Ghost & Love


Chap 2:
- À đây rồi. - cô Liên nhìn ra phía cửa.
Một người con trai bước vào, mái tóc nâu được vuốt keo sành điệu, khóe môi cong lên môt nụ cười ngạo nghễ, hai tay đút vào túi quần ung dung vào lớp. Cả lớp im lặng nhìn theo từng cử chỉ của nhười con trai đó. Phải nói là hắn quá hoàn hảo, quá đẹp trai.
- Đây là Dương Minh Quân, từ nay bạn ấy sẽ là học sinh mới lớp 11A2 chúng ta.- Cô Liên quay sang Minh Quân - Em hãy chọn chỗ ngồi cho mình đi ! - Chỗ mình nè! - Ngồi đây nè, Minh Quân ! - Chỗ mình còn trống nè ! Hàng loạt câu nói vang lên, đám con gái nháo nhào kêu lên, muốn chàng trai đó ngồi vào chỗ mình. Bọn con trai thì “ xì” môt tiếng nhưng dù gì cũng phải công nhận hắn ta đẹp thật.
Minh Quân đảo mắt xung quanh lớp, toàn những kiều con gái hắn từng thấy đó là ‘trơ trẽn’, quá quen thuộc. Khóe môi Minh Quân khẽ nhếch lên một đường kiêu ngạo “lũ ngớ ngẩn” hắn thầm đánh giá. Rồi ánh mắt chợt dừng lại tại một người. Khác với những đứa con gái khác, người đó ko hề mảy may đến hắn mà chỉ chăm chú vào mớ bài tập.
Khóe môi lại nhếch lên, cô ta là người đầu tiên coi hắn ko hề tồn tại trong cái lớp này. Từng bước thon dài, Ming Quân đi thẳng xuống cái bàn cuối lớp trong sự kinh ngạc của mọi người.
- Đừng, Minh Quân, cô ta ko phải là người! – một giọng nữ thoảng thốt vang lên.

- Đúng đó, con nhỏ đó là ma, là một con quỷ!
Bla…bla…la…
Minh Quân bỏ ngoài tai mấy câu nói khiếm nhã đó, cứ đi thẳng xuống chỗ của Hiểu Nhi, thản nhiên kéo cái ghế kế bên ra và ngồi xuống.
- Được rồi, coi như đã ổn định xong. Các em chuẩn bị vô tiết học đi. – Cô Liên vỗ tay lấy lại sự chú ý của mọi người, dặn dò đủ thứ. Trong long cô Liên cũng run lên mỗi khi nhìn thấy Hiểu Nhi, nói xong cô vội ra khỏi lớp.
…..
Trong tiết, HIểu Nhi ko bao giờ được yên với cái miệng của Minh Quân. Minh Quân thì luôn nhìn sang Hiều Nhi, mái tóc lõa xõa che mất khuôn mặt của cô làm hắn hơi bực.
- Tên gì vậy?? – Minh Quân hất hàm hỏi Hiểu Nhi.

- ….[im lặng]…[phớt lờ]..
- Tôi nói ko nghe hả? Tên gì? – Minh Quân vẫn độc thoại một mình, điều này làm hắn tức giận, kiên nhẫn hỏi lại.
- …..[im lặng]
- Cái con nhỏ chết tiệt. Có điếc ko hả? – Minh Quân tức giận quát lớn, rõ ràng là bị khinh thường mà, hắn giựt phăng quyển vở của Hiếu Nhi ra rồi vứt nó xuống đất.
Cả lớp nghe thấy tiếng quát lớn liền đổ mắt nhìn 2 nhân vật chính. Vài người đưa tay lên che miệng, gương mặt đầy hoảng hốt. Rồi vài tiếng xì xào nổi lên:
- Cô ta sẽ giết cậu ấy!!
- Đừng hại người, đồ ma quỷ!
- Đồ dị hợm, cút đi…

Kèm theo những tiếng chửi rủa là mấy viên phấn hay mấy cuộn giấy bị vò nát ném vào người Hiểu Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận