Gấu ơi! Giúp anh!


Tính tình Thư Hoán vốn rất dễ chịu, chịu thương chịu khó, tuy thức khuya nhưng một mình ở trong phòng chẳng ảnh hưởng đến ai, huống hồ Đoạn Kỳ Nhã cũng có thói quen đi khuya, cuộc sống ở nhờ lại thuận lợi hơn cô nghĩ nhiều.
Lúc rời khỏi nhà, cô chỉ mang theo chứng minh nhân dân và tiền bạc, khi ấy không còn tâm trạng đâu mang theo laptop yêu quý, là “nồi cơm” của cô cả.
Đoạn Kỳ Nhã hào phóng chọn một chiếc trong số mấy chiếc máy tính của cô cho Thư Hoán mượn, nhưng phần mềm, tài liệu cần cho công việc đều phải download lại từ đầu, không thể bắt tay vào làm việc ngay được.

Hơn nữa cảm hứng của cô gần như đã cạn kiệt, không thể nào thiết kế ra những hình tượng hạnh phúc đáng yêu được nữa.
Mất đi công cụ kiếm ăn, Thư Hoán trở thành cô bé ốc sên trong nhà Đoạn Kỳ Nhã, mỗi ngày làm việc nhà, mua thức ăn về nấu nướng, giặt giũ rửa bát.

Thời gian còn lại thì xem ti vi, khâu cho Đoạn Kỳ Nhã mấy con gấu và thỏ có thể treo trên túi.
Sống cho qua ngày được một thời gian, bỗng một ngày nọ Kỳ Nhã hỏi cô: “Quãng thời gian này chắc em không có công việc nào khác đúng không?”
“Dạ, em rất rãnh rỗi”.
“Tuy có hơi thất lễ nhưng chị vẫn muốn hỏi một chút, xem em có hứng thú không”.
Thư Hoán lập tức hứng chí, ngồi nghiêm chỉnh lại: “Có chuyện gì, chị cứ nói đi ạ!”
Đoạn Kỳ Nhã cười nói: “Gần đây chị khá bận, có một trợ lý lại xin nghỉ để kết hôn, công ty cần tìm một người thay thế.

Vì trong thời gian ngắn nên chuyện nhân sự không muốn phiền toái, người lạ cũng không tiện.

Thế nên chị muốn …”
Thư Hoán lập tức ôm đùi Kỳ Nhã: “Được phục vụ chị là niềm vinh hạnh của em!”
****
Làm trợ lý cho Đoạn Kỳ Nhã là một công việc hoàn toàn mới, tâm trạng của Thư Hoán cũng thay đổi theo.
Mỗi ngày cô bê trà đưa nước, kiểm tra quần áo cần thay, nhớ lịch trình trong ngày, xách túi … tuy công việc lặt vặt chẳng có gì mới mẻ nhưng …
Hồi học đại học những gì cô làm giúp Vĩ Trạch chẳng phải cũng gần giống thế này ư?
Hơn nữa bây giờ còn có tiền lương!
Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã cô hoàn toàn chẳng có lòng tự tôn gì cả, lẽo đẽo theo đuôi suốt.

Dưới sự chỉ dạy năm nào của Từ Vĩ Trạch, cô làm việc cũng có thể gọi là nhanh nhẹn ngăn nắp, công việc này rất thích hợp với cô.

Hơn nữa lại có thể nhìn thấy con người và sự việc mới lạ, tuy bận rộn xoay như chong chóng nhưng cô cũng vẫn thấy vui.
Đoạn Kỳ Nhã đang quay quảng cáo, cô ngoan ngoãn cầm chai nước đã mua sẵn đứng đợi, sung sướng ngắm bóng lưng và đôi chân dài xinh đẹp ấy.
Lúc nghỉ ngơi, một vị quản lý cấp cao bên phía đối tác thờ ơ ngồi xuống cạnh cô: “Có nước uống không?”
Thư Hoán lấy một chai trong túi ra: “Có ạ”.
Đối phương nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn, cô là nhân viên bán thời gian phải không? Học ở đại học nào thế?”
“…”
Vì công việc cô làm thường xuyên phải chạy lung tung nên không trang điểm, suốt ngày chỉ buộc tóc lên, mặc áo pull váy yếm, hoặc quần jeans dài, đeo chếch sau lưng một chiếc túi lớn, có vẻ rất trẻ con.
“Lát nữa có muốn cùng đi uống rượu không?”
“Ơ…”
Bỗng trên vai cô có một bàn tay đặt lên, giọng Đoạn Kỳ Nhã vẳng đến: “Làm gì thế, muốn bắt chuyện với Gấu Hoán của chúng tôi à?”
Đối phương cười ha hả, nói: “Không có, nói chuyện phiếm thôi”, sau đó lén lút bỏ đi.
Thư Hoán tuy làm việc lặt vặt nhưng cơ hội được bắt chuyện lại cao đến bất ngờ.
Vì đại mỹ nhân cao cấp như Đoạn Kỳ Nhã là ánh trăng nơi đáy nước, hoa tươi trong tấm kính, cao xa khó với, người bình thường còn không dám nghĩ đến, biết không có cơ hội nên không muốn bẽ mặt.
Còn những trợ lý như cô nếu có vài phần nhan sắc thì lại dễ dàng cưa đổ, những nam nghệ sĩ, nhân viên công tác cũng tiện thể nói chuyện phiếm dăm ba câu.

Không có cá thì tôm cũng được.
“Mấy người đó tốt nhất là em cứ mặc kệ.

Đừng khách sáo với bọn họ, cứ nói “không” là được”.
“Dạ…”
“Muốn quan tâm cũng phải tìm người tốt, như …” Đoạn Kỳ Nhã hất cằm, chỉ người đàn ông vừa bước vào trường quay, “như thế đó”.
Thư Hoán lại lắp bắp, rối loạn: “Từ…Từ Diễn…”.
Ngôi sao lớn ấy cũng là ca sĩ như Đoạn Kỳ Nhã, hoặc có thể nói là còn nổi tiếng hơn cả Kỳ Nhã nữa.

Lần đầu tiên Thư Hoán gặp người thật ở ngoài đời.

Không cần qua ống kính, cũng chẳng có đèn đuốc, anh ta đã tỏa ánh hào quang, đẹp trai đến mức người ta muốn chết ngay.

Có được gương mặt như thế, cả đời này còn cần phải lo nghĩ về cái ăn sao?
“Em cò thể đến chụp ảnh chung với anh ta.

Tuy tính tình anh ta rất xấu xa, nhưng mà, nể mặt chị, nếu em muốn chụp mấy tấm, ký tên, cũng chẳng vấn đề gì”.
Thư Hoán run lẩy bẩy cầm máy ảnh chạy đến.
Một lúc sau hứng chí quay lại: “Chụp được rồi chụp được rồi!”.

Cuộc đời cô lại viên mãn nữa rồi.
Đoạn Kỳ Nhã cười, nhìn cô đang cúi đầu vừa xem máy ảnh vừa uống nước ngọt, hỏi: “Nhưng, em có biết không?”
“Dạ?”
“Từ Diễn và Từ Vĩ Trạch, là họ hàng đấy”.
Thư Hoán phun nước ngọt lên màn hình, sau đó vội vàng túm vạt áo pull lên lau máy ảnh.
Đoạn Kỳ Nhã vội xoa dịu: “Nhưng em đừng lo, họ không ở cùng một thành phố, lại ít liên lạc, anh ta cũng không biết em là ai”.
Thư Hoán thở phào nhẹ nhõm, tiện thể cũng suy đoán về nguồn gốc gene đẹp kinh khủng của nhà họ Từ.
Thế nhưng hễ nhắc đến Từ Vĩ Trạch, tâm trạng cô lại u ám.

Tuy cố gắng không nghĩ đến và cũng đã chuyển sang thành phố khác, từ nhà thiết kế trở thành trợ lý, cô thật sự như đã tái sinh, nhưng buổi tối nằm ngủ cô vẫn mơ đến hai người ấy, sau đó choàng tỉnh rồi không ngủ được nữa.
Đâu phải cứ cố phớt lờ hiện thực thì nó sẽ biến mất đâu.
Cô nhớ thời gian tươi đẹp vui đùa cùng Từ Vĩ Trạch, cũng nhớ đến tâm trạng yêu đơn phương Từ Vĩ Kính.
Nhưng chuyện xảy ra đêm ấy, chỉ một nét bút thôi, đã vấy bẩn cả cảnh tượng tươi đẹp ấy rồi.
Đoạn Kỳ Nhã hỏi: “Em muốn biết tin tức gần đây của Vĩ Trạch không?”
Thư Hoán khổ sở vùi đầu vào cánh tay, lắc đầu.
“Chị hiểu em không muốn đối diện với cậu ta.

Nhưng đêm nay chị muốn chat webcam nói vài chuyện, nếu em không ngại thì có thể ngồi cạnh xem”.

Đoạn Kỳ Nhã cười nói, “Nếu ghét quá thì có thể ném cà chua thối vào màn hình”.
*********************
Buổi tối về đến nhà, Đoạn Kỳ Nhã mở máy tính, Thư Hoán ngồi một góc mà webcam không quay tới, có phần bất an.
“Ủa, sao Vĩ Trạch vẫn chưa online?”
Lại đợi khoảng mười phút, Đoạn Kỳ Nhã cũng nhăn mặt: “Thôi, không đợi cậu ta nữa, em đi ngủ sớm đi”.
Thư Hoán đáp lại, khẽ thở phào, toàn thân nhẹ nhõm.
Máy tính bỗng “ding” một tiếng, khung chat cũng hiện ra, sau đó Thư Hoán bất ngờ nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp của Vĩ Trạch.
Trông anh có vẻ gầy đi nhưng vẫn rất đẹp trai, lúc không cười, thật sự rất giống Từ Vĩ Kính.

Trong tích tắc Thư Hoán cảm thấy lòng dạ rối bời, biết rõ anh không nhìn thấy mình nhưng vẫn lấy gối che mặt theo bản năng, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đoạn Kỳ Nhã không khách sáo, hỏi ngay: “Sao muộn thế, chẳng phải hẹn mười một giờ hay sao?”
“Xin lỗi, tôi vừa về”.
“Đêm hôm rồi còn bận gì?”
Gương mặt Từ Vĩ Trạch có vẻ mệt mỏi: “Vừa đi đến nhà một người bạn của Gấu Hoán.

Cô ấy nói Gấu Hoán không có ở đó, tôi cứ nghĩ cô ấy lừa mình, nhưng đợi đến bây giờ thì có lẽ Gấu Hoán không ở đó thật”.
Đoạn Kỳ Nhã an ủi: “Thư Hoán cũng trưởng thành rồi, biết tự chăm sóc bản thân, cậu đừng lo”.
Từ Vĩ Trạch cười, lắc đầu: “Chị không hiểu đâu”.
Anh hơi nghiêng mặt, Thư Hoán hốt hoảng khi nhìn thấy vài vết thương hiện rõ trên đó.

Đoạn Kỳ Nhã cũng hỏi: “Mặt cậu bị sao thế? Uống say nên ngã à?”
Từ Vĩ Trạch sờ mặt: “Chị nói cái này? Anh tôi đánh đấy.

Không sao, đã hết sưng rồi.

Ban đầu mới giống mặt heo”.
Đoạn Kỳ Nhã hỏi với vẻ khó tin: “Vĩ Kính lại nỡ đánh cậu sao?”
Vĩ Trạch cười khổ sở: “Là do tôi đáng bị thôi”.
“Anh em nhà cậu làm sao thế?”
Một lúc sau Từ Vĩ Trạch mới nói: “Không, là lỗi của tôi.

Gấu Hoán bỏ nhà đi là vì… tôi đã cưỡng bức cô ấy”.
Đoạn Kỳ Nhã không nói gì, ngay cả Thư Hoán cũng bất ngờ trước sự thẳng thắn của anh.
“Tôi nghĩ, cô ấy không bao giờ tha thứ cho tôi nữa”.
Thư Hoán chỉ xấu hổ vùi mặt vào gối nhưng lại nghe thấy Từ Vĩ Trạch nói: “Tôi biết rõ người mà cô ấy thích là anh tôi”.
“…”
“Tôi làm thế, cũng là vì cuống quá nên làm bậy thôi”.
Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người trong phòng đều im lặng.

Một lúc sau Đoạn Kỳ Nhã mới nhìn cô, đôi mắt to sáng, đen nhánh nhưng trong veo, trong tích tắc ánh mắt ấy như thể xuyên thấu Thư Hoán, khiến tâm tư giấu kín của cô bị phơi bày hết.
“Vậy nên, em không chịu chấp nhận Vĩ Trạch là vì Vĩ Kính?”
Thư Hoán ra sức lắc đầu theo bản năng.
Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã, cô rất sợ phải thừa nhận.

Cô quá sùng bái Kỳ Nhã, đến nỗi vô cùng sợ chuyện này, họ cùng thích một người đàn ông, và chuyện đó đã xảy ra rồi thì chẳng ai có thể tránh được rạn nứt.
Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô rồi cười nói: “Cũng chẳng có gì, thích Vĩ Kính cũng là chuyện bình thường, anh ấy thu hút thế cơ mà”.
“….”
“Em thích anh ấy, chứng tỏ em cũng có mắt nhìn đấy”
Đoạn Kỳ Nhã đi tắm, Thư Hoán e dè đợi lấy quần áo cô ấy thay ra đem đi giặt.

Cô không làm sai điều gì, nhưng lại cảm thấy mình yêu Vĩ Kính là rất có lỗi với Kỳ Nhã..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui