Tùng Ngu nhớ lại năm cô mười tám tuổi.Trước ngày sinh nhật thành niên nửa năm, cô tham gia kỳ thi tốt nghiệp và đạt được điểm A toàn bảng.Cô vẫn nhớ rõ hôm đó là một ngày nắng đẹp.
Những chiếc lá bạch quả diệp treo khắp ngọn cây như những chiếc chuông gió, soi rõ dưới ánh nắng.
Mẹ cô ôm cô vào lòng, nước mắt lưng tròng: “Mẹ luôn luôn tự hào về con”.Người ba đứng một bên cách đó không xa, thảo luận về tương lai của con gái mình với giáo viên."Tôi muốn đứa trẻ này học ngành tài chính."Giáo viên: "Đương nhiên, với điểm số của bạn học Trần, cô bé có thể vào được trường kinh doanh tốt nhất ở Thủ Đô Tinh.
Hay anh cân nhắc để cô bé học trí tuệ nhân tạo? Đó cũng là một hướng đi rất tốt.""Trí tuệ nhân tạo? Cũng không tệ.
.
."Tùng Ngu vẫn cứ dựa vào vòng tay của mẹ nhưng cơ thể lại hơi khựng lại.Cô nhớ đến "Học viện Điện ảnh Tinh tế" mà cô đã bí mật điền vào mẫu đơn đăng ký trước.Nhưng có vẻ đây không phải là thời điểm thích hợp để tranh luận với họ.
Cô kìm nén mong muốn được nói.Lúc đó, cô vẫn chưa phát hiện ra mẹ cô khẽ thở dài trên đầu cô.Đêm đó, Tùng Ngu trở mình trằn trọc.Cuối cùng, cô quyết định thẳng thắn trực tiếp với ba mẹ mình, nói với họ rằng làm phim là điều duy nhất cô muốn làm.Cô lặng lẽ đứng dậy khỏi giường.Đi đến cửa phòng ngủ của ba mẹ, lại vừa lúc nghe mẹ nói:"Sao hôm nay anh lại nói vậy? Anh không biết Tùng Tùng muốn học điện ảnh sao?"Ba quát lớn: "Anh chính là muốn nói cho nó nghe!"Giọng mẹ hơi run: "...Ý anh là sao?""Điện ảnh? Đó là thứ mà người giàu học được!! Con bé nên thành thật mà tìm một công việc tử tế, đều là em dạy hư nó, cả ngày chỉ nghĩ về những điều này, những điều mà nó không nên nghĩ tới!"Tùng Ngu cau mày, đang định gõ cửa.Đột nhiên, một tiếng nặng nề vang lên.Có thứ gì đó bị ném mạnh.Sau đó, một giọng nói sắc bén và đáng sợ hơn, như cào vào da đầu cô, lướt qua tai cô.
Hiệu ứng âm thanh như một bộ phim kinh dị.Cô giật mình và đứng chết trân ở cửa - cô biết, ba mình lại đập phá đồ đạc.Ba phát tiết như bão táp.Sau đó, bắt đầu thuyết phục mẹ một cách nghiêm túc: "Anh làm điều này là vì lợi ích của con bé.
Em cũng biết, với điều kiện của gia đình chúng ta, Tùng Tùng rất khó có thể vào Học viện Điện ảnh.
Hơn nữa, đọc sách có ích lợi gì? Sớm muộn gì cũng phải gả đi đấy thôi."Mẹ trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: "...Con bé cũng là người, con bé muốn làm gì thì là quyền của nó."“Em đang ám chỉ cái gì?” Không biết vì sao, những lời này lại chọc giận ba, ông chợt cười lạnh một tiếng: “Tôi tước đoạt quyền lợi của con em sao?”"Em không có nói như vậy...""Sao không nói tiếp đi, lấy tôi thực sự ủy khuất sao? Chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục đi làm việc ở trung tâm xét nghiệm gen, rồi liếc mắt đưa tình với vị đàn anh kia à?"Mẹ: "Đủ rồi! Xong chưa? Chúng ta lấy nhau gần hai mươi năm rồi, sao anh vẫn còn cho rằng em có quan hệ gì với anh ta?""Bởi vì tôi biết em vẫn luôn nhớ nhung hắn! Em cố ý nuôi lớn con gái như vậy để đối phó anh đúng không? Các người đều là người có học thức, chỉ có tôi mới là dân quê mùa.
Tôi căn bản không xứng đáng đứng cùng hai mẹ con các người chút nào!"Tùng Ngu hoàn toàn choáng váng.Tất cả những gì cô nghe thấy tối nay nằm ngoài nhận thức của cô.Trước đây, trong lòng cô, ba mẹ tuy thỉnh thoảng cãi nhau nhưng vẫn là một đôi vợ chồng hòa thuận.Mẹ từng là một nhà khoa học gen thành công, nhưng bà đã hy sinh sự nghiệp sau khi kết hôn để trở thành một người vợ toàn thời gian, trong khi cha, mặc dù thiếu nhạy bén trong kinh doanh và nhiều lần thất bại trong đầu tư, nhưng ít nhất cũng là một người chồng và người cha có trách nhiệm.Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra gia đình mình chỉ là một bộ da sơn cước đầy vết xước.
Nhìn có vẻ đang diễn ra tốt đẹp, nhưng một khi xé bỏ đi lớp da ấy, lại chỉ có thể nhìn thấy...Sự thật tan vỡ.“…Hóa ra anh luôn nghĩ như vậy.” Mẹ mệt mỏi nói."Đúng vậy, thật xin lỗi, tôi và em tương xứng 80%.
Em không lấy tôi thì lấy ai? Cả đời này của em cũng không thể thoát khỏi tôi!".
Ba tiếp tục buồn bã nói .Mẹ thế nhưng cũng cười lạnh một tiếng: "80% thì sao? Anh có biết gen xứng đôi có nghĩa là gì không?""Là sao, nhà khoa học cao quý sẽ dạy tôi một lần nữa à?" Ba hừ lạnh, nói.Mà mẹ lại dùng ngữ khí lãnh đạm kỳ lạ lạnh lùng nói: "Điều này có nghĩa là sự kết hợp của chúng ta có xác suất lớn nhất sinh ra một đứa trẻ có gen tốt.""Căn bản không có tình yêu.
Anh nói không sai, tôi thích đàn anh, tôi cũng chưa từng...Yêu anh.""Bang!"Trong im lặng, Tùng Ngu nghe thấy âm thanh thanh thúy từ bàn tay.Cô lập tức muốn đẩy cửa vào.Nhưng cửa phòng ngủ đã bị khóa.Sau đó, cô ý thức rằng mẹ không muốn con gái mình biết tất cả những điều này.Một mình Tùng Ngu đứng ở cửa, trên mặt nóng đau rát, giống như bị ba tát một cái thật mạnh vào mặt.Nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra..