Thư Hoán lúng túng, bộ váy này của cô nếu không có giày cao gót thì chân chỉ ngắn một mẩu thôi, chưa kể đến gương mặt lem nhem của cô.
Cô không ngờ trước khi đi còn không có cơ hội để lại ấn tượng tốt cho Từ Vĩ Trạch nữa.
Anh vốn đang cười, định nói gì đó, thấy gương mặt như mèo của cô rồi lại nhìn vào trong, nụ cười vụt tắt, nói với vẻ ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi, em định đi đâu?”.
“Không… không có, ngày mai…”
“Đi đâu?”
“Campuchia…”
“Ủa, đến đó làm gì?”
“Có Angkor Wat.”
Cũng được xem là đối đáp trôi chảy.
Từ Vĩ Trạch không hỏi nữa, chỉ cười cười: “Sao đi du lịch cũng không nói cho anh biết? Gần đây anh cũng rảnh, cùng đi chẳng phải cũng sẽ tiện hơn hay sao?”.
“Em thích đi một mình hơn.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, rồi cười đưa tay định đặt lên vai cô.
Nhưng ngón tay chỉ hơi chạm vào người, Thư Hoán như phải bỏng, tránh ra ngay.
Hành động đó khiến cô cũng thấy hối hận.
Đặt tay lên vai vốn là động tác rất tự nhiên của hai người, cô đã phản ứng quá đáng.
Nhưng từ khi không thể trốn tránh sự thực rằng cô đã thích anh thì mọi thứ anh làm, cô đều trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Đừng nói là tiếp xúc cơ thể, mà ngay cả nhìn mắt anh, ngửi thấy hương bạc hà trên người anh là cô đã như mất hồn.
Tựa như mắc phải một loại bệnh kỳ quái không có thuốc chữa vậy.
Tay Từ Vĩ Trạch ngượng ngùng dừng lại hai giây trong không trung rồi rụt lại, sau đó anh cười cười: “Gấu Hoán, sao anh thấy như em đang trốn tránh anh?”.
Thư Hoán như ăn trộm bị bắt quả tang, lập tức hoảng hốt: “Làm gì có…”.
“Vậy tối nay sao em đến bar rồi không chơi gì mà vội đi ngay?”
“… Em sực nhớ ra phải về thu dọn đồ đạc nên…”
Từ Vĩ Trạch im lặng rồi bỗng nói: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh”.
Thư Hoán hoảng hồn, bướng bỉnh cuối đầu thấp xuống.
Với tâm trạng hiện nay, chỉ cần nhìn vào mắt anh thì mọi thứ sẽ bị anh nhìn ra, như thế thì cô sẽ hổ thẹn đến mức không muốn làm người nữa.
Tay anh bỗng vươn ra, giữ lấy mặt cô.
Thư Hoán không thể kháng cự lại bàn tay anh.
“Có phải em…”
“Em ghét anh nhất!”
Trong lúc cùng đường, chỉ có nói câu ấy mới giữ lại chút tự tôn cho cô.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô rồi mới cười nói: “Anh lại làm chuyện gì khiến em ghét sao?”.
Thư Hoán chẳng còn cách nào khác, chỉ đành khuỵu xuống thảm, quay lưng lại với anh.
Từ Vĩ Trạch thử xoa đầu cô.
Sự vuốt ve dịu dàng ấy cho cô chút can đảm cuối cùng.
Thư Hoán lẩm bẩm nói qua kẽ ngón tay: “Em… anh…”.
“Gì thế?”
“Em thích anh…”
Quả nhiên đáp lại cô là sự im lặng.
Cô không nhìn thẳng vào mặt anh, đúng là quá tốt.
“Tuy trong lòng anh đã có người yêu mến nhưng… cô ấy vẫn chưa nhận lời yêu anh, anh có thể suy nghĩ đến em không?”
Đó là những lời phải dùng hết can đảm mới nói ra được, bao nhiêu rụt rè, xấu hổ, cô đều bất chấp.
“Tuy em không thể so sánh với cô ấy, nhưng, em…” Cô cũng không biết bản thân có ưu điểm gì hơn người nữa, “Em thích anh hơn cô ấy…”.
Lời này nói ra thì ngay cả bản thân cô cũng thấy vô vọng.
Cô chỉ có điểm này thắng được cô gái ấy.
Nếu bị từ chối thì dù sao vé máy bay ngày mai đã mua rồi, cô có thể chạy mất tăm tích trong chốc lát.
Biến mất khỏi anh một thời gian, đến khi anh quên hết những chuyện nực cười về cô thì cô mới có thể quay lại.
Từ Vĩ Trạch mãi cũng không làm gì, chỉ dịu dàng xoa đầu cô.
Nghĩ đến sự dịu dàng này là thương hại, nước mắt Thư Hoán không kìm nổi nữa.
Sau đó cô nghe anh nói: “Anh rất bất ngờ”.
Tuy là một câu trả lời kỳ quặc nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với “xin lỗi”.
“Anh không cảm nhận thấy em thích anh.”
Thế ư? Nói thế thì nỗi đau, sự kiên nhẫn và sự che giấu của cô cuối cùng đã không lãng phí.
“Anh nghĩ, liệu em có nhầm lẫn không, thực ra em đối với anh chỉ là tình cảm bạn bè, nhất thời tưởng lầm là một thứ gì đó…”
Câu này nghe quen quá.
Nhưng không còn tâm trạng nghĩ nữa, Thư Hoán lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải tình bạn à?”
Thư Hoán lại lắc đầu.
Giọng anh có vẻ khổ sở: “Nhưng anh thật sự không cảm thấy.
Gấu Hoán, có phải em đang đùa anh không?”.
Thư Hoán đành chùi sạch nước mắt nước mũi vào tay, ngẩng lên, đôi mắt sưng như quả hồ đào biểu thị sự thành thật với anh.
“Em có thể chứng minh với anh về chữ ‘thích’ của em không?”
Thư Hoán đứng lên, đỏ hoe mắt cố kiễng chân, Từ Vĩ Trạch cũng biết phối hợp mà cúi đầu xuống, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, tuy chỉ có hai giây.
“Chỉ thế thôi sao?”
Cái… cái gì mà “chỉ thế thôi”… T_T
Cả đời cô, đến tay đàn ông cũng chưa chủ động nắm chứ đừng nói là ra sức hôn, với cô đó là một chuyện dũng cảm hiếm hoi trong đời.
Từ Vĩ Trạch sờ môi, có vẻ suy nghĩ: “Vẫn không có cảm giác là được thích”.
“…”
“Anh và cô gái kia cũng đã hôn nhau, hơn nữa còn nhiều hơn thế này, mà ngay cả bước cuối cùng cũng làm rồi.”
Haizzz, cô… cô và anh cũng thế mà.
Tuy chỉ có một lần.
Nhưng chắc là anh đã quên rồi.
“Nếu em chỉ thế này thì anh nghĩ anh bó tay.”
Sự vô tình của anh dịu dàng và khách sáo quá.
“Em… em” Cô có thể làm nhiều hơn, chẳng hạn như chủ động hiến thân gì đó, chưa biết chừng Vĩ Trạch vì cảm động sẽ suy nghĩ đến cô.
Cô thích anh đến thế, từ bỏ tự tôn cũng có thể làm được.
Nhưng tình cảm giành giật được liệu có đáng tin?
“Thôi… vậy, em… em chỉ nói bừa, xin anh đừng quan tâm.” Là do cô không tự lượng sức, “Anh… anh về đi”.
“Này.”
Nghe giọng Từ Vĩ Trạch có vẻ thất vọng: “Cô bé này đúng là… sao không mắc câu chứ?”.
Thư Hoán vẫn chưa phản ứng kịp.
Hoàn toàn mù mờ, chỉ nhòe nhoẹt nước mắt nhìn anh.
“Phải thế nào thì em mới chủ động cởi quần áo anh đây?”
“…”
“Người anh yêu, em nghĩ là ai?”
“…”
Bị anh nâng mặt lên, nhìn vẻ mặt và nghe giọng anh, Thư Hoán đờ người.
Từ Vĩ Trạch nghiến răng nhéo má cô: “Em cũng không nghĩ xem anh còn quen cô gái nào mà lại có sinh nhật vào ngày hôm đó nữa à?”.
Thư Hoán dần dần vỡ lẽ: “Anh… anh…”.
“Tất nhiên, anh nhờ em làm bánh kem thì cũng hơi tranh thủ, lợi dụng.
Sau này anh sẽ thay đổi, cần bao nhiêu bánh kem anh cũng cung cấp không hạn chế số lượng.”
“Anh… anh…”
“Nhưng dù sao em cũng phải chủ động hơn chứ, đã ra hiệu đến nước này rồi, hiếm khi anh chiếm thế thượng phong, em không thể để anh vui hơn được sao? Thịt đã dâng tận miệng, em không thể đi thêm một bước, đút cho anh được hả?”
Thư Hoán vừa định nói thì môi đã bị khóa chặt.
Trong mấy phút đó, cô không nhúc nhích nổi.
Lần thứ tư được hôn, trước Từ Vĩ Trạch, cô vẫn không có chút sức kháng cự nào, chỉ mặc anh đẩy răng ra, đầu lưỡi khéo léo lách vào, chạm vào cô, sau đó quấn quýt sâu hơn.
Sức mạnh và hơi ấm của đôi môi ấy và cả sự quấn quýt của lưỡi đều khiến cô run rẩy không ngừng.
Lần này cô hoàn toàn bị hôn đến choáng váng xây xẩm, ngay cả váy bị cởi ra từ lúc nào cũng không biết.
Môi và tay anh như có ma lực, vuốt ve cô có phần thô bạo, cô không thể suy nghĩ chứ đừng nói là phản kháng.
Đến khi bị Từ Vĩ Trạch đặt lên giường, nhìn anh cới áo, ý thức ra mình đã rơi vào trạng thái “mặc người ăn thịt”, Thư Hoán ra sức giãy giụa như dê con sắp bị sói xơi tái, cố gắng trốn tránh chuyện tiếp theo đó: “Từ… Từ Vĩ Trạch, em vẫn còn điều muốn nói, anh… anh đừng làm bậy…”..