Về đến nhà, Thư Hoán liền gọi điện cho Nhan Miêu, thật thà khai báo tiến trình buổi hò hẹn hôm nay.
Cuộc hẹn vào ngày sinh nhật khiến Nhan Miêu như nghe thấy tiếng chuông ngân vang báo hiệu hôn lễ vậy, tỏ ra rất kích động, dành cả một tiếng để ra sức tác hợp cho cô và Đổng Phương.
Thư Hoán cũng nghĩ, nếu muốn nghiêm túc phát triển mối quan hệ này thì bản thân không được nghĩ linh tinh nữa.
Cô phải hạ quyết tâm chỉnh đốn lại tình cảm kỳ quặc của mình với Từ Vĩ Trạch mới được.
Vừa kết thúc cuộc gọi với Nhan Miêu, bỏ di động ra khỏi tai thì thứ đồ điện tử đang phát nóng ấy lại reo vang trong tay cô.
Thư Hoán hơi bất ngờ, nhìn cái tên đang nhấp nháy rồi nghe máy.
“Wow, nãy giờ máy cứ bận suốt.” Từ Vĩ Trạch như đang dò đoán “Vừa chia tay đã gọi lâu như thế; tình cảm hai người tốt thật”.
Thư Hoán cũng không biết có cần giải thích không, chỉ ậm ừ qua loa rồi hỏi: “Anh có chuyện gì không?”.
Đầu bên kia ngừng lại rồi cười nói: “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi một chút là em thích quà gì?”.
“...!Sao cũng được mà ”
Hai người lại im lặng rồi Từ Vĩ Trạch nói: “Đúng rồi, bạn trai của em sao anh thấy quen thế nhỉ.
Anh ta tên gì? Làm nghề gì? Em quen lâu chưa? Biết rõ gia cảnh anh ta không?”.
Thư Hoán hờ hững để mặc anh tra xét hộ khẩu: “Anh ấy tên Đổng Phương, làm nghề luật sư.
Anh có muốn hỏi tài sản của anh ấy không?”.
“...!Xin lỗi, anh chỉ mong có thể hiểu thêm về người em sắp quen”
Một lúc sau Thư Hoán mói nói: “Từ Vĩ Trạch”.
“Hử?”
“Chuyện đó em đã tha thứ cho anh rồi, anh không cần phải lo lắng cho đời sống tình cảm của em đâu.
Thật đấy”
Cúp máy xong, Thư Hoán liền nhét di động xuống dưới gối.
Hôm sau Đổng Phương lại hẹn cô ra ngoài ăn cơm, uống trà.
Quán ăn ngoài trời có hàng cây, thảm cỏ bao bọc, ánh nắng cũng không gay gắt lắm, chỗ ngồi lại được bóng râm che mát, đúng là một chỗ mát mẻ khoáng đạt.
Dưới khung cảnh như vậy, vị cay nồng của món ăn Thái cũng có phong vị khác hẳn, Thư Hoán ngồi sâu vào trong sofa, dựa vào gối ôm, hớp ngụm canh Tom Yum Kum.
Đến khi cô ăn xong tôm trong món canh, ngẩng lên thì nhìn thấy hai người đàn ông cao to được phục vụ dẫn vào.
Thư Hoán và một người trong đó nhìn nhau, đối phương liền cười: “Hi, Gấu Hoán”.
Thư Hoán thấy mặt anh, bất giác hoảng hốt, đành đáp lại “Trùng hợp thật..”.
“Ừ, anh vừa đi đánh golf với bạn về, tiện đường qua đây ăn cơm.”
“Còn em đi một mình à? Hay chúng ta...”
“A, không phải, em..”
Đổng Phương lúc nãy vừa ra ngoài nghe điện thoại đang cười và quay về, vừa chào Từ Vĩ Trạch vừa nói với Thư Hoán: “Xin lỗi em, công việc hơi nhiều nên ăn cơm cũng không yên nữa”.
Rồi anh ta ngồi xuống, tỉ mẩn gắp một miếng cà ri cua cho cô.
Từ Vĩ Trạch thấy anh ta, cười cười hỏi thăm Đổng Phương khách sáo mấy câu, rồi cùng bạn đến một chỗ gần đó.
Thư Hoán nhìn đối tượng hẹn hò ngồi đối diện mình, Cô thấy anh ta chẳng có gì là không tốt, ít nhất thì đã quá đủ để xứng với cô.
Tuy thỉnh thoảng phải đi nhà vệ sinh, hoặc ra ngoài gọi điện, dáng vẻ rất bận rộn vì công việc.
Trời dần tối hẳn, đèn trong quán cũng bật lên, cảnh vật tựa bức tranh sơn dầu.
Mọi người thong thả dùng bữa trong sự yên tĩnh tràn ngập ánh đèn, không khí êm ả, mọi người cũng hạ thấp giọng khi nói chuyện giống như đang thì thầm tâm sự với những gốc cây vậy.
Vì thế khi một giọng nữ cao chót vót vút lên ai nấy đều chú ý.
“Họ Đổng kia!”
Thư Hoán còn chưa nhận ra người cô ta gọi là ai thì tiếng giày cao gót đã nện đến trước mặt cô.
Người đàn ông ngồi đối diện cũng lộ vẻ hoảng loạn thất sắc.
“Oánh, em...”
“Chẳng phải anh nói tăng ca sao? Tăng ca ở đây hả?”
Đổng Phương đứng lên, vội giữ lấy vai cô gái kia: “To tiếng thế làm gì, không sợ người ta cười cho à.
Tăng ca xong cũng phải ăn cơm chứ, em theo anh đến đây..”
“Anh đừng có viện cớ đuổi tôi!” Cô gái hất tay anh ta ra “Hôm nay đã bị tôi bắt quả tang rồi, tôi phải hỏi cho ra nhẽ!”.
“Cái gì mà hỏi cho ra nhẽ, em đang gây sự vô lý đấy!”
Thư Hoán còn đang ngậm nĩa trong miệng, đờ đẫn nhìn người vừa đến và đối tượng hẹn hò của cô níu kéo giằng co.
“Tôi hỏi anh, cô ta là ai?”
Ngón tay cô ta chỉ thẳng vào mũi Thư Hoán nhưng cô vẫn đờ đẫn.
Đổng Phương vội nắm tay cô gái tên Oánh kia, khuyên nhủ: “Chỉ là bạn thôi, em cuống cái gì”.
“Bạn bè kiểu gì thế hả? Bạn bè gì mà anh phải dẫn cô ta đến quán ăn cao cấp thế này? Còn tôi? Bao lâu rồi anh không dẫn tôi đi đâu hả?”
Thư Hoán đã phản ứng lại, nhìn anh ta: “Đây...!là bạn gái anh?”.
Cô đã gặp phải phiên bản thực sự của kẻ bắt cá hai tay rồi sao?
Cô ta càng kích động hơn: “Bạn gái cái gì? Chúng tôi đã kết hôn hai năm rồi! Họ Đổng kia, anh làm trò gì thế hả? Rốt cuộc anh nói gì về tôi với người ta hả?”.
Đổng Phương toát mồ hôi hột, cô ta vẫn chỉ trích: “Không có tôi thì liệu anh có được địa vị như ngày hôm nay không? Không có tôi, anh có học xong môn Pháp luật của anh không? Chẳng phải anh toàn dựa hơi bố tôi mới được hợp tác làm ăn hay sao? Đợi tôi về bảo bố tôi, xem sau này anh lấy đâu ra tiền để mời hồ ly tinh ăn cơm!”.
Đổng Phương ngượng ngùng rồi bỗng nói: “Em à, không liên quan đến anh, cô ta bám theo anh đấy!”.
Thư Hoán trợn tròn mắt.
Hắn ta tránh ánh mắt cô, quay sang xoa dịu vợ mình: “Thật đấy, anh một lòng một dạ với em, làm sao có chuyện này dược!”.
Không đợi Thư Hoán mở miệng, người phụ nữ đang căm phẫn kia đã tiến lên một bước, tát cô một cái nổ đom đóm mắt.
Thư Hoán không hề phòng bị, hứng trọn cái bạt tai dó, đầu óc trống rỗng, chỉ đưa tay lên che mặt theo bản năng, mặt cô vừa đỏ vừa tái, không thể nói gì được.
“Hay lắm, con hổ ly tình này, dám dụ dỗ chồng người khác, muốn chết hả con kia...”
Người trong quán ăn đều quay ra nhìn họ, mọi người đều thấy rõ, nghe rõ, chăm chú theo dõi cảnh đánh ghen đó, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mặt Đổng Phương tái nhợt đứng bên cạnh, không dám ngăn cản, để mặc ả ta mắng nhiếc Thư Hoán: “Ăn mặc thế này, nhìn đã biết chẳng ra sao.
Tiện nhân như mày có bám theo người ta cũng chẳng ai cần!”.
Thư Hoán không bao giờ nghĩ rằng mình lại gặp phải chuyện này, càng không ngờ đối tượng hẹn hò tích cực của cô giờ đây lại trở thành một thằng hèn, đổ hết lỗi cho cô, cô không thể làm gì được.
Cảm nhận ánh nhìn của Vĩ Trạch, trong đầu cô vang lên một tiếng “đùng”, rối bời.
Giữa tiếng mắng mỏ của vợ Đổng Phương, cô hoàn toàn không có cơ hội để biện bạch, càng không thể so đo cái tát oan uổng ấy, chỉ có thể đứng đờ ra, cẩm lấy túi của mình rồi vội vã rời khỏi chỗ đó.
Cô ả vẫn chửi vớí theo sau, trong lúc bối rốí, Thư Hoán suýt nữa thì ngã nhào.
Cả đời này cô chưa bao gíờ thê thảm như vậy, đầu tóc rối bời, giày cao gót cũng gãy, mọi thứ đều trở nên nhòa nhạt.
“Thư Hoán”
Thư Hoán đã tủi nhục đên độ đỏ bừng mặt, nghe tiếng Vĩ Trạch gọi lại càng cảm thấy không thể chịu nổi, cô ôm mặt, chỉ mong anh không thấy bộ dạng này của mình.
Chỉ mấy bước chân Từ Vĩ Trạch đã đuối kịp cô, giữ chặt lấy cô.
Anh quá mạnh mẽ, gần như bế bổng cô lên, ôm chặt cô vào lòng.
Mặt cô áp vào lồng ngực anh, nước mắt nhòe nhoẹt không thấy gì, cô mặc kệ mascara của mình đã lem luốc hết cả.
Sau đó cô nghe Từ Vĩ Trạch nói rõ ràng trên đỉnh đầu; “Để tôi đính chính lại, đây là vị hôn thê của tôi, không có quan hệ gì với người đàn ông kia cả”,
Bốn bề bỗng im phăng phắc, không một tiếng động, ngay cả Thư Hoán cũng đờ người ra, nước mắt tự nhiên ngừng chảy..