Từ thành phố T trở về, cuộc sống của Thư Hoán cũng bắt đầu trở về quỹ đạo.
Cô từ bỏ Từ Vĩ Kính, cũng trở lại bạn bình thường với Từ Vĩ Trạch.
Bao sóng gió thăng trầm trong mấy tháng như một giấc mộng.
Tỉnh dậy rồi thì mọi thứ đã qua.
Hồi tưởng hay truy cứu hoàn toàn là vô nghĩa.
Hiện thực là bản vẽ cứ cách ngày phải giao, là hóa đơn hàng tháng được gửi đến, là dâu tây giảm nửa giá thành mua được, là ly mỳ tôm khi thức đêm.
Rất tầm thường nhưng thực tế.
Tuy cũng có lúc ngủ không được.
Nhan Miêu bắt đầu tìm bạn trai cho cô, lúc nào cũng nói rằng: "Công ty bọn tớ vừa có một chủ quán mới đến, vừa cao to vừa đẹp trai, có hai căn nhà nữa!" hoặc "Em họ của đồng nghiệp tớ là giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ, thu nhập ổn định, tính cách lại tốt..."
Thư Hoán đành khổ sở vùi mặt vào gối, chặn tiếng gáo thét của mình: "Tớ không cần, tớ không cần đàn ông!"
"Đi đi mà, đừng ở nhà mãi thế, rất hại cho bản thân.
Tớ giới thiệu đàn ông tốt cho cậu."
"Tớ thật sự không cần đàn ông mà."
Cô không đói khát đến thế.
"Không có được Từ Vĩ Kính thì chấp nhận Từ Vĩ Trạch, ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng không có thì mau ra ngoài đường kéo một người về lấp chỗ trống", đó là lý giải và nỗi lo tự biên tự diễn của Nhan Miêu.
Nhan Miêu có ý tốt, sợ cô cảm thấy đau buồn sau những chuyện xảy ra, mong có thể làm gì đó bù đắp cho cô,
Nhưng trên thực tế thì đúng là không cần thiết.
Những người đàn ông tốt mà Nhan Miêu giới thiệu cô đều không cần, một mình cô cũng rất ổn rồi.
Cuộc sống bình thản trôi đi, thỉnh thoảng cũng có những chuyện vui vẻ.
Sinh nhật Đoạn Kỳ Nhã trùng với thời gian công tác ở thành phố S nên tiệc chúc mừng cũng tổ chức ở S.
Về địa điểm thì không có lựa chọn nào tốt hơn họ Từ.
Thư Hoán cũng rất vinh hạnh nhận được thiệp mời với tư cách là fan trung thành, cô mang theo món quà đã lựa chọn kỹ lưỡng.
Lâu rồi Thư Hoán không có nhiệt tình ăn diện trang điểm, ngày nào cũng quần jeans và áo pull gấu hoặc mèo, đeo kính cận, tóc luôn buộc hờ sau gáy bộ dạng như thể chưa tỉnh ngủ.
Nhưng dù gì cũng là tiệc mừng sinh nhật Đoạn Kỳ Nhã, cô vẫn phải phấn chấn, vui vẻ mà tham gia, không thể mặt mày xám xịt, ủ rũ làm người ta bị ám vận xui xẻo được.
Thư Hoán từ bỏ quần jeans, mặc một bộ váy bằng lụa tơ tằm màu trắng, vạt áo dài đến đầu gối thêu đầy ha, mái tóc đen dày cũng búi thành búi to, lại đeo thêm hoa tai màu hồng và mấy thứ trang sức khác.
Rất nhẹ nhàng, thanh lịch trong thời tiết cuối hạ nhưng cũng không quá nổi bật.
Đến nơi, Thư Hoán lập tức hối hận vì mình đã sơ suất khi tối nay chọn giày đế bằng.
Đến tham gia tiệc sinh nhật có rất nhiều bạn bè Đoạn Kỳ Nhã là người mẫu đến chung vui, đứng giữa một đám người ai cũng cao ráo, ngay cả Đoạn Kỳ Nhã cũng bắt ép mình phải mang đôi giày cao gót 10 phân.
Đàn ông thì khỏi phải nói.
Thư Hoán đứng giữa mọi người chỉ có thế giữ tư thế ngẩng cao đầu, cảm giác như mình là người tí hon vậy.
Khó khăn lắm Đoạn Kỳ Nhã mới nhìn thấy cô chìm nghỉm trong đám đông, cười và tiến lại.
Thư Hoán lập tức trình diễn bộ mặt si mê, đắm đuối nhìn.
Hôm nay Đoạn Kỳ Nhã rất đẹp, bộ váy Chanel hở vai tôn lên những đường cong hoàn mỹ, tai và cổ cô đều đeo trang sức rất đẹp, kiều diễm sinh động nhưng không thiếu phần cao quý.
Đến trước mặt cô, Đoạn Kỳ Nhã cúi đầu nói: "Woa, tối nay em đáng yêu quá".
Vóc dáng Thư Hoán rất nhỏ bé, gương mặt cũng chỉ to bằng bàn tay, mái tóc đen dày được kẹp bằng một chiếc kẹp hoa sơn trà, không hề tầm thường chút nào mà ngược lại trông rất ngọt ngào xinh xắn, giống như cô bé tí hon đứng trên đóa hoa trong truyện cổ tích vậy.
Nhưng cảm giác bị cúi nhìn thật khiến cô bé tí hon đau khổ, Thư Hoán đành ngẩng cao đầu, đưa quà lên: "Sinh ...!nhật vui vẻ..."
Đoạn Kỳ Nhã cười đón lấy: " Cảm ơn "
"...T_T"
Khoảng cách chiều cao này đúng là quái bi ai.
"Phải để Vĩ Trạch đến xem, nhất định cậu ta rất thích em thế này."
"....Haizzzz......T_T"
Thôi bỏ đi, khoảng cách hơn ba mươi centimet với Từ Vĩ Trạch, không có giày cao gót, cô thật chẳng có tí tôn nghiêm nào.
Đến ngồi nói chuyện dưới đình nghỉ mát bên cạnh hồ với Đoạn Kỳ Nhã, Thư Hoán vô tình quay lại, thấy Từ Vĩ Kính đang bước đến.
Anh vẫn mặc áo sơ mi, âu phục thẳng thớm, đứng đắn, nghiêm túc đến độ không giống như đang tham gia bữa tiệc.
Bữa tiệc ngoài trời về đêm rất sôi động, anh ăn mặc như vậy lại không đổ chút mồ hôi nào, chắc cũng khó tìm được người thứ hai.
Bất cứ lúc nào anh cũng có một vẻ đẹp nghiêm nghị, gần như là "tự ngược đãi" mình.
Từ Vĩ Kính cầm trên tay hai ly rượu, một ly đưa cho Đoạn Kỳ Nhã, còn ly kia đưa cho Thư Hoán.
Thư Hoán ngẩng lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô: "Tối nay em rất xinh".
"Cảm...!cảm ơn."
Đoạn Kỳ Nhã nhướng mày nhìn anh, Từ Vĩ Kính cũng nhìn lại cô, lịch sự nói: " Em cũng rất đẹp."
Thư Hoán ngại ngùng cầm chặt ly rượu.
Nhan sắc cô còn không bằng một phần ba Đoạn Kỳ Nhã, vóc dáng lại bé nhỏ, chứ đừng nói đến sự khác biệt giữa đôi hoa tai trị giá hai mươi tệ của cô và đôi hoa tai nạm kim cương Cartier của Đoạn Kỳ Nhã.
Đứng cạnh Đoạn Kỳ Nhã, cô hoàn toàn là người vô hình.
Cũng chỉ có Từ Vĩ Kính mới nhìn thấy cô.
Từ Vĩ Kính đi rồi, Kỳ Nhã lại nhướng mày, đưa ly rượu lên môi, hớp nhẹ một hụm rồi cười nói: "Thực ra từ lâu chị đã nhận ra".
"Gì ạ?"
"Vĩ Kính có tình cảm với em."
Thư Hoán hoàn toàn bất ngờ, đỏ bừng mặt, luống cuống, "Em, em và Từ Vĩ Kính không....!Bọn...!bọn em cũng không...."
Đoạn Kỳ Nhã lại cươi cười: "Nên chị ra sức tác hợp em và Vĩ Trạch, tất cả những việc chị đã làm, đều là do ích kỷ".
"...."
"Thực ra lúc em làm trợ lý cho chị, chị cũng tìm cơ hội để trút bực dọc lên người em."
Cô...!hoàn toàn...!không nhận ra.
"Chị Fany bảo em đi theo Tịch Đức, chị biết rõ là không tốt, có khả năng sẽ xảy ra chuyện nhưng chị không ngăn cản em ngay."
"..."
"Xin lỗi em, thực ra chị cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường ích kỷ, xấu xa." Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, "Thế này đã khiến em vỡ mộng chưa?".
Thư Hoán muốn khóc, cô chỉ có thể lắc đầu.
Kỳ Nhã thẳng thắn như thế khiến cô không hề cảm thấy cô ti tiện.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Kỳ Nhã có bất cứ điểm nào khiến mình vỡ mộng cả.
"Chị biết rõ Tịch Đức là người như thế nào, cũng biết một cô gái như em nhất định sẽ bị hắn quấy rối, nhưng ngay cả một câu nhắc nhở em mà chị cũng không nói." Đoạn Kỳ Nhã hít một hơi, ngẩng lên, như đang nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, "Cũng may em không sao, em còn mạnh mẽ giỏi giang hơn bề ngoài của mình, nên xem như chị cũng không đến nỗi phải ân hận quá.
Nếu không thì...".
"..."
"Thực ra chị không đủ tư cách là thần tượng của em."
Thư Hoán vội lắc đầu thật mạnh: "Chị mãi mãi là thần tượng của em! T_T chị là người phụ nữ tuyệt nhất."
Đoạn Kỳ Nhã dùng tay đỡ trán, cười nói: "Haizzzzz, fan đúng là mù quáng mà".
Một lúc sau, Đoạn Kỳ Nhã lại nói: "Kỳ thực, lòng đố kỵ của phụ nữ rất đáng sợ.
Về chuyện này, chị vốn dĩ làm những chuyện xấu xa hơn, nhưng cũng may là không".
"..."
" Chị nghĩ đó là sức mạnh đặc biệt của em cũng nên.
Chẳng biết có phải vì em ngốc đến nỗi khiến người ta không nhẫn tâm hay không nữa", Đoạn Kỳ Nhã cười nói, "Chị vui, cuối cùng chị đã không làm những chuyện quá ti tiện, quá xấu xa, không sa đọa thành một ả đàn bà độc ác.
Cũng phải cảm ơn em.
Em khiến người ta phát huy mặt lương thiện của mình"
Có không? Cô chưa bao giờ nghĩ mình có sức mạnh gì.
Ví như Từ Vĩ Trạch, sao cô cứ thấy mình luôn khiến anh phát huy mặt xấu ra nhỉ?.