Chương 55
Thư Hoán ngồi trên bàn, khóc một trận dữ dội, cô rất lo cho vết thương của Từ Vĩ Trạch, nhưng lại không dám đuổi theo.
Đến tận khi trời sáng, Thư Hoán mới do dự gọi điện cho Từ Vĩ Kính.
“A, em trai anh… anh ấy… vẫn ổn chứ?”
“Trán Vĩ Trạch không sao, băng bó lại thôi.”
“Vâng…”
“Nhưng nó rất buồn. Thư Hoán, anh hiểu tâm trạng em, nhưng lần này em quá nghiêm khắc với nó rồi. Dù sao cũng là chuyện quá khứ, không phải là chuyện nó có thể kiểm soát được. Dù nó có lỗi cũng không đến mức…”
“Em… em biết…”
“Tuy nó làm ẩu nhưng cũng không muốn em bị tổn thương. Còn em lại đánh nó.”
Cô biết, nhưng cô lại càng sợ làm tổn thương đến một sinh mạng vô cùng yếu ớt khác. T_T
Nếu lúc này cô chia tay Từ Vĩ Trạch thì sinh mạng bé nhỏ chưa thành hình kia là thứ duy nhất mà cô có được.
“Vĩ Trạch cả đêm không ngủ. Nếu có thể, anh hy vọng em đến thăm nó.”
“Em…”
“Anh hiểu, nó sử dụng bạo lực với em là lỗi của nó, dù sao anh cũng không nên ép em làm chuyện em không muốn. Chỉ là bây giờ nó rất đau khổ, người làm anh này cũng chỉ có thể nhờ cậy em.”
Thư Hoán vác cặp mắt thâm quầng đi mua thức ăn, nấu canh cho Đường Tiếu Vi rồi mang đến bệnh viện.
Quả nhiên bên cạnh Đường Tiếu Vi có thêm y tá cao cấp, họ đã mua thức ăn cho cô ta nhưng cũng may cô nàng vẫn có thể ăn hết món canh cá chép của cô. Thấy bộ dạng như vậy, Đường Tiếu Vi cau mày: “Cô sao vậy? Trông rũ rượi thế?”
“Hả?”
Chuyện cô mang thai chỉ có Đường Tiếu Vi biết, theo bản năng cô cũng xem cô ta là đối tượng tâm sự ngoài Nhan Miêu ra, do dự một lúc rồi Thư Hoán vẫn thành thực nói: “Tôi… tối qua đã đề nghị chia tay với Vĩ Trạch”.
“Hả?”
“Tôi nghĩ đau một lần rồi thôi, chia tay sớm cũng đỡ phải sau này buồn bã.”
Đường Tiếu Vi nhìn cô vẻ khó tin: “Cô đúng là… Lúc này mà cô không giành lấy anh ấy, đòi chia tay làm gì?”
Haizzz, đúng là người có tính cách khác nhau thì hành động cũng khác nhau.
“Dạng công tử đào hoa như Vĩ Trạch, cô cũng biết đấy. Nếu chỉ nhờ cái thai này thì dù bây giờ tôi có thể giữ được anh ấy lại một chốc một lát, chia tay cũng là chuyện sớm muộn phải xảy ra thôi. Tôi nghĩ khả năng chịu đựng của tôi giờ vẫn ổn nhưng nếu kéo dài đến sau này thì chắc chắn sẽ rất đau lòng. Nên…”
Đường Tiếu Vi lắc đầu: “Cô ngốc chết đi được. Mong rằng tôi uống canh cô nấu sẽ không bị nhiễm IQ thấp như cô”.
Mang canh cho Đường Tiếu Vi xong lại ngồi cạnh cô ta một lúc, thăm đứa bé, thấy Tiếu Vi có vẻ buồn ngủ, Thư Hoán liền đứng lên ra về.
Ra ngoài bệnh viện, cô suy nghĩ mãi rồi vẫn ngồi xe đến nhà họ Từ.
Cô không thể dứt khoát như Từ Vĩ Trạch, tuy đã chắc sẽ chia tay nhưng cô vẫn muốn nói rõ với anh, cô không ghét anh, cũng chẳng trách anh, chia tay là vì chính cô, mong anh đừng bận tâm.
Cứ nghĩ đến chuyện Từ Vĩ Trạch đang đau buồn vì bị bỏ rơi, lại thêm chuyện bạn gái đánh bị thương là cô đã thấy xót xa.
Đến nhà họ Từ, Thư Hoán chầm chậm đi vào trong, còn chưa đến gian nhà chính cô đã thấy Từ Vĩ Kính ra cổng, dường như là muốn đi đâu đó. Nhìn thấy cô từ xa, anh đứng lại.
Thư Hoán bước nhanh đến, dừng lại trước mặt anh, hỏi: “A, anh định đi đâu sao?”
Từ Vĩ Kính chỉ cúi đầu nghiêm khắc nhìn cô: “Em đến đúng lúc quá, anh đang định tìm em”.
“A…”
Thư Hoán thấp thỏm theo anh vào nhà, ngồi rong phòng khách. Từ Vĩ Kính rót trà cho cô sau đó nói: “Thư Hoán anh mong em nói thật với anh”.
“Vâng”.
“Lúc nãy anh nhận được điện thoại của Đường Tiếu Vi”
“A?”
“Cô ấy nói, em mang thai rồi.”
Thư Hoán sửng sốt suýt đánh đổ ly trà trong tay.
Từ Vĩ Kính càng nghiêm khắc: “Có thật không?”
Bỗng nhiên Đường Tiếu Vi lại giở chiêu này, Thư Hoán hoàn toàn luống cuống: “Em, em…”.
“Em có con với Vĩ Trạch? Chuyện lớn như thế tại sao không nói sớm? Em không nói cho nó biết, sao nó hiểu được nó đã làm gì?”
“Không, không được nói cho anh ấy biết.” Thư Hoán rối bời, mắt đỏ hoe, ôm lấy đầu tuyệt vọng. “Anh cũng biết anh ấy…”
“Vĩ Trạch chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.”
Thư Hoán sụt sịt, lắc đầu: “Vô… vô ích. Anh ấy chỉ là bồng bột nhất thời, không thể ổn định đâu. Em cũng không nghĩ sẽ lâu dài được, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, dễ hợp dễ tan…”.
“…”
“Bây giờ tự nhiên có chuyện này, cứ như dùng đứa trẻ buộc chặt anh ấy vậy, như thế thì em quá bi thảm rồi. T_T Anh cũng thấy anh ấy đối xử với Đường Tiếu Vi thế nào rồi đó, em có cần thử thêm lần nữa không?”
“Thư Hoán…”
“Vốn dĩ đó là sự cố, không chỉ là trách nhiệm của anh ấy. Xin anh đừng nói cho anh ấy biết, cứ thuận theo tự nhiên đi. Xin anh, để lại cho em chút sĩ diện được không. T_T”
“Thư Hoán…”
“Hơn nữa một mình em cũng có thể nuôi đứa bé mà. Em… em cũng có thu nhập, bạn em sẽ giúp đỡ. Anh đừng lo. Em cũng sẽ không làm gánh nặng thêm cho các anh…”
“Gấu Hoán?”
Thư Hoán suýt nhảy dựng lên, vội ngẩng đầu, Từ Vĩ Trạch đang đứng ở đầu cầu thang nhìn cô, sau lưng là quản gia Vương: “Anh…”
Lần này xong rồi, “bí mật” của cô đã trở thành bí mật mà ai cũng biết. Thư Hoán chỉ muốn bỏ chạy, cô không muốn thấy vở bi kịch hôm đó lại tiếp diễn.
Từ Vĩ Trạch sải bước đến gần, gương mặt vẫn giữ vẻ sửng sốt như bị sét đánh:
“Em cũng có thai rồi?”.
“Cũng” cái đầu anh. T_T
Thư Hoán hổ thẹn đứng dậy: “Em đi đây, mọi người cứ trò chuyện”.
“Khoan.” Từ Vĩ Trạch ôm ngang eo cô, để mặc cô vùng vẫy, “Gấu Hoán, trong bụng em chẳng phải có đứa bé sao?”.
Thư Hoán lâm vào đường cùng, đỏ hoe mắt nói: “Tránh ra, tránh ra, nó… nó không phải con anh!”.
Từ Vĩ Trạch không buông tay: “Không phải của anh thì là của ai?”.
Thư Hoán đành chỉ bừa: “Không chừng là của người đó!”.
Từ Vi Kính “phụt” một tiếng, phun nước trà ra, miễn cưỡng khống chế vẻ mặt mình.
Quản gia Vương run rẩy: “Thư tiểu thư à…”.
“T_T Xin lỗi cháu chỉ tiện miệng, không có ý đó thật. Đương nhiên bác vô tội…”
Quản gia Vương gần như lệ tuôn ngàn hàng: “Không… sao… ”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô với vẻ “chứng cứ đã rõ”, cô có thể nhìn thấy động tác nghiến răng rất khẽ của anh.
Thư Hoán gấp gáp nói: “Dù sao cũng chẳng liên quan đến anh. anh đừng nghĩ nhiều. Anh không cần chịu trách nhiệm, em cũng không trói buộc anh. anh cứ tiếp tục phong lưu đi. Yên tâm, em sẽ không xuất hiện cùng đứa bé trước mặt các anh nhưng nếu anh muốn thăm thì em cũng có thể đồng ý…”.
Không đợi cô nói dứt, Từ Vĩ Trạch đã bế cô lên, xoay một vòng, sau đó áp mặt vào bụng cô.
“Ở đây có gấu con.”
Vẻ mặt anh như si mê mụ mẫm.
Thư Hoán chưa hoàn hồn bởi cảm giác sợ hãi khi bị bế bổng lên, thì đã bị ôm ngang người, sau đó Từ Vĩ Trạch bế cô ra ngoài.
“Anh… anh định đi đâu?”
“Đương nhiên là đi kết hôn.”
Cái… cái gì… làm gì có chuyện bừa bãi như thế?
“Đã nói không cần anh chịu trách nhiệm mà. T_T”
Sợ nhất là màn này. Cái gọi là mẹ giàu vì con, cột chặt đàn ông, họ không biết rằng đó chính là tăng thêm gánh nặng cho cả hai. Tình cảm không thể gượng ép, miễn cưỡng không hạnh phúc, vì đứa trẻ mà ở cạnh nhau, tương lai cũng sẽ gần mặt cách lòng.
Từ Vĩ Trạch cúi xuống nhìn cô, gằn giọng: “Là anh muốn chịu trách nhiệm, được chưa?”.
“…”
“Anh nói cho em biết, anh đeo bám em chắc rồi. Con cũng đã có, em muốn đá anh à? Em dám làm gì sau này anh sẽ mang con bỏ nhà đi.”
Làm gì mà tự dưng diễn vai ông chồng bị vợ hành hạ thế. T_T
“Xin anh đừng đùa! Chuyện này phiền anh đừng đùa giỡn nữa có được không? T_T”
Từ Vĩ Trạch đến bên đình nghỉ mát, buông Thư Hoán không ngừng giãy giụa xuống, nhìn vào mắt cô: “Anh đang nghiêm túc”.
“…”
“Anh nghiêm túc đấy, Gấu Hoán”.
“Lừa… lừa đảo, nếu trước đó anh có ý định này thì đã sớm…”
Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: “Anh cũng giống em, rất sợ bị từ chối mà!”
“…”
“Anh không dũng cảm như em nghĩ đâu, Gấu Hoán.”
“…”
“Cho dù ngày nào anh cũng mang nhẫn bên mình nhưng cũng không có can đảm mà dễ dàng nói ra câu ấy.”
“…”
“Lỡ em không chịu thì anh phải làm sao?”
Thư Hoán nhìn anh, gương mặt anh rất dịu dàng, lần đầu có vẻ mặt yếu đuối đến thế.
Những ngón tay đang cầm tay cô hơi run run.
“Nhưng lần này thì khác, đây là cơ hội của anh, cho dù có phải dùng con gấu con cột chặt em, anh cũng phải nắm bắt cơ hội này.”
“…”
“Em có hiểu không Gấu Hoán?”
Chương 56
Mấy hôm sau Đường Tiếu Vi ra viện, ôm đứa bé tới nhà họ Từ. Vừa gặp, cô ta cũng không tỏ ra giả tạo, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi nhầm lẫn, không phải con của Vĩ Trạch.”
Thư Hoán đã chuẩn bị tâm lý, chỉ không ngờ có việc này nên há miệng lắp bắp: “Hả?”
“Tạo nên phiền phức thế này, tôi rất xin lỗi”.
“Nhưng, nhưng… sao cô biết…”
Có xét nghiệm ADN đâu.
Đường Tiếu Vi cũng không nói nhiều, chỉ cho cô xem bé trai đáng yêu trong bọc. Đứa bé mở mắt ra, đó là một đôi mắt rất đẹp… màu xanh nhạt.
Thư Hoán càng sửng sốt: “Con… con… con lai sao?”
Từ Vĩ Trạch là người da vàng chính gốc, Đường Tiếu Vi cũng là người đẹp có nét đẹp cổ điển đậm chất Trung Quốc. Nếu là con hai người thì không thể nào sinh ra đứa con như thế này được.
Từ Vĩ Trạch lại không hề tỏ ra kích động, lại nói: “Anh đã nói từ đầu đó không thể là con anh. Lần đó anh vốn không đụng đến em”.
“Được rồi, em trách nhầm anh. Nhưng bây giờ em đã biết rồi, em phải về bóp chết tên khốn kia.”
“Uhm…”
“Còn tên khốn nào thì...” Đường Tiếu Vi liếc nhìn anh, “Anh cũng biết phải không, tại sao không nói với em? Các anh là bạn bè nên bao che cho nhau đúng không?”.
Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội: “Oan uổng quá Bao đại nhân, trước đó anh cũng không biết. Bây giờ thì anh đã hiểu…”
“Nhưng đứa bé còn nhỏ quá, bây giờ bắt nó đi máy bay lâu như thế cũng không được, em phải đợi một thời gian nữa mới quay về. Nếu không thì hai người có thể tìm giúp em một cô bảo mẫu thích hợp chăm sóc nó mấy ngày không?”
Anh em nhà họ Từ nhìn nhau, sau đó Từ Vĩ Kính nói: “Chuyện này để tôi lo, tìm được người thích hợp sẽ báo cho cô biết, nhưng vẫn cần cô xem thử, nếu thấy tin được thì hãy giao phó.”
Thư Hoán thầm nghĩ, bây giờ họ sẽ quay sang thông báo cho người bạn kia để anh ta nhanh chóng tìm cách giữ lại mạng sống chăng? Vậy cô có cần đứng cùng chiến tuyến với Đường Tiếu Vi không?
Buổi tối Thư Hoán lại bị ép ở lại nhà họ Từ qua đêm. Nhưng bây giờ cô không cần lo Từ Vĩ Trạch sẽ làm chuyện gì vô quy tắc nên cô rất yên tâm.
Nhưng buổi tối khi Từ Vĩ Trạch trèo lên giường cô, giày vò cô tới nửa tiếng, Thư Hoán mới vừa hối hận vừa tức tối nhận ra rằng, thì ra “vô quy tắc” có rất nhiều cách chứ không chỉ có loại mà cô nghĩ tới.
Nằm bò trên ngực Từ Vĩ Trạch, nghe nhịp tim của anh, Thư Hoán không kìm được hỏi: “Chuyện đó… tại sao từ khi Maldives về, thái độ của anh với em lại thay đổi nhiều như thế?”.
Từ Vĩ Trach nghịch nghịch ngón tay cô: “Hử, có không, anh thấy cũng vậy mà.”
“Có mà.”
“Ừ, chỗ nào?”
Thư Hoán khó mà mở miệng: “Chính là… ừ… lúc trên đảo... anh …với em cứ… ưm…”.
“Với em thế nào?”
“Chính là… chính là…”
“Là thế nào, em phải nói cụ thể thì anh mới biết chứ.”
Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của anh, Thư Hoán mới biết mình bị chơi xỏ, chụp lấy gối đập anh: “Anh là đồ khốn!”
Từ Vĩ Trạch giữ tay cô, cười và hôn lên chóp mũi cô, “Được rồi được rồi, đừng giận mà. Vì sau khi anh về, kể mọi việc cho anh trai nghe, anh ấy rất giận, nghĩ rằng anh quá cầm thú…”
Thư Hoán thẹn quá hóa giận: “Này… anh… anh nói với anh ấy chuyện gì?!”
Từ Vĩ Trạch an ủi: “Chỉ có chuyện quan trọng, à… đương nhiên cũng không quan trọng mấy…”
Thư Hoán lập tức chăn trùm lên đầu. Sau này trước mặt Từ Vĩ Kính, cô còn làm người thế nào nữa chứ?
Từ Vĩ Trạch lại bình thản ôm lấy đống chăn xấu hổ đó: “Anh trai anh đã dạy dỗ rằng, như thế sẽ tỏ ra giống như chỉ ham muốn xác thịt, không có tình yêu vậy, càng không tôn trọng em. Nên bắt anh phải kìm lại, không thể chỉ lo cho cảm nhận của mình, phải quan tâm đến tâm trạng của em.”
“…”
“Nhưng em phải tin anh, tuy anh ham muốn xác thịt rất nhiều, nhưng tình yêu của anh còn lớn hơn”.
Thư Hoán ủ rũ: “Thực ra em cũng nghĩ…”.
“Sao?”
“Người ta đều yêu nhau rất lâu rồi mới bắt đầu… ưm… thân mật. Liệu chúng ta có nhanh quá không? Chẳng có nền tảng tình cảm, cũng không có thời kì yêu nhau trong sáng…”
Chăn bị kéo ra, Thư Hoán nhìn thấy gương mặt dở khóc dở cười của Từ Vĩ Trạch.
“Không có nền tảng tình cảm?”
“Ưm…”
“Vậy em nghĩ mấy năm trước chúng ta làm gì?”
Hôm sau trong vườn hoa, Thư Hoán gặp Từ Vĩ Kính.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Bánh đính hôn đã chọn chưa?”
“Dạ vẫn... chưa.”
Mười mấy loại bánh ngọt của mười mấy tiệm khác nhau được mang đến, cô đã nếm thử đến nỗi chẳng phân biệt được nữa rồi. Chỉ riêng đính hôn mà cũng phiền toái quá.
Từ Vĩ Kính dịu dàng: “Cứ từ từ chọn, em có thể so sánh mấy cửa hàng, chọn đến khi thích nhất thì thôi.”
Những lời giấu trong lòng đã lâu, lúc này Thư Hoán vẫn buột miệng hỏi: “Bánh kem là thế, còn người thì sao?”
“…”
“Thực ra anh cũng biết, ban đầu người em thích nhất…”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Anh biết Vĩ Trạch yêu em, còn anh không thể tranh giành với đứa em trai duy nhất”.
“Nên anh đã nhường em cho anh ấy?”
“Không, là chính em đã chọn nó.”
Thư Hoán mắt hơi hoe đỏ, nhìn anh.
“Có lẽ một lúc nào đó em nghĩ anh tốt hơn Vĩ Trạch, nhưng khi em thực sự ở bên anh rồi, em sẽ nhận ra Vĩ Trạch người thích hợp nhất với em, còn anh không bằng nó.”
“…”
“Nên anh tình nguyện để em giữ mãi cảm giác này.”
“…”
“Thứ tốt nhất chính là thứ mà ta không có được.”
Phải, những ảo tưởng đẹp đẽ chính bởi ta không thể thực hiện được, và cũng chỉ có giữ khoảng cách với nó nên nó mới mãi không bị hao mòn.
Từ Vĩ Kính cúi xuống, hôn lên mu bàn tay cô...
Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ dịu dàng này của anh.
“Chúc hai em hạnh phúc.”
Thư Hoán bỗng dưng muốn khóc.
Thực ra cô cũng hiểu, cô xem Từ Vĩ Kính như một vị thần, quá sùng bái anh, còn anh dù sao cũng chỉ là một con người.
Khi anh bước xuống đài sen yêu đương với tư thế của người phàm, rồi tới khi sống chung, có lẽ đối với cả hai sẽ chỉ là một tổn thương. Thần tượng và anh hùng đều không thể đến gần được.
Cô cũng mong anh có thể gặp được một người ở bên anh với một tâm lí bình thường, cho anh niềm hạnh phúc nhẹ nhàng. Có thể cho anh sống cuộc sống của một “con người”, chứ không cần vất vả như một vị thần.
Hiểu ra rồi cô bỗng thấy phần chua xót. Thế nhưng cũng chỉ là hiểu.
“Em cũng chúc anh được hạnh phúc.”
Có một chuyện mà Thư Hoán không biết.
Năm ấy trong cuốn sổ bị Từ Vĩ Trạch vẽ bậy của cô, giữa các khe giấy, anh đã viết đầy tên cô…