Ghi Chép Về Vực Sâu

Đứa nhỏ ngồi trên cầu thang chợt ngẩng đầu lên. Dư Châu trong lòng phát lạnh: Chính là đứa nhỏ sinh ra trong bụng con cá heo kia, gương mặt cá ẩn hiện, cả người trần trụi bò về phía cậu, nó giơ ngón tay lên chỉa thẳng vào mũi Dư Châu.

Dư Châu sợ hãi không dám cứ động, cũng không dám nhìn quái vật nhỏ này. Đứa nhỏ trợn tròn đôi mắt cá, duy trì một tư thế cứng ngắc.

Dư Châu trong lòng hơi động, chậm rãi nằm xuống.

Tay đứa nhỏ vẫn là đang thẳng tắp chỉ đến. Nó căn bản không phải chỉ Dư Châu mà là chỉ về phía sau cậu, ý chỉ biển lớn đen ngòm ngoài cửa sổ.

Ngoài biển khơi nhất định có thứ gì đó, nhắc nhở này đã thể hiện rõ ràng như thế. Dư Châu cũng không biết lấy đâu ra can đảm thử chạm vào tay của đứa bé kia.

Đứa nhỏ bỗng nhiên cúi đầu, há mồm ra.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị tiếng kêu sợ hãi của Dư Châu làm cho tỉnh lại.

Trên gác lửng cùng cầu thang trống không, đứa nhỏ mặt cá đã biến mất, chỉ có âm thanh đang phát run của Dư Châu. Cậu lắp ba lắp bắp miêu tả bộ dạng của đứa nhỏ, Liễu Anh Niên xoa mắt buồn ngủ: "Chắc chỉ là gặp ác mộng thôi."

Phàn Tỉnh nhìn vệt nước trên cầu thang không biết từ đâu mà ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ: " Cậu tè ra quần nên mượn cớ lấp liếm phải không?"

Dư Châu: "..."

Cậu cạn lời.

Chỉ chập nữa là đến hừng đông, Phàn Tỉnh cưỡng ép bản thân tựa trên gác lửng không chịu đi, kéo ba lô Dư Châu lên gối đầu. Dư Châu không muốn để hắn chạm vào đồ của mình nên nhanh chóng đoạt lại.

Khương Tiếu ngược lại hiểu ý Dư Châu: Bên trong " 'Lồng chim' chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, đây cũng đâu phải một nơi bình thường."

"Cô hiểu rõ 'Lồng chim' như thế?" Phàn Tỉnh hỏi, "Vậy sao cái gì cũng không chịu nói cho chúng tôi biết?"

Khương Tiếu: "Bây giờ tôi mà nói ra, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không thể ra khỏi trấn Vụ Giác." Cô chỉ vào Dư Châu, "Đặc biệt là anh."

"Tôi làm sao, ít ra tôi cũng mạnh hơn Liễu Anh Niên mà." Dư Châu nói thầm, "Ít nhất tôi không bị người chết doạ khóc."

Dư Châu thành thành thật thật đem sự việc mơ hồ xảy ra ở bến tàu hôm qua kể cho Khương Tiếu nghe.

Khương Tiếu trực tiếp quay đầu hỏi Trần Ý: "Trên biển có cái gì?"

Trần Ý ngược lại thẳng thắn: "Trên biển quả thật có một nơi quái dị, nơi đó có vòng xoáy rất lớn."


Dư Châu nhớ tới trang thứ nhất của quyển ghi chép vực sâu, trên bức phác họa trấn Vụ Giác bên ngoài cũng có một vòng xoáy nhỏ.... Vậy đó không là gió xoáy mà là vòng nước xoáy trên biển?

Khúc mắc trong lòng đã được giải đáp: Những gì được viết trong ghi chép rất có thể chính là gợi ý về trấn Vụ Giác!

Khương Tiếu nắm lấy vai Trần Ý, hơi dùng sức: "Còn cái gì chưa nói thì nói cho hết đi."

Trần Ý: "... Có ý gì?"

Khương Tiếu: "Ngày hôm qua Liễu Anh Niên nói hưu nói vượn, nói đợi mùa đông gió thổi đến có thể thổi tan sương mù. Anh của em lúc đó muốn nói gì đó nhưng lại bị em cắt ngang, em nói quái vật trên tháp muốn ăn thịt. Cần thịt hay không chị không quan tâm, lúc đó anh của em rốt cuộc muốn nói gì?"

Trần Ý bị cô bóp cánh tay đến đau nhức, không thể không nói ra: "Các người không nghe được tiếng kèn lệnh sao?"

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng kèn lệnh ngân dài, âm vang đầy nặng nề,

Nó chậm rãi kéo dài như một lưỡi cưa rỉ sét, thô ráp mà đục khoét thính giác của mọi người.

Tiếng kèn này so với tiếng kèn trong màn sương bọn họ nghe thấy lần trước so ra càng vang dội hơn, Dư Châu cùng Khương Tiếu theo bản năng bưng kín lỗ tai, Phàn Tỉnh đột nhiên nhảy lên một cái, đáp xuống dưới mặt đất. Hắn hành động cực nhanh, trong nháy mắt mở cửa lao ra khỏi căn nhà.

Ngoài trời đổ mưa, trấn Vụ Giác khắp mặt đất tràn ngập những vũng máu loãng đỏ nhạt. Phàn Tỉnh chân đạp lên vũng máu hét to vào bên trong:"Tiếng từ ngoài biển truyền đến!"

Trên mặt biển tiếng đinh tai nhức óc nổ vang, Dư Châu theo sau Phàn Tỉnh vọt thẳng vào trong màn mưa, lao nhanh về phía ngọn nguồn âm thanh.

Bọn họ chạy lên nơi cao nhất trên sườn núi của trấn Vụ Giác, đó là một vách đá lở, chỉ cần nhìn xuống sẽ thấy biển lớn đang bị sương đen dày đặc bao trùm. Nước mưa điên cuồng đập vào mặt Dư Châu, cậu không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ biết xông về phía trước.

Phàn Tỉnh nắm lấy ba lô của cậu, Dư Châu vọt quá nhanh nên không phanh kịp suýt ngã sấp mặt trên đất.

Xoa cái mũi đau xót, bỗng nhiên tỉnh táo hơn."Cảm ơn." Cậu cấp tốc từ dưới đất bò dậy, "Anh vừa cứu tôi một lần nữa."

Nước mưa mơ hồ che chắn tầm mắt Dư Châu, cậu lau mặt một cái, Phàn Tỉnh vẫn tóm chặt lấy ba lô của cậu không buông tay."Yên tâm, tôi sẽ không chết, tôi tuyệt đối sẽ không chết ở cái chỗ chết tiệt này." Dư Châu lẩm bẩm nói, "Trên biển quả nhiên có thứ kỳ lạ..."

"Này!" Phàn Tỉnh bỗng nhiên quát cậu: "Cậu nghe cho kỹ!"

Tiếng kèn lệnh vẫn chưa chấm dứt.

"Thứ này không phải tiếng kèn hiệu!" Phàn Tỉnh rống to, "Cậu không cảm thấy nó giống tiếng hít thở à!"

Sấm sét trong mưa rền vang, Dư Châu thoáng chốc nhớ tới câu nói trong quyển sổ kia ——thời điểm ác thú ngừng thở, giấc mộng sẽ tỉnh.


Dư Châu cả người ướt đẫm, thời điểm trở lại nhà Trần Lượng Trần Ý, Khương Tiếu đang ép hỏi Trần Ý xem tiếng kèn lệnh đó có ý nghĩa gì.

Trần Lượng hỏi ngược lại: "Đây là lần thứ mấy các người nghe thấy tiếng kèn lệnh?"

"Lần thứ hai. Làm sao vậy?"

Trần Lượng nuốt nước miếng một cái: "Tiếng kèn lệnh cách hai ngày sẽ vang một lần. Sau khi tiếng kèn vang lên lần thứ ba, trấn Vụ Giác sẽ bị sóng thần nhấn chìm."

Trong phòng một thoáng trầm mặc, dĩ nhiên là người đàn ông đội mũ lên tiếng trước: "Tất cả mọi người sẽ chết?"

"Tất cả mọi người." Trần Lượng gật đầu, liền bổ sung, "Ngoại trừ chúng tôi, ngoại trừ dân bản địa của trấn Vụ Giác."

Dư Châu còn chưa kịp kinh ngạc trước sự việc hoang đường này, Khương Tiếu đã gật đầu: "Không kịp chờ đông tới, chúng ta chỉ còn có hai ngày."

Dân bản địa trấn Vụ Giác vì sao sẽ không chết? Trên đỉnh tháp cao vì sao lại ẩn giấu một con quái vật? Vì sao buổi tối không nên ra khỏi cửa? Vì sao tất cả mọi người đều vội vàng đi ngủ? Vì sao lại nhìn thấy cá heo sinh ra đứa bé loài người? Nơi này rốt cuộc là thế giới như thế nào?

Trong đầu Dư Châu đang xuất hiện một vạn câu hỏi vì sao, cậu vẫn luôn đóng vai nhân vật tầm thường nhất trong tất cả mọi người, nhưng bây giờ cậu không thể do dự thêm nữa.

"Tôi cần một chiếc thuyền." Cậu nói, "Tôi muốn ra biển."

Đến Khương Tiếu còn cảm thấy căng thẳng đối với kỳ hạn "Hai ngày" này, huống chi là những người khác. Sau khi Dư Châu nói rằng tiếng kèn lệnh nghe như tiếng hô hấp, Liễu Anh Niên quả nhiên hỏi: "Giống tiếng hô hấp thì thế nào?"

Dư Châu không đem lời gợi ý ghi trong sổ ghi chép ra nói ra, cậu vẫn nên cẩn thận cất giấu bí mật này.

"Nói chung tôi muốn đi thử." Dư Châu nói.

Trần Lượng và Trần Ý có thuyền, anh trai rất do dự, em gái thì ngược lại hùng hồn, chủ động muốn đưa Dư Châu ra biển.

Trên biển sương mù che phủ cùng mưa lớn, Dư Châu không có kinh nghiệm ra khơi sợ là sẽ không nhìn thấy vòng xoáy mà bị nước biển cuốn trôi. Dư Châu rất cảm kích đối với lời đề nghị này của cô bé, ba người hợp lực, rất nhanh từ bụi cỏ sau nhà lôi ra một chiếc thuyền gỗ nhỏ.

Giữa Dư Châu và Khương Tiếu, Liễu Anh Niên cùng người đội mũ đều lựa chọn đi theo Khương Tiếu, cô quyết định đi tìm lão Cổ nói chuyện phiếm.

Khương Tiếu giơ tay ra với Dư Châu: "Cho tôi mượn con dao của anh."


Giọng điệu rất tự nhiên, cứ như việc dùng dao đi tra hỏi một lão già là chuyện thường tình trong "Lồng chim". Có một ranh giới mơ hồ gì đó đang tồn tại bên trong lớp sương mù và màn mưa dày đặc này. Dư Châu không dám hỏi cô muốn lấy dao để làm gì, chỉ lắc lắc đầu: "Tôi không thể cho cô mượn. Người đàn ông kia cũng có dao kìa."

Lúc gần đi, cậu vẫn là không nhịn được lắm miệng: "Không thể giết người đâu đó."

Khương Tiếu hừ một tiếng: "Tay già đời sẽ không tùy tiện giết người trong 'Lồng chim'. Nếu như giết nhầm người, coi như xong đời."

Trước khi đi Dư Châu kiểm tra lại ba lô, phát hiện cái bình nhỏ màu đen đang được nhét trong ngăn.

Chất lỏng trong suốt, bên trong trôi nổi một cái xác chết cứng nhìn như một con thằn lằn. Dư Châu vốn cho là mình đã vứt nó đi rồi, lại nghĩ tới quyển sổ ghi chép kia cậu ngược lại siết chặt chiếc bình trong tay.

Có khi nào thứ này là lời gợi ý quý báu mà bạn trai cũ để lại cho mình?

Cậu giơ cái bình lên, dưới tia sáng cẩn thận quan sát vật bên trong, Trần Ý hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Dư Châu: "Em gái anh cho đó."

Cậu rốt cục không nhịn được, lời tâm tình chôn giấu trong lòng mạnh mẽ trút xuống như thác nước. Cậu nói cho hai anh em biết bản thân mình cũng có một đứa em gái, năm nay mới bốn tuổi, gầy yếu ngây thơ, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, giống như Trần Lượng với Trần Ý.

Trần Ý trả lại cái bình cho Dư Châu: "Anh rất nhớ em ấy."

Dư Châu tiện tay bỏ nó vào túi áo: "Khu vực quái dị trên biển kia nói không chừng có ẩn giấu biện pháp xua tan sương mù. Ước gì hiện tại bản thân có thể rời khỏi đây, trở về với em gái của anh."

Trần Ý gật gật đầu: "Chúng ta lên đường đi, đi sớm về sớm."

Hai đứa nhóc đều là những tay chèo thuyền lão luyện, căn bản không cần Dư Châu hỗ trợ.

Thời điểm thuyền bơi xa bờ, Dư Châu nhìn thấy Phàn Tỉnh đang đứng trên thềm đá ở bến tàu nhìn mình. Nghĩ tới người này đã cứu mình mấy lần, tuy rằng tính cách là keo thành tinh dính người, nhưng ít ra hắn không phải là người xấu.

"Anh đi cùng tôi sao?" Dư Châu hô to.

Phàn Tỉnh lắc đầu: "Tôi sợ nước."

Dư Châu vẫy tay từ biệt với hắn. Phàn Tỉnh không trả lời.

Hắn chỉ đứng lẳng lặng mà quan sát kỹ Dư Châu, trên khuôn mặt đẹp đẽ không có chút biểu cảm, âm trầm mà bình tĩnh. Gió biển thổi bay những sợi dây buộc trên chiếc áo choàng trắng bạc đang khoác trên người, hắn giống như một cái bóng tái nhợt đang chậm rãi giương nanh múa vuốt.

Trần Ý đã từng gặp vòng xoáy trên biển, nó cực kỳ lớn, nguy hiểm mà sâu thẳm. Người đi biển ở trấn đều đi vòng qua nó, truyền thuyết kể lại rằng một khi tới gần, sẽ có thứ gì đó từ bên trong lao ra, đem tất cả người và thuyền bóp nát vụn.

Dư Châu hỏi: "Nó to bao nhiêu?"

Tiếng rống đang dần dần tới gần.

Trần Lượng trả lời: "To hơn cả trấn Vụ Giác."


Sương mù bị thuyền xé rách, từ mũi tàu dần tách ra như một tấm màn dày. Một vòng xoáy đen kịt cực đại xuất hiện ở trước mắt Dư Châu.

Vòng xoáy trông như 'hố đen' của đại dương. Cảnh tượng này còn làm cho người ta kinh ngạc hơn so với tưởng tượng của Dư Châu: To đến mức cơ hồ không nhìn thấy được lằn ranh giới hạn, như cái phễu khổng lồ được cắm xuyên vào lòng đại dương, thuyền nhỏ lắc lư trên mặt biển, Trần Lượng cùng Trần Ý phải dốc hết toàn lực mới có thể cố định thuyền không để dòng nước đang chảy cuồn cuộn đưa vào trung tâm của cơn lốc.

Sương mù đen là từ bên trong cơn lốc này mà hình thành nên, làn sương đen đặc và đục ngầu từ nơi sâu thẳm trong hố đen không nhìn thấy đáy, như dòng suối ào ạt phun trào ra mãnh liệt, xâm nhập vào bầu trời xám xịt. Chúng nó ngưng tụ, phân tán, như một dòng chảy hữu hình bay về phía trấn Vụ Giác.

Trần Lượng không chịu tới gần, Dư Châu đành phải lấy hết sức rướn người ra mạn thuyền.

Cậu giật mình —— bên dưới làn nước xanh thẳm gần như đen kịt lúc ẩn lúc hiện vô số cái bóng màu trắng, cái đầu lắc lư theo dòng nước.

"Những thứ kia là..." Dư Châu quay đầu lại hỏi Trần Ý ngồi ở phía sau thì bỗng nhiên bị cô bé đè đầu xuống.

Đất trời đảo lộn trong nháy mắt, có người đè lên sau gáy của cậu, lấy ba lô xuống. Dư Châu mất cân bằng, lăn khỏi mạn thuyền rơi vào trong nước.

Dư Châu khi còn bé thường đi trộm gà bắt chó, bị người ta đuổi đánh liền nhanh trí nhảy xuống sông giả vờ bị rơi xuống nước, vùng vẫy kịch liệt.

Nhìn đứa nhóc gầy yếu thảm thương như thế người truy bắt cậu thường sẽ nhảy xuống nước cứu cậu, sau khi lên bờ rồi lời muốn nói thì đều nuốt xuống cổ, không truy cứu cậu nữa, ngược lại còn tận tình khuyên nhủ, khuyên cậu học hành tử tế.

Cứ thế lặp lại, ba lần bốn lượt, Dư Châu đã học được cách bơi.

Nhưng cậu chưa từng bị ai đẩy xuống nước như thế này.

Dư Châu chật vật ngoi đầu lên trên mặt biển. Trên chiếc thuyền nhỏ Trần Lượng không ngừng chèo chống, nhóc ta lớn tiếng cùng Trần Ý nói gì đó, Trần Ý liền quỳ gối ở mũi thuyền, đang không ngừng dập đầu vái lạy vòng xoáy đen ngòm kia.

Dư Châu không còn thời gian để ý, mặt biển rộng mênh mông, cậu đang không ngừng giẫy dụa trong vòng xoáy mạnh mẽ, chỉ có trở lại thuyền mới có chút hi vọng sống sót. Cậu liều mạng vùng vẫy, rốt cục nhìn thấy được đáy thuyền và mái chèo gỗ dưới nước.

Một phát bắt được mái chèo, Dư Châu từ trong nước mạnh mẽ ngoi lên, hai tay nắm chặt lấy mạn thuyền.

Trên thuyền Trần Lượng cùng Trần Ý giật nảy cả mình. Trong nháy mắt Dư Châu vươn mình lên thuyền, một cái mái chèo bỗng nhiên vung đến —— cậu không kịp tránh, mái chèo mạnh mẽ đập vào đỉnh đầu của cậu.

Một dòng máu tươi từ trong mũi tuôn ra, hòa vào dòng nước.

Hai tay cậu buông lỏng mạn thuyền. Nước biển tràn vào khoang mũi và phổi, vòng xoáy nhanh chóng đem cậu cuốn vào nơi đáy biển sâu thẳm.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phàn Tỉnh: Tôi sợ nước. Tôi còn sợ tối nữa.

Dư Châu: Miệng lưỡi đàn ông toàn là quỷ lừa người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận