Edit: Ryal
Con dao găm sâu vào ngực Chu Tử Kỳ.
Không một giọt máu chảy ra.
Chu Tử Kỳ cười gằn, gương mặt chằng chịt rúm ró như được khâu lại từ nhiều thi thể khác nhau: "Ngươi tưởng ta khống chế được ngươi rồi thì không còn chút đề phòng nào nữa ư?".
Hắn ta bỗng giơ tay túm chặt cổ tay Tư Thành.
Hai mắt Tư Thành lóe lên, nhanh chóng lùi về phía sau.
"Rắc".
Chu Tử Kỳ bẻ gãy tay phải hắn dễ như bỡn.
Sắc mặt Tư Thành tái đi, nhịn đau chém đứt cổ tay để thoát khỏi sự kìm kẹp của Chu Tử Kỳ.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Ân Lưu Minh như muốn khoe khoang: "Ân Lưu Minh à, đây chính là con ngựa gỗ thành Troy [1] của người đó sao?".
[1] Điển tích xuất phát từ thần thoại Hy Lạp, chỉ mưu kế gài quân ta vào lòng quân địch để tiêu diệt địch từ bên trong.
Ân Lưu Minh nhìn hắn ta bằng ánh mắt nặng nề, không đáp.
Chu Tử Kỳ đang định tiếp tục mỉa mai thì bỗng nôn ra một ngụm máu.
Hắn ta sững sờ.
Trong vũng máu ấy có thứ gì đang ngọ nguậy.
Chu Tử Kỳ biến sắc, nhanh chóng quay đầu, buông tay Tư Thành mà chộp lấy một người phía sau.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Hàn Triệt bỗng mở bừng, gã ôm lấy mục tiêu mà Chu Tử Kỳ đang nhắm tới.
Liên Vũ cũng ôm lấy người còn lại.
Họ lùi về sau, chạm vào rìa ngoài của chiếc lồng ánh sáng do Thẩm Lâu tạo nên, bị nuốt chửng trong ánh sáng.
Ngay giây tiếp theo, bốn người đã xuất hiện bên cạnh Ân Lưu Minh.
Y gật đầu với Chu Tử Kỳ: "Đây mới là ngựa gỗ thành Troy".
Chu Tử Kỳ lại hộc ra một ngụm máu, ngơ ngẩn hồi lâu mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi: "Được! Được lắm!".
Hắn ta đã phải trả một cái giá không nhỏ để khống chế hai người của hiệp hội quan sát viên – họ là những người chơi do chính Thanh Diễm chọn lựa, cả tinh thần lẫn thực lực đều vô cùng mạnh mẽ.
Bởi vậy hắn ta đã rất kiên nhẫn gài ám hiệu của mình vào linh hồn họ, đảm bảo họ triệt để biến thành con rối của mình rồi mới yên tâm sử dụng.
Chuyện Hàn Triệt và Liên Vũ tới cứu hai người này cũng là phép thử cuối cùng mà hắn ta dành cho họ, để xem rốt cuộc họ đã hoàn toàn bị hắn ta khống chế hay chưa.
Kết quả khiến hắn ta rất hài lòng.
Hắn ta lại có thêm hai con rối nữa.
Lần này thời gian gấp gáp, hắn ta không thể bỏ nhiều công sức đến thế để khống chế Hàn Triệt và Liên Vũ, nhưng chỉ cần không để họ có cơ hội hành động là được rồi.
Có hoàn toàn điều khiển được hay không, không quan trọng.
Khi bắt được Tư Thành, hắn ta đề cao cảnh giác, chưa từng tin tưởng hắn.
Nhưng chính vì quá coi trọng Tư Thành nên hắn ta không còn để mắt đến mức độ điều khiển đối với những người còn lại nữa!
Chu Tử Kỳ cảm nhận được những con côn trùng đang điên cuồng sinh sôi nảy nở trong thân xác mình, nghiến răng: "Ân Lưu Minh!".
Thẩm Lâu khẽ chậc lưỡi: "Antifan ngừng hâm mộ rồi quay sang đạp đổ đáng sợ thật đấy".
Ân Lưu Minh kệ xác hắn, chỉ cau mày nhìn ánh sáng đang lóe lên trong ngực Chu Tử Kỳ: "Phải mất bao lâu để chúng ăn sạch hắn ta?".
Hàn Triệt chạm ngón tay vào trán của người mình đang giữ lấy, ngẩng đầu đáp: "Mười phút".
Ân Lưu Minh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâu.
Hắn gật gù: "À, ta sẽ cố khống chế hắn ta trong vòng mười phút".
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ: "Thực ra em có ý này".
"Ầm ầm!".
Chu Tử Kỳ mượn sức trụ trời trong cơ thể để phá vỡ chiếc lồng ánh sáng của Thẩm Lâu, nghiến răng chuẩn bị giải phóng nó.
Nhưng chỉ một giây sau hắn ta thấy hai mắt mình hoa lên, vị trí bỗng bị chuyển dịch.
Khung cảnh trước mặt là khoảng không hư vô rất quen.
Trong lúc Chu Tử Kỳ còn ngẩn ngơ, âm thanh máy móc của hệ thống mà hắn ta đã nghe không biết bao nhiêu lần bỗng vang vọng trên bầu trời nhân tạo:
[Mê cung trò chơi ghép hình biến mất, kẻ tạo giấc mơ: Chu Tử Kỳ, Tần Nguyệt, Lưu Song Song...].
Phía sau là một chuỗi rất dài những cái tên khác.
Chu Tử Kỳ ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại – hắn ta đã bị đưa đến không gian tổng kết của hệ thống!
Chu Tử Kỳ nghiến răng: "Ta không phá ải!".
Hệ thống chẳng để ý đến hắn ta, tiếp tục đọc hết danh sách tên dài dằng dặc, cuối cùng mới nói:
[Giấc mơ đã kết thúc, các người chơi bắt đầu quá trình kết toán, sau khi kết toán sẽ được gửi về du thuyền].
Chu Tử Kỳ thừa biết chuyện này do Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu giở trò, hắn ta mất kiên nhẫn, lập tức giải phóng sức mạnh của trụ trời.
Trụ trời có nguồn gốc từ huyễn linh rùa khổng lồ từng đối đầu với Thẩm Lâu và Khải Hải trong thời đại thần thoại, ấy thế mà không gian hệ thống thực sự nứt ra.
Nhưng chỉ cần chút trì hoãn như thế cũng đủ để Chu Tử Kỳ cảm nhận được đám côn trùng của Mocha đang điên cuồng nuốt chửng cơ thể đã ngày càng suy yếu của mình, hắn ta dùng mọi cách, chỉ có thể giảm tốc độ ăn mòn của chúng.
Cơ thể này không còn thì thôi, nhưng nếu không có nó, hắn ta không thể khống chế trụ trời...
Chu Tử Kỳ cắn răng muốn khởi động sức mạnh của trụ trời, rồi lại bị lồng ánh sáng của Thẩm Lâu bao phủ lần thứ hai.
Hắn ta phá vỡ chiếc lồng ấy, lại bị kéo vào không gian hệ thống.
Hệ thống nói bằng giọng lạnh như băng:
[Quá trình kết toán chưa hoàn thành, người chơi không thể...].
Chu Tử Kỳ: "...".
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại vài lần, cơ thể hắn ta đã gần như bị côn trùng gặm hết mà sức mạnh của trụ trời thì không thể giải phóng được.
Cứ mỗi lần phá nát không gian hệ thống, hắn ta lại đối diện với ánh mắt ung dung của Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu.
Cảm giác bị trêu cợt đầy nhục nhã khiến sợi dây lí trí cuối cùng của Chu Tử Kỳ đứt đoạn.
Hắn ta thọc tay vào ngực, há miệng nôn ra một ngụm máu đầy côn trùng, điên dại nói: "Nếu đã vậy...!thì hãy cùng chết với ta đi!".
Ánh sáng của trụ trời lấp lóe nơi ngực hắn ta bỗng phát nổ!
Cơ thể tàn tạ chẳng còn lại bao nhiêu của Chu Tử Kỳ bị vụ nổ ấy quét sạch không còn một mảnh.
Nhưng luồng sáng ấy cũng chỉ bùng phát trong nháy mắt rồi nhanh chóng thu lại, hóa thành một quả cầu ánh sáng nhỏ bé lẳng lặng trôi giữa biển Hư Vô.
Biển Hư Vô bỗng chấn động.
Thẩm Lâu hơi biến sắc: "Trụ trời...!lung lay".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Chu Tử Kỳ đã biến mất rồi mà".
Trụ trời phải quay về với trạng thái tĩnh lặng mới đúng.
"Phải, nhưng tổng cộng có bốn trụ trời".
Thẩm Lâu nói.
"Bốn trụ trời chống đỡ toàn bộ biển Hư Vô.
Chu Tử Kỳ đã cố dùng cây trụ trời kia để khiến không gian của biển Hư Vô dao động, để nước biển Hư Vô chảy vào thế giới thực; nhưng giờ hắn ta kích nổ trụ trời khiến nó sinh ra cộng hưởng với những cây trụ trời khác...".
Hắn vỗ tay một cái: "Ba cây trụ trời kia đang lung lay".
Chuyện trụ trời lung lay với Chu Tử Kỳ mà nói cũng chẳng tốt lành gì, nếu không phải sắp chết thì có lẽ hắn ta cũng chẳng chọn làm vậy.
Ân Lưu Minh ý thức được tính chất nghiêm trọng của điều đó: "Trụ trời ở đâu?".
Thẩm Lâu đáp: "Vấn đề nằm ở đây.
Ta không biết".
Ân Lưu Mi nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên.
Thẩm Lâu xòe tay: "Năm ấy khi em sắp xếp trụ trời, ta vẫn còn là cái...!thứ đó, nên em không để ta biết vị trí của chúng.
Đến bây giờ chúng chỉ còn là khái niệm, chẳng biết đang ở trong mơ hay nơi nào khác, ta chịu".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Thẩm Lâu ôm y bay tới chỗ cây trụ trời Chu Tử Kỳ để lại, giơ tay cảm nhận rồi cũng cau mày: "Cây này cũng cần sức mạnh của em trấn an.
Nếu trấn an được nó, có lẽ chúng ta có thể lần theo cộng hưởng để tìm tới những cây trụ trời khác".
"Sức mạnh của em?".
Ân Lưu Minh nhìn ngọn giáo ngũ sắc.
Thẩm Lâu lắc đầu: "Không, là em – trên thế giới này, chỉ mình em có thể khiến con rùa khổng lồ kia sợ hãi.
Ngay cả ta cũng không được".
Ân Lưu Minh nói: "Nhưng bây giờ em chỉ là một người thường".
Y hơi khựng lại, lấy sách minh họa ra: "Cái này ư?".
Sách minh họa là do giấc mơ của Khải Hải khi xưa biến thành, dĩ nhiên nó cũng mang sức mạnh thuộc về Khải Hải.
Ân Lưu Minh ấn cuốn sách vào luồng sáng đó, nhưng chẳng có gì xảy ra.
"Trụ trời không phải của sách minh họa".
Manh mối cuối cùng vậy là cũng bị chặt đứt.
Thẩm Lâu cũng cau mày.
Hàn Triệt và Liên Vũ đưa hai thành viên của hiệp hội tới, nói: "Mocha vẫn còn kí ức lúc bị Chu Tử Kỳ điều khiển, anh ta nói Chu Tử Kỳ cố ý đưa côn trùng của anh ta vào những giấc mơ nhỏ để cậu không dùng được sách minh họa".
"Tại sao?".
Hàn Triệt lắc đầu: "Chính anh ta cũng không rõ".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
"Chu Tử Kỳ ngăn em dùng sách minh họa thì chỉ có thể có hai mục đích: một, không muốn để em lấy lại kí ức nhờ sách minh họa; hai, không muốn em thu thập quái vật trong giấc mơ này".
"Vế đầu thì không phải, hắn ta chỉ ước em lấy lại được kí ức".
"Đáp án là vế sau".
Ân Lưu Minh im lặng một lúc rồi bỗng nói.
"Chỉ e thi thể của Chu Tử Kỳ chính là quái vật trong giấc mơ có thể được sách minh họa thu vào".
Thẩm Lâu ngẩn ra, mắt sáng rực, lập tức nói: "Trụ trời được hắn ta đặt trong cơ thể, rõ ràng điều hắn ta sợ nhất không phải bị sách minh họa thu vào mà là trụ trời rơi vào tay chúng ta".
Ân Lưu Minh nhìn sang luồng sáng xanh biếc kia: "Trụ trời là huyễn linh của thời đại thần thoại, đến nay đã không còn thực thể, giờ sách minh họa không thể thu nó vào vì còn thiếu một "vật dẫn"".
Vật dẫn từng xuất hiện là cơ thể người.
Người không phải quái vật.
Liên Vũ chợt gãi đầu: "Người tôi đang giữ bảo anh ta có một năng lực là biến con người thành quái vật...!tuy chỉ trong thời gian rất ngắn".
Thẩm Lâu cau mày: "Nhưng ai sẽ đứng ra đây?".
Biến đổi thành quái vật, hấp thu trụ trời, sau đó lại bị thu phục bởi sách minh họa – nghĩa là từ nay phải rời xa thân phận con người, rời xa thế giới thực, mãi mãi bị trói buộc trong sách minh họa như Diệp Thanh Thanh.
Giọng Thanh Diễm vọng ra từ tai nghe: "Để tôi".
Ân Lưu Minh ngẩn người.
"Tôi vốn là NPC trong giấc mơ biến thành người chơi, không có hứng thú với thế giới thực".
Giọng Thanh Diễm rất nhẹ.
"Vào sách minh họa rồi cũng chẳng khác gì đâu".
Thẩm Lâu khẽ thở dài: "Chính bởi cô từng là NPC trong mơ nên có lẽ không được...!Trụ trời cần một cơ thể từ thế giới thực".
Tư Thành ôm cánh tay bị Chu Tử Kỳ bẻ gãy bước tới, nhẹ giọng: "Để tôi".
Ân Lưu Minh cau mày: "Tư Thành...".
"Thực ra tôi cũng có ý định này từ lâu rồi".
Nét mặt hắn rất hờ hững.
"Nghe nói kĩ năng của Tiết Trà là biến con người thành quái vật, tôi chỉ muốn xin anh giúp tôi một lần, hãy thu tôi vào sách minh họa đi".
"Tại sao?".
Tư Hòa bay khỏi sách minh họa, kinh hãi nhìn Tư Thành.
"Chẳng phải anh tôi luôn băn khoăn không biết bản thân có phải là thật hay không ư?".
Tư Thành không nhìn anh, chỉ nói với Ân Lưu Minh như thế.
"Nếu anh ấy không chấp nhận thì tôi sẽ theo anh ấy.
Tôi và anh ấy cùng vào sách minh họa, không cần phân thật giả làm gì nữa".
Tư Hòa nhìn hắn, như không dám tin vào tai mình.
Ân Lưu Minh cũng ngạc nhiên, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Tôi thấy cậu đừng nên kích động".
"Tôi đã quen kích động rồi, có kích động thêm lần nữa cũng chẳng sao".
Tư Thành bỗng mỉm cười, giơ bàn tay đã bị chém đứt về phía hào quang của trụ trời.
"Huống chi lần này tôi đã nghĩ cho thật kĩ"..