn này, ngay cả sinh nhật cô mà cũng quên, lại bắt cô làm bánh cho. Đúng là đồ vô lương tâm siêu cấp!
Hơn nữa, muốn ngầm bảo cô hãy bỏ cuộc đi thì cũng đâu cần phải làm tới mức đó. Cô vẫn nhớ rõ anh đã có bạn gái, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác, đâu cần anh nhắc nhở cô.
Nhưng anh đã nhờ vả rồi, cô chỉ có thể nhận lời: “Được thôi…”.
Tuy có hơi tức tối nhưng đành vậy. Từ Vĩ Trạch thường xuyên như thế. Trước kia anh vẫn thích bắt nạt cô, ép cô giúp anh cái này cái kia. Cô đã quen lâu rồi.
Cô không có tư cách đau lòng hay buồn bã, lại càng sợ bị người khác nhận ra rằng cô đang buồn. Đau lòng vì anh chàng công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch thì đúng là mất mặt.
Thư Hoán ra ngoài mua trứng gà tươi, sữa tươi, bột làm bánh và cả những thứ cần thiết như hoa quả… Tuy lúc đi ngang tiệm bánh kem, cô đã đứng một lúc lâu, do dự không biết có nên đặt một cái để ứng phó với Từ Vĩ Trạch không, nhưng cuối cùng cô vẫn gục đầu bỏ đi.
Đã nhận lời giúp người ta thì phải nghiêm chỉnh thực hiện, đó đã là bản năng của cô.
So với sự buồn bực khi bị bắt làm bánh kem cho bạn gái anh, Thư Hoán càng mong có thể nhanh chóng giải thoát bản thân khỏi cảm xúc kì quặc mà mình dành cho Từ vĩ Trạch.
Cô nghĩ chắc chắn do gần đây bản thân trải qua quá nhiều sóng gió, tâm tư rối loạn mới có ảo giác rằng cô thích Từ Vĩ Trạch.
Nhất định không phải là thích thật sự, chỉ là nhất thời thấy dựa dẫm vào bạn bè mà thôi.
Để tránh cho bản thân rơi vào tình trạng đáng thương, tâm tình méo mó, Thư Hoán quyết định niệm một trăm lần câu “Tôi chẳng thích Từ Vĩ Trạch tí nào”, rồi sau sẽ khá hơn thôi, có thể trở lại với tình trạng khỏe mạnh, tích cực như xưa.
Thế nhưng niệm xong cả trăm lần cho ngày hôm nay, vẫn chẳng thấy có hiệu quả gì cả. Thư Hoán nằm bò ra sofa, lấy gối chụp lên đầu, đau khổ lật sách dạy nướng bánh, muốn tìm một kiểu bánh kem thích hợp.
Lật đựoc một nửa thì điện thoại reo vang, lần này là Nhan Miêu.
“Hoán Hoán, tối nay bọn mình có hội họp, muốn đi không? Có hàng tốt đây.”
Haizzz, gì mà hàng tốt với hàng xấu, đối với cô cũng như nhau cả thôi.
Nhưng cô cũng biết Nhan Miêu hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện như thế, sở dĩ gần đây nhanh nhạy như vậy hoàn toàn là vì cô.

“Được thôi, tớ đi là được mà.”
Nhan Miêu rất vui mừng: “Thật không? Nhớ nhé, tối nay mặc đẹp một chút, đừng trẻ con quá, giờ hẹn là…”.
Cuối cùng cô cũng chấp nhận sự giới thiệu nhiệt tình của Nhan Miêu, sau đó đứng lên nướng bánh cho bạn gái Từ Vĩ Trạch một cái cheese cake.
Thư Hoán dùng kem và nước chanh để làm kem chua, trong thời gian đợi nó đông lại, cô lại lấy kem và phô mai đã đông trong tủ lạnh ra, thêm hai thìa sữa chua và một ít đường cát, đun cách thủy cho tan ra.
Lấy máy đánh trứng đánh cho hỗn hợp này thành chất lỏng sền sệt, không còn lợn cơn nữa, cô lần lượt cho thêm bốn quả trứng gà tươi vào, mỗi lần cho đều đánh thật kỹ. Sau cùng thêm một lần kem vào rồi đánh đều.
Chừng đó mới chỉ là phần kem phủ mà thôi.
Sau đó Thư Hoán phải kiên nhẫn chia kem ra làm ba cho vào bột, cố gắng khuấy đều. Ngoài ra còn phải đánh lòng trắng trứng nổi bọt lên, chia làm ba cho thêm đường và tinh bột ngô vào lại, lại chia thành phẩm ra làm ba rồi cho vào hỗn hợp lúc nãy.
Đến khi làm xong công đoạn đó thì tay thư Hoán đã mỏi nhừ đến nỗi không nhấc lên nổi.
Cũng may những việc còn lại không cần trộn khuấy gì nữa, cô làm nóng lò nướng trước rồi lấy khuôn bánh cất ở ngăn lạnh cuối cùng trong tủ lạnh ra.
Trước đó Thư Hoán đã đặt sẵn những vụn nhỏ chocolate vào đó, cả bơ đã tan chảy để làm đáy bánh. Hiện tại đã đông lại kha khá, cô đổ phần kem bánh lên, đặt vào tầng thứ hai từ dưới lên của lò nướng, ngăn dưới cùng đặt một khay nước rồi nướng một lúc.
Chỉ nội việc cho bánh vào lò nướng, sau khi nướng xong lấy ra cũng đã mất một giờ đồng hồ, rồi còn phải đợi hai mươi phút cho bánh nguội, lại đổ thêm lớp kem lên, tiếp tục cho vào lò nướng.
Khi bánh nguội lần nữa, đặt vào tủ lạnh cho đông lại thì trời đã tối.
Thư Hoán mệt mỏi muốn đứt hơi.
Ngày mai còn phải phủ kem, trang trí hoa quả và viết chữ. Sau cùng còn phải cho vào hộp gói lại. Bánh kem mình vất vả làm ra mà người ăn nó lại chả có quan hệ gì với cô
Cô hoàn toàn không vui sướng gì, cũng rất mệt nhưng dù sao thì cũng nên để cho cô gái nhận được quà sinh nhật có tâm trạng tốt là được.
Chí ít thì hôm đó, trên thế gian cũng có một người mừng sinh nhật trong vui vẻ.
Thư Hoán cởi tạp dề, tắm rửa qua loa rồi trang điểm ăn mặc cho có.
Tuy Nhan Miêu nhắc cô phải ăn mặc gợi cảm một chút nhưng những kiểu váy ôm ngực ôm mông, với bộ dạng mệt đến cúi gập cả lưng của cô thì quả thực không thể gắng gượng nổi.
Thế nên cô tìm một bộ váy chiffon có thắt nơ bướm ngang eo, mang một đôi giày đế bằng mềm mại để tiện việc đi bộ, ngay cả tóc cũng chưa kịp uốn thì đã phải đi ngay cho kịp hẹn.
Nhan Miêu vừa thấy cô đã ra sức nháy mắt, sau đó nhân cơ hội thì thào với cô: “Chẳng phải đã bảo cậu nhớ mang giày cao gót, ăn mặc xinh đẹp hơn sao? Cậu thế này thì chỉ có thể gặp phải ông chú quái dị thích trẻ con thôi!”.
Cho dù là ông chú quái dị cũng vô tư. Dù sao sau này hai người nếu có ở bên nhau thật, thì đối phương sớm hay muộn gì cũng sẽ nhìn thấy chiều cao thật sự của cô, nhìn thấy bộ dạng không trang điểm, tóc tai bờm xờm lại còn đeo kính của cô, nhìn thấy dung nhan thê thảm do thức khuya quá độ thậm chí cả vòng eo một ngày nào đó sẽ mập lên của cô.
Chỉ cho họ thấy một bộ mặt đẹp đẽ nhất của mình thì có tác dụng gì?
Chỉ khi quen với dung mạo xấu xí nhất của bạn mà vẫn yêu bạn, đó mới đúng là người bạn cần.
Người từng thấy bộ dạng mập nhất xấu nhất hồi học đại học của cô, từng thấy bộ dạng xấu xí, gương mặt sưng húp vì thức trắng đêm của cô, từng thấy bộ dạng đau ốm đến mức tiều tụy, hoàn toàn mất hẳn dáng vẻ ban đầu của cô, mà vẫn nói “Anh nghiêm túc đấy”, có lẽ chỉ có Từ Vĩ Trạch mà thôi.
Chỉ tiếc là sự nghiêm túc của anh… hạn sử dụng quá ngắn ngủi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận