Thành phố đang vào mùa mưa. Trên đường hầu như không có người qua lại, các cửa hàng trên đường vắng tanh.
Một con sông uốn lượn chảy qua trung tâm thành phố, là một nhánh của con sông lớn, trên sông có một chiếc phà, tiếng còi ảm đạm vang lên trong màn mưa tĩnh mịch.
Nam sinh tạm thời vẫn chưa đặt ra câu hỏi, cậu ta dẫn họ lên trên xe buýt.
Xe buýt không có người lái nhưng vẫn chạy rất êm.
Dư Châu theo bản năng quan sát và ghi nhớ lại khung cảnh xung quanh. Trên đường không có một chiếc xe cộ nào qua lại, chỉ có duy nhất chiếc xe buýt này một mình xuyên qua màn mưa bụi. Dư Châu phát hiện Khương Tiếu hành động có chút kỳ quái.
Cô không ngồi cùng bọn họ mà trái lại đứng ở đầu xe nhìn vào bản đồ lộ trình của xe buýt được dán trên đầu.
Mỗi một chi tiết nhỏ trên xe buýt đều mang lại cảm giác rất chân thực, thậm chí trên bản đồ lộ trình còn hiển thị sai một trạm dừng. Bên trên có dán một mảnh giấy ghi "Đường Tư Tưởng", Khương Tiếu nhón chân bóc nó ra, phía dưới tờ giấy là "Đường Tứ Tưởng".
Khương Tiếu lộ ra một nụ cười ôn nhu, Dư Châu và cá khô nhìn thoáng qua, một người một cá đều giật mình. Cái này so với chuyện một chiếc xe không người lái còn hiếm thấy hơn.
Ý thức được Dư Châu đang nhìn mình, cô bèn đi tới ngồi xuống bên người Dư Châu, đưa mắt đánh giá nam sinh kia, ánh mắt nam sinh rơi trên áo khoác học sinh của cô. Hai người chỉ dùng ánh mắt giao lưu, không một ai lên tiếng.
Ngoài cửa xe, cảnh phố xá hai bên đường đang không ngừng kéo dài. Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một bến phà.
Bến phà có thuyền đậu, biển báo bên đường có ghi: Xe cơ giới vui lòng tiến lên giữa bến phá. Xe máy/xe ba bánh là 5 tệ/xe/khứ hồi, người đi bộ/xe đạp là 3 tệ/xe/khứ hồi.
Nhưng trên bến phà lại chẳng có một ai.
Dư Châu đứng trước bến phà, bị sự nặng nề khó diễn tả của thành phố nhỏ này bao quanh tâm trí. Bất kể là ở trấn Vụ Giác hay "Vương quốc" của Algar, bọn họ đều có thể nhanh chóng nhận ra rằng tất cả những thế giới đó không hề tồn tại trong thế giới thực.
Nhưng nơi này lại rất khác biệt. Ngoại trừ việc hầu như không có người qua lại, thành phố này mang lại một cảm giác chân thực đến đáng sợ, ngay cả vết rỉ sét trên lan can hay những con ốc lỏng lẻo đang cố gắng níu giữ thân mình trên tấm bảng hiệu cũng được phục dựng lại một cách hoàn hảo, cậu khó có thể tin được: Chủ lồng này vì sao lại có thể tạo ra một thành phố chân thật đến như vậy?
Cậu bước vào một vũng nước nho nhỏ, vũng nước phản chiếu ảnh ngược của những ngôi nhà hai bên đường, trong màn mưa trông đầy im lặng và tĩnh mịch.
"Cậu muốn hỏi chúng tôi vấn đề gì thế?" Dư Châu hỏi nam sinh kia.
Mái tóc cậu ta bị gió thổi nhẹ. Tròng kính của cậu ta rất dày, đôi mắt cậu toát lên vẻ điềm tĩnh hiếm có ở độ tuổi thiếu niên này.
Cậu đưa tay chỉ vào bến phà và chầm chậm kể cho bọn họ nghe một câu chuyện.
Ngày mùng 4 tháng 9 năm 2017, có một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đã lao vào rào chắn của bến phà vào lúc nửa đêm sau đó lao xuống sông.
Khi chiếc xe được kéo lên bờ, sau khi phần cản trước của xe bị gãy được móc ra khỏi lớp bùn dưới đáy sông, nó còn kéo theo một chiếc lưới đánh cá được buộc chặt bằng dây thừng.
Bên trong lưới đánh cá có một bộ hài cốt.
Hài cốt đó thuộc về một cô gái mười sáu tuổi, cô mất tích vào mùng 6 tháng 4 năm 2017.
22 giờ 15, mùng 6 tháng 4, sau khi kết thúc buổi tự học, cô đi mua một chai soda ở quầy sách báo trước cổng trường, sau khi tạm biệt ông chủ sắp đóng cửa quán, cô đã chạy xuyên qua con đường.
Đó là ghi chép cuối cùng về cô gái được người khác chứng kiến khi còn sống.
Vốn dĩ ban đầu cô định bắt xe buýt đến trường luyện thi để tìm mẹ, sau đó lại dùng xe điện của mẹ để chạy về nhà.
Nhưng trong hồ sơ quản lý xe buýt ngày hôm đó, cô ấy lại chưa từng xuất hiện.
Nằm giữa khu vực quầy sách báo và trạm xe buýt là một con đường dài 600 mét. Cô ấy đã biến mất trên con đường ấy.
Nửa năm sau, thi thể của cô được vớt lên khỏi lòng sông, da thịt cô đã bị cá tôm gặm nhấm, hóa thành một bộ xương trắng.
Trên thi thể vẫn còn mặc đồng phục học sinh nhưng quần áo, giày dép ở phần dưới cơ thể đã không cánh mà bay. Trong lưới đánh cá còn có cặp sách của cô, trong đó cảnh sát đã tìm ra thẻ học sinh của cô và một chai nước ngọt đã rỗng tuếch.
Nam sinh lấy huy hiệu trường ra: "Đây là thứ chứng minh danh tính của tôi. Tôi xin lỗi, trước lúc rơi vào 'hãm khoảng không', ngoại trừ cặp sách, trên người tôi chỉ có duy nhất thứ này."
Trên huy hiệu là bốn chữ Hán trông đầy tao nhã và đẹp đẽ: Trường trung học cơ sở Lâm Giang.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Khương Tiếu.
Khương Tiếu vẫn luôn khoanh tay lẳng lặng nghe nam sinh kể chuyện, lúc này mới mở miệng: "Tôi biết anh."
Nam sinh: "Ừm."
Khương Tiếu: "Anh là đàn anh đã mất tích trong dịp Quốc Khánh năm 2017, khối 11 lớp số 7, Phó Vân Thông."
Phó Vân Thông cười cười: "Xem ra tờ thông báo tìm người mất tích của tôi đâu đâu cũng được dán."
"Bởi vì anh quá nổi tiếng thôi." Khương Tiếu nói, "Thì ra... Anh đã rơi vào 'hãm khoảng không'."
Phó Vân Thông nhìn quần áo trên người Khương Tiếu. "Bộ đồng phục này của cô là đồng phục của học sinh năm nhất trường trung học Lâm Giang từ nửa năm cuối 2017 mới bắt đầu mặc. Tên cô có phải là Khương Tiếu không?"
Khương Tiếu gật đầu.
"Tôi cũng nhớ ra cô." Phó Vân Thông cười cười, "Ngày đầu nhập học, bởi vì đến muộn nên đã trèo tường vào trường, học sinh thể thao chạy ba vòng quanh sân trường chưa từng bị bắt được, còn là một cô gái, tên rất thú vị."
Khương Tiếu cũng học theo giọng điệu của cậu ta mà nói: "Xem ra những thông báo kỷ luật của tôi đâu đâu cũng được dán."
Người đội mũ lên tiếng đánh gãy câu chuyện của hai kẻ đang luyên thuyên nhận thân.
"Cậu muốn hỏi chúng tôi vấn đề gì? Câu chuyện vừa rồi rốt cuộc có liên quan gì?"
Phó Vân Thông cất huy hiệu đi một cách cẩn thận: "Tôi cảm thấy nếu quan hệ giữa tôi và mọi người trở nên thân cận một chút, mọi người có thể sẽ cho tôi đáp án mà tôi muốn."
Cậu ta chỉ vào mặt sông mênh mông phía sau.
"Những mảnh xương được tìm thấy ở đây là của Hồng Thi Vũ, bạn cùng lớp của tôi." Phó Vân Thông nói, "Câu hỏi của tôi là, mọi người có muốn biết lý do vì sao 'Lồng chim' lại xuất hiện hay không?"
Dư Châu ngẩn ra.
"Nếu như muốn, xin hãy tìm ra hung thủ đã sát hại Hồng Thi Vũ." Phó Vân Thông nói, "Chỉ cần tìm ra hung thủ, tôi sẽ đem tất cả những chuyện liên quan tới 'Lồng chim' mà tôi biết nói cho mọi người nghe."
Trên mặt thiếu niên xuất hiện một tia đắc ý.
"Tôi không biết mọi người rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu 'Lồng chim', nhưng tôi có thể xác định, không có bất cứ chủ lồng nào hiểu biết về vấn đề này nhiều như tôi."
"Mọi người tin sao?"
Trong màn mưa dài đằng đẵng, Liễu Anh Niên đột nhiên hỏi.
Cơn mưa đến rồi đi nhưng không hề có ý định dừng lại. Họ lấy một số ô từ cửa hàng tiện lợi 7-11 bên đường. Trong cửa hàng tiện lợi đương nhiên cũng chẳng có một ai, các kệ hàng đều trống rỗng, chỉ có thùng đựng ô là tràn đầy. Đi được vài bước, Dư Châu quay đầu nhìn lại thì thấy chiếc thùng lại đầy ắp ô trở lại, những chiếc ô còn thiếu đã được tự động bổ sung thêm.
Phó Vân Thông nói bọn họ có thể tùy ý tìm chỗ đặt chân, nếu như ở đây hai ngày cảm thấy không thoải mái, không muốn làm theo yêu cầu của Phó Vân Thông thì bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể rời đi.
Hắn tựa hồ chẳng hề hạn chế việc nhà thám hiểm ở lại bên trong "Lồng chim" của mình.
Điểm khác biệt lớn nhất so với "Lồng chim" trước đó là ở đây hầu như không có người ở và vô cùng vắng vẻ.
Đèn đỏ ở ngã tư đã bật sáng và đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu khởi động. Trên đường không có ô tô, mặt đường bị mưa xối ướt nhẹp, ven đường đọng lại những vũng nước nhỏ. Họ chầm chậm băng qua con đường đang bị ánh đèn đỏ điểm tô lên, ngay cả người đội mũ cũng không khỏi thở dài một tiếng: "Cái 'lồng chim' này lạ quá."
"Lồng chim" này phức tạp như thế, rất chân thực, lại lớn như vậy. Nhưng lại không hề có một chút sinh khí.
"Rốt cuộc mọi người có tin lời của cậu ta hay không?" Liễu Anh Niên lại hỏi thêm một lần.
Không người nào có thể trả lời câu hỏi này của Liễu Anh Niên. Dư Châu từ trong ba lô của cậu ta lấy quyển ghi chép ra, trên ghi chép vẫn không hề xuất hiện bất kỳ gợi ý nào có thể chỉ dẫn bọn họ trốn thoát.
"Có lẽ phải chờ đến lúc nhóm chúng ta đáp ứng yêu cầu của Phó Vân Thông, ghi chép mới có thể xuất hiện gợi ý." Dư Châu nói, "Mọi người cảm thấy thế nào?"
Ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu chằm chằm.
Dư Châu: "Nhìn tôi làm gì?"
Phàn Tỉnh: "Quyền quyết định ở trong tay cậu."
Dư Châu: "... Tôi?"
Cậu cúi đầu nhìn quyển ghi chép đang cầm trong tay, cá khô rơi vào quyển sổ đang làm bộ ngáp ngắn ngáp dài.
Đạo cụ mấu chốt có thể phá giải câu đố của "Lồng chim", xác thực đang nằm trong tay Dư Châu.
Dư Châu nói lắp: "Nhưng mà, nhưng mà tôi..."
"Nếu anh nói hãy ở lại đây để giải quyết vấn đề, chúng tôi sẽ ở lại. Nếu anh nói rời đi, chúng tôi sẽ rời đi cùng anh. Dù sao, bây giờ chúng ta cũng là châu chấu trên cùng một sợi dây, không thể thoát khỏi nhau. "Khương Tiếu nói: "Anh cũng đừng nên quá áp lực. Chúng tôi đi cùng anh không phải vì chúng tôi tin tưởng anh, mà là không còn cách nào khác. Tôi không muốn chết trong lồng chim này, nên tôi sẽ nguyện ý nghe theo lựa chọn của anh."
Phàn Tỉnh đột nhiên hỏi: "Đây chính là quê hương của cô, cô không muốn ở đây thêm một lúc nữa sao?"
Khương Tiếu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng loại bình tĩnh này đặt vào tình huống xung quanh, ngược lại làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc: "Đây là 'Lồng chim', là ảo cảnh do đàn anh cùng trường với tôi chế tạo ra, nó không phải là một thành phố thật sự. Đắm mình trong ảo ảnh này chỉ gây hại cho tôi thêm mà thôi."
Người đội mũ: "Cô muốn quay lại ngôi nhà thật sự của mình."
Khương Tiếu không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ngược lại hỏi Dư Châu: "Vậy quyết định của anh chính là?"
Dư Châu đóng ghi chép lại: "... Để tôi suy nghĩ thêm một lúc."
Khương Tiếu từng nói, bên trong một "Lồng chim" đặc biệt nào đó đang ẩn giấu "Chìa khóa" để có thể trở về thế giới hiện thực.
Chẳng ai biết "Lồng chim" đặc biệt này là cái gì, cũng không người nào nhìn thấy thứ gọi là chìa khóa kia. Nhưng nếu lời đồn đại này quả thực tồn tại, nhất định phải có nguyên nhân.
Tin đồn này đã mang lại cho Dư Châu niềm tin để tiếp tục kiên trì. "Lồng chim" trước mặt cậu có được coi là đặc biệt không? Dư Châu cũng không rõ. Khương Tiếu cho biết hầu như không có "lồng chim" nào giống nhau, thậm chí cô còn khó phân biệt được thế nào mới được gọi là đặc biệt.
Biện pháp duy nhất trước mắt cũng chỉ có thể phá giải từng cái "Lồng chim" mà bọn họ đi qua. Hi vọng rất xa vời, nhưng ít ra nó vẫn là một con đường rõ ràng.
Ngoài ra, Phó Vân Thông còn tự nhận mình là người cực kỳ am hiểu về "Lồng chim", điều này cũng khiến Dư Châu thập phần chú ý.
Cậu thiếu niên này không bắt buộc các nhà thám hiểm phải ở lại "lồng chim", riêng điều này thôi đã hoàn toàn khác biệt so với những chủ lồng khác.
Cậu ta không cảm thấy cô quạnh sao? Dư Châu không hiểu. Thành phố rộng lớn này gần như bị bỏ hoang, Phó Vân Thông bình thường đã trải qua những ngày tháng dài dằng dặc và nhàm chán này như thế nào? Cậu ta đã biết được bí mật gì về "Lồng chim"?
Nhà thám hiểm và chủ lồng, thân phận khác nhau, chân tướng mà họ có thể nhìn thấy phải chăng cũng sẽ hoàn toàn khác nhau?
Dư Châu vừa đi vừa nghĩ, nghe thấy Khương Tiếu đang hỏi người đội mũ: "Lần này anh có định ở cùng bọn tôi không?"
Người đội mũ: "Không".
Khương Tiếu: "Vậy anh định ở đâu?"
Người đội mũ trong nháy mắt lập tức cảnh giác.
Khương Tiếu: "Anh tìm phòng ở cũng không tệ, chúng ta cùng đi xem đi."
Cô là người có năng lực thích ứng mạnh nhất, cô đã không còn bị bối rối bởi "lồng chim" và ảo ảnh về quê hương của cô ấy, bắt đầu tính toán biện pháp để vượt qua những ngày tháng kế tiếp.
Ngay cả cá khô cũng phải bội phục: "Chị Tiếu, chị trâu bò thật nha." Nói xong thì bị Khương Tiếu một tay nắm lấy, không thể động đậy.
Mấy người xung quanh bắt đầu thảo luận làm sao để tìm ra một nơi ở thoải mái bên trong thành phố này. Dư Châu thầm nghĩ, mặc dù nhóm của bọn họ là được tùy tiện lập ra, vốn họ cũng chả hiểu rõ nhau, mỗi người đều cất giữ một bí mật riêng cho mình, nhưng ít nhất bọn họ cũng đã đoán được lựa chọn của Dư Châu.
Dù sao thì đây cũng là quê hương của Khương Tiếu. Liễu Anh Niên khuyến khích Khương Tiếu đưa bọn họ về nhà, nhưng làm cách nào Khương Tiếu cũng không đồng ý. Nhà cô ở một góc rất xa của thành phố, phải mất gần một giờ ngồi xe buýt mới có thể đi đến đó.
"Sống trong một ngôi nhà lớn ở trung tâm thành phố không phải tốt hơn sao?" Khương Tiếu nói, "Sao phải tự làm khổ chính mình như thế?"
Cô cuối cùng cũng quyết định, chọn một tòa nhà ở trung tâm thành phố.
Tầng 1 của tòa nhà là quán bar, hướng mặt ra ngã tư, từ tầng 2 và tầng 3 có thể nhìn ra mặt sông. Người đội mũ chọn một chỗ đối diện quầy bar, ngồi ngốc ở đó một mình. Khương Tiếu bước vào quán bar lại được một phen sửng sốt: Trong quán bar có tất cả mọi thứ, rượu, đồ ăn, ghế ngồi và có vẻ như một giây tiếp theo nó sẽ mở cửa.
Khương Tiếu đang ở trong quán bar táy mấy tay chân, Dư Châu trái lại không dám đi vào. Chiếc "lồng chim" này chi tiết đến mức cậu bắt đầu tự hỏi liệu Phó Vân Thông có phải là người máy hay không. Tâm trí của người bình thường thực sự có thể đem một không gian trống rỗng thiết kế ra những thứ chi tiết và chân thực đến như vậy sao?
Phàn Tỉnh khoanh tay, dựa người vào tường đưa mắt nhìn Dư Châu. Không khí ẩm ướt dường như đã làm ướt đi mái tóc dài của hắn, hắn không cười, lúc lẳng lặng nhìn người khác phảng phất có một cảm giác u buồn đến kỳ lạ, tất cả những bí mật đều được ẩn chứa trong ánh mắt.
Vì muốn đè nén ý nghĩ đánh người của bản thân, Dư Châu kiên quyết không nhìn hắn.
"Chúng ta ở cùng nhau đi." Phàn Tỉnh nói.
Dư Châu: "... Hả?"
Phàn Tỉnh mở bàn tay ra. Trên tay hắn là vết thương vẫn chưa được xử lý, lại đi hơn nửa ngày dưới trời mưa, hiện giờ đã bị sưng tấy cả lên.
Dư Châu: "..."
Đối với cái tên Phàn Tỉnh đang đóng vai đáng thương này Dư Châu không hề cảm thấy tội lỗi một chút nào. Mặc dù vết thương ở xương sườn và khuỷu tay sau khi rời khỏi vương quốc của Algar đã bớt đau đi rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy có chút đau nhức.
Dư Châu thầm nghĩ trong lòng "Đáng đời", bỏ đi nghiên cứu kỹ thuật pha chế rượu cùng Liễu Anh Niên và Khương Tiếu.
Buổi tối, Phó Vân Thông đến thăm hỏi.
Dư Châu nói cho hắn biết, bọn họ quyết định ở lại hỗ trợ. Phó Vân Thông thở phào nhẹ nhõm, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt rơi vào trên người Phàn Tỉnh.
Phàn Tỉnh cau mày nhắm mắt lại, nằm nghiêng trên ghế sofa ngủ. Cá khô cũng hiếm thấy không có tinh thần, nằm trên ngực hắn, ngay cả nói chuyện dường như cũng chẳng buồn nói.
"Anh ấy bị bệnh rồi." Phó Vân Thông nói: "Đổ bệnh trong 'lồng chim', nếu không tìm được thuốc thích hợp, anh ấy sẽ chết."
Dư Châu: "Vậy cứ chết đi là xong chuyện rồi."
Cá khô nằm trên người Phàn Tỉnh chợt giãy giụa, Liễu Anh Niên đi đến kiểm tra thử: "Phát sốt rồi."
Cậu ta nắm cổ tay Phàn Tỉnh lên định bắt mạch, không ngờ lại bị vết thương dữ dằn trên tay của Phàn Tỉnh làm cho sợ hết hồn.
"Đây là cái gì!" Cậu ta hô to, giơ tay Phàn Tỉnh lên.
Vết thương ở lòng bàn tay đã trở nên trắng bệch, xung quanh sưng tấy, vô số sợi râu dài màu trắng vặn vẹo, căng ra bên trong vết thương.
- -------------------