Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sự cố đột ngột ở quán cafe khiến mặt tiền cửa hàng vốn thanh tịnh bỗng trở nên ồn ào, người người vây xem bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn quay video.
Nhân viên cửa hàng muốn cản cũng không cản được, ngược lại còn suýt nữa tranh chấp với người vây xem.
Xe cấp cứu đến, mấy vị khách sùi bọt mép bất tỉnh không rõ được đưa lên xe, Liễu Sùng gọi điện báo cảnh sát xong đi ra thì bị Trương Uyên nhét cho một tấm thẻ, y liếc nhìn đám người xung quanh, nhỏ giọng bảo "Cậu đi theo xe cấp cứu đi, tốn bao nhiêu cũng phải chữa khỏi cho bọn họ.
Mật khẩu là 071420, cực khổ cho cậu rồi."
Liễu Sùng nhận lấy thẻ, sắc mặt ngưng trọng, lo lắng liếc nhìn Trương Uyên.
Anh muốn nói gì đó an ủi y nhưng cuối cùng chỉ đưa tay vỗ vai y một cái, sau đó đi theo xe cấp cứu rời đi.
Trương Uyên mặt không cảm xúc nhìn bóng lưng Liễu Sùng rời đi cùng với đám 'người tốt' bị nhân viên chặn lại vẫn còn muốn chen vào, y móc trong túi ra bao thuốc lá, rút một điếu ngậm lên miệng, cầm lấy điện thoại gọi cho Triệu Giác.
Sau đó yêu cầu những nhân viên tin tưởng được giữ lại toàn bộ bánh ngọt và nước của các vị khách bị trúng độc, xong xuôi lại gọi điện thoại cho phòng máy lấy tất cả CCTV trong quán.
Tiếp đó đóng cửa quán cafe, đi ra phía sau kiểm tra nguyên liệu.
Bệnh viện.
Liễu Sùng đợi ở bên ngoài phòng giải phẫu một ngày trời, trong lúc đó anh thông qua điện thoại của người trúng độc liên lạc với người nhà của họ.
Người thân, bạn bè thân thích xấp xỉ hơn hai mươi người hùng hổ vọt vào bệnh viện, một đám người vây quanh Liễu Sùng "yêu cầu giải quyết".
Anh biết nói nhiều vô ích, càng không thể phủi sạch trách nhiệm của quán, chỉ đành trầm mặc hạ thấp bản thân chỉ là một nhân viên quèn, mặc cho đám người đó phát tiết.
Sau khi xả giận xong, mọi người thấy thái độ nhận sai của anh, hơn nữa có tinh thần chịu trách nhiệm vẫn luôn coi giữ ở bên ngoài, lại cũng chỉ là dân làm thuê nên mọi người cũng không làm khó anh nữa, họ dần dần yên tĩnh lại.
Tới gần tối bác sĩ đi ra báo các vị khách đều đã qua khỏi nguy hiểm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn hôn mê sau khi súc rửa dạ dày, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng là chuyện tốt.
Tuy nhiên chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, một đám thân nhân lại ầm ĩ muốn đi tìm ông chủ đòi giải thích.
Đương nhiên Liễu Sùng không thể làm phiền đám Trương Uyên ở thời điểm mấu chốt này, vì vậy anh phải tự bỏ tiền túi ra mời mọi người ăn cơm, còn phải luôn đảm bảo rằng đồ ăn tuyệt đối không có vấn đề gì, nhất định sẽ điều tra và giải quyết chuyện này.
Lúc ấy mọi người mới không cam lòng bỏ qua vụ việc.
Ra khỏi bệnh viện, Liễu Sùng gọi điện cho Trương Uyên báo cáo kết quả, nhưng điện thoại đối phương đang trong tình trạng tắt máy, gọi Triệu Giác cũng không ai trả lời.
Liễu Sùng suy nghĩ, quyết định về quán nhìn một chút, thuận tiện lấy xe đi về.
Nhưng đến bên ngoài quán thì phát hiện quán cafe đã bị phong tỏa cùng một đám nhân viên đang mờ mịt thủ ở đó.
Họ thấy anh đã đến liền rối rít chạy tới vây quanh, líu ríu hỏi "Khách thế nào rồi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
"Đang êm đẹp sao có thể ngộ độc thực phẩm được, bình thường nào có chuyện gì? Chúng ta bị chỉnh rồi! Mẹ nó có phải mụ bà lớn tuổi lần trước làm không!"
"Anh Trương, anh Triệu đi đồn cảnh sát xong cũng không trở về, điện thoại gọi không được luôn, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Liễu Sùng cậu gọi thử đi."
"Quán cafe còn mở được nữa không? Tiền lương của chúng ta còn được trả không? Có phải bọn họ đã kiếm đường trốn rồi? Vậy chúng ta đã làm không công lâu như vậy rồi.
Mấy cậu có ai biết họ sống ở đâu không? Không thì chúng ta đến nhà chặn bọn họ lại đi, đầu tiên phát lương trước rồi tính sau."
Một đám người cứ nháo nhào bàn tán xôn xao, Liễu Sùng căn bản không có cơ hội ra mặt để trấn an mọi người, lại bị Dương Hâm thu hút sự chú ý, anh nhìn chằm chằm gã lạnh giọng nói "Không phải cách đây không lâu mới phát lương sao? Coi như không trả lương được thì cũng chỉ là mấy trăm đồng thôi, có cần phải bỏ đá xuống giếng như vậy không?"
Dương Hâm không giải thích được nhìn anh, bất mãn nói "Mấy trăm đồng không phải là tiền hả, có bản lĩnh thì cậu trả cho tôi đi ha."
Liễu Sùng cười nhạo một tiếng, đang muốn phản bác thì điện thoại vang lên.
Đám người lập tức yên tĩnh lại, tựa như cảm ứng được là ai gọi đến, trông ngóng nhìn túi quần Liễu Sùng.
Liễu Sùng móc điện thoại ra nhìn, là Triệu Giác.
Anh nghe điện thoại, nhưng người ở đầu bên kia lại là Trương Uyên "Mấy vị khách thế nào rồi?" Giọng Trương Uyên hết sức mệt mỏi, xem ra sự tình khá rắc rối.
Liễu Sùng nói thật "Không sao cả, lượng ăn vào không nhiều, súc dạ dày xong cũng thoát khỏi nguy hiểm, ngày mai tỉnh lại là có thể xuất viện rồi.
Mấy anh đâu, thế nào rồi, có điều tra ra được cái gì không?"
"Có chút khó giải quyết, nhưng mà không sao, có thể xử lý." Trương Uyên nói xong đột nhiên trầm mặc mấy giây, sau đó tiếp tục nói "Liễu Sùng, anh có chuyện muốn phiền em..."
"Anh đừng khách sáo, cứ nói đi."
"Chuyện mấy vị khách kia giao cho em, anh với Triệu Giác tạm thời không có cách nào ra mặt được.
Nên bồi thường thì bồi thường, tiền trong thẻ không đủ ngày mai anh bảo Triệu Giác chuyển vào thêm.
Nhất định đừng để người khác nói ra nói vào, quan trọng nhất là phải trấn an khách hàng."
Liễu Sùng vừa nghe vừa nhìn Lý Cánh đang nóng nảy dùng khẩu hình bảo anh hỏi chuyện tiền lương, sau đó dời ánh mắt lãnh đạm nói "Được, cứ giao cho em." Nói xong mặc kệ sự trông mong của mọi người, trực tiếp cúp máy.
Lý Cánh trách cứ "Sao cậu lại không hỏi chuyện tiền lương!"
"Hỏi cái gì?" Liễu Sùng hỏi ngược lại "Cậu không muốn làm tiếp nữa? Thời gian thuê cửa hàng vẫn còn mấy năm, dụng cụ mắc tiền bên trong cũng không ít, còn sợ bọn họ chạy sao? Coi như chạy thật thì cậu cũng có thể lấy đồ trong cửa hàng mang đi bán, cần gì phải hùng hổ dồn bọn họ khiến bọn họ thêm loạn."
Lý Cánh bị nói cho cứng họng, đành phải hậm hực hừ một tiếng, nhưng Dương Hâm lại âm dương quái khí nói "Đúng là quan hệ tốt với quản lý có khác, nào là cho thẻ rồi lại gọi điện bàn giao, sao không thấy hắn gọi điện cho bọn tôi nhỉ? Nói không chừng bây giờ lại tắt máy rồi, căn bản không xem đám nhân viên chúng tôi ra gì cả."
Liễu Sùng cau mày nhìn Dương Hâm, sự nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều.
Lý Cảnh nghe những lời này lập tức bừng tỉnh, lòng tràn đầy căm phẫn nhìn Liễu Sùng, gắt gỏng nói "Cậu thanh cao không quan tâm tiền bạc nhưng tôi quan tâm! Cậu có thể bảo đảm bọn họ tiếp tục mở cửa hàng này không? Lỡ như bọn họ chạy thật, đồ vật đáng tiền ở bên trong chúng ta không lấy được! Đến lúc đó ai trả lương cho tôi, cậu à?"
Liễu Sùng nhìn chằm chằm hắn với Dương Hâm, cười lạnh một tiếng không thèm quan tâm mà nói với mọi người "Nếu mấy người tin tưởng quản lý với ông chủ thì về nhà trước chờ thông báo.
Mọi người làm việc chung với nhau lâu như vậy, con người bọn họ như thế nào không cần tôi phải nói nhiều.
Chút tín nhiệm này không đến nỗi tôi không cho được."
Bọn họ không nói lời nào, so với chút lương này, hầu hết mọi người đều quan tâm đến việc quán cafe có thể tiếp tục kinh doanh bình thường hay không hơn.
Liễu Sùng thấy mọi người không phản đối nữa liền nhìn về phía Trương Siêu – quản lý phòng máy, đi qua khoác vai hắn tới chỗ khác, nói "Có bản sao CCTV quán không, cho tớ nhìn một chút."
Trương Siêu cau mày lắc đầu "Lúc anh Trương bảo tớ lấy video mới phát hiện thiếu video số 15.
Có thể thật sự trong chúng ta có nội gián."
Tim Liễu Sùng bỗng trầm xuống, xem ra quả thật có người giở trò sau lưng.
Anh ừ một tiếng "Được rồi, không sao, về chờ anh Trương thông báo thôi.
Yên tâm, anh ấy sẽ không hố chúng ta."
Trương Siêu lắc đầu "Không sao, chỉ mấy trăm đồng thôi mà.
Nói ra chuyện này chúng ta cũng có trách nhiệm."
Liễu Sùng ừ một tiếng, sau khi dặn dò mấy câu với nhóm đồng nghiệp không muốn rời đi, anh liền đẩy xe đạp ra đạp về.
Về đến nhà đã gần mười giờ, trên bàn bày một món mặn một món canh, Trình Ương thì đang ngủ trên ghế sofa.
Liễu Sùng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cậu, quỳ một gối lên đất nhìn Trình Ương đang ngủ say.
Anh giơ tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán của cậu, cúi người hôn mấy cái rồi mang đồ ăn đi hâm nóng lại.
Làm xong liền vào nhà vệ sinh vắt một cái khăn sạch bằng nước nóng tới đánh thức Trình Ương.
Mặt Trình Ương đầy buồn ngủ, xoa xoa mắt muốn nhận lấy khăn trong tay anh, nhưng anh tự nhiên lại nắm lấy tay cậu, hôn lên mu bàn tay rồi cầm khăn lau mặt cho cậu.
Trình Ương phối hợp nhắm mắt ngẩng đầu, thập phần ngoan ngoãn.
Liễu Sùng cười một tiếng, không nhịn được hôn lên môi cậu một cái.
"Như thế nào rồi, đã điều tra được chưa?" Trình Ương vừa gắp thức ăn cho Liễu Sùng vừa hỏi.
Liễu Sùng lắc đầu "Không biết, anh Trương không nói, chỉ bảo anh đi giải quyết chuyện bồi thường giúp hắn.
Video an ninh trong quán cũng bị xóa, cho nên anh nghĩ hẳn là do con người làm ra, hơn nữa rất có thể có liên quan đến bà chủ nhà."
Trình Ương đương nhiên nói: "Vậy thì cứ theo cô ấy đi kiểm tra."
"Cô ấy dám làm tất nhiên sẽ cũng sẽ tiêu huỷ bằng chứng, hơn nữa cô ấy có chống lưng, lại được quan chức bao che, đoán chừng rất khó điều tra được.
Hy vọng không liên luỵ đến những phiền phức khác."
"Vậy ngày mai anh có đi làm không?"
Liễu Sùng không dấu vết cau mày lại rồi giãn ra, trong lòng biết rõ quán xảy ra vụ án trúng độc, nếu quả thật có người muốn trị bọn Trương Uyên thì đoán chừng sẽ rất nhanh đưa tin đi.
Mặc dù bây giờ khách không sao nhưng cũng ảnh hưởng đến uy tín của quán, cho dù có thể mở tiếp thì cũng không có khách dám đến cửa.
Dù cho anh không muốn nghĩ nhiều thì cũng biết có thể quán không mở được nữa, tuy vậy anh không nói rõ với Trình Ương, tránh cho cậu lo lắng "Ngày mai anh phải đi xử lý chuyện bồi thường cho khách, nếu như về trễ thì em nhớ ăn trước, đừng có chờ anh."
Trình Ương gật đầu, tiện tay gắp thêm chút đồ ăn cho Liễu Sùng.
Sau khi ăn cơm xong Liễu Sùng đi rửa bát, trở lại nằm trên ghế sô pha ôm Trình Ương, dùng điện thoại di động cho cậu xem bộ phim đã tải về.
Hai người dựa sát vào nhau, hết lần này đến lần khác cười ra nước mắt vì bộ phim.
Liễu Sùng luôn không nhịn được mà muốn hôn cậu, hoặc nắm ngón út của cậu chơi đùa, không thì lại đặt tay lên bụng Trình Ương, một khắc cũng không muốn rời cậu như keo, ấm cúng mà tốt đẹp.
Sáng hôm sau, Liễu Sùng vừa ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại của Trương Uyên, y nói là đã chuyển bốn mươi ngàn vào thẻ, giới hạn mức bồi thường là mười ngàn.
Liễu Sùng không ngần ngại đồng ý, ở ven đường mua bốn phần trái cây, tới bệnh viện nơi những người trúng độc đã tỉnh lại.
Liễu Sùng đến thăm từng người một, tặng hoa quả, quan tâm tận tình hỏi thăm một lúc lâu rồi mới bắt đầu thảo luận chuyện đền bù với họ.
Dựa vào thái độ hết sức tốt của anh, thêm do chi trả toàn bộ tiền thuốc men, mọi người đối với cách giải quyết vấn đề của quán rất có thiện cảm.
Trong đó có hai cô cũng không muốn lợi dụng việc này, đúng trọng tâm muốn năm ngàn, lại bị Liễu Sùng khôn khéo thương lượng hạ xuống còn ba ngàn.
Ngoài ra có hai người đàn ông là khách quen lâu năm của quán, không chỉ dễ nói chuyện mà ngược lại đối với sự kiện trúng độc này còn ôm thái độ hoài nghi.
Vừa biết có thể là do có người rắp tâm làm hại vậy mà lại không yêu cầu bồi thường, còn dặn bọn họ cẩn thận.
Liễu Sùng ấm lòng, nhất định muốn bồi thường nên hai người không thể làm gì khác, đành nói chỉ nhận lấy một ngàn, nhiều hơn kiên quyết không lấy.
Chuyện này liền coi như đã giải quyết xong.
Anh báo tình hình lại cho Trương Uyên xong y cũng thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt, em về nghỉ ngơi một thời gian đi, thuận tiện thông báo cho mấy nhân viên một tiếng, nghỉ phép có lương.
Chờ có tiến triển thì anh sẽ báo với mọi người."
"Được, còn thẻ làm sao đưa anh đây?"
"Em cất trước đi, chờ gặp rồi đưa anh."
Liễu Sùng gật đầu, cúp điện thoại xong thì trong lòng buồn vui lẫn lộn.
Vui vì có thể ở nhà bồi Trình Ương nhiều hơn, buồn vì tiền đồ của quán cafe.
Một khi quán cafe không mở nữa thì anh chỉ có thể thất nghiệp.
Trong thời gian quan trọng Trình Ương cần dùng tiền này thì quả thật không phải chuyện tốt.
Anh thở dài, trong lòng biết nghĩ nhiều cũng vô ích, liền cất thẻ ngân hàng vào, đạp xe đến chợ mua thức ăn..