vô Hạn Lưu Ghi Chép Vực Sâu

Dây leo giơ quả cầu vàng lên trước mặt mọi người. Quả cầu tỏa ra hơi nóng, nhưng lại có cảm giác khó giải thích được khiến người ta muốn chạm vào nó, khi Dư Châu đưa tay ra chuẩn bị chạm vào thì bị Phàn Tỉnh nhanh chóng chặn lại, Dư Châu quay đầu nhìn cá khô.

Cá khô cũng không tiến về phía trước, nó cử động vây, như thể mọc bốn cái móng mà bò lên bả vai Dư Châu rồi chui vào trong mũ áo khoác của cậu.

Dư Châu: "...Cậu không muốn trái tim của cậu nữa sao?"

Cá khô: "Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ!!"

Dư Châu đưa tay tóm lấy nó, cá khô thuận theo cổ áo Dư Châu tiến vào bên trong quần áo, cho dù Dư Châu có gọi thế nào nó cũng không chịu ra ngoài.

"Tôi biết đó là trái tim của tôi, nhưng tôi không thể chạm vào nó!" Giọng cá khô thậm chí còn đang run rẩy, "Sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra, tôi không muốn chạm vào nó."

Nó không có ký ức, nhưng theo bản năng lại cảm thấy rất sợ hãi đối với trái tim này. Đầu Dư Châu chợt nảy ra một ý nghĩ: Bản thân cậu cũng đang bắt đầu bị cảm xúc của cá khô ảnh hưởng mà sinh ra sợ hãi đối với vật này.

Dây leo đang run rẩy, chúng nó không thể chịu được cái không khí khô nóng như lửa đốt của nơi này, dần dần cũng trở nên khô héo.

Mắt thấy quả cầu kia như sắp rơi xuống đất, Dư Châu không tự chủ được mà đưa tay bắt lấy.

Khoảnh khắc chạm tay vào quả cầu, điều đầu tiên Dư Châu cảm nhận được chính là lòng bàn tay đau rát như bị bỏng.

May mắn thay làn da cũng không bị chút thương tổn gì, Dư Châu cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn kỳ lạ này, cậu chợt phát hiện ra lý do quả cầu có màu vàng là do nó có lớp vỏ cứng khác thường. Màu vàng là ánh sáng phát ra từ trong lớp vỏ ấy, cách lớp vỏ nhìn vào bên trong sẽ thấy dược một thứ có hình dáng mơ hồ, giống như một làn khói dày đặc màu xám đen.

Nói là trái tim, chi bằng nói nó là một đống hỗn độn đang không ngừng lăn lộn.

Sai khi Dư Châu chạm vào quả cầu, cá khô lập tức bò ra khỏi quần áo của cậu. Nó sững sờ nhảy ra phía sau Dư Châu, rơi vào trong tay Khương Tiếu, run rẩy không ngừng.

"Nhanh lớn lên đi, chờ mi lớn lên xong bà đây sẽ đem mang trái tim trả lại cho mi, nói không chừng lúc đó mi sẽ khôi phục lại hình dáng nguyên thủy." Khương Tiếu nói với nó, "Không phải mi nói bản thân mình rất đẹp, rất oai phong hay sao?"

Cá khô dùng vây cá ôm lấy ngón tay Khương Tiếu: "Không được không được không được, tuyệt đối không được động vào nó."

Khương Tiếu: "Mi không có não, rất nhiều chuyện sẽ không nhớ được. Lấy lại trái tim ấy nói không chừng..."

"Ngư gia không động vào đâu!!!" Cá khô rống to.

Tiếng giận dữ đột ngột vang lên khiến mọi người ai nấy đều giật mình. Khương Tiếu không tiếp tục trêu chọc nó nữa, hơi khép lòng bàn tay lại, bao bọc nó bên trong.

Sự bài xích của cá khô đối với trái tim của mình đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Quái ngư này tuy bình thường không được lớn gan cho lắm nhưng đây là lần đầu tiên nó trực tiếp bày tỏ sự chán ghét của mình như vậy. Dư Châu cầm quả cầu kia mà không biết phải làm sao, Phàn Tỉnh nói: "Nếu cá khô đã không muốn thì cứ để vật này ở lại đi."

Tuy nhiên khi quay đầu nhìn lại nơi mà trái tim được đặt lúc nãy hiện tại đã nức toạt ra tạo thành một khoảng trống rất lớn, trên khoảng trống đó có treo một chiếc móc treo đầy dây leo khô héo. Nước trong hồ không thể nhấn chìm được dây leo, những cái xác thực vật khô cứng này đã lát thành một con đường từ luyện ngục trở về "Phía bên kia".

Đám người khô héo kia không hề có chút do dự.

Bọn họ cười lớn, người này lôi kéo người kia, bò lên trên dây leo, vượt qua lỗ hổng mà rời khỏi "Luyện ngục".

Mà ở "Phía bên kia" đang bị lửa nóng hừng hừng mạnh mẽ thiêu đốt. Những người từ bên luyện ngục trở về cũng không hề cảm thấy khó chịu, họ chạy băng qua cánh đồng lửa, chạy đến khu nhà ở. Họ hét lên tên của những người khác, giọng nói ngắt quãng mà khàn khàn. Những cái bóng mỏng manh từng cái từng cái lướt nhanh qua trên mặt đất.

Phía sau họ, bên trong những dãy núi đỏ rực, dung nham dường như đang tràn ngập và bắt đầu chảy ra tuôn trào như suối.

Nơi đặt quả cầu nằm trong núi đã mất dạng từ lâu, nhóm Dư Châu nhanh chóng leo lên vị trí cao hơn.

" Trái tim" không còn nơi nào để đặt xuống cuối cùng vẫn là Liễu Anh Niên đem nó bỏ vào trong ba lô của mình.

Bên trong ba lô vốn dĩ đang chất đầy thức ăn hết hạn, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Khương Tiếu và người đội mũ, Liễu Anh Niên bất đắc dĩ phải ném đi một phần đồ ăn. Ba lô của cậu ta rất lớn, là một chiếc ba lô leo núi chuyên nghiệp, mặc dù Dư Châu đã vô số lần muốn hỏi Liễu Anh Niên tại sao lại mang theo nhiều thực phẩm hết hạn sử dụng như vậy và tại sao lại mang theo một chiếc túi leo núi, nhưng vì lịch sự, cuối cùng cậu vẫn trầm mặc im lặng.

Kể từ khi Dư Châu nói với bọn họ về chuyện của quyển ghi chép, quyển ghi chép cũng đã được cất giữ an toàn vào ngăn trong ba lô của Liễu Anh Niên. Ba lô của Liễu Anh Niên bây giờ vẫn còn nguyên hai chiếc váy của bé gái mà Phàn Tỉnh được cư dân tặng cho.

Phàn Tỉnh ló đầu vừa nhìn thấy chúng, lập tức lấy bộ váy ra vứt bỏ.

Sau khi bỏ "Trái tim" vào trong, trong ba lô nhất thời tràn đầy.

Liễu Anh Niên đeo ba lô trên lưng, cảm thấy nóng bức khó chịu, cậu lau lau mồ hôi, còn chưa kịp nói lời nào, người đội mũ đột nhiên nói: "Đây có phải là 'con đường' được nhắc đến trong ghi chép không?"

Dung nham từ luyện ngục đã vượt qua lỗ hổng trên núi lớn.

Dung nham đỏ rực dường như được dẫn dắt bởi thứ gì đó, chảy qua mặt đất cháy đen và chậm rãi chảy vào vùng đất đang bắt lửa cháy hừng hực.

Từ chỗ cao nhìn qua, trên mặt đất đang bị thiêu đốt bỗng xuất hiện một con đường rất bắt mắt.

Dung nham chảy vào trong lòng sông, đi ngược với dòng nước.

Khương Tiếu: "Nếu đây là một con đường, vậy nó sẽ dẫn đến đâu?"

Dư Châu đột nhiên nhớ lại câu nói mà cậu đã từng được nghe trong bữa tiệc của các cô gái vài ngày trước —— ngôi nhà đá, vật kỷ niệm thuộc về anh em Algar.

Những ngày đầu xây dựng nên lồng chim, trước khi mọi thứ ở đây bị biến chất, hai anh em họ đã thiết kế hình dáng của lồng chim bên trong ngôi nhà đá, lúc đó bọn họ nghĩ rằng mình có thể tạo ra một thiên đường.

"Nhà đá... chúng ta phải quay lại ngôi nhà đá!" Dư Châu hét lên, "Mọi người có còn nhớ cánh cửa ở trấn Vụ Giác không? Cánh cửa sẽ nằm ở một nơi có ý nghĩa đặc biệt đối với chủ lồng!"

Khương Tiếu đồng ý với cậu: "Không sai, cánh cửa luôn ở nơi mà chủ lồng trân trọng nhất."

Nhưng bọn họ không thể tiến về phía trước được nữa. Khu đất xung quanh ngôi nhà đá trống trải, không có thảm thực vật, không có chút lửa. Nhưng dung nham thì gần như đã bao phủ toàn bộ khu đất đó.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cá khô đang nằm trong tay Khương Tiếu.

Cá khô: "Tôi không thể nào biến..."

Phàn Tỉnh bỗng nhiên nắm lấy tay Dư Châu, mỉm cười với cậu.

Ngay tại thời khắc này, Dư Châu cũng không thể không thở dài trong lòng: Đẹp trai thật có lợi, làm việc gì cũng khiến người ta cảm thấy thích mắt.

Nhưng giây tiếp theo, cậu đã hét lên một tiếng thất thanh —— Phàn Tỉnh nắm lấy tay cậu, bọn họ đang cùng nhau nhảy xuống dòng dung nham nóng hổi đang sôi sục ở phía dưới chân núi!

Gió mạnh đột nhiên nổi lên, kèm theo đó là tiếng cá khô đang rống to: "Phàn Tỉnh, tên điên này!!!"

Trái tim Dư Châu gần như trống rỗng. Cậu vô thức dùng hết sức lực nắm chặt tay Phàn Tỉnh. Phàn Tỉnh vui vẻ hét lên giữa không trung: "Cậu vui không?!"

Cơ thể đột nhiên bị treo lên, thời điểm Dư Châu đã sắp chạm vào bề mặt của dung nham, cá khô đã nhanh chóng biến thành bộ xương của quái ngư, dùng vây cá móc vào mũ trùm đầu của cậu.

Dư Châu và Phàn Tỉnh bị ném lên lưng cá khô. Cá khô rất tức giận, khổ nỗi sau khi lớn lên nó không thể nào mở miệng được, thân thể của nó vốn đã rất dài nên chỉ cần vung cái đuôi dài của mình một cái đã có thể san bằng đỉnh của một số ngọn núi xung quanh.

Dư Châu tay chân đều mềm nhũn. Phàn Tỉnh ngược lại rất bình tĩnh, vỗ vỗ sống lưng của cậu, giọng đầy trìu mến: "Tim đập nhanh như vậy, có phải vì cậu thích tôi rồi không?"

Dư Châu trở tay cho hắn một đấm, nhưng đáng tiếc không có chút lực đạo nào, trái lại còn bị Phàn Tỉnh bắt được nắm tay.

"Khốn cảnh của chúng ta đã được giải quyết rồi không phải sao?" Phàn Tỉnh nhìn Dư Châu bằng ánh mắt chân thành và đẹp đẽ, "Cậu cũng không bị thương tổn gì, sao lại phải tức giận đến thế?"

Cá khô cũng đem Khương Tiếu và những người khác bỏ lên lưng của nó. Nó vẫn còn đang tức giận, nhưng đó không phải là sự tức giận của nó: Dư Châu biết rất rõ rằng cá khô tức giận vì bị mình ảnh hưởng đến.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Phàn Tỉnh. Phàn Tỉnh cười hì hì: "Đây là biện pháp duy nhất."

Bả vai Dư Châu đang run rẩy, Liễu Anh Niên đi tới vỗ vỗ cậu mấy cái, hơi che chở cậu, kéo cậu cách ly Phàn Tỉnh ra xa một chút.

Phàn Tỉnh biểu tình thập phần vô tội: "Tôi đã làm gì sai à?"

Bộ xương dài của quái ngư xuyên qua làn khói do ngọn lửa tạo thành. Tầm mắt bọn họ chạm đến ngôi nhà được làm bằng đá kia.

Những dây leo mới mọc lên từ vùng đất xung quanh ngôi nhà đá. Dây leo quấn quanh ngôi nhà đá dày đặc đến nỗi ngay cả ô cửa sổ duy nhất cũng không thể nhìn thấy. Dung nham đang ngày càng đến gần, cá khô bay lên phía trên mái nhà trước rồi mới dần hạ thấp xuống, hôm nay nó đã biến hình và bay lượn liên tục, sức lực bấy giờ đã cạn kiệt, không thể tiếp tục duy trì hình dáng này được nữa, đột nhiên co rút lại.

Tất cả mọi người tầng tầng lớp lớp rơi xuống mái nhà.

Nhà thì nhỏ, mái nhà cũng nhỏ theo, chỉ đủ rộng để họ đứng chen chúc lẫn nhau.

Những dây leo xanh bao quanh ngôi nhà bắt đầu quấn quanh chân họ. Liễu Anh Niên mất thăng bằng, lập tức bị kéo xuống. Người đội mũ nhanh chóng nắm lấy quai ba lô của cậu xách lên, ghì chặt Liễu Anh Niên đến mức cậu không thể thở nỗi. Khương Tiếu đang định ra tay thì dây leo đã kéo cô đến mức lảo đảo.

Dây leo quá dày đặc, như vô số ngón tay bé nhỏ nhanh chóng bò lên thân thể mọi người.

Dư Châu bỗng nhiên đưa tay, từ bên trong túi áo khoác học sinh của Khương Tiếu móc ra con dao cô vẫn thường đeo bên người.

Khương Tiếu: "Dao nhỏ như vậy thì có ích lợi gì! Cá khô, cá khô mi còn có thể làm chút gì đó được không?"

Dư Châu rút lưỡi dao ra, nắm tay Phàn Tỉnh lên như cách Phàn Tỉnh mới vừa làm, quay đầu trừng mắt nhìn Phàn Tỉnh, miệng khẽ mỉm cười.

Phàn Tỉnh mở to hai mắt: "Ơ?"

Mũi dao cứa vào lòng bàn tay Phàn Tỉnh, máu tươi lập tức chảy ra. Phàn Tỉnh tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà cười khẽ một tiếng: "Ây da..."

Hắn lần đầu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích như vậy của Dư châu.

Dư Châu nắm chặt lòng bàn tay Phàn Tỉnh, máu tươi cũng đã vấy lên đầy bàn tay của cậu. Trong tiếng cười của Phàn Tỉnh, Dư Châu lôi kéo bàn tay dính đầy máu của hắn tiến đến gần sát đám dây leo.

"Cậu thật thú vị." Phàn Tỉnh ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, "Tôi sắp yêu cậu mất rồi."

Trí nhớ của Dư Châu cũng không tồi. Khoảnh khắc chạm vào máu của Phàn tỉnh, tất cả những dây leo đột ngột run lên và rút trở về.

Trên đỉnh cung điện, cơn gió nóng dữ dội thổi bay lá cờ, lá cờ rơi xuống biển lửa, hai đóa tường vi vướng víu nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.

Đám dây leo đang cố bảo vệ Algar, hắn ta không bị thương tổn bởi tia lửa và gió mạnh. Chủ lồng sẽ được an toàn tuyệt đối trong "Lồng chim", nhưng khi Algar tận mắt chứng kiến ​​vương quốc mình đã cất công xây dựng đang bị lửa và dung nham nuốt chửng thì cũng đứng ngồi không yên.

Trong "Lồng Chim" đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không thể kiểm soát được, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, khuôn mặt hắn dần trở nên vặn vẹo vì tức giận.

—— "Algar."

Algar lập tức quay đầu lại theo tiếng gọi, Arthur bò lên trên nóc nhà, đi về phía hắn.

"Ta sẽ giải quyết nó." Algar ngay lập tức đổi một bộ mặt khác, cười nói, "Đôi lúc ta cũng muốn chế tạo một ít chuyện bất ngờ, như thế sẽ khiến cuộc sống của chúng ta càng trở nên thú vị hơn. Ngươi rất an toàn, không cần lo lắng."

Arthur nắm chặt lấy tay hắn. Bọn họ đều có khuôn mặt và thần sắc tương tự nhau. Algar trong lòng bỗng nhiên thình thịch nhảy lên.

Hắn đã quen với vẻ mặt này của Arthur: Em trai của hắn khi đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, sẽ có thói quen cau mày lại và mím chặt môi như thể đang chịu đựng một nỗi đau và sự thống khổ nào đó.

Hiện tại Arthur chính là đang dùng vẻ mặt như vậy đối với hắn.

"Algar, mở cửa đi." Arthur nói, "Cho ta rời khỏi nơi quỷ quái này đi."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi trải qua sự kiện dung nham nóng chảy trong phó bản súp tường vi, Phàn Tỉnh đã trở thành nhân vật nguy hiểm khiến mọi người cảnh giác và hiếu kỳ nhất.

Phàn Tỉnh đối với việc này không hề có chút để tâm đến.

Hắn tóm lấy cá khô: Hiếu kỳ là khởi đầu của tình yêu, An Lưu, ngươi nói xem có đúng hay không?

Cá khô: A phi! A phi! (khinh miệt)

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(" Lồng chim" nào mà có đám này dô thì chủ lồng nên cân nhắc chuẩn bị đầy đủ vật tư để trùng tu lại nhà mình đi ạ, quậy quá quậy.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui