Vào ban đêm, Dư Châu và Phàn Tỉnh mang theo thi thể của chó con trở lại ngôi nhà đá, bọn họ đem xác chú chó chôn ở bên cạnh bờ sông.
Khương Tiếu mỉm cười ngồi đối diện với Liễu Anh Niên hại cậu ta mặt đỏ tới tận mang tai. Dư Châu đến gần, nghiêng người nghe ngóng một lúc rồi cũng cười rộ lên.
Liễu Anh Niên mỗi ngày đều chạy theo người dân nơi đây ra đồng chăm sóc hoa tường vi. Hoa có thể dùng làm hương liệu, làm mật, ủ rượu, Liễu Anh Niên muốn học tất cả những kỹ năng này.
Hôm nay khi cậu ta đang làm việc trên cánh đồng hoa, cô gái đang dạy cậu ta cách thu hoạch hoa bỗng bất ngờ đẩy cậu ta xuống đất mà hôn thắm thiết.
Liễu Anh Niên chưa từng thấy qua tư thế này bao giờ, lúc đầu cậu ta còn rất sững sờ, nhưng khi cô gái kia gọi những cô gái khác chạy đến và cố gắng cởi thắt lưng của cậu ra, lúc này cậu mới hoàn hồn hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bò trên mặt đất co giò bỏ chạy.
"Cậu vẫn còn zin à?" Khương Tiếu nghiêng đầu hỏi: "Người ta chủ động như vậy, cậu thẹn thùng cái gì?"
"Tôi chỉ muốn làm chuyện này với người mình thích..."
"Tôi nhớ cô gái đó rất xinh đẹp, bộ cậu không thích sao?" Khương Tiếu vội vàng hỏi.
Liễu Anh Niên càng nói lắp bắp, cuối cùng lại lẩm bẩm không lý do: "Nói chung là không được! Tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập và nghiên cứu thôi." Cậu ta đẩy gọng kính lên, đột nhiên hỏi: "Còn anh thì sao? Bình thường anh làm gì? "
"Ban ngày ban mặc tuyên dâm như thế thì còn có thể làm gì?" Khương Tiếu vui mừng khôn xiết. "Nơi này không phải chính là một nơi như thế sao? Cậu muốn cái gì, bọn họ đều sẽ đáp ứng, khiến cho những nhà thám hiểm cảm thấy nơi đây chính là một thiên đường, bọn họ sẽ không còn ý định rời đi nữa."
Cô dùng cằm chỉ chỉ người đội mũ: "Anh ta là người an toàn nhất."
Liễu Anh Niên: "Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?"
Khương Tiếu: "Anh ta không kết giao với bất kỳ ai ở nơi đây."
Người đội mũ đang thanh lý một con thỏ chết, anh ta không ngẩng đầu lên mà chỉ bật ra một tiếng cười khúc khích.
Dư Châu vừa thay quần áo cho Phàn Tinh vừa nghe đám người đó nói chuyện. Phàn Tỉnh cả người ướt sũng, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến hắn trực tiếp run lên cầm cập.
Dư Châu lấy ra một bộ quần áo sạch từ trong các lễ vật mà đám thôn dân đã tặng: "Bộ này đẹp nè."
Phàn Tỉnh: "..."
Dư Châu: "Anh không biết mặc sao? Vậy để tôi giúp cho."
Phàn Tỉnh nghiến răng nghiến lợi: "Đây là váy của con gái."
Cá khô ở bên cạnh cười lên khằng khặc. Cái váy màu hồng phấn, quanh cổ áo được quấn vài vòng ren, còn có một chiếc nơ hình con bướm chấm bi to tướng được đính trên ngực áo. Phàn Tỉnh không biết tại sao loại quần áo này lại có thể xuất hiện ở đây, nhưng khi nghĩ kỹ lại, bất cứ nơi nào cũng có khả năng xuất hiện 'Hãm khoảng không', có lẽ nó đã ngẫu nhiên xuất hiện bên dưới một cái tủ quần áo của một cô bé chăng?
Dư Châu: "Không thích à? Ở đây còn nhiều lắm." Cậu lại lấy ra thêm vài món.
Phàn Tỉnh không còn cách nào khác đành phải mặc một chiếc váy nhìn qua không mấy yểu điệu. Khương Tiếu lại ấn hắn ngồi xuống để buộc tóc, dây cột tóc vẫn như cũ là hình dâu tây màu sắc sặc sỡ, Phàn Tỉnh lại bày ra một bộ mặt tràn đầy ấm ức, thực ra nhìn kỹ lại cảm thấy hắn rất đáng yêu.
Hắn thắp một ngọn nến rồi nhanh chóng chạy ra bờ sông nhìn xuống, cảm thấy có chút hài lòng: "Nhìn cũng đẹp gái nhỉ?"
Cá khô bên cạnh hô to lên: "Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Bao nhiêu tuổi rồi lại không biết xấu hổ như vậy!"
Sau khi ồn ào qua đi, cả đám cùng ngồi ăn thịt thỏ mà người đội mũ đã bắt về, sau khi ăn xong Dư Châu lại kể cho bọn họ nghe mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay.
Cậu đồng thời cũng lấy quyển ghi chép ra.
Người đội mũ và Khương Tiếu đều tỏ vẻ rất quan tâm đến nguồn gốc của quyển ghi chép: "Anh đã chạm vào nó trong lúc hành nghề, sau đó lại không thể vứt nó đi được?"
Phàn Tỉnh và cá khô đều nhìn Dư Châu, Dư Châu cũng không chú ý đến hai người bọn họ, gật đầu với Khương Tiếu.
"Cho tôi xem một chút." Liễu Anh Niên cầm lấy quyển ghi chép.
Sau khi rời khỏi tay Dư Châu, quyển sổ vẫn đang trong trạng thái mở, nhưng cho dù Liễu Anh Niên có lật nó thế nào đi chăng nữa, trang giấy vẫn bất động.
Liễu Anh Niên lấy từ trong ba lô ra một cây bút và viết chữ vào quyển sổ. Đầu tiên cậu ta viết tên Dư Châu, chữ viết chỉ tồn tại trong giây lát sau đó nhanh chóng biến mất như thể bị bốc hơi vào không khí.
Liễu Anh Niên đem quyển sổ đến gần ngọn nến. Ngọn lửa liếm láp qua những trang giấy, thế nhưng tờ giấy vẫn nguyên vẹn không bị bất kỳ hư hại gì.
"Tôi không biết vật này vốn thuộc về ai, nhưng hiện tại tựa hồ nó chỉ tập trung vào tôi, cũng chỉ có tôi mới có thể mở nó ra." Dư Châu lật sang trang trước, "Đây là lời gợi ý về trấn Vụ Giác."
"Thời điểm ác thú ngừng thở, giấc mộng sẽ tỉnh."
Lời nhắc nhở mới của ngày hôm nay nằm ở trang thứ hai, vẫn là một câu nói và một bức tranh nhỏ, nét chữ trông có vẻ vụng về, non nớt hơn.
【 Khi đại địa lần thứ hai sôi trào, con đường trong biển lửa sẽ được sản sinh. 】
Người đội mũ: "... Muốn chúng ta đốt cánh đồng hoa kia?"
Dư Châu giải thích lời gợi ý trong "Lồng chim" ở trấn Vụ Giác và chỉ vào hình vẽ bên cạnh: "Tôi nghĩ mấu chốt để giải câu đố nằm ở nội dung của bức tranh này."
"Đây là cái gì?" Liễu Anh Niên nheo mắt lại để phân biệt.
Khương Tiếu: "Một người mặc lễ phục của cô dâu."
Algar muốn tổ chức tiệc đính hôn tại cung điện nằm trên đỉnh núi. Vì để làm cho cô dâu của mình vui vẻ, hắn đã đến luyện ngục và quyết định ân xá cho một số người.
Ai lại may mắn đến thế? Ai sẽ là tân nương của hắn đây?
Bắt đầu từ ngày hôm sau, bọn họ quyết định sẽ chủ động tiếp xúc với cư dân ở đây và lặng lẽ điều tra mọi chuyện.
........................
Cô dâu rất xinh đẹp, cô dâu rất giàu có, cô dâu trẻ trung và rất xứng đôi với Algar, cô dâu đoan trang, cô dâu chung thủy và yêu Algar sâu sắc... Mọi miêu tả về cô dâu dường như đang nói về một người hoàn mỹ tuyệt đối. Người hoàn hảo như vậy nghe qua thật có chút không thực tế.
Chưa từng có ai thấy qua dáng dấp của cô dâu. Không ai có thể biết cô dâu hiện đang sinh sống ở nơi nào.
Cũng không có người nào biết, cô dâu đó từng là nhà thám hiểm hay là vật được chủ lồng tạo ra.
Dư Châu có thể nhìn ra được đám thôn dân ở đây không vui vẻ gì khi nói về chủ đề này. Cậu đã cố gắng hết sức, thậm chí hôm đó cậu còn nằm dưới tàng cây hoa tường vi cùng với cô gái đã cảm mến cậu, cậu cố gắng tỏ ra dịu dàng và thân thiện, đưa tay chạm vào mặt cô gái: "Em không muốn nói cho anh biết cô dâu của quốc vương là ai sao? Có phải vì em đã thích quốc vương rồi không?"
Trong mắt cô gái hiện lên một tia giễu cợt lạnh lùng, nhanh chóng nắm lấy tay Dư Châu: "Đương nhiên không phải! Cho dù quốc vương có trân bảo quý nhất trên thế giới này, trong mắt em cũng không thể so sánh được với anh."
Trong lòng Dư Châu tràn ngập mờ mịt.
Cậu rất vui khi có người coi trọng cậu như vậy, thậm chí còn cảm thấy có chút hạnh phúc và ngọt ngào lạ thường.
Nhưng cậu cũng biết, đây chỉ là một trò lừa bịp của cô gái, hoặc nói chính xác hơn đây là thủ đoạn của những thôn dân bên trong "Lồng chim".
Đây là sự hiểu biết ngầm hình thành trong một "lồng chim" này, người ta sẽ dốc hết toàn lực để giữ chân những nhà thám hiểm. Nếu nhà thám hiểm chấp nhận ở lại "Lồng chim" này, họ sẽ đưa nhà thám hiểm đến Phi Tinh nhai. Sau khi nhà thám hiểm từ vách đá nhảy xuống, những người trong luyện ngục sẽ có được một cơ hội quý giá để được ân xá.
Sở dĩ thôn dân ở đây nỗ lực hết mình là để tạo cơ hội cho thôn dân luyện ngục có thể trở về đây, đây cũng là một thông lệ đã có từ lâu đời —— có thể một ngày nào đó, ai trong số họ cũng sẽ bị tống vào luyện ngục vì vô tình xúc phạm đến Algar. Những người bên ngoài luyện ngục lại phải tiếp tục nỗ lực thuyết phục các nhà thám hiểm để đổi lấy cơ hội được ân xá cho người bên trong, đây là một vòng lặp vô hạn.
Bọn họ không thể giết người, nhất định phải để cá nhân đó tự nguyện chết đi sau đó vui vẻ sống lại. Thiên đường này cứ thế được tái sinh và nhân lên không ngừng.
Dư Châu chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Dân bản địa đã từng là những nhà thám hiểm. Họ không trốn tránh chủ đề về "cái chết", thay vào đó lại chủ động nói chuyện với Dư Châu và những người khác về những "lồng chim" mà họ đã trải qua.
Khi cuộc phiêu lưu của nhà thám hiểm đã trở nên quá mệt mỏi, quá nguy hiểm. "Lồng chim" này mặc dù cũng chẳng hoàn hảo gì——nhưng bọn họ còn có thể mong đợi tìm được một "lồng chim" hoàn hảo hơn nữa sao?
Ít nhất nó cũng rất an nhàn và bình yên. Ít nhất chỉ cần tuân theo mong muốn của Algar, họ sẽ có thể sống cuộc đời hạnh phúc.
"Anh không bằng lòng ở lại đây với em sao?" Cô gái tỏ vẻ đáng thương, nắm lấy tay Dư Châu.
Dư Châu không có cách nào trả lời. Cô gái chắc chắn cũng đã nói điều tương tự với những nhà thám hiểm khác.
Cậu biết đây đều là những lời nói dối để dụ ngọt bọn họ. Nhưng từ trước đến nay cậu chưa bao giờ có cơ hội được nghe những lời nói dối tử tế như thế này.
Bọn họ ngồi trên Phi Tinh nhai, ban ngày, trên vách đá rất yên tĩnh, chim chóc bay lượn, những chiếc bóng của nó in hằn lên người họ rồi nhanh chóng lượn mất giữa không trung.
"Dư Châu không phải là một kẻ ngốc." Phàn Tỉnh đang ngồi trên con đường nhỏ bên cạnh vách đá tết vòng hoa. Ngoại trừ những nhà thám hiểm cùng đồng hành —— có lẽ còn có chủ lồng——những người khác chắc hẳn không ai biết rằng hắn ta không phải là một đứa trẻ.
Bởi vì nguyên do đó, căn bản không có ai rảnh rỗi mà đề phòng hắn.
Đầu thì cột một chiếc buộc tóc dâu tây nhỏ, trên thân mặc một chiếc váy bé gái xinh đẹp, ngày nào cũng dẫn theo một đám trẻ con chạy khắp nơi la hét. Hắn rất giỏi trong việc tán ngẫu với mọi người, gọi các bác gái là chị, gọi các chú là anh, lúc đó hắn sẽ ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời của mình, rồi phồng má cười cười, bộ dáng rất đáng yêu, hòa nhã và ngây thơ.
Mọi người trò chuyện, chơi bài ăn tiền, Phàn Tỉnh lắng nghe mọi điều họ nói. Sau vài ngày, hắn là người nghe ngóng được nhiều chuyện nhất.
Cá khô nằm nhoài trên đầu Phàn Tỉnh: "Nếu như không phải kẻ ngốc, làm sao có thể ăn một vật không rõ nguồn ngốc như ta chứ."
Phàn Tỉnh: "Trực giác của cậu ấy rất lợi hại."
Cá khô trầm mặc trong chốc lát: "Đúng ha."
Từ khi ra khỏi hồ nước, Dư Châu liền phát hiện trên ghi chép xuất hiện lời gợi ý mới.
Phàn Tỉnh yêu cầu cậu không được nói cho ai biết, nhưng Dư Châu không nghe theo lời đề nghị của hắn. Cậu ấy thậm chí còn không nói lời nào, im lặng suốt chặng đường trở về.
"Ta đã phạm sai lầm rồi, cậu ấy luôn một mình chăm sóc em gái mình. Những người như vậy từ lâu đã quen với việc tự mình đưa ra quyết định, sẽ không dễ bị ảnh hưởng bởi người khác." Phàn Tỉnh đôi tay rất khéo léo, thoắt một cái đã làm ra một cái vòng hoa sau đó đeo vào cổ của một chú chó nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn.
Những chú chó con không hề hay biết mình đã mất đi một người bạn, ngày nào chúng nó cũng nhiệt tình chạy đến chơi với Phàn Tỉnh.
Cá khô: "Thì ra ngươi không cho cậu ấy nói ra sự tồn tại của quyển sổ, chính là để sau khi ăn cậu ta xong ngươi có thể âm thầm chiếm lấy nó làm của riêng."
Phàn Tỉnh: "Giúp ta đi!"
Cá khô: "Là cậu ấy đánh thức ta dậy, ta không thể..."
Phàn Tỉnh: "Ghi chép vốn dĩ là của ta, là cậu ấy tự ý đột nhập vào nhà ta, chạm vào đồ vật của ta."
Cá khô: "Nhưng ghi chép đã lựa chọn cậu ấy."
Lúc này Phàn Tỉnh không có cách nào phản bác được.
Hắn đột nhiên trở nên lo lắng, nắm lấy vòng hoa đang quấn quanh cổ chó con và xé nó ra thành từng mảnh. Chó con trở nên bối rối, tiến đến gần hắn kêu ư ử. Phàn Tỉnh không thể tức giận được nữa, ôm lấy chó con và nói: "Thật xin lỗi, ta đã không bảo vệ tốt bạn của ngươi."
Hắn đối xử với chó con thật sự rất tốt, cá khô cũng không thể hiểu nổi, đôi mắt trợn tròn.
"Có rất nhiều điều bí ẩn trên người Dư Châu, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để ta ăn thịt cậu ta." Phàn Tỉnh nói, "Được thôi, vậy đợi thêm một thời gian nữa."
Không có chó con, buổi tối Phàn Tỉnh ngủ sẽ vô thức lăn vào trong lồng ngực của Dư Châu.
Những người khác nhìn lâu rồi cũng thành quen, chỉ có Khương Tiếu nhắc nhở Dư Châu: "Anh nên cẩn thận một chút."
Phàn Tỉnh cắn cắn ngón tay, thút thít nói: "Tôi sợ tối."
Dư Châu liền ôm lấy hắn.
Khương Tiếu: "... Hơii, sớm muộn gì cũng bị ăn sạch sẽ."
Khương Tiếu luôn ngủ ở nơi sâu trong nhà, người đội mũ có tính cảnh giác cao nhất nên chiếm giữ vị trí gần cửa. Liễu Anh Niên và Dư Châu nằm ở giữa bọn họ. Mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định với nhau, Phàn Tỉnh như sợ bị người khác nghe thấy nên dán sát vào tai Dư Châu nói thì thầm.
"Ở đây có người đang đánh cược, cược khi nào sẽ có một người trong số chúng ta nhảy xuống Phi Tinh nhai." Chất giọng nói chuyện nhỏ nhẹ như đang thở, hơi thở kéo dài và ấm áp đến gần như thể đang cắn vào vành tai của Dư Châu.
Dư Châu mơ mơ màng màng, vỗ nhẹ lưng hắn: "Cửu Cửu..."
Phàn Tỉnh: "..."
Trong ánh nến mờ ảo, Dư Châu nhắm mắt lại, bóng mi rung rung trong ánh nến, mơ hồ rơi xuống làn da của cậu.
Cậu ấy là một chàng trai trẻ, lại dễ nhìn như vậy. Đáng lý ra nên có một công việc tử tế, đáng kính hơn chứ không phải đi làm một kẻ trộm. Phàn Tỉnh không ngủ được, hắn luôn bị khó ngủ vì vậy bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Dư Châu giang tay ôm chặt lấy hắn hơn nữa, mắt cũng không mở ra, mang theo uy hiếp mà nói mớ: "Cửu Cửu, ngủ đi!"
Phàn Tỉnh đang giãy giụa trong vòng tay Dư Châu, đột nhiên nhìn thấy ở một mảnh đất nơi góc tường. Có một vài dòng chữ được khắc trên phiến đá.
Hắn lập tức ngồi bật dậy, chộp lấy cây nến còn đang nhỏ giọt dầu sáp rọi sát đến phiến đá.
"Liễu Anh Niên!" Phàn Tỉnh gọi, "Đến đây! Đến xem thử chữ này là chữ gì vậy?"
Đây không phải là chữ Hán, đây là một từ được tạo thành từ những chữ cái kỳ lạ. Liễu Anh Niên dụi dụi mắt, đọc ra: "Ngỗng...Earl...Algar!"
Khi đọc xong các kí tự, cậu ta cũng giật mình, vội vàng cầm lấy cây nến tiến đến gần để nhìn kỹ hơn.
Một ngôi nhà nhỏ hình vuông được khắc trên phiến đá, hình dáng giống hệt với ngôi nhà mà bọn họ đang ở. Trong phòng có viết hai chữ, một chữ là "Algar", một chữ khác lại nhìn không rõ lắm.
Có người đã dùng một lực rất mạnh cào vào từ đó khiến nó rối thành một cục như tơ vò, những vết hằn thô ráp trông tràn ngập sự giận dữ và hận thù.
Ngày thứ hai, hương thơm trong gió bắt đầu thay đổi.
Hừng đông đến sớm hơn thường lệ, nhiệt độ không khí cũng tăng lên, hương hoa bỗng trở nên nóng hừng hực và ngọt ngào hơn từ những cánh đồng hoa tường vi thổi đến khiến người ta lâng lâng, lòng người lại càng thêm hăng hái, hưng phấn hơn cả lúc trước.
Phàn Tỉnh nhảy nhót tung tăng chạy ra ngoài tản bộ một vòng, đồng thời còn mang về một tin tức quan trọng: Mùa xuân dài đằng đẵng đã kết thúc, mùa hè đến rồi. Algar sẽ đưa cô dâu của hắn đi tham quan vùng đất của mình.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cá khô không có tay.
Nó dùng những chiếc vây cá mỏng manh quét qua mu bàn tay của Dư Châu, nhăn nhó nói: Dư Châu, đút tôi ăn đi.
Phàn Tỉnh cho nó một cái tát, cá khô tủm một tiếng rơi xuống nước.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Cá khô nổi giận: Sao lại đánh ta? Bình thường ngươi cũng như vậy đó thôi!
Phàn Tỉnh: Ngươi có tư cách gì mà học theo ta.